Chap 26
Hôm nay Ngô Triết Hàm vẫn đến công ty với trạng thái không tốt là mấy, mỗi đêm sau khi cậu trở về nhà và ở bên cạnh cô...họ cùng nhau say giấc trên chiếc giường êm ái đó, cùng cô đi qua một giấc ngủ dài khi bình minh đến cậu lại chẳng muốn mở mắt thức dậy, mở mắt ra đồng nghĩa với việt đầu óc cậu không ngừng lo nghĩ đến chuyện công ty, có lẽ mọi chuyện đi quá xa so với cậu nghĩ...nó hoàn toàn khó kiểm soát hơn những gì cậu đã tưởng tượng, khó khăn lớn như vậy con người nhỏ bé như cậu là ai mà dám mạnh miệng nói mình có thể cứu vãn chứ, đúng là mang vác đại sự trên vai thì chẳng ai có thể đường hoàn đứng vững
Cậu đến công ty thì thấy mọi thứ điều tan hoang đổ vỡ cứ như vừa có một cơn bão lớn quét qua vậy,Lạc Lạc bên trong phòng cậu đang nhặt lại sắp giấy tờ còn vương vãi trên sàn, cậu đi vào lòng hết sức hoang mang mở lời -" có chuyện gì vậy"
-" là chị à...lúc nảy có một đám người đến đây nói là đòi nợ, chúng không đòi được liền quạy đến nơi này thành như vậy, em cũng mới tới công ty 10 phút trước thôi, bây giờ nhân viên có lẽ đang dọn dẹp bên ngoài" Lạc Lạc cũng thở dài ngao ngán, nếu không bị người ta gọi điện thoại đến quấy rày thì là trực tiếp đến công ty để quạy phá, biến nơi này hỗn loạn như vậy
Cậu ngồi xuống cùng Lạc Lạc lượm hết chúng lên, rồi lại ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc đầy trách nhiệm đó của mình mà chau mày ủ rủ-" bên ngoài có ai bị thương hay gì không"
-" không chỉ bị đám người đó quạy thành ra như vầy thôi...chúng ta phải mau làm gì đó thôi"
-" chị nghĩ chỉ còn một cách" Ngô Triết Hàm là đi đến đường cùng mới dùng đến cách này
-" là gì vậy"
-" chị sẽ đi cầu xin Lâm Vũ" cậu không muốn phải quỳ lụy dưới chân kẻ có thù với mình mà xin cơ hội, nhưng nếu không làm vậy thì chỉ có thể nhìn công ty đi đến bước đường cùng, mặt mũi lúc này không còn quan trọng nữa
-" chị nghĩ kĩ chưa, ông ta ghét chị như vậy chắc chắn sẽ làm khó cho coi"
-" mặc kệ đi, dù gì chị cũng phải thử...nếu thực sự sao này công ty không còn chị sẽ nói xin lỗi với ba mình, nhưng sẽ không cảm thấy hối hận vì bản thân chị đã làm hết khả năng rồi"
-" được thôi em đi cùng chị"
Lạc Lạc gọi điện cho thư ký của Lâm Vũ để xin một cuộc hẹn, cô thư ký nói ông ta không có ở công ty hiện tại đang ở nhà nghĩ ngơi sau chuyến bay đi Mỹ của mình. Cả hai người cùng nhau đến đó, cậu bấm chuông cửa...quản gia nhìn thấy hai người rồi vội vàng vào báo lại, 5 phút sau ông ta gấp gáp ra mở cửa mời hai người vào nhà. Bên trong căn nhà lớn chỉ có một mình Lâm Vũ cô đơn ngồi trên sofa uống rượu, chẳng trách sao ông ta hận cậu như vậy...vì Lâm Tiểu Tình là đứa con gái mà ông ấy nhất mực yêu thương sau khi vợ mình qua đời, bây giờ cô ở bên Mỹ ông ấy mỗi năm điều qua thăm, khiến ông ta chỉ còn có một mình ở đây như vậy cũng là một phần lỗi của cậu
-" Ây da không biết cơn gió nào đưa cô Ngô đến đây" bộ mặt chán ghét đó của ông ta quá rõ ràng mà biểu lộ ra
-" chào ông Lâm...tôi đây là để xin lỗi ông và xin một cơ hội" trước đây sự cao ngạo của cậu điều vì cô mà vứt bỏ, còn bây giờ lại vì gồng gánh công ty mà không màng đến tự tôn của mình
-" con gái tôi ngày đó cũng rất muốn có một cơ hội ở bên cô, nhưng hình như cô đã cự tuyệt...thẳng tay đẩy con bé vào đau đớn để nó phải rời đi, tôi bây giờ cũng không có con ở bên cạnh, tôi lấy gì để cho cô cơ hội đây" từng chữ ông ta thốt ra điều ngữ khí cao vút, quả đúng là hận thù của ông ta đối với cậu chất cao như núi
-" hứ là con gái ông tự mình đa tình mà sao có thể đổ lên hết chị ấy chứ" Lạc Lạc đứng kế bên cũng bứt bình trước sự quy đổ trách nhiệm này của Lâm Vũ
-" câm miệng, chừng nào mới đến lượt con nhóc như cô lên tiếng ở đây"
-"ông đúng là cái đồ..." Lạc Lạc định thốt ra một lời thô tục nào đó mắng ông ta nhưng lại bị cậu lên tiếng chặn lại
-" Lạc Lạc đừng thức lễ, ông Lâm là do con bé còn chưa hiểu chuyện thành thật xin lỗi ông" lòng cậu cũng đang giận...cũng muốn mắng người, nhưng tình thế sớm đã là cậu phải chịu nhẫn nhịn...chịu sự lăng nhục mà không thể nào phản kháng
-" cô nói đến đây để xin lỗi mà, nói đi" ông ta suốt 4 năm qua điều chính là chờ ngày cậu hạ thấp mình, chính miệng nói ra lời xin lỗi này
Cậu đi đến đứng trước mặt ông ta khôm người...đầu cuối thấp hạ giọng nói-" tôi xin lỗi ông Lâm, chuyện của Tiểu Tình là do tôi sai...là do tôi không tốt, đáng lí ra tôi không nên đối xử với em ấy như vậy, thực sự tôi không cố ý tổn thương em ấy mong ông rộng lượng bỏ qua"
Lâm Vũ ngồi ở đó cười lớn...là nụ cười đắc thắng nhất, ông ta đứng dậy cầm ly rượu trên tay...không một chút kiêng dè mà đổ xuống đầu Ngô Triết Hàm, sau đó lại thản nhiên nói-" chết rồi tôi vô tình đổ chúng cô, tôi cũng là không cố ý" rõ ràng là ông ta chỉ muốn chơi cậu...nhìn thấy bộ dạng mất mặt của cậu để thoã lòng hả dạ, chứ chưa từng có ý định đơn giản bỏ qua khi nghe lời xin lỗi đó
-" ông quá đáng rồi đó" Lạc Lạc giận dữ nhưng cũng không biết phải làm sao khi bị cậu phía trước đưa tay ra hiệu bỏ đi
Ngô Triết Hàm đứng thẳng người lại sau đó dùng tay vuốt hết rượu đang vương trên mặt mình, điệu bộ vẫn lạnh đạm nói-" chắc ông cũng vừa lòng rồi, nếu đã cảm thấy không thể nói chuyện nữa tôi xin phép về trước" cậu cũng biết trước được rằng khi đến đây chỉ để cho ông ta trút giận không thể nào nói chuyện, lần này cậu chịu đựng coi như là lời xin lỗi thực tâm nhất gửi đến Lâm Vũ
-"khoang đã, tôi cũng chơi xong rồi...con người tôi cũng rất biết cho người khác cơ hội, nghe nói cô rất tài giỏi vậy thì tôi cho cô thể hiện" lời nói có vẻ khoang dung độ lượng này của Lâm Vũ ẩn sâu bên trong không biết có bao nhiêu phần giả ý
-" ông có ý gì"
-" công ty của tôi đang có ý định mở rộng và phát triển trung tâm thương mại lớn nhất Thượng Hải, nếu nội trong 5 ngày cô làm được một bản báo cáo chị tiết và thống kê rủi ro ra được, cộng với các con số sẽ chi ra và thu vào trong vòng 3 năm đổ lại thì vụ làm ăn này để cho công ty cô làm, lợi nhuận chắc chắn là khổng lồ"
-" có phải ông muốn chơi chị ấy đến vậy không, báo cáo chị tiết rồi còn phải thống kê rủi ro, dự tính các con số sẽ thu và chi mà chỉ cho có 5 ngày, ích nhất cộng thêm 5 ngày nữa thì còn nghe được" Lạc Lạc mở miệng ra chỉ muốn mắng ông ta, việt ông ta nói rõ ràng là vượt quá sức người, nếu muốn hoàn thành đúng thời hạn nhất định phải bán sống bán chết...làm ngày làm đêm họa may còn kiệp
-"nếu 5 ngày làm không xong thì chứng minh cô ta chả có thực lực gì, vậy thì cơ hội này cho mấy người thật không xứng đáng"
-" được tôi đồng ý" cậu khẳng khái nói, bản thân cậu từ trước nay chưa từng từ chối cơ hội của ai, càng không ngại thử thách của người khác
-" hảo a~~, tôi rất háo hức chờ xem biểu hiện của cô đó" lời nói có phần khinh rẻ đó cậu không phải không nghe ra được
-" tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng"
Hai người họ quay trở ra leo lên xe, Ngô Triết Hàm coi như tinh thần nhẹ được một chút nhưng bản thân thì mấy ngày sau lại phải mệt mỏi điên đầu mà làm những thứ kia rất nhiều. Cậu chính là sự trong cạy...là niềm tin mà ông Ngô đặt vào, nên bản thân cậu thiệt thòi cũng không sao chỉ mong giữ lại được công ty cho ông ấy, vì ông ấy trước kia đáng trách thật nhưng bây giờ lại chỉ còn lại bộ dạng đáng thương cần cậu báo đáp, chịu trách nhiệm với dòng họ Ngô bây giờ không ai khác ngoài cậu
-" chúng ta vượt qua được cái này thì liền có cái kia tìm đến, Lâm Vũ ông ta đúng là biến thái mà muốn hành chết chị đó" Lạc Lạc bây giờ có thể măng liền luôn miệng buôn ra lời chửi bới, ngọn lửa này không tìm cách dập đi đúng là bực chết cậu ta rồi
-" mặc kệ đi, chị nhất định sẽ làm được"
-" à đúng rồi, chị đừng quên tối nay chị có buổi hợp lớp cũ đó"
-" không nhờ em nhắc chị cũng quên mất" Ngô Triết Hàm sau khi tốt nghiệp ích khi liên lạc với bạn học cũ
-" em biết mà hên là lớp trưởng của chị là gọi cho em để thông báo, chứ gọi cho chị thì tiêu rồi"
-" em tối nay có đi không"
-" là buổi họp lớp của lớp chị mà em đâu có liên quan"
-" thôi đi, năm đó em thường hay chạy qua lớp chị chơi, người trong lớp em ai mà không quen biết chứ" nhớ năm đó Lạc Lạc quan hệ rộng biết bao nhiêu, ai ai cũng quen biết được...khác rất xa với cậu đi đâu cũng chỉ có một mình
-" nhưng em tối nay cùng Tako có tiếc mục không thể bỏ lỡ được"
-" tối nay chị sẽ cùng với Kiki đi sẵn tiện thông báo cho bọn họ biết chị sắp kết hôn"
-" hảo a~~~, nhưng mà em nghe nói cái tên Văn Cường cũng có đi nữa đó"
-" cái tên Cường miệng thúi đó à" cậu năm đó vì cái tên chết bầm này mà lần đầu tiên động thủ với người khác
-" em còn nhớ năm đó chị không thân với ai ngoài em, bởi vì thành tích học tập của chị quá cao nên bọn họ toàn sau lừng chị nói...chị cao ngạo lạnh lùng, dựa vào gia đình có tiền mà xem thường bọn họ, nhưng chỉ có em biết chị sợ tiếp xúc với người lạ, lại sợ đám đông nên mới không chơi được với ai" nhắc lại năm đó Lạc Lạc vẫn còn thấy thương Ngô Triết Hàm, con người cậu sau cú sốc mất mẹ thì luôn sống khép kín, không thích tiếp xúc với ai nên thành ra bị bọn họ biến thành cao ngạo quá mức
-" chị năm đó thật sự không để tâm đến bọn họ"
-" vậy sau hôm đó chị lại đánh cái tên Văn Cường đó vậy"
-" chị nhớ hôm đó hắn ta trong giờ kiểm tra xem phao chị liền báo giáo viên, hắn ta cùng 2 tên kia phải xuống dưới đứng và bị đánh dấu bài"
-" với tính cách của chị thấy bọn họ gian lận liền báo giáo viên cũng không có gì lạ"
-" đến giờ về chị ở lại dọn dẹp lớp, hắn ta cùng hai tên kia nhìn thấy chị liền buông lời thô tục mà móc xỉa, chị ban đầu không hề để ý vẫn làm việt của mình, đến lúc chị thu dọn chuẩn bị về thì chỉ một câu của hắn ta đã khiến bị không kiềm nổi mà liền đánh cho hắn một trận" Ngô Triết Hàm còn nhớ năm đó mình lần đầu tiên biết đánh người, cũng là lần đầu tiên nổi giận đến như vậy
-" hắn ta nói gì vậy"
-" hắn ta nói chị hóng hách dựa và gia đình có tiền mà làm càng, đúng là cái đồ có mẹ sinh không có mẹ dạy, rồi còn cười lớn nói chị làm gì có mẹ mà được dậy dỗ" lời khó nghe đó chính là chọc vào vết thương vẫn còn chưa lành của đứa trẻ mất mẹ năm 10 tuổi đó, trên đời này có những lời không nên nói ra...càng không thể tuỳ tiện mang nó ra trêu đùa người khác
-" hắn ta đúng là miệng quá thúi rồi, hèn gì chị lại đánh cho hắn thành cái đầu heo như vậy, mà hắn ta tệ hại thì thôi còn kéo theo chị bị đánh dấu một lỗi lớn vào học bạ, khiến cho năm đó chị không thể đổ thủ khoa dù cho điểm có cao như vậy"
-" điều tệ hại hơn nữa là ba chị biết chị không đổ được thủ khoa, ông ấy không cần biết là vì nguyên nhân gì liền mắng cho chị một trận, nói chị vô dụng không làm nên tích sự gì, lại thích kiếm chuyện với người ta" Ngô Triết Hàm cảm thấy nhà trường bất công với mình vì đó không phải lỗi của cậu, nhưng cậu càng uất ức hơn khi ba cậu không cần nghe giải thích đã cho cậu là người thích gây sự
-" vậy tối nay chị tính sao"
-" thì vẫn đi thôi, hy vọng hắn ta trưởng thành rồi miệng không còn thúi như vậy"
-" nếu không chị một lần nữa ra tay đánh heo, diệt hắn ta một lần nữa"
-" thôi về đại đi, nói từ nảy giờ xe em còn chưa nổ máy nữa"
-" hảo~~, say mê quá nên quên mất hihi"
Tối hôm đó Ngô Triết Hàm cùng Hứa Giai Kỳ đến dự buổi họp lớp, mới đến đã thấy rất nhiều người rồi, cậu đưa cô đi giới thiệu với mọi người...nhận được biết bao nhiêu ánh mắt mến mộ của người khác, vì họ cứ như tiên đồng ngọc nữ xứng đôi đến nổi chỉ cừng đứng cạnh nhau thôi đã biết là một cặp, vẻ đẹp cứ như mùi hương của một bông hoa cứ mạnh mẽ mà lang tỏa khiến người khác phải choáng ngợp
Cậu đang bên đó trò chuyện vui vẻ với lớp trưởng, hỏi tình hình của các lão sư hồi trước, còn cô thì được cái tỷ muội kéo đi bàn về mấy chuyện làm đẹp của phụ nữ. Cuối cùng kẻ năm đó không được lòng cả lớp Chu Văn Cường cũng đến, hắn ta so với lúc xưa bộ dạng bây giờ càng lưu manh hơn, năm đó hắn thích tụ tập bè phái thu tiền bảo kê, chọc ghẹo cái bạn nữ nên trong lớp là thành phần bị người khác ghét bỏ nhất
-" chào mọi người...chào mọi người" hắn ta tiến đến chỗ phụ nữ tụ họp ra vẻ thanh lịch chào hỏi, liếc mắt một cái liền nhìn trúng vẻ xinh đẹp mỹ miều của Hứa Giai Kỳ
-" là cậu à lâu quá không gặp...lâu quá không gặp" lớp phó lên tiếng chào hỏi ánh mắt lại né tránh hắn
-" nhìn cô gái xinh đẹp này thật lạ mắt nhìn như không phải học lớp chúng ta...xin chào em anh là Chu Văn Cường" hắn ta đưa tay hướng về phía cô chào hỏi
-" chào anh tôi tên là Hứa Giai Kỳ, quả thật không phải học lớp này, tôi là vợ sắp cưới của Ngô Triết Hàm hôm nay cùng cậu ấy đến tham dự" cô không hề biết gì về xích mít trước kia của cậu và hắn ta
-" à Ngô Triết Hàm học bá của lớp chúng ta đây mà, đúng là có cô bạn gái không tồi nha" gương mặt hắn biến thái nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới
-" lớp trưởng bên kia cậu mau qua chào hỏi đi, bên đây phụ nữ chúng tôi đang nói chuyện" lớp phó nhìn một cái liền nhìn thấu vẻ thèm thuồng của hắn nên mới mau chóng đẩy đi
Chu Văn Cường qua bên kia liền đụng mặt Ngô Triết Hàm, cậu vẫn bình thường chào hỏi hắn ta, còn hắn vẻ thô bỉ lộ ra mặt ngó lơ cái bắt tay của cậu. Lớp trưởng thấy tình hình không ổn liền kéo mọi người nhập tiệc để giãn không khí ra một chút. Mọi người ăn uống vui vẻ, rồi lôi nói mấy chuyện thời đi học ra nói, ngày xưa đó ai mà không nhớ chứ...có lẽ bởi gì trưởng thành sức nặng quá lớn nên không ai là không quài niệm nhưng năm tháng lạc lối đó, thanh xuân vô lo không có thở than của cuộc đời...đi qua rồi thì đôi vai phải lớn một chút gồng gánh những thứ mà tuổi trẻ chưa từng xuất hiện
-" tôi đi vệ sinh một chút" Ngô Triết Hàm là ngồi kế Chu Văn Cường không biết hắn ta vô tình hay cố ý, nhưng lúc nảy nhìn thấy cô ngồi bên cạnh cậu hắn liền chọn chỗ trống còn lại bên cạnh cậu ngồi
-" Mỹ nữ" cậu đi rồi hắn ta liền dời qua một ghế biến thành ngồi kế cô
-" chào anh"
-" người đẹp như em lại đi làm bạn gái của kẻ trắng tay không phải quá phí phạm rồi sao"
-" ý anh là sao chứ"
-" không phải báo trí đã đăng hết lên rồi sao, công ty của Ngô Mình Hạo đang lâm nguy, Ngô Triết Hàm trở về làm trò cười cho thiên hạ"
-" xin lỗi nha, lời anh nói rất khó nghe nói" Hứa Giai Kỳ bắt đầu thấy khó chịu với mấy lời tên đó nói
Hắn ta đột nhiên chụp lấy tay cô, vẻ mặt ngông cuồng nói-" hay em theo anh đi, tuy công ty của anh mới mở không phải rất lớn nhưng nhất định không để em thiệt thồi như đi theo Ngô Triết Hàm đâu"
-" buông tôi ra" cô cố gắng giật tay lại nhưng hắn ta càng nắm chặt hơn
Cậu đi trở ra nhìn thấy Chu Văn Cường đang giằng co với cô, vẻ mặt cô khó chịu như vậy nhưng hắn vẫn làm tới, còn những người xung quanh có kẻ thấy nhưng chẳng ai lên tiếng gì. Ngồi Triết Hàm tiến tới dùng chân đạp mạnh vào phía sau ghế của hắn, làm ngực của tên đó đập mạnh vào thành bàn đau điếng
-" tên nào dám" Chu Văn Cường đập bàn đứng dậy, nhìn thấy cậu phía sau bộ dạng điềm đạm nhưng ánh mắt lại nổi đóa
-" xin lỗi nha cậu ngồi sai chỗ rồi...chỗ này là của tôi"
-" thì sao hả, mày đạp tao đúng là không biết sống chết mà. Bây giờ còn ở đây ra oai được sau này công ty của mày đóng cửa rồi, có thể đến tìm tao...cũng có thể cho mày kiếm một ngày ba bữa cơm đó"
-" xin lỗi cơm thì tôi ngày nào cũng ăn nhưng hình như cậu lâu lắm rồi chưa được ăn đấm thì phải..." cậu nói xong liên nhấm thẳng vào gương mặt tự mãn của hắn mà đấm mạnh, khiến hắn bật thẳng ra sau máu từ mũi không ngừng chảy-"...công ty của tôi có đóng cửa thì miệng cậu đúng là không thể bớt thúi được"
-" mày...mày đúng là cái đồ có mẹ sinh..." hắn ta định nói lại câu năm xưa, nhưng nhìn thấy bộ dạng của cậu liền co rúm lại không dám nói một lời
-" mày có giỏi thì nói ra đi" Ngô Triết Hàm giận ra mặt, khiến mọi người xung quanh ai cũng rùng mình khi nhìn thấy bộ dạng này của cậu
-" thôi...thôi mọi người bình tĩnh..." lớp trưởng đi ra can ngăn-"...cái tên này cậu trưởng thành rồi mà miệng vẫn còn thúi như vậy, Ngô Triết Hàm bình tỉnh đi"
-" Ngũ Chiết đừng giận mà" cô đứng kế bên cũng xoa dịu cậu
-" lớp trưởng xin lỗi cậu vì làm lớn chuyện như vậy"
-" không sao..không sao cậu đánh rất đúng" ở đây ai cũng chướng mắt trước hành động của hắn nhưng không ai chịu lên tiếng
-" có lẽ tôi xin phép về trước, xin lỗi mọi người"
-" không sao đâu, lần sau họp lớp cậu nhất định phải tới đó"
-" được, tôi và cậu ấy sắp kết hôn rồi sẽ gửi thiệp mời cho mọi người sau"
-" hảo...hảo"
-" Hứa Giai Kỳ đưa tay cậu ta đi" cậu lấy miếng khăn giấy trên bàn lau sạch những chỗ Chu Văn Cường vừa chạm qua, sau đó ném miếng giấy đó xuống chỗ của hắn-" chúng ta đi thôi"
Ngồi Triết Hàm nắm tay Hứa Giai Kỳ rời khỏi đó, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình giống như nằm trong thế giới nhỏ của cậu, bất cứ ai muốn xé toạc thế giới đó ra chạm vào người cô điều khiến con quỷ trong người cậu bọc lộ, cứ như phá tan đi ranh giới giữa ác ma và thiên thần...là một khoảng cách mong manh nhưng khi bị phơi bày thì sẽ vô cùng đáng sợ
-" Ngô Triết Hàm cậu giận sao" cô lay lay cánh tay cậu, nhưng Ngô Triết Hàm vẫn im lặng
* tôi đột nhiên cảm thấy con người cậu ấy cứ như có hai nhân cách vậy, ở bên cạnh tôi cậu ấy luôn dịu dàng ôn nhu, nhưng mỗi khi ai chạm vào người tôi cậu ấy lại biểu lộ ra vẻ đáng sợ của mình, mà có lẽ đó là một mặt khác bá khí nhất của cậu ấy dùng để bảo vệ tôi, còn mặt còn lại là dùng để chiều chuộng yêu thương tôi
-" thật ra so với giận, tôi chỉ cảm thấy hơi buồn, cậu ta là cái thá gì mà dám nhắc đến mẹ của tôi chứ, cậu ta biết cái gì mà dám nói bà ấy không dạy dỗ tôi, mẹ là người tốt nhất trên đời này...cũng là người yêu thương và dạy dỗ tôi từ nhỏ"
-" đúng vậy bà ấy rất tốt...rất vĩ đại khi đã sinh ra một Ngô Triết Hàm hoàn mỹ như vậy, tôi nghĩ bà ấy chưa từng thất vọng về cậu...hay cách dạy dỗ của bà ấy dành cho cậu, Ngô Triết Hàm cậu đừng buồn" Hứa Giai Kỳ ôm cậu vào lòng, lần này là cô bao bọc cậu trước những đợt gió lạnh đang xuyên màn đêm tìm đến đây
-" cậu rất giống bà ấy, đối với tôi luôn tốt như vậy"
-" tôi vẫn sẽ mãi tốt với cậu"
____________________________________
Có gì sai xót mong mọi người bỏ qua❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro