Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nửa đêm lão bà đói bụng ?

Tác giả: 白昼颂夜

Nguồn: https://shenyan400.lofter.com/post/1fab65d7_2b7d8fb8d?incantation=rzfC31iKYWri

—————–

1.Hắc miêu

"Chị có đói bụng không?"

"Em ăn khuya không?"

Hai người một người thì đang chơi game, một người thì chơi với mèo, không hề báo trước đồng thời mở miệng, tuy rằng lời nói bất đồng, nhưng biểu đạt ý tứ lại không kém bao nhiêu.

Thẩm Mộng Dao cười, Viên Nhất Kỳ cũng cúi đầu cười.

Nhiều năm như vậy, vẫn luôn ăn ý 

Thẩm Mộng Dao cũng không nói gì, im lặng ôm Pipi vào trong ngực, chờ Viên Nhất Kỳ đánh xong ván này, tiếp tục hỏi

"Em muốn ăn gì?"

Viên Nhất Kỳ nhanh chóng rời khỏi trò chơi, bò lên giường, ngồi xếp bằng, ôm Trừ Tịch lên

"Chính chúng ta làm ăn"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng cười ra tiếng, trù nghệ của đối phương đều là lĩnh hội qua, quả thật không thích hợp.

"Ăn thịt người"

"Vậy em đi nấu? "

Thẩm Mộng Dao cười hỏi.

"Vậy chị ăn sao? "

Viên Nhất Kỳ phản sát.

"Chị không ăn, ai nấu thì người đó ăn hết"

"Vậy không được sao có thể làm cho vợ em đói bụng, em muốn
nấu cho vợ thật nhiều thật nhiều"

Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa khoa trương vẽ một cái bánh lớn.

Thẩm Mộng Dao nói

"Viên Nhất Kỳ gặp được em là phúc khí của chị"

Viên Nhất Kỳ nói

"Thật trùng hợp, Thẩm Mộng Dao, em cũng nghĩ như vậy"

Thẩm Mộng Dao bị Viên Nhất Kỳ chọc cười, tựa vào vai Viên Nhất Kỳ, Viên Nhất Kỳ ném Trừ tịch giống như ném tiểu Ban, ném tới một bên, sau đó ôm Thẩm Mộng Dao và Pipi trong lòng

"Cảm giác phòng bếp mua không công"

"Nếu không chúng ta đem phòng bếp cho thuê lấy tiền, sẽ có người ở trong phòng bếp sao?"

Thẩm Mộng Dao ánh mắt sáng lấp lánh, biết rõ đây là không thể nào nhưng vẫn giả vờ nghiêm trang hỏi Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ cúi đầu, nói

"Em ở"

Sau đó ngậm lấy môi Thẩm Mộng Dao.

Nhiệt độ không ngừng tăng cao, lúc ánh mắt Viên Nhất Kỳ mê ly, Thẩm Mộng Dao nói

"Viên Nhất Kỳ, em hôn làm chị càng đói bụng làm sao bây giờ"

Viên Nhất Kỳ thu tay lại, cười khẽ, thậm chí trong lúc nhất thời đã quên làm sao biến thành một bước này. Vì thế ghé vào cánh tay Trầm Mộng Dao hỏi

"Chị muốn ăn gì?"

"Em gọi, chị ăn gì đều được"

Viên Nhất Kỳ lấy điện thoại di động ra, chọn một quán ăn Thẩm Mộng Dao thường gọi, lại chọn mấy món Thẩm Mộng Dao thích ăn sau đó đặt di động sang bên cạnh, lại gần hôn cằm Thẩm Mộng Dao.

Hai người em hôn chị một cái chị hôn em một cái, sau khi hôn rất nhiều cái, Thẩm Mộng Dao vỗ vỗ mông Viên Nhất Kỳ nói để cho Viên Nhất Kỳ đi chơi game.

"Chị cũng chơi cùng em được không?"

"Được, em mang chị chơi đi"



2.Thất Ngũ Triết

Ngô Triết Hàm siêu biết làm nũng nửa đêm bị hôn tỉnh.

Cũng không thể nói là nửa đêm, đối với cán bộ kỳ cựu ngủ lúc mười một giờ mà nói, quả thật đã rất muộn.

Người từ trong giấc mộng bị đói tỉnh lúc này đang ghé vào trên người nàng đáng thương nhìn nàng.

"Làm ơn, đừng làm thế"

Hơn nữa cũng nên thương hại mình, được không!

Ngô Triết Hàm cũng không hoàn toàn tỉnh, nửa mê nửa tỉnh nghe thấy Hứa Giai Kỳ hỏi

"Hàm Hàm, cậu tỉnh chưa?"

"Ừ... "

Ngô Triết Hàm ôm Hứa Giai Kỳ vào lòng.

"Vậy cậu có đói bụng không? "

Hứa Giai Kỳ ôm eo Ngô Triết Hàm, áp sát chóp mũi Ngô Triết Hàm, dán sát vào người Ngô Triết Hàm, nhỏ giọng hỏi.

Năm xưa Ngô Triết Hàm không hiểu, nhưng nhiều năm như vậy vợ chồng già, đối với lời ngầm của Hứa Giai Kỳ đã sớm nắm trong lòng bàn tay

"Đói bụng?"

"Ừ "

Nói xong trầm mặc hai giây

"Đói quá đói"

Ngô Triết Hàm dụi dụi mắt mơ mơ màng màng xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường nấu bữa khuya cho Hứa Giai Kỳ.

Vừa ngồi dậy đã bị Hứa Giai Kỳ ôm cổ hôn, môi ướt sũng đắp lên môi mình.

Ngô Triết Hàm cũng không cự tuyệt, thuận thế ôm eo Hứa Giai Kỳ, hai chân cong lên nhấc Hứa Giai Kỳ lên.

Hôn một hồi lâu, Ngô Triết Hàm vỗ vỗ bả vai Hứa Giai Kỳ, hai người dừng lại nhìn ánh mắt đối phương, cọ cọ mũi, đều nở nụ cười.

"Được rồi, làm đồ ăn khuya cho cậu, hôn nữa sẽ ăn cậu"

Cho dù vợ chồng già, nghe được Ngô Triết Hàm trong lúc lơ đãng nói ra những lời này, mặt Hứa Giai Kỳ vẫn như cũ sẽ đỏ lên.

"Thật đáng ghét"

"Không chịu nổi"

Ngô Triết Hàm hôn lên cằm Hứa Giai Kỳ.

"Ki Bảo ăn cái gì?"

"Gì cũng được"

"Được rồi, vậy ăn hết đi"


3.Đới Mạc

Mạc Hàn là người phụ nữ độc lập trong thời đại mới.

Đới Manh tỉnh dậy vì mùi thơm.

Đới Manh quay vòng mấy ngày liền, hôm nay ngủ rất sớm, nửa đêm ngửi thấy mùi cay nóng, bụng bắt đầu kêu ùng ục.

Mạc Hàn đang bưng ma lạt thang xem phim truyền hình mới ra, xem đến say sưa.

Nhìn thấy ma lạt thang trên tay Mạc Hàn Đới Manh lập tức tỉnh lại

"Mạc Hàn, chị  ăn cái gì vậy?

Biết rõ còn cố hỏi.

"Ma lạt thang"

"Ăn ngon không ?"

"Không ngon."

Đới Manh nhìn ma lạt thang trong tay Mạc Hàn, còn Mạc Hàn vừa nhét vào miệng vừa nhìn chằm chằm TV.

"Em không tin, cho em nếm thử đi Mạc Mạc"

Nhìn sói con trông mòn con mắt, Mạc Hàn cũng thu hồi tâm tư trêu chọc nàng, tìm miếng thịt, gắp lên thổi thổi, đưa vào miệng Đới Manh.

Đới Manh giơ ngón cái, sau đó ủy khuất tựa vào vai Mạc Hàn nói

"Mạc Mạc chị gạt người."

Có lẽ là bóng đêm quấy phá, Mạc Hàn cũng không giống như trước đây muối tiểu lang, nghiêng đầu cọ cọ đỉnh đầu của nàng, lại hướng trong miệng cô nhét hai miếng thịt, hỏi cô

"Chị nói dối chỗ nào"

"Chị nói không ngon"

"Chị quả thật cảm thấy không ngon. "

Mạc Hàn nhìn Đới Manh ủy khuất

"Cho nên phần còn lại đều cho em ăn"

Lần này Đới Manh được voi đòi tiên, "Không," Đới Manh cự tuyệt Mạc Hàn đưa tới

"Chị đút em"

Mấy ngày nay Đới Manh quả thật vất vả, Mạc Hàn cũng thuận theo  ngồi lên đùi Đới Manh, đút từng ngụm từng ngụm cho Đới Manh.

Đới Manh cao hứng lấy đầu cọ Mạc Hàn.

Dễ thương.

Sao lại nhặt được sói con đáng yêu như vậy.

Thật ra lần nào Mạc Hàn cũng ăn hai phần, lần này gọi ba phần.



4. Thủy Tuyền


Dương Băng Di đói quá.

"Đặt hàng? Hay là ra ngoài ăn?"

"Rất phiền, thôi đi tìm Thảo tử ca ném xúc xắc"

Thủy thủy: [biểu cảm hoạt hình]

Thủy Thủy: Chúng ta chơi trò chơi đi em đổ số lớn hơn thì chị gọi đồ ăn

Thảo tử ca: Sao em không đi tìm đội trưởng đội bên cạnh?

Đội trưởng hàng xóm?

Đúng vậy a, Đoàn Nghệ Tuyền cả đêm cũng không tới tìm mình.

Mở hộp thoại với Đoàn Nghệ Tuyền, đang chuẩn bị hỏi cô có muốn ăn khuya không, ba chữ vừa đánh lên, đối diện liền gửi tin nhắn.

Vương Hiểu Giai:......chị bảo em trực tiếp đến phòng của Đoàn Nghệ Tuyền, không phải để em mời em ấy

Đòan Nghệ Tuyền Nhi: Thủy Thủy, tới ăn khuya.

Tâm tình vừa mới có chút cảm xúc trong nháy mắt bị quét sạch, trả lời một cái icon cùng một cái biểu tình, ôm Dương Kim Kim nói

"Kim Kim, mẹ phải ra ngoài ăn cơm rồi, con ngoan ngoãn, tối nay mẹ sẽ về"

Sau đó buông Dương Kim Kim xuống cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng mình.

Theo tiếng đóng cửa vang lên, Dương Kim Kim liếc mắt một cái, lại đi tìm mèo khác, đừng tưởng rằng ta không biết.

Dương Băng Di trực tiếp lấy thẻ vạn năng ra quẹt mở cửa Đòan Nghệ Tuyền, vào cửa, nhìn ra bên ngoài một cái, đóng cửa, liền mạch lưu loát.

"Pudding!! Có nhớ dì không!!"

Dương Băng Di vừa vào cửa liền ôm lấy  pudding ở một bên, hôn một cái, lại sờ sờ đầu.

Đoàn Nghệ Tuyền có chút tức giận, người này buổi tối cũng không tìm mình coi như xong, đoán được nàng khẳng định đói bụng, đã nấu ăn khuya gọi nàng tới ăn, nàng cao hứng bừng bừng lại đây lại trực tiếp ôm lấy pudding, chính mình còn không trọng yếu bằng một con mèo sao!!!

"A, pudding nhớ dì nha, đến đây nào pudding, mua!"

Sau đó đặt pudding xuống, đi tới một bên một con mèo con xù lông khác, ôm lấy còn hỏi

"Vậy mẹ pudding, có nhớ dì nhà bên cạnh không?"

Đòan Nghệ Tuyền bị Dương Băng Di chọc cười, còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào, thanh âm khiến người ta an tâm xoay quanh đỉnh đầu

"Nhưng dì Thủy Thủy nhớ pudding mama rồi"

Đối mặt với bất thình lình xuất hiện ngọt ngào, Đoàn Nghệ Tuyền ngược lại có chút ngại ngùng, nói

"Ai nha mau ăn, nếu không ăn sẽ nguội"

Dương Băng Di khoanh chân, nhận lấy chiếc đũa Đoàn Nghệ Tuyền đưa tới, nghĩ thầm kỳ thật như vậy cũng rất tốt.

"Yêu chị, mua~"





5. Hân Dương: Thẳng nam đầu gỗ

" Trương Hân!!!"

Hứa Dương Ngọc Trác đói bụng.

Nhưng cô không nói thẳng.

Lúc này hai người ngồi song song ở trên giường, Hứa Dương Ngọc Trác đang lướt video ngắn, Trương Hân cầm máy tính cắt vlog

"Trương Hân"

Hứa Dương Ngọc Trác mở miệng phá vỡ phần trầm mặc này.

Trương Hân đang cắt video được một nửa, cũng không ngẩng đầu hỏi làm sao vậy.

"Cậu có đói bụng không? "

Hứa Dương Ngọc Trác tựa vào trên vai Trương Hân, nhìn nội dung trong máy tính của nàng.

"Không đói bụng, không phải mới ăn hai tiếng sao?"

Sách, xem ra thành quả tám năm còn không rõ ràng

"Không, cậu đói bụng."

Hứa Dương Ngọc Trác chỉ có kiên nhẫn.

Trương Hân tiếp tục động tác trên tay

"Mình thật sự không đói bụng"

Hứa Dương Ngọc Trác nghiến răng nghiến lợi, nàng thề, đây là nàng cuối cùng nói một lần,

"Trương Hân! cậu! đói! bụng!"

Nghe ra Hứa Dương Ngọc Trác trong lời nói không thích hợp, thả chậm động tác trên tay, trong đầu đã chuyển 180, cuối cùng

"Đúng, vừa rồi đột nhiên cảm thấy đói bụng."

Sau đó quay đầu cẩn thận từng li từng tí nhìn một chút, Hứa Dương Ngọc Trác im lặng nghĩ còn chưa tới không thể không cứu vãn trình độ.

"Chúng ta đi ăn thịt nướng?"

Nhìn Hứa Dương Ngọc Trác vẫn nhíu chặt mày

"Quên đi, thịt nướng hơi nóng, lẩu thì sao?"  =))

Nhìn Hứa Dương Ngọc Trác thoải mái biểu tình, ok, giải quyết dứt khoát.

"Dương tỷ, bên ngoài lạnh, mặc nhiều vào"

"Mở zhibo đi, đêm hôm khuya khoắt không an toàn"

"Vừa mới xem gần nhất cũng phải nửa giờ mới đến, cậu ăn cái này lót bụng trước đi"

Nhìn Trương Hân bận trước bận sau, mà mình chỉ cần mặc quần áo tử tế cầm điện thoại di động chờ Trương Hân thu dọn  là xong, được hạnh phúc bao bọc Hứa Dương Ngọc Trác quyết định tha thứ cho Trương Hân thỉnh thoảng thẳng nam thỉnh thoảng đầu gỗ.

Trên tay lại bị nhét một cái bảo bối ấm áp, sau đó đã bị Trương Hân nắm tay đi ra khỏi nhà.

Trương Hân ở đây, thật tốt, tôi chính là Tiểu Dương.


6. Tả Giai

Tả Tịnh Viện ôm Đường Lỵ Giai nằm ở trên giường đã buồn ngủ.
Đường Lỵ Giai trở mình, Tả Tịnh Viện theo bản năng vỗ nhẹ sau lưng Đường Lỵ Giai, lại gần hôn lên trán.

Đường Lỵ Giai đột nhiên đứng lên nửa người, gió lạnh vù vù rót vào trong, chăn vừa ấm áp lại lập tức không có độ ấm gì.

"Tả Tịnh Viện"

"Sao vậy? "

Tả Tịnh Viện mơ mơ màng màng mở mắt, cũng ngồi dậy.

"Em có đói bụng không?"

Tả Tịnh Viện lại dụi dụi mắt, còn không có tỉnh ngủ, nhưng CPU đã đốt bốc khói.

Đầu tiên xác nhận chính là học tỷ đói bụng, tiếp theo, lần trước ăn chính là hải sản, lại lần trước ăn chính là thịt nướng, lại lần trước ăn là bún ốc, xác suất hôm nay phải ăn thịt nướng, đêm hôm khuya khoắt ở đâu ra quán thịt nướng a.

Suy nghĩ một chút, đi về phía bắc giống như có một nhà rạng sáng mới đóng cửa, tuy rằng chưa thử qua, nhưng cũng chỉ có thể đi nhà kia thử một lần.

"Đói bụng, đói quá, chúng ta đi ăn thịt nướng được không?"

Đường Lỵ Giai cao hứng ôm cổ Tả Tịnh Viện, lại đè Tả Tịnh Viện nằm xuống. Tả Tịnh Viện ôm eo Đường Lỵ Giai, chôn ở trước ngực hít sâu một hơi, lại ngửa đầu hôn môi Đường Lỵ Giai, cuối cùng ở trên cổ nhẹ nhàng cắn một cái, gặp phải Đường Lỵ Giai uy hiếp mới buông tay.

Đến tiệm thịt nướng, Đường Lỵ Giai gọi rất nhiều, Tả Tịnh Viện nói, gọi rồi sẽ phải ăn hết, học tỷ vỗ ngực nói, chị khẳng định ăn hết rồi.

Vì thế Tả Tịnh Viện bắt đầu nướng thịt cho Đường Lỵ Giai. Ăn đến cuối cùng còn lại hai đĩa, Đường Lỵ Giai tựa vào ghế vỗ vỗ bụng nhỏ của mình nói ăn không vô, sau đó đáng thương hề hề nhìn Tả Tịnh Viện.

Tả Tịnh Viện im lặng nhìn Đường Lỵ Giai, gắp thịt trong bát cô, ăn hết phần còn lại.

Sau khi về đến nhà, Đường Lỵ Giai nói một thân mùi thịt nướng, Tả Tịnh Viện bảo Đường Lỵ Giai đi rửa mặt trước.

Đợi đến khi Đường Lỵ Giai đi ra thì phát hiện Tả Tịnh Viện đã ngồi trên sô pha ngủ thiếp đi.
Nhìn Tả Tịnh Viện an tĩnh ngủ nhan, nghĩ thầm may mắn lúc ấy sô pha mua cũng đủ lớn, vì thế đem chăn ôm ra, đắp ở trên người Tả Tịnh Viện.

"Hả? Chị làm gì vậy?"

"Cởi áo khoác ra, ngủ ở đây đi"

Vì thế Tả Tịnh Viện phối hợp cởi áo khoác, Đường Lỵ Giai cũng chui vào trong chăn.

"May mà lúc ấy đã tìm được em Tả Tịnh Viện."

"Ừm"

"Chị yêu em"

Rất yêu rất yêu em.


7. Đản xác

"Kha Kha, Kha Kha"

"Đói bụng?"

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm, gọi liền hai tiếng Kha Kha tất nhiên là chuyện nhỏ muốn cầu, một không mừng năm mới hai không ăn tết, vừa nhìn thời gian rạng sáng.

Một giờ rưỡi, chắc là phải ăn khuya rồi.

"Muốn ăn bít tết, muốn ăn bún ốc"

Trịnh Đan Ny để điện thoại xuống, đáng thương nhìn Trần Kha, động tác chơi game của Trần Kha không hề dừng lại, ngược lại nổi lên trêu chọc tâm tư đứa nhỏ, nói

"Nhưng đã muộn rồi"

Trịnh Đan Ny lại gần, hôn lên má Trần Kha rồi lại hôn vành tai

"Nhưng em đói quá"

"Bảo em ăn cơm tối nhiều một chút, ăn no một chút, em cứ ăn một chút, bây giờ lại đói bụng"

Trịnh Đan Ny rầm rì hai cái, nói, hừ Trần Kha bại hoại, không nấu đồ ăn khuya cho em em sẽ gọi đồ ăn bên ngoài!

Trịnh Đan Ny vừa mới mở điện thoại để đặt đồ ăn bên ngoài ra, Trần Kha liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lấn người cướp đi điện thoại di động của Trịnh Đan Ny đặt vào trong lòng mình

"Trịnh Đản, không được gọi đồ ăn bên ngoài!"

"Chị lại không cho nấu ăn khuya cho em"

Trịnh Đan Ny nằm xuống trên giường, lăn vài vòng

"Chị có phải hay không muốn chết đói em"

Bạn nhỏ thật đáng yêu, sao lại thành vợ tôi rồi.

Thừa dịp, đem điện thoại di động của mình nhét vào trên tay Trịnh Đan Ny

"Vậy em giúp chị chơi một chút."

Lại đem điện thoại củaTrịnh Đan Ny đặt ở bên giường, duỗi lưng chuẩn bị đi phòng bếp nấu cơm, trước khi đi còn không quên hôn một cái đứa bé nằm ở trên giường làm nũng.

Trần Kha đang ở trong bếp hừ nhẹ, đột nhiên trong phòng truyền đến

"Trần Kha, em lại chết rồi!"

"Trịnh Đan Ny!! Đó là cuộc thi thăng cấp của chị!! Đánh không thắng không được ăn khuya!!!"

Đương nhiên, dưới một trận thao tác của Trịnh Đan Ny, Trần Kha vẫn không thăng cấp, nhìn Trịnh Đan Ny đau khổ dựa vào chính mình, Trần Kha giả vờ tức giận

"Không cho em ăn nữa, tự chị ăn, bù đắp cho trái tim của chị!"

"Lão bà~"

Được rồi, Trần Kha đầu hàng.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro