Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[H] Quyến rũ

Tống Hân Nhiễm vốn cứ tưởng rằng sau khi được ở bên người mình yêu lâu ngày thì mỗi ngày bản thân đều sẽ luôn cảm thấy vui vẻ, nhưng kết quả dường như không phải như vậy...

''Tại sao Phí Thấm Nguyên em ấy lại giống như một khúc gỗ vậy chứ? Quả nhiên là mình vẫn thích một người nào đó nhiệt tình hơn.'' Tống Hân Nhiễm có chút đau lòng trong khi nghĩ.

Tống Hân Nhiễm nhìn mình trước gương soi.

''Hừm... bộ mình kém hấp dẫn vậy sao? Mình thấy đâu có chút nào thay đổi, mình không hề tăng cân tí nào, trên mặt cũng có gì lạ, mụn cũng không có luôn."

''Không được.. mình nhất định phải làm cho Phí Thấm Nguyên yêu mình nồng nhiệt lại lần nữa mới được.''

Sau đó, Tống Hân Nhiễm gửi cho Phí Thấm Nguyên một tin nhắn wechat.

''Heo con, tối nay nhớ về nhà sớm nhé! Chị đã chuẩn bị cho em một điều rất bất ngờ.''

''Được ạ!'' Phí Thấm Nguyên đang luyện tập nhìn thấy tin nhắn nhẹ nhàng trả lời.

Sau khi đọc xong tin nhắn của Phí Thấm Nguyên, thì Tống Hân Nhiễm bắt đầu chuẩn bị trang điểm, chọn quần áo cho chiến lược câu dẫn tối nay của mình.

Ở bên kia, Phí Thấm Nguyên đang hăng say luyện tập cho buổi công diễn tiếp theo trong phòng tập nhảy.

''Nguyên Nguyên, đừng có cố gắng tập quá mệt mỏi như vậy chứ, chị thấy em đã luyện tập cả ngày trong phòng này rồi đó, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.'' Châu Thi Vũ lo lắng đi ngang qua thăm hỏi.

''Em đang có vài nguyên nhân... nên thật sự không muốn về nhà.'' Phí Thấm Nguyên trả lời.

''Lý do gì chứ?'' Châu Thi Vũ tò mò hỏi lại.

'Cái này... ừm... chuyện này... em không thể nói được..." Phí Thấm Nguyên mặt đỏ bừng.

Cô không thể nói rằng cô thật sự đã bị quyến rũ sau khi nhìn thấy Tống Hân Nhiễm khi về nhà được. Mỗi lần về nhà sớm, cô sẽ nhìn thấy Tống Hân Nhiễm mặc áo choàng tắm ngay sau khi vừa tắm xong, hoặc cô sẽ nhìn thấy Tống Hân Nhiễm nằm trên ghế sofa trong phòng khách khi đang chơi điện thoại cùng với nhiều tư thế khác nhau dù có lộ nội y ra ngoài thì nàng cũng không để ý, điều này khiến cô khi vừa đến nhà nhìn thấy đều luôn đỏ mặt. Dù không biết Tống Hân Nhiễm có cố ý hay không, nhưng nàng lại dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn cô rồi nói: ''Heo con về rồi, chị có để lại chút đồ ăn cho em, em mau nhanh đi ăn đi.''

"Cứ như vậy thì ai mà còn có thể ăn nổi được gì nữa cơ chứ!!!!" Phí Thấm Nguyên cay đắng nghĩ.

Vì vậy, cô quyết định mỗi ngày sẽ về nhà muộn hơn, đợi đến khi Tống Hân Nhiễm chuẩn bị đi ngủ thì cô mới trở về. Nhưng hôm nay Tống Hân Nhiễm lại nhắn cô về nhà sớm, cô có nên đồng ý hay không? Nhưng lúc đầu óc chưa kịp phản ứng, thì cô đã nhanh tay gõ chữ ''Được ạ!'' gửi đi rồi, nên hôm nay phải đành về nhà sớm thôi vậy.

Trở lại phía Tống Hân Nhiễm thì nàng đã thay quần áo xong rồi.

''Ding'' điện thoại của Tống Hân Nhiễm rung lên, nàng cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Viên Nhất Kỳ.

''Chết thiệt mà Nhiễm Nhiễm, lần trước qua nhà chị chơi em để quên chìa khóa ở nhà chị rồi. Hôm nay về tới nhà em mới biết." Viên Nhất Kỳ có chút tuyệt vọng khi nhắn.

''Cái quái gì vậy? Đáng lẽ khi em quên thì qua ngày hôm sau em sẽ phát hiện ra rồi chứ? Tại sao phải để tới 3,4 ngày sau em mới phát hiện ra được vậy????''

''Hai ngày nay em bận đi lưu diễn nên chỉ toàn ở khách sạn thôi, hôm nay em mới về tới nhà.''

''Ờ chị quên mất, xin lỗi em. Đến đây lấy đi, chị đang ở nhà.''

''Okay!"

''Ôi! Ngày nào cũng luyện tập thiệt đau lưng quá đi, khi nào thì mới kết thúc đây.'' Phí Thấm Nguyên xoa xoa lưng, nhìn thời gian trên điện thoại, đã là 7 giờ rồi, bình thường cô sẽ không về cho đến 10 giờ tối, bởi vì lần này Tống Hân Nhiễm nhắn cô về sớm nên cô đành phải nghe lời rời khỏi phòng tập.

Tống Hân Nhiễm ở phòng khách tìm hoài vẫn không thấy chìa khóa đâu.

''Viên Nhất Kỳ, chìa khóa em làm mất ở đâu?'' Tống Hân Nhiễm vẫn chưa tìm được.

''Em không biết, không nhớ nữa. Chắc là ở quanh đây thôi.''

''Có lẽ nào...''

''Không thể nào, em không hề vào phòng ngủ của chị!'' Viên Nhất Kỳ lập tức lên tiếng.

''Phòng khách bị lộn xộn lên hết rồi, chẳng lẽ em vô tình làm rớt vào phòng ngủ sao?'' Tống Hân Nhiễm ngồi xuống ghế sofa và phàn nàn.

''Chờ một chút...'' Viên Nhất Kỳ đến gần Tống Hân Nhiễm.

''Này! Em đang làm gì đó?"

''Chị ngồi im, đừng cử động!'' Viên Nhất Kỳ đứng cách Tống Hân Nhiễm chỉ có 1cm, cúi đầu nhìn và đưa tay vào khe hở trên ghế sofa, quả nhiên là tìm được chìa khóa rồi.

''Mẹ nó, thiệt tình mà...'' Viên Nhất Kỳ lời còn chưa nói xong, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt lạnh lùng ở phía sau nhìn mình.

''Phí Thấm Nguyên...'' Viên Nhất Kỳ quay người lại nói.

Khi vừa nghe Viên Nhất Kỳ nói xong, Tống Hân Nhiễm quay người lại liền thấy Phí Thấm Nguyên đứng ở cửa đang cau mày nhìn chằm chằm về phía nàng và Viên Nhất Kỳ.

Vừa rồi khi Phí Thấm Nguyên mở cửa, cô đã nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đang chậm rãi tiến về phía Tống Hân Nhiễm: "Đây là gì? Định hôn nhau à?". Tâm tình lúc đó của Phí Thấm Nguyên rất hỗn loạn, nên hoàn toàn không lắng nghe được hai người họ đang nói cái gì, cô chỉ cảm thấy trong lòng đang rất khó chịu, giống như người khác lấy đi đồ vật yêu thích nhất của cô vậy, làm cho cô không thể kìm chế được tính nóng nảy của mình.

''Viên Nhất Kỳ, sao chị lại ở đây?'' Phí Thấm Nguyên lạnh lùng hỏi.

''À... chị..." Viên Nhất Kỳ cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang giảm xuống, nhìn Phí Thấm Nguyên mà mình thân thiết luôn có vẻ mặt ngọt ngào thường ngày nhưng hiện tại đang có khuôn mặt nhìn trông rất đáng sợ.

''Chị chỉ đến lấy đồ thôi! Chị xong việc rồi, bây giờ chị đi liền đây! Bye Bye!'' Viên Nhất Kỳ nhanh chóng chạy rời khỏi hiện trường, có lòng hảo tâm đóng cửa lại dùm.

''Heo con!'' Tống Hân Nhiễm ngập ngừng hỏi.

''....'' Phí Thấm Nguyên không trả lời.

''Em đang tức giận sao?'' Tống Hân Nhiễm đứng dậy khỏi sofa, đi về phía Phí Thấm Nguyên.

''Đây chính là điều bất ngờ mà chị chuẩn bị cho em đó hả?'' Phí Thấm Nguyên có chút tức giận nói.

''Không phải! Em hãy nhìn quần áo và phong cách trang điểm của chị hôm nay đi.'' Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng nói.

Phí Thấm Nguyên nhìn thoáng qua, càng tức giận hơn.

''Chị hôm nay ăn mặc trang điểm đẹp như vậy là vì Viên Nhất Kỳ hay gì?''

''Phí Thấm Nguyên, chị ghét em, em thật sự là một khúc gỗ mà.'' Tống Hân Nhiễm bất lực nghĩ.

Phí Thấm Nguyên nhìn Tống Hân Nhiễm trong lòng càng thêm ủy khuất, rõ ràng cô không dám chạm hay thậm chí là ôm chị ấy, ngay cả hôn cô cũng chưa từng... Vậy tại sao Viên Nhất Kỳ lại là người làm được điều đó trước, sao lại dám ôm hôn chị ấy chứ?

Phí Thấm Nguyên có phần kích động, trực tiếp hôn lên môi của Tống Hân Nhiễm.

''?..?'' Tống Hân Nhiễm cảm thấy có chút bối rối khi đây là lần đầu Phí Thấm Nguyên hôn nàng.

Trong lúc Tống Hân Nhiễm vẫn còn đang chưa kịp chuẩn bị thì Phí Thấm Nguyên đẩy lưỡi vào, khi lưỡi vừa chạm vào thì ngay lập tức bị Tống Hân Nhiễm giật mình đẩy ra.

''Ah... sao em lại đẩy lưỡi vào chứ...'' Tống Hân Nhiễm quay đầu xấu hổ nói.

Phí Thấm Nguyên nhìn mặt và tai của Tống Hân Nhiễm đỏ bừng lên, trong lòng liền nghĩ thật quá đáng yêu.

Sự kiên nhẫn trước đó của Phí Thấm Nguyên đến lúc này thật sự đã bộc phát, Phí Thấm Nguyên ghé vào tai Tống Hân Nhiễm nói:

''Nhiễm Nhiễm, chị thật là quá mức dễ thương. Em thật là muốn cắn chị một cái mà." Phí Thấm Nguyên lại hôn lên khóe mắt Tống Hân Nhiễm.

''Hở....???'' Tống Hân Nhiễm cảm thấy có chút không ổn, vốn dĩ nàng chỉ là muốn hôn Phí Thấm Nguyên một cái thôi, nhưng không ngờ Phí Thấm Nguyên không chỉ muốn hôn mà em ấy còn muốn hơn thế nữa.....

--

Phí Thấm Nguyên lập tức bế Tống Hân Nhiễm vào phòng.

"Tiểu Phí... em đang làm gì vậy..." Tống Hân Nhiễm đang cảm thấy Phí Thấm Nguyên đứa nhỏ của nàng bình thường vốn hiền lành, luôn trông rất đáng yêu, nhưng sao hiện tại lại có chút tức giận rất khác mọi ngày.

Tống Hân Nhiễm bất ngờ mở to mắt, nàng nhìn Phí Thấm Nguyên với vẻ không thể tin được. Phí Thấm Nguyên đang hôn nàng hết sức cuồng nhiệt như thể muốn hôn chết nàng trên giường vậy.

"Tiểu Phí... đợi một chút... ừmm..." Tống Hân Nhiễm quay đầu sang một bên, cố gắng cho bản thân mình cơ hội để lấy lại nhịp thở.

Phí Thấm Nguyên nhìn nàng mèo con quyến rũ trước mặt, với khuôn mặt đỏ bừng, miệng hơi có chút sưng, thật sự rất muốn đêm nay nàng sẽ là của cô, tệ nhất chính là muốn nàng hôm sau sẽ không rời khỏi giường được, cô thực sự muốn nhìn thấy một vẻ mặt khác của Tống Hân Nhiễm khi ở dưới thân cô.

Tống Hân Nhiễm nhìn Phí Thấm Nguyên không biết hiện tại cô đang suy nghĩ gì, cô nghĩ chắc Phí Thấm Nguyên sẽ không dám làm chuyện gì tiếp theo đâu. Nhưng không mất vài giây khuôn mặt của cô đã bị Phí Thấm Nguyên ôm lấy, và đôi môi lần nữa lại bị hôn lên. Không biết qua bao lâu, Tống Hân Nhiễm đành cắn lên môi Phí Thấm Nguyên để cô dừng lại. Phí Thấm Nguyên nhìn xuống Tống Hân Nhiễm đang thở dốc trông còn quyến rũ hơn cả thường ngày làm cô không thể dừng lại được, thật muốn khi dễ nàng.

Nụ hôn nồng nhiệt đó làm cho Tống Hân Nhiễm có chút ngứa ngáy, nàng cảm thấy run rẩy khi Phí Thấm Nguyên đang dần hôn xuống, bàn tay của cô đang nhẹ nhàng vuốt ve cái eo mảnh khảnh của nàng, làm cho hơi thở của nàng bắt đầu không thể không chế được rên rỉ: "Tiểu Phí... chị...".

Phí Thấm Nguyên không để ý đến Tống Hân Nhiễm đang gọi tên mình, mà cô vẫn cứ tiếp tục hôn xuống, khi môi cô chạm vào cổ nàng và bàn tay đang dần dần chạm lên phía trên, cô có chút do dự bởi vì cô cảm thấy mình không nên tiếp tục làm như vậy nếu như không có sự cho phép của Tống Hân Nhiễm. Vì thế cô ngẩng đầu định hỏi, nhưng lại thấy ánh mắt ngấn nước của nàng, khuôn mặt đỏ bừng của nàng làm càng tăng thêm sự quyến rũ.

Trong nháy mắt, sợi dây lý trí cuối cùng của Phí Thấm Nguyên cũng bị cắn đứt, cô không còn ý định hỏi Tống Hân Nhiễm nữa mà cởi bỏ tuyến phòng thủ cuối cùng. Cô liền mút lên cổ nàng thật mạnh để lại dấu ấn, ngón tay cô đi xuống bắt đầu tiến vào bên trong sau màn dạo đầu. Vì là lần đầu tiên của Tống Hân Nhiễm nên cô hết sức nhẹ nhàng, nhưng dù chỉ vào một ngón thôi cũng đã khiến nàng đau đớn thét lên.

Tống Hân Nhiễm thở dốc nặng nề, bắp đùi run rẩy, nàng không chịu nổi sự cám dỗ như thế này. Nghe tiếng Tống Hân Nhiễm liên tục rên rỉ bên tai khiến Phí Thấm Nguyên không ngừng vô thức đẩy ngón tay ra vào nhanh hơn. Tống Hân Nhiễm một tay ôm chặt lấy vai Phí Thấm Nguyên, một tay khác đặt vào trong miệng nàng mà cắn, để ngăn lại tiếng rên phóng đãng của mình, bắp đùi của nàng ngày càng co giật càng nhiều. Khi ngón tay đâm vào sâu hơn, Tống Hân Nhiễm đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, ôm chặt lấy Phí Thấm Nguyên: "Aaaa..."

Tống Hân Nhiễm bỗng dưng cao giọng thét lên, bụng dưới co rút, run rẩy không ngừng.

Phí Thấm Nguyên liền nhận ra nàng đang cao trào, nhưng ngón tay của cô không hề dừng lại mà lại tiếp tục đâm ra vào kéo dài thời gian cao trào của nàng. Càng không đợi Tống Hân Nhiễm hồi phục, Phí Thấm Nguyên đã bắt đầu đưa hai ngón tay tiến vào khiến Tống Hân Nhiễm không kìm chế được mà phải rên rỉ lên tiếng: "A... không muốn... Aahh ~"

Tống Hân Nhiễm nhìn chằm chằm vào Phí Thấm Nguyên một cách rất dữ dội và nắm lấy bàn tay của cô, không muốn tay cô di chuyển: "Phí Thấm Nguyên, một lần đủ rồi!"

"Chị ơi, em muốn một lần nữa..." Phí Thấm Nguyên nhìn Tống Hân Nhiễm với ánh mắt đau buồn, Tống Hân Nhiễm nhìn vào khuôn mặt của Phí Thấm Nguyên, nàng liền trong lòng thở dài, nàng thật sự phải thừa nhận rằng nàng không thể cưỡng lại được nét mặt xinh đẹp của đứa nhỏ này.

Trong khi Tống Hân Nhiễm đang phân tâm, bàn tay của Phí Thấm Nguyên liền đâm vào sâu bên trong và nói vào tai nàng: "Bảo bối, chỉ có thể nhìn duy nhất một mình em thôi. Chị không được nghĩ về người khác?" Nói xong cô liền liên tục di chuyển ngón tay ra vào thật nhanh.

"Aaaaa... Tiểu Phí..."

---

Sau đêm đó, Tống Hân Nhiễm không nhớ rõ tên hỗn đản Phí Thấm Nguyên này muốn nàng bao nhiêu lần. Nàng chỉ nhớ rằng khi nàng vừa thức dậy vào ngày hôm sau, lưng của nàng cực kỳ đau, và nàng không thể nhúc nhích nổi. Khi nhìn qua Phí Thấm Nguyên đang còn ngủ ngon lành bên cạnh, nàng cảm thấy thật khó chịu liền đánh lên mông Phí Thấm Nguyên một cái cho bỏ tức.

Phí Thấm Nguyên bị đánh đau liền giật mình ngồi dậy, cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tống Hân Nhiễm đang nhìn chằm chằm mình, liền cảm thấy sợ hãi và nghĩ rằng có phải là do mình đêm qua đã làm quá nhiều nên khiến Tống Hân Nhiễm giận rồi hay không, cô liền ôm lấy Tống Hân Nhiễm nũng nịu xin lỗi: "Nhiễm Nhiễm, chị sẽ không tức giận em đâu, đúng không? Em xin lỗi, sau này em sẽ nhẹ nhàng hơn...."

Tống Hân Nhiễm thở dài, nàng sẽ ghi nhớ sau này nàng nhất định sẽ không bao giờ quyến rũ Phí Thấm Nguyên một lần nào nữa.


END.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro