Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sương mù (2)

Cấp trên đã không thất hứa. Chiều ngày hôm đó, một chiếc tàu cao tốc đến kiểm tra định kỳ, Viên Nhất Kỳ đã nhận ra Vương Dịch và Lâm Thư Tình, những người mặc đồng phục hải quân và đeo mặt nạ. 

Cô quay qua liếc nhìn Châu Thi Vũ bên cạnh đang xanh mét, trong lòng thở dài: "Chuyện tình công sở rốt cuộc là thế nào đây?"

May mắn thay, việc kiểm tra không quá đột ngột, phía trên cũng không để ý quá nhiều đến việc kiểm tra những người trên tàu cao tốc, có lẽ đã tiến hành kiểm tra một vòng trước khi ở lại qua đêm với lý do đã muộn.

Không biết hai người dùng phương tiện gì. Sáng sớm hôm sau, bốn người trên tàu cao tốc rời đi ngay khi vừa đến, Vương Dịch và Lâm Thư Tình đeo những chiếc mặt nạ khác nhau và ở trong khoang hạng nhất.

---

"Phí Thấm Nguyên cả ngày ra ngoài làm cái gì không biết!" Tống Hân Nhiễm một mình nằm trên giường ngủ, nàng cũng không biết tối qua vì cái gì khiến cho Phí Thấm Nguyên phát điên, cô ta có uống nhầm thuốc không mà muốn nàng cả đêm không chịu dừng lại, nàng xoa xoa eo, bực mình quay người lại rồi tiếp tục ngủ.

Còn về phía Phí Thấm Nguyên, cô đang không ngừng chạm tay sờ lên sờ xuống chiếc ghế da, nhìn người phụ nữ trên giường không chớp mắt. Đôi mắt của cô dường như đang nhìn vào miếng thịt đang sắp được mổ trên thớt, người đàn ông đang dùng kim tiêm vào thứ gì đó, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trong kim không có gì cả. 

Một giây... Hai giây...

Thời gian lần này dường như trôi nhanh hơn lần trước, chỉ trong vòng một phút, vết máu trên mặt cô gái nhạt đi với tốc độ kinh người, thay vào đó là khuôn mặt tái nhợt.

Người đàn ông to lớn nói: "Boss, đây là mẫu mới nhất, không màu không mùi, trông giống như không khí. Nhưng vì không có số lượng cụ thể nên không thể sản xuất hàng loạt trong thời gian thử nghiệm."

Phí Thấm Nguyên trong mắt sáng lên, không khỏi vỗ tay nói: "Làm tốt lắm, tiếp tục đi sâu nghiên cứu, phấn đấu sản xuất hàng loạt cho tôi. Một khi hàng được lưu hành trên thị trường, chúng ta sẽ giàu to. Hãy nói cho bác sĩ của chúng ta biết, cố gắng phát huy, giá cả sẽ được thương lượng sau!"

Người đàn ông cười ranh mãnh đồng ý: "Boss yên tâm, các bác sĩ của chúng ta sẽ làm hết sức!"

Phí Thấm Nguyên gật đầu nói: "Buổi chiều kêu đàn em đi kiểm tra hàng hóa, đừng phạm sai lầm!" 

 ''Vâng thưa Boss!" Người đàn ông nhận lệnh rồi đi xuống.

---

Bốn người trong cabin đang nghiên cứu kế hoạch một cách chuyên sâu, Châu Thi Vũ rõ ràng là trụ cột của đội: "Tôi sẽ phụ trách địa điểm giao dịch. Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch nhân cơ hội tiến vào phòng điều khiển chính để thu thập bằng chứng. Lâm Thư Tình hãy cố gắng liên lạc với cấp trên. Chúng ta cần phải bắt các bác sĩ nghiên cứu về ma túy và đưa họ ra công lý."

"Chúng ta không thể chị đi một mình!" Vương Dịch nói, phủ nhận kế hoạch này.

"Nếu chị đi giao dịch một mình, đối phương nhất định sẽ nghi ngờ. Em nghĩ, hãy để em và Nhất Kỳ cùng nhau đi đảm bảo sẽ thuận tiện hơn. Theo em được biết, nghiên cứu thuốc của bác sĩ ở trên tàu nhưng phòng được canh rất nghiêm ngặt, việc đột nhập vào là điều không thể. Tuy nhiên, trên tầng ba của tàu chở hàng có một ống thông gió. Để bảo mật, bên kia chỉ có một cửa và một ống thông gió. Chúng ta không thể đảm bảo rằng bác sĩ tại địa điểm giao dịch sẽ ở đó, vì vậy em sẽ lẻn vào ống thông gió, chúng ta vẫn cần chú ý đến hậu quả, trước tiên hãy đặt chất nổ rồi trốn vào tàu cao tốc."

Vương Dịch rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy tổ chức một cách có trật tự để chỉ ra tất cả những sai sót trong kế hoạch của Châu Thi Vũ. 

---

Viên Nhất Kỳ vẫn đóng vai vệ sĩ đi cùng Châu Thi Vũ đến địa điểm giao dịch. 

Phí Thấm Nguyên cười ranh mãnh: "Vương tổng sẽ cùng tôi đi kiểm tra hàng hóa, đợi một chút... mọi người dừng lại ở đây!" 

Viên Nhất Kỳ bị chặn ở cửa cabin của Phí Thấm Nguyên, Phí Thấm Nguyên thậm chí còn để Tống Hân Nhiễm ở lại cùng, nhưng thực tế để nàng ấy ở lại theo dõi quan sát Viên Nhất Kỳ. 

Sự thật đã chứng minh rằng đây sẽ là một sai lầm lớn của Phí Thấm Nguyên, nhưng tất nhiên đó là chuyện của sau này...

---

Viên Nhất Kỳ đặt hai tay lên lan can, tỏ vẻ chuẩn bị chờ Châu Thi Vũ đi ra, Tống Hân Nhiễm cười duyên dáng, theo Viên Nhất Kỳ tựa vào lan can: "Cô Diệp, cô lo lắng sao?"

Viên Nhất Kỳ vẫn im lặng, Tống Hân Nhiễm cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Cô có muốn vào phòng tôi ngồi đợi một lát không? Bọn họ giao dịch cũng không nhanh như vậy đâu. Phí tổng của chúng tôi mặc cả rất là lâu đó ~" Nói xong, Tống Hân Nhiễm mở một cánh cửa khác bên cạnh, ra hiệu cho Viên Nhất Kỳ đi theo nàng.

Nói thật, gió biển trên biển cũng làm cho Viên Nhất Kỳ cảm thấy mặt đau nhức. Sau nhiều lần do dự, Viên Nhất Nhất Kỳ quyết định đi cùng Tống Hân Nhiễm, dù sao Châu Thi Vũ vẫn là đang trong tay đối phương. Trong trường hợp bị phản bội, cô vẫn có thể bắt Tống Hân Nhiễm làm con tin để trao đổi.

"Cô Diệp muốn ngồi đâu cũng được ~" Tống Hân Nhiễm thản nhiên châm một điếu thuốc, quay người mở cửa sổ ra nói: "Cô Diệp chắc không phiền đâu, đúng không?"

Trong lòng Viên Nhất Kỳ muốn nói: "Tôi phiền! Tôi thấy quá phiền! Đây là cabin! Cô có biết khói thuốc thụ động đối với con người có hại như thế nào không?"

Tuy nhiên, bốn chữ lạnh lùng thoát ra từ miệng cô chỉ là: "Tôi không bận tâm!"

Tống Hân Nhiễm đưa điếu thuốc đang cháy vào miệng, đưa điếu thuốc cho Viên Nhất Kỳ: "Muốn một điếu không?"

Viên Nhất Kỳ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Không cần!"

Tống Hân Nhiễm nhướng mày, không kiên trì nữa, chuyển chủ đề: "Trong giới của chúng ta, hiếm khi tôi thấy có người không hút thuốc, nhìn cô Diệp trông thật ngây ngô."

Lời nói thật quyến rũ và lôi cuốn, nhưng khi Viên Nhất Kỳ nghe thấy lại cảm thấy dựng tóc gáy: "Bác sĩ Tống cô cứ nói đùa!"

"Làm sao cô biết tôi là bác sĩ?" Tống Hân Nhiễm nhạy bén nắm bắt cái gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ.

Trong lòng Viên Nhất Kỳ vang lên hồi chuông cảnh giác, trong tình huống này, cô phải thành thật trả lời, không được phép hoảng sợ. Viên Nhất Kỳ mỉm cười: "Cô đang nói gì vậy, bác sĩ Tống? Hộp thuốc trên bàn và sách dược lý trên tủ sách đều rõ ràng như vậy mà!"

Tống Hân Nhiễm nhướng mày, "Chúng ta vào phòng mới có hơn 30 giây, cô Diệp đã điều tra kỹ càng như vậy, tinh mắt thật đấy!"

Viên Nhất Kỳ trong lòng cũng hiểu được, cái này rất có thể là Phí Thấm Nguyên đã đưa Tống Hân Nhiễm đến kiểm tra cô, cô phải dựa vào kinh nghiệm trước đó để xử lý: "Việc của tôi là bảo vệ sự an toàn của bà chủ, chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi, bác sĩ Tống đừng chê cười!"

Tống Hân Nhiễm tựa hồ chú ý tới Viên Nhất Kỳ đang cau mày, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Cô Diệp thật có tư cách! Vương tổng thật là may mắn khi có cô!"

"Tôi thấy cô Diệp trung thành như vậy, không biết Vương tổng trả cho cô bao nhiêu?" Tống Hân Nhiễm ánh mắt nhàn nhạt, tiến lại gần Viên Nhất Kỳ.

"Thời tiết sao lại nóng như vậy chứ?" Viên Nhất Kỳ mặt đỏ bừng, trong lòng chửi rủa.

"Tiết lộ bí mật cá nhân không tiện!" Viên Nhất Kỳ trả lời, thân thể cũng theo bản năng lui về phía sau, tránh xa Tống Hân Nhiễm.

Tống Hân Nhiễm cảm thấy buồn cười, xoay người lại ngồi lên ghế: "Đáng tiếc, tại sao cô lại có tấm lòng chân thành như vậy chứ!"

Viên Nhất Kỳ cảm thấy rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm: "Bác sĩ Tống đây là có ý gì? Đáng tiếc sao?"

Tống Hân Nhiễm lại cười: "Không có gì, chỉ là đáng tiếc cô không phải của tôi!" Tống Hân Nhiễm toàn tâm toàn ý trêu đùa Viên Nhất Kỳ, không để ý đến khuôn mặt Viên Nhất Kỳ đỏ bừng. Nàng lấy điếu thuốc cuối cùng trong hộp thuốc ra và châm lửa, sau đó từ túi trái lấy cây bút ra viết gì đó lên hộp thuốc.

Cuối cùng nàng đưa cho Viên Nhất Kỳ: "Số điện thoại của tôi, tôi nghĩ có thể cô sẽ cần ~"

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy đối phương như vậy, cô tự nhiên chọn kế hoạch chạy là tốt nhất, nhanh chóng chộp lấy hộp thuốc lá và bỏ chạy. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô nghe thấy Tống Hân Nhiễm thở dài, thanh âm rất yếu ớt nhưng lại ẩn chứa cảm giác bất lực sâu sắc.

---

Viên Nhất Kỳ không muốn đứng ở cửa cabin nữa, liền suy nghĩ một chút, quay về cabin của mình đợi ba người còn lại. Nhưng điều cô không ngờ tới là phải đến khi mặt trời lặn, Lâm Thư Tình mới quay lại, còn hai người kia thì biến mất. Viên Nhất Kỳ bỗng nhiên cảm thấy bất an trong lòng.

Lâm Thư Tình báo cáo ngắn gọn kết quả ngày hôm nay, xem ra cuối cùng cô ấy cũng đã phát hiện ra chỉ có duy nhất Viên Nhất Kỳ và hỏi: "Hai người bọn họ đâu rồi?" 

Viên Nhất Kỳ vẻ mặt nghiêm trọng: "Bọn họ không có trở lại, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó!"

Lâm Thư Tình cau mày và liếc nhìn Viên Nhất Kỳ, đã hiểu!

Sau đó hai người quyết định chia ra hành động, Lâm Thư Tình đi tìm Vương Dịch, còn Viên Nhất Kỳ chuẩn bị đi sâu vào cabin để tìm Châu Thi Vũ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro