Chap 3
Bởi vì tiếp nhận chương trình của công ty Mạc Hàn, Ngô Triết Hàm phải thức dậy sớm mỗi sáng để đến buổi biểu diễn, đầu tiên là tới nhìn chương trình thiết kế một chút, và để những người mẫu đó thử sàn catwalk trước.
Một buổi sáng sớm, thời điểm Ngô Triết Hàm trên mặt đeo khẩu trang đang khom lưng bước xuống xe, Hứa Giai Kỳ đã đến sớm hơn một giờ. Nhìn thấy Ngô Triết Hàm không đi về hướng bên này, Hứa Giai Kỳ vội vàng cất điện thoại di động, cầm cái hộp giữ nhiệt lên ba chân bốn cẵng chạy tới trước mặt Ngô Triết Hàm
Ngô Triết Hàm bị cái khí thế gấp gáp này của Hứa Giai Kỳ làm cho hoảng sợ, hồi lâu mới yếu ớt nói: "Hứa Giai Kỳ, cậu muốn cùng mình đánh nhau sao? Cậu muốn dùng hộp giữ nhiệt đập chết mình?"
Hứa Giai Kỳ cười đến không nhìn thấy mắt, đem hộp giữ nhiệt nhét vào trong ngực Ngô Triết Hàm nói: "Phần cháo hôm nay?"
"Cậu mỗi ngày đều có thời gian nấu cháo, ngủ nhiều thêm một chút không phải tốt hơn sao?" Ngô Triết Hàm lắc đầu nói, nàng rõ ràng nhìn thấy Hứa Giai Kỳ dùng phấn lót thật dày đều không lấn át được quầng thâm mắt.
Ngô Triết Hàm há to miệng, cuối cùng vẫn không thể nói ra thứ gì, xách theo hộp giữ nhiệt cùng trợ lý đi tới sân khấu T bên kia thúc giục tiến độ
"Ngô lão sư, cháo hôm nay làm sao bây giờ?" Trợ lý nhỏ giọng hỏi.
Ngô Triết Hàm cảm giác được sức nặng của tay trái, do dự hồi lâu vẫn là nói: "Trước nhận lấy đi, chờ một chút tôi lấy nó sau"
_____________________________
Trong công việc Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ đều là người vô cùng nghiêm túc, chòm sao Xử Nử theo chủ nghĩa hoàn mỹ ở hai cái người kia lúc công việc đạt được thể hiện cực kì rõ nét. Không nói đến Ngô Triết Hàm nắm bắt các chi tiết của sân khấu T và lần lượt tỉ mỉ cải tiến, chỉ nói Hứa Giai Kỳ, đều có thể đem mình muốn đi bộ quần áo kia tính toán không dưới mấy chục lần.
Hứa Giai Kỳ ở lại một lần nữa thử hết trang phục sau thời gian nghĩ ngơi, tóm lại không có chuyện gì để làm quang minh chính đại đem ánh mắt đặt trên người Ngô Triết Hàm ở đằng xa
Ngô Triết Hàm đang vì một vị người mẫu mà sửa quần áo, hai cánh tay nắm chặt lấy phần thắt lưng trang phục, nhìn thấy hai cánh tay kia thỉnh thoảng không cẩn thận đụng vào eo người mẫu một hai cái, Hứa Giai Kỳ đáy lòng nghĩ linh tinh đều tràn ra tới.
"Sửa quần áo thì sửa quần áo, đứng sát người ta như vậy làm gì!"
"Cậu nói chuyện với người ta thì cứ nói, nhìn mắt người ta làm gì! Còn nhìn nghiêm túc như vậy!"
Lại có thể vì người ta tự mình phối trang sức!
Thế là Hứa · bình dấm · nghĩ linh tinh · vò đầu bứt tai · Giai Kỳ nữ sĩ trong lòng chua xót kìm nén đem ống hút trà sữa trong tay mình cắn ra mấy hàng dấu răng
________________________________________
Ngô Triết Hàm làm xong việc chậm rãi hướng đến chỗ nghỉ ngơi, Hứa Giai Kỳ đã dựa vào cái ghế ngủ đến trời đất u ám, người này ngay cả trong lúc ngủ mơ đều cau mày, như là vừa rồi bị nhiều ủy khuất cũng thế. Ngô Triết Hàm đương nhiên biết vừa rồi Hứa Giai Kỳ vẫn luôn dán ánh mắt vào mình, cho nên động tác thân mật này dù vô tình hay cố ý thì cũng khó nói
Ngô Triết Hàm đem cái mền trên ghế cầm lên, rón rén đi tới bên cạnh Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng đắp lên cho Hứa Giai Kỳ, nhìn thấy Hứa Giai Kỳ cau mày thật chặt, Ngô Triết Hàm do dự một chút.
Nghe nói cau mày ngủ sẽ gặp ác mộng.
Ngô Triết Hàm nhẹ nhàng giơ tay lên xoa nhẹ ấn đường Hứa Giai Kỳ, mãi mới chờ đến lúc Hứa Giai Kỳ mở rộng lông mày, Ngô Triết Hàm mới vừa ngồi dậy, lông mày Hứa Giai Kỳ lại nhíu lại.
Ngô Triết Hàm giả vờ tức giận nhẹ ah một tiếng: "Hứa Giai Kỳ"
Giống như là có cảm ứng, trong lúc ngủ mơ người lập tức triển khai lông mày, còn chép miệng hướng trong mền co rút lại
Ngô Triết hàm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
_______________________________
Thời điểm Hứa Giai Kỳ mở mắt, nhìn đến gần cách một cái bàn Ngô Triết Hàm đang gõ bàn phím, màn hình máy vi tính sáng lên đem góc cạnh khuôn mặt Ngô Triết Hàm nổi bật lên lại càng anh khí. Trên bàn còn có chén cháo trong không thấy đáy.
Gò má Ngô Triết Hàm thật đẹp
Ngô Triết Hàm cười rộ lên giống như gió xuân ấm áp, nhưng nếu không cười, cái đường cong gương mặt rõ nét kia giống nữ tử Giang Nam cũng sẽ tuấn lãng làm cho người ta tâm động.
Ví dụ như là thời khắc này
Hứa Giai Kỳ chợt nhớ tới thời đại thiếu niên Ngô Triết Hàm mang theo tai nghe nhìn chăm chú phía trước dáng vẻ thật sự là đẹp mắt cực kỳ, phảng phất tự cao tự đại, khi đó Ngô Triết Hàm nhu hòa nhưng cũng bá đạo, nàng thường cao giọng đối Hứa Giai Kỳ nói: "Cậu là của mình, cậu không thể rời xa mình"
Nhưng về sau, các nàng vẫn là đánh mất đi phần tình cảm này
Hứa Giai Kỳ nhắm mắt lại, tận lực kìm nén phần cảm giác muốn nghẹn ngào kia, khi mở mắt ra, Ngô Triết Hàm vừa lúc quay đầu.
"Dậy chưa?" Ngô Triết Hàm hỏi "Sắp tan làm rồi"
Hứa Giai Kỳ duỗi tay vươn người, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, không nghĩ tới việc mình ngủ một lúc đến bốn năm tiếng, nàng không biết là, trong lúc nàng ngủ, người phụ trách chương trình nhiều lần tới phòng nghĩ thúc giục Hứa Giai Kỳ thử trang phục, nhưng đều bị Ngô Triết Hàm đuổi trở về.
"Cảm ơn cái mền của cậu" Hứa Giai Kỳ đem cái mền gấp gọn lại: "Mình mời cậu ăn cơm a ! "
"Không được" Ngô Triết Hàm lắc đầu đứng dậy, thích ứng một chút choáng váng nói: "Đoàn Đoàn Viên Viên không ai cho ăn, mình phải về nhà."
"Vậy thì thật là tốt ! Chúng ta mua ít thức ăn đến nhà cậu làm cơm a". Mình hôm nay không nghĩ sẽ gọi thức ăn bên ngoài. Hứa Giai kỳ hào hứng đứng lên nói.
"Hứa Giai Kỳ, cậu..." Ngô Triết Hàm đang muốn phản bác, Hứa Giai Kỳ lại xách hộp giữ ấm lên nói: "Coi như là khao mình nhiều ngày sáng sớm như vậy nấu cháo cho cậu"
Nhớ tới những món cháo kia bị cầm đi nuôi chó mèo hoang, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Hứa Giai Kỳ, Ngô Triết Hàm cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt, miễn cưỡng gật đầu.
Chợ bán đồ ăn chật chội chen chút phần lớn là lão ông và lão bà bà, nữ nhân trẻ tuổi như Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ thì rất hiếm thấy, tuổi tác các nàng như vậy hoặc là gọi thức ăn bên ngoài hoặc là xuống tiệm dưới nhà ăn, cho dù làm cơm cũng là đi siêu thị mua một ít rau cải đóng gói kỹ, tới chợ bán thức ăn loại này vừa dơ vừa loạn những người mua đồ đều là những người đã có tuổi.
Dòng người chen chúc, tiếng la hét của những người bán hàng rong, những thứ này làm cho Hứa Giai Kỳ không thể nào thích ứng. Trái lại Ngô Triết Hàm rất quen thuộc việc dừng lại các quầy hàng và chọn một số loại rau tươi
"Tội gì mà không đi siêu thị mua chứ?" Hứa Giai Kỳ lần thứ N bị người sau dẫm chân rốt cuộc nhịn không được liền hỏi.
"Nơi này đồ ăn rất tươi." Ngô Triết Hàm nhìn Hứa Giai Kỳ một chút, "Hơn nữa mới vừa tốt nghiệp lúc ấy nào có tiền đi siêu thị mua những đồ ăn đắt tiền, đều là tới chợ bán thức ăn mua tiện thể mang về nhà làm. Thời gian lâu rồi thành thói quen."
Tựa hồ là trong lời nói có hàm ý, lại tựa hồ chỉ là câu chuyện bình thường. Hứa Giai Kỳ lựa chọn trầm mặc
Một người đàn ông lái một chiếc xe ba bánh đầy rau hét lớn ở lối đi nhỏ tiến về phía trước, lung la lung lay nhìn cái xe như sắp gãy ra thành từng mảnh dưới tình huống xông về phía trước mọi người né tránh không kịp. Ngô Triết Hàm mua xong cải trắng mới vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hứa Giai Kỳ còn ngây ngốc đứng ở giữa lộ nhìn mình, nhìn thấy xe ba bánh liền muốn xông tới, Ngô Triết Hàm bắt đầu lo lắng, đại não còn chưa kịp phản ứng, thân thể lại đi trước một bước.
Một tay ném rau quả vừa mới mua, một cái cất bước liền xông tới bên cạnh Hứa Giai Kỳ, nương quán tính mang theo Hứa Giai Kỳ chạy vài bước về phía trước, lúc này mới khiến cho xe ba bánh kia lướt đi qua, chủ xe ba bánh quay đầu dùng phương ngôn khó hiểu toái mắng một tiếng. Không nghĩ tới Ngô Triết Hàm càng táo bạo, thắng thắn gân cổ lên hô một tiếng "Bệnh tâm thần"
Hứa Giai Kỳ còn chưa kịp phản ứng, liền nhìn thấy Ngô Triết Hàm đang nhặt đồ ăn vừa mời mua bị vứt trên mặt đất, một tay kéo nàng đến lối đi nhỏ phía bên trong, đi phía trước che chở nàng.
Hứa Giai Kỳ nhìn thấy qua bộ dạng Ngô Triết Hàm như vậy, cũng là ở thời điểm cao trung, trong ban có một nữ sinh luôn tìm Hứa Giai Kỳ gây rối, Ngô Triết Hàm được biết đến là người luôn đối xử với mọi người tao nhã lễ độ, sau khi tan học xách theo cặp sách đến lớp học Hứa Giai Kỳ tìm nữ sinh kia, chỉ hỏi một câu: "Cậu có ý gì?"
Thời điểm đó Ngô Triết Hàm cũng đã cao to lực lưỡng rồi, giọng nói lạnh như băng, hơn nữa đi cùng là Đới Manh và Từ Tử Hiên đứng phía sau như xã hội, trong nháy mắt làm cho nữ sinh kia không có khí thế, từ đó về sau rốt cuộc cũng không có gây phiền phức đến cho Hứa Giai Kỳ
Lấy lại tinh thần nhìn về phía Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ nuốt nước miếng một cái thật cẩn thận gọi: "Ngũ Chiết?"
Ngô Triết Hàm sửng sốt một chút, nhấp nhấp miệng, quay đầu nhìn về phía Hứa Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Ngô Triết Hàm đáy mắt quan tâm cùng ngữ khí ôn nhu, sợ là ngay cả chính nàng cũng không có nhận thấy được.
Hứa Giai Kỳ đáy lòng ấm áp, nhếch môi cười đến ngốc đần, "Mình không sao! Ngũ Chiết, cậu vừa rồi thật soái!"
"Mắng chửi người rất soái" Ngô Triết Hàm rõ ràng bởi vì câu nói này của Hứa Giai Kỳ tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng vẫn là một dáng vẻ lạnh lùng "Vậy mình từ đây về sau sẽ mắng cậu nhiều thêm nữa"
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro