Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng ta sẽ có tương lai (10)

Sáng hôm sau, Tống Hân Nhiễm đúng giờ có mặt ở công ty, vừa đến công ty đã nhìn thấy người đàn ông phỏng vấn nàng, người đàn ông này nhìn thấy Tống Hân Nhiễm liền lập tức chào hỏi nàng.

"Nhiễm Nhiễm, đi nào, tôi đưa cô đến văn phòng của Phí tổng!" 

"Vâng, cảm ơn!" 

Tống Hân Nhiễm đi theo người đàn ông vào thang máy, vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy Khương Sam đang ngồi trong lòng Phí Thấm Nguyên, làm bộ dáng khiêu gợi với Phí Thấm Nguyên, Phí Thấm Nguyên lặng lẽ nhìn Khương Sam bằng ánh mắt trìu mến. 

Tống Hân Nhiễm cúi đầu, không muốn nhìn thấy cảnh tượng này. 

"Nguyên Nguyên ai đây?" Khương Sam nhìn Tống Hân Nhiễm hỏi. 

"Ừ, cô ấy là thư ký mới của em!" 

Phí Thấm Nguyên buông Khương Sam ra, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, em đồng ý! Chị cứ đi đi. Hai ngày nay chị đã vất vả rồi. Ở lại với anh ấy đi, nếu không thì anh ấy sẽ lại ghen nữa đó." 

"Ồ, được rồi, vậy chị đi trước, chị yêu em!" Khương Sam nháy mắt với Phí Thấm Nguyên, xoay người rời đi, vừa đi đến trước mặt Tống Hân Nhiễm, tuỳ ý hỏi: "Cô tên gì?" 

"Tống Hân Nhiễm!" 

"Ai cơ... cái gì? Tống Hân Nhiễm?" 

Đang định rời đi thì Khương Sam nghe đến cái tên Tống Hân Nhiễm sửng sốt một chút, kinh ngạc quay đầu lại.

"Phí Thấm Nguyên! Cô ấy là Tống Hân Nhiễm?" Khương Sam tức giận hỏi.

"Ừ, làm sao vậy?" Phí Thấm Nguyên tựa hồ không thấy được vẻ mặt tức giận của Khương Sam, vẫn bình tĩnh nói. 

"Em... em có gan trở lại rồi hả?"

"Tống Hân Nhiễm! Sao cô có thể làm như vậy. Cô gần như đã từ bỏ em ấy, cô còn mặt dày quay trở về đây sao?" 

"Khương Sam! Đủ rồi! Hãy yên tâm và mau đi tìm người yêu của chị đi!" Phí Thấm Nguyên sắc bén nói. 

Khương Sam liếc nhìn Phí Thấm Nguyên, lại liếc qua nhìn Tống Hân Nhiễm: "Hừ, tùy em!" Sau đó liền xoay người rời đi.

Tống Hân Nhiễm bị tiếng hét này có chút bối rối, nhưng nước mắt lại không thể khống chế được nữa, Phí Thấm Nguyên chỉ ngồi đó, lặng yên nhìn không nhúc nhích.

"Lại đây!" Phí Thấm Nguyên nhìn Tống Hân Nhiễm đang rưng rưng nước mắt, cô vẫn cảm thấy nhịn không được, nhìn rất đau lòng. 

Tống Hân Nhiễm theo bản năng đi tới, Phí Thấm Nguyên kéo nàng ngồi trên đùi ôm vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nghe chị ta nói bậy, được không?"

"Ừm..." Tống Hân Nhiễm muốn thoát khỏi vòng tay của Phí Thấm Nguyên, nhưng Phí Thấm Nguyên ôm nàng quá chặt.

"Ừm... Phí tổng, cô có thể buông tôi ra được không?"

Phí Thấm Nguyên ghé sát cổ nàng: "Tôi muốn nghe chị gọi tôi là Tiểu Phí!" Hơi thở ấm áp của cô phả vào cổ nàng, Tống Hân Nhiễm không khỏi rụt cổ lại.

"Phí... Tiểu Phí, em có thể buông chị ra được không?

"Ừm... không buông!" Nói xong, Phí Thấm Nguyên hôn lên môi Tống Hân Nhiễm.

"Hừm ~ Tiểu Phí... đừng" Tống Hân Nhiễm cố gắng đẩy Phí Thấm Nguyên ra.

"Nhiễm... Nhiễm Nhiễm" Phí Thấm Nguyên gọi tên nàng liên tục, đầu lưỡi thâm nhập vào miệng nàng, lấy đi hơi thở của người trong ngực từng chút một, Tống Hân Nhiễm đầu hàng không còn từ chối nữa mà từ từ hôn đáp lại.

"Nhiễm, em nhớ chị lắm!" Phí Thấm Nguyên đau khổ nói, dựa vào cánh tay của Tống Hân Nhiễm.

Tống Hân Nhiễm nhìn Phí Thấm Nguyên im lặng, nàng không biết phải nói gì, cô là người đầu tiên bỏ rơi nàng, nhưng nàng thực sự rất nhớ cô, nàng thừa nhận rằng khi ở nước ngoài du học, nàng luôn luôn nhớ đến Phí Thấm Nguyên, nhưng nàng vẫn sợ Phí Thấm Nguyên sẽ tái phạm, sợ cô không thể chịu được áp lực và lại bỏ rơi nàng lần nữa.

"Nhiễm... Nhiễm Nhiễm... chị ơi đừng bỏ em... đừng bỏ em đi!" Phí Thấm Nguyên lại bắt đầu run rẩy, so với đêm qua càng ôm chặt hơn, Tống Hân Nhiễm có chút ngơ ngác.

Lúc này, Tưởng Thư Đình đột nhiên đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô lập tức kịp phản ứng, từ ngăn kéo bàn làm việc của Phí Thấm Nguyên lấy ra một vỉ thuốc, cô đút thuốc vào miệng Phí Thấm Nguyên.

Một lúc sau, Phí Thấm Nguyên lấy lại bình tĩnh, ôm Tống Hân Nhiễm chìm vào giấc ngủ.

"Em ấy..." Tống Hân Nhiễm nhìn vẻ mặt do dự của Tưởng Thư Đình, nhịn không được hỏi.

"Chị cũng nhìn thấy rồi. Chính là... cậu ấy bị bệnh rất nghiêm trọng. Cho nên Khương Sam nhìn thấy chị mới tức giận đến như vậy!"

"Là bởi vì chị nên em ấy bị bệnh sao?" Tống Hân Nhiễm kìm nén nước mắt hỏi.

"Ừm... sau khi chị bỏ đi, cậu ấy bắt đầu có bệnh, cho nên em mới nói cậu ấy và Khương Sam rất tốt. Nhiễm Nhiễm... em không muốn cậu ấy lại bị tổn thương. Nhưng cậu ấy lại không thể buông tay và không thể nào quên đi được chị!" Tưởng Thư Đình nói trong nước mắt.

"Như vậy... em là muốn chị rời xa khỏi em ấy sao?" Tống Hân Nhiễm nhìn Tưởng Thư Đình.

"Không... Nhiễm Nhiễm, em muốn chị quay lại với cậu ấy, em xin chị đừng rời đi nữa. Cậu ấy thực sự không thể nào sống thiếu chị." Tưởng Thư Đình quay đi và nhỏ giọng.

"Nhưng... người nói chia tay là em ấy... chị chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ rời đi." Tống Hân Nhiễm nghẹn ngào nói.

"Nhiễm Nhiễm, cậu ấy vì yêu chị nên mới nói không thể trở thành vật cản trên con đường thành công của chị, chị có hiểu không?" Tưởng Thư Đình nhìn Tống Hân Nhiễm.

"Nếu lúc đó là em và Lạc Lạc, em nghĩ chính bản thân mình cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự như cậu ấy!" Nói xong, Tưởng Thư Đình liền rời ra khỏi văn phòng.

"Phí Thấm Nguyên, chị vẫn luôn yêu em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?" Tống Hân Nhiễm hôn lên môi Phí Thấm Nguyên.

Tống Hân Nhiễm nhìn Phí Thấm Nguyên ngủ vẫn ôm chặt lấy mình, nhất thời cảm thấy có chút choáng váng.

Thời gian trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng dường như tình yêu của chúng ta vẫn không hề thay đổi. Nàng nghĩ rằng nàng không thể buông tay Phí Thấm Nguyên. Đã năm năm rồi mới gặp lại, và trái tim nàng vẫn còn rung động, nàng không muốn buông tay người mình yêu.

"Ừm..." Phí Thấm Nguyên dụi dụi mắt

"Tiểu Phí... em tỉnh rồi à?" Tống Hân Nhiễm nhìn Phí Thấm Nguyên ngái ngủ đôi mắt, trong lòng mềm nhũn.

"Ừ!" Phí Thấm Nguyên buông tay Tống Hân Nhiễm ra, thờ ơ đáp.

"Tiểu Phí... chúng ta... chúng ta bắt đầu lại nhé!" Tống Hân Nhiễm nhìn Phí Thấm Nguyên và nói chắc chắn.

"Bắt đầu lại? Để chị lại bỏ rơi tôi lần nữa à?" Phí Thấm Nguyên nhìn Tống Hân Nhiễm trong mắt không có dục vọng, nhưng lại tràn đầy dò hỏi.

"Tiểu Phí... chị chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi em." Tống Hân Nhiễm cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của Phí Thấm Nguyên.

"Đã không còn quan trọng nữa. Tống Hân Nhiễm, là chính chị đã nói chúng ta không có tương lai.''

"Không... Tiểu Phí... chúng ta sẽ có tương lai!"

"Ừ... chúng ta sẽ có tương lai, nhưng sau này chúng ta có còn có nhau hay không? Điều đó khó nói lắm phải không, Tống Hân Nhiễm?"

Tống Hân Nhiễm cúi đầu, nước mắt không hài lòng chảy xuống. Nàng nghĩ, cái người này một giây trước vừa ôm nàng khóc, một giây sau lại lạnh lùng không chịu quay lại với nàng.

"Cho nên em đây là cự tuyệt quay lại cùng chị?" Tống Hân Nhiễm giả vờ bình tĩnh.

"Không, tôi luôn yêu chị. Tôi rất nhớ chị... nhưng tôi lại sợ. Tống Hân Nhiễm, chị đã có Phùng Tư Giai.'' Ánh mắt thật sự sợ hãi trong mắt Phí Thấm Nguyên lần nữa đầy vẻ bối rối.

"Thật là một đứa nhỏ đầy mâu thuẫn," Tống Hân Nhiễm ôm lấy Phí Thấm Nguyên cười khúc khích.

"Tiểu Phí, chị chỉ yêu mình em thôi. Tin chị đi, được không? Chúng ta bắt đầu lại nha! Lần này chị sẽ không buông tay em nữa."

"Thật sao?" Phí Thấm Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt ôm lại Tống Hân Nhiễm, vùi đầu vào trong ngực nàng, thấp giọng nói.

"Ừ, là thật!" Tống Hân Nhiễm an ủi Phí Thấm Nguyên bằng cách vuốt ve mái tóc của cô.

"Được rồi, em tin chị! Chúng ta sẽ bắt đầu lại!"

"Phí Thấm Nguyên, chị rất nhớ em!" Tống Hân Nhiễm hôn lên môi Phí Thấm Nguyên, đầu lưỡi của nàng từng chút một xâm nhập...

Nụ hôn của Phí Thấm Nguyên sau đó rất hung hãn, Tống Hân Nhiễm cố gắng đáp lại, nước mắt lại rơi xuống. Phí Thấm Nguyên sững sờ trong giây lát.

Nụ hôn của Tống Hân Nhiễm nhẹ nhàng, không nồng nàn như Phí Thấm Nguyên, khiến người ta chìm đắm.

"Tiểu Phí... chị rất nhớ em, đừng rời xa chị!" Giọng nói có chút khàn khàn của Tống Hân Nhiễm vang lên.

"Được rồi! Em sẽ không rời xa chị, bảo bối, em yêu chị!" Đầu mũi của Phí Thấm Nguyên chạm vào xương đòn của Tống Hân Nhiễm, hơi thở ấm áp của cô lan truyền trên xương đòn của Tống Hân Nhiễm khiến nàng cảm thấy như sắp phát điên.

Nàng cố gắng di chuyển khuôn mặt của Phí Thấm Nguyên ra xa nhiều lần, nhưng không thể di chuyển đầu của Phí Thấm Nguyên được.

"Nhiễm Nhiễm, chị không thích như vậy sao?" Phí Thấm Nguyên nghẹn ngào nói.

"Tiểu Phí... không... không được, nhột quá." Tống Hân Nhiễm đỏ mặt. Làm sao nàng có gan nói lí do tại sao phải đẩy Phí Thấm Nguyên ra, thật xấu hổ.

"Nhiễm, em muốn chị!" Phí Thấm Nguyên khàn giọng nói.

"A, không... không được, chúng ta đang ở văn phòng." Tống Hân Nhiễm vội vàng đẩy Phí Thấm Nguyên ra, nhưng cô vẫn ôm thật chặt, dù thế nào nàng cũng không đẩy ra được.

"Chúng ta về nhà nhé! Được không?" Phí Thấm Nguyên nhìn Tống Hân Nhiễm với ánh mắt đầy dục vọng.

"Em không định làm việc à? Tối nay chúng ta về nhà nói chuyện được không?" Tống Hân Nhiễm xoa xoa đầu của cô, dỗ dành cô.

"Được rồi! Vậy chị về trước đi, mua một ít nhu yếu phẩm hàng ngày, sau đó ở cùng Mochi cho đến khi em tan làm, được không?"

"Chị không cần phải làm sao?"

"Em cho chị nghỉ một ngày, ngày mai hãy đi làm sau."

"Được rồi, cảm ơn Tiểu Phí, vậy chị đi đây. Buổi tối gặp lại!" Tống Hân Nhiễm đến gần mặt Phí Thấm Nguyên, hôn lên trán cô rồi rời đi trước khi Phí Thấm Nguyên kịp phản ứng.

Phí Thấm Nguyên nhìn bóng dáng Tống Hân Nhiễm rời đi, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại trên trán, trong lòng vô cùng ấm áp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro