Thất tịch và ngày thường có gì khác nhau?
Hứa Dương đang nằm dài trên giường của Trương Hân bấm điện thoại còn người kia đang tập trung cắt vlog gương mặt hết sức nghiêm túc khiến cho Hứa Dương có chút buồn cười
"Giãn cơ mặt ra nào Trương lão sư, cậu sắp có nếp nhăn rồi đấy" – Hứa Dương chọc ghẹo
Trương Hân nghe thấy giãn cơ mặt quay về hướng Hứa Dương liếc yêu nàng, chợt nhận ra mình có chuyện quên nói với nàng
"Dương à, thứ bảy cậu có rảnh không? Mình có một người bạn mới từ Quảng Châu đến, chiều thứ bảy cậu ấy rủ mình đi xem kịch, cậu đi chung nhé?" – Trương Hân tiến đến bên cạnh người đang nằm trên giường
"Để mình xem nào, thứ bảy Mã lão sư bắt đi 734 đi tập vào buổi chiều rồi, hay cậu đi một mình đi nhé, lần sau hai chúng ta đi sau" – Hứa Dương mở lịch trình lướt một lúc rồi trả lời người bên cạnh
Nghe vậy mặt Trương Hân ỉu xìu, cô thì chỉ rảnh buổi chiều còn Hứa Dương thì chỉ rảnh sáng. Hứa Dương nhìn miệng người yêu đã cong xuống nhéo nhẹ má người bên cạnh:
"Thôi nào, lúc khác chúng ta đi mà, bạn cậu lâu ngày không gặp, hôm đó đi chơi cho thoải mái rồi về, được không nào?
Trương Hân ngoan ngoãn gật đầu nhưng vẫn mở điện thoại xem lại lịch trình của mình xem có thể thay đổi được không thì cô nhận ra thứ bảy chính là thất tịch, cô quay qua nhìn người bên cạnh
"Dương à, thứ bảy là thất tịch, cậu đi tập làm sao mình đi chơi được chứ?" – Trương Hân giọng nũng nịu nhìn Hứa Dương
Nghe Trương Hân nói Hứa Dương cũng mới nhận ra thứ bảy là thất tịch, lịch của cả hai cũng đã lên từ lâu giờ thay đổi cũng không được, nhìn người bên cạnh dịu dàng nói:
"Mình không sao, công việc của chúng ta làm sao có thể thay đổi được, đón thất tịch một mình cũng có làm sao đâu chứ"
"Có chứ sao không, thất tịch làm sao mình để cậu một mình, mình không muốn người yêu mình buồn" – Trương Hân buồn giọng nói
"Thôi nào, mình không buồn, cứ coi như hôm đó chỉ là thứ bảy có được không nào? Đừng có xụ mặt ra nữa mà" – Dương tỷ lấy tay đẩy hai khóe miệng của người bên cạnh nói
Thấy người bên cạnh vẫn chưa hết đắn đo, Hứa Dương nhẹ giọng hỏi:
"Nếu đón thất tịch cùng nhau thì chúng ta sẽ làm gì hả"
"Thì cùng nhau đi ăn, đi chơi, rồi cùng nhau về nhà" – Trương Hân suy nghĩ rồi nhìn Hứa Dương trả lời
"Cậu xem những điều đó không phải hàng ngày chúng ta đều làm cùng nhau sao?" – Hứa Dương mỉm cười xoa đầu người yêu
Nhận được cái gật đầu đồng ý của người bên cạnh, Hứa Dương tiếp tục
"Vậy thì thất tịch cũng là ngày bình thường, người yêu mình không cần phải suy nghĩ nữa. Với lại hôm đó đi ăn sẽ rất đông, mình không thích chút nào"
Trương Hân nhìn Hứa Dương đang chu mỏ nhìn mình, bật cười hôn nhẹ lên môi người bên cạnh. Cô trước giờ không có quá nhiều khái niệm về ngày thất tịch nhưng cô sợ người yêu cô sẽ buồn, nhìn người bên cạnh như vậy cô cũng an tâm phần nào
"Được rồi, chúng ta sẽ đi ngày khác, nhưng hôm đó cậu tập ở trung tâm chắc sẽ không về nhà phải không?" – Trương Hân nhìn người bên cạnh thắc mắc
"Chắc phải như vậy thôi, Mã lão sư sẽ không cho nghỉ sớm đâu" – Hứa Dương thở dài dựa vào vai Trương Hân
"Hay hôm đó mình qua trung tâm nhé" – Trương Hân nhẹ nhàng hỏi
"Không cần mà, mình thật sự không sao, cậu về nhà đi từ đó về nhà sẽ tiện hơn, nhưng phải nhớ trả lời tin nhắn của mình" – Hứa Dương nhìn Trương Hân nũng nịu
"Được rồi, mình về nhà, cậu ở trung tâm nhớ gọi Quách Sảng qua ngủ cùng, dạo này thời tiết thất thường đừng để bệnh đó, mình sẽ nhắn tin cho cậu. Mà nhớ là phải ăn uống đầy đủ đó" – Trương Hân nghiêm giọng dặn dò
Hứa Dương nhìn đại kim mao nhà cô mỉm cười
"Cậu mới là người phải ăn uống đầy đủ đó, không nói nữa đi ngủ thôi nào" – Hứa Dương nằm ngay ngắn xuống giường
Trương Hân mỉm cười rồi tắt đèn quay lại ôm lấy Hứa Dương vào lòng, tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng rồi chìm vào giấc ngủ.
Thất tịch cũng đến, một buổi sáng vẫn như mọi ngày Trương Hân thức dậy nấu đồ ăn sáng, gọi người kia dậy rồi cả hai cùng nhau rời khỏi nhà. Sáng nay Trương Hân có một vài việc cần giải quyết còn Hứa Dương sẽ cùng vài người bạn đi xem triển lãm
"Nhớ mang theo dù nhé, vào mùa mưa rồi đó" – Hứa Dương nhắc nhở người đang ngồi thắt dây giày trước cửa
"Mình nhớ rồi, đồ ăn vặt của cậu mình để trong túi giấy nhé" – Trương Hân trả lời rồi đứng dậy giơ tay về phía Hứa Dương
Hứa Dương hiểu ý tiến lại nắm lấy đôi tay người yêu, Trương Hân sau khi đưa Hứa Dương đến điểm hẹn rồi mới bắt xe đi làm việc của mình. Một ngày như thế mà qua đi, tối đến Hứa Dương trở về 342 zhibo thì Trân Ny và Quách Sảng đã ở đó từ bao giờ. Hứa Dương sau khi zhibo, tiện tay ghé qua pocket của Trương Hân thấy người kia vẫn đang mải mê kể chuyện, cô đứng dậy nhẹ vươn vai, cả ngày hôm nay thiệt là vất vả, cô quay lại thì thấy hai đứa nhỏ đang nhìn mình, cô bước đến hỏi:
"Làm sao hả"
"Chị thật sự không đi chơi thất tịch cùng A Hân sao" – Sảng Sảng nhíu mày hỏi
Lại là chuyện này, zhibo lúc nãy cũng có người hỏi cô và cô chắc rằng cậu ấy cũng sẽ bị hỏi những câu hỏi như vậy. Với người thân quen thì không sao vì có lẽ họ nghĩ hai người lại cãi nhau còn với những người đã không thích mối quan hệ này lại càng có nhiều điều không hay nói về cô và cậu ấy. Cô thở dài nhìn hai đứa nhỏ:
"Thất tịch phải qua cùng nhau mới là yêu nhau sao?"
"Không phải nhưng ít nhất cũng cùng nhau đi ăn hay gì đó chứ, chị và chị ấy không cãi nhau đó chứ?" – Trân Ny lo lắng hỏi
"Không có, tụi chị sáng nay có ăn sáng cùng nhau, với lại chị và cậu ấy cũng có cuộc sống riêng, miễn sao cả hai thấy vui vẻ là được rồi. Những việc người ta làm trong thất tịch chính là thói quen hàng ngày của tụi chị, cùng nhau đi ăn, cùng nhau tản bộ, cùng nhau về nhà. Thất tịch đối với tụi chị chỉ là ngày bình thường" – Dương tỷ mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, hai đứa nhìn cô gật gù
Đúng lúc đó điện thoại Hứa Dương đổ chuông, là Trương Hân gọi đến sau khi zhibo xong. Trương Hân vừa nhìn thấy Hứa Dương đã nũng nịu:
"Nhớ cậu quá đó, có nhớ mình không hả?"
"Nhớ chứ sao không đại kim mao" – Hứa Dương cười đến típ mắt, cô đang căng thẳng vì mấy lời nói về hai người nhưng nhìn thấy người yêu như giải tỏa được hết
"Hôm nay tập có mệt không hả?" – Trương Hân vui vẻ hỏi
"Nhức người một chút, mà Đới Manh đã đưa thuốc xoa bóp cho mình nên cũng đỡ rồi, hôm nay cậu đi chơi có vui không?"
"Vui nhưng mà nhớ cậu"
Cả hai chỉ đơn giản kể những gì trải qua trong ngày với nhau, cứ như thế trôi qua hơn một tiếng, lâu lâu hai đứa nhỏ bên cạnh cũng góp vui vào vài câu chủ yếu là ghét bỏ. Hai đứa nhỏ nhìn thấy cả hai như vậy cũng yên tâm, cả Quách Sảng và Trân Ny đều thấy Hứa Dương nói đúng, cả hai có cuộc sống riêng, không qua thất tịch cùng nhau không có nghĩa họ không là gì của nhau, cả hai vẫn luôn bình yên bên nhau vậy là đủ. Trước khi tắt điện thoại Trương Hân dặn dò hết điều này đến điều khác
"Ngủ nhớ đắp chăn vào đó, cậu chỉnh máy lạnh cao một chút đừng có để cảm lạnh nha. À đừng đọc những thứ trên mạng rồi suy nghĩ lung tung nhé, ngủ ngon bảo bối"
"Mình biết rồi nè, cậu mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Cậu cũng đừng có ở một mình mà đọc mấy thứ đó nha, mình sẽ sinh khí đó. Mai gặp lại, ngủ ngon Hân Hân" – Dương tỷ dặn dò rồi cả hai tắt máy
Thất tịch trôi qua như thế nhưng cả hai lại thấy vui, không quan tâm ngoài kia người ta yêu nhau như thế nào, người ta ngọt ngào ra sao chỉ cần yên ổn bên nhau mỗi ngày như vậy là quá đủ rồi. Người khác nói hai người là CP thương mại, hết tổng tuyển sẽ hết tương tác đó là người khác nói, là người khác nghĩ và chỉ cần cả hai không phải như vậy thì sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến những lời đó mà vẫn yên ổn bên nhau đến tận bây giờ.
Sáng hôm sau Trương Hân đến nhà hát từ rất sớm, trước khi đi cô có nhắn tin cho người kia nhưng không thấy hồi âm, có lẽ vẫn đang ngủ rất say. Hôm nay H đội bắt đầu lại công diễn, Trương Hân ra ngoài mua cho mình một ly cà phê rồi quay về nhà hát đợi mọi người. Hơn một tiếng sau đoàn người từ trung tâm mới đến nơi, từng người bước vào phòng chờ, Trương Hân đưa đôi mắt to tròn đợi bóng hình quen thuộc, vừa nhìn thấy người yêu cô đã bất giác mỉm cười. Tiểu Miên Dương nhà cô vẫn còn đang ngái ngủ , hai mắt sắp nhắm vào rồi, cô mỉm cười chạy đến ôm lấy bóng hình quen thuộc, Hứa Dương cũng nhận ra mùi hương quen thuộc của người yêu chẳng thèm mở mắt, quàng tay ôm lấy người đối diện
"Hôm qua ngủ không ngon sao?" – Trương Hân vuốt tóc người yêu dịu dàng hỏi
"Thiếu cậu sao mà ngủ ngon" – Hứa Dương nũng nịu trong lòng Trương Hân, tối qua cô phải ngủ trên giường Trương Hân thì mới có thể ngủ ngon được
"Sáng sớm hai người có thể bớt bớt lại không hả?" – Viên Nhất Kỳ vừa bấm điện thoại vừa nhíu mày nói và nhận được sự đồng tình của những người xung quanh
Trương Hân mặc kệ mấy ánh mắt ghét bỏ đó, kéo Hứa Dương ngồi vào bàn lấy từ trong túi giấy mà cô đem từ nhà đi một phần ăn sáng
"Mau ăn đi nào, cậu thức dậy trễ vậy sao mà kịp ăn gì chứ" – Vừa nói Trương Hân vừa đút miếng thức ăn vào miệng Hứa Dương
"A Hân bao nhiêu người mà chị chỉ đem đến một phần ăn thôi sao?" – Sảng tỷ chọc ghẹo
"Đúng rồi đó, tụi em cũng chưa ăn gì mà" – Lâm Thư Tình bên cạnh đồng tình
"Tụi em có người lo rồi còn cần đến chị sao? Nãi Bình, Tịnh Tịnh mau xách hai em ấy đi ăn sáng đi" – Trương Hân chính thức hạ hai đứa nhỏ
Hứa Dương bên cạnh giơ ngón cái khen ngợi người yêu, Tưởng Thư Đình tính nói gì đó sau khi nghe Trương Hân nói xong thì im bật, bốn con người được nhắc đến im thin thít mà giả điên cho qua chuyện. Trương Hân mỉm cười, cuối cùng cô cũng diệt được miệng của đám nhỏ này
"Công diễn xong mình đi ăn nhé" – Trương Hân nhìn người đang ngoan ngoãn uống nước cam bên cạnh
"Chúng ta rủ đám nhỏ đi được không hả?" – Hứa Dương quay sang hỏi
Trương Hân mỉm cười gật đầu, nói là rủ đám nhỏ nhưng có ai rảnh đi cùng hai người ngoài Trân Ny đâu chứ, Trân Ny vì được hai người lớn dẫn đi ăn mà vui vẻ còn sẽ về nhà cả hai để ngủ nữa. Hai người lớn nhìn đứa nhỏ vui vẻ nhắn tin cho mẹ xin phép được ở lại mà lắc đầu nhìn nhau mỉm cười.
Công diễn diễn ra như mọi khi, không còn kéo phiếu, không còn tuần báo hay gì nữa, trả lại cho công diễn không khí khí vui vẻ, ồn ào mà mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hứa Dương đây đang muốn giận dỗi Trương Hân vì đoạn Tango cùng Dao Dao ở MC 4, nhưng thấy thẳng nam nhà cô nhìn Dao Dao nằm dưới sàn đến chạm cũng không dám chạm vào mà cười lớn, đúng là biết giữ khoảng cách đó, Trương Hân xuống sân khấu đã tính kiếm chuyện với Tiểu Bắc thì cô thấy Viên Nhất Kỳ đã đứng đợi Tiểu Bắc ngay sau hậu đài. Cô nháy mắt ra hiệu với Kỳ Kỳ và nhận được cái gật đầu của đối phương rồi đi đến chỗ Hứa Dương, thấy người trước mặt không có chút chanh chua mà còn mỉm cười khen ngợi cô vui vẻ đi thay đồ tiếp tục công diễn. Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến Goodbye, Trương Hân theo thói quen nhìn người sau lưng mình nhận ra không còn là Lâm Nam mà thay vào đó là Tiểu Cao làm cho cô có chút hụt hẫng, nước mắt lại lặng lẽ rơi. Bên kia sân khấu Hứa Dương nhanh chóng ngước mặt lên ngăn nước mắt không rơi, cô đưa tay vỗ lưng an ủi Dao Dao đang vội vã lau nhanh nước mắt không để ai nhìn thấy. Công diễn kết thúc, Hứa Dương nhìn Trương Hân buồn bã ngồi đợi cô
"Nhớ chị ấy sao" – Hứa Dương ôm lấy người yêu hỏi
"Có chút không quen khi chị ấy không ở đây, sẽ nhanh quen thôi cũng không phải lần đầu tiên mà" – Trương Hân nắm lấy tay đang vòng qua người mình trả lời. Hai người cũng không phải lần đầu tiên cảm nhận điều này, đến cuối cùng cũng chỉ còn cô và cậu ấy tiếp tục cuộc hành trình này.
"Đi thôi nào, mình đưa cậu đi xỏ khuyên tai" – Hứa Dương an ủi người trong vòng tay mình rồi cùng nhau rồi nhà hát
Ba người đi bộ một lúc trời đột nhiên đổ mưa, fan vội đưa cho Hứa Dương dù của họ, Trương Hân nhận lấy cây dù từ tay Hứa Dương mở ra đưa cho nàng rồi cả hai nhìn về phía Trân Ny như nói đi vào ô đi nào, Trân Ny nhìn hai người lớn có chút giật mình
"Hai người như vậy hơi đột ngột"
Trương Hân cầm lấy tay Hứa Dương chỉnh lại cây dù về hướng nàng và Trân Ny chỉ chừa lại cho mình một chút. Cả ba người nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên một fan nữ chạy đến đưa thư cho Trương Hân, cô có chút giật mình sau đó cũng vui vẻ nhận thư mà không nhận ra ánh mắt của người phía sau đang nhìn fan của cô có chút đáng sợ trong đầu còn nghĩ sao mà cô lại có nhiều fan nữ đến như vậy. Một nhà ba người vui vẻ, đâu cần đến thất tịch, ngày bình thường Hân Dương chính là ngọt ngào như vậy, Trân Ny nhìn hai người lớn bên cạnh mỉm cười hạnh phúc.
Đến chỗ xỏ khuyên, sau khi Trương Hân xỏ xong thì Hứa Dương đột nhiên nổi hứng đòi xỏ cùng, nàng muốn xỏ khuyên đôi với người yêu nàng. Trương Hân lo lắng nhìn người yêu
"Cậu chịu đau được không hả? không thì đừng xỏ" – vừa nói tay vừa nắm lấy tay người yêu
"Không sao, chắc đau một chút thôi" – Hứa Dương trấn an người bên cạnh
Nhưng có vẻ Hứa Dương sai rồi, người chịu đau dở như cô thì nó đau đến phát khóc, Trương Hân đau lòng nhìn người yêu định nói gì nhưng bị Hứa Dương chặn lại, kéo tay Trương Hân về tấm gương chụp hình kỷ niệm. Trương Hân cũng vui vẻ phối hợp, cô cũng lấy điện thoại ra chụp lại cô và nàng thì Trân Ny đột nhiên từ đâu xuất hiện
"Hai người làm cái gì vậy"
Tấm hình của Trương Hân xuất hiện vẻ mặt ngơ ngác của Trân Ny làm hai người cười lớn, dù sao con bé cũng đi cùng một tấm hình cũng không sao. Trời bắt đầu tối, cả ba chuẩn bị đi ăn thì Trương Hân nhận được điện thoại của HLV bắn cung nên cô phải đến chỗ tập một chút không thể đi ăn cùng Hứa Dương và Trân Ny. Trương Hân buồn rầu nhìn Hứa Dương, nàng bóp má người yêu dỗ dành
"Đi rồi về sớm, mình ở nhà đợi cậu"
Trương Hân buồn bã gật đầu, muốn ăn một bữa cùng người yêu thật sự khó khăn, cô đưa Hứa Dương và Trân Ny đến quán ăn rồi mới đến điểm tập mặc kệ Hứa Dương bên cạnh nói rằng có thể tự đi. Hứa Dương do sự lắc lư của xe mà có hơi buồn ngủ, cô dựa đầu vào cửa sổ tính chợp mắt một chút
"Đừng dựa như vậy sẽ đau đầu đó" – Trương Hân vừa nói vừa kéo đồ để tay từ ghế cô và ghế Hứa Dương lên, tiến người lại gần Hứa Dương rồi chỉ vào vai mình như nói nàng hãy dựa vào đây
"Ghế xa như vậy cơ mà, mình chỉ chợp mắt một chút sẽ không sao đâu" – Hứa Dương vẫn dựa vào cửa sổ vì sợ dựa người kia sẽ đau lưng mất
Trương Hân chẳng nói chẳng rằng kéo người Hứa Dương đặt vào vai mình mặc cho Hứa Dương bên cạnh giãy giụa
"Đừng nháo nữa, như vậy không phải thoải mái hơn sao" – Trương Hân nghiêm giọng nói với người bên cạnh
Hứa Dương không đáp ngoan ngoãn đặt đầu mình lên vai người yêu, công nhận một điều rằng như vậy thoải mái hơn rất nhiều. Người chứng kiến tất cả là Tôn Trân Ny ở ghế đắng sau, đứa nhỏ đang tự hỏi sao hai con người này không xuống dưới này mà ngồi, cần gì mà Trương Hân phải treo một nửa người trên không như vậy. Lén lút chụp một tấm hình gửi cho Quách Sảng với dòng tin nhắn: "Quách Sảng sao cậu không ở đây"
Đưa Hứa Dương và Trân Ny đến quán Trương Hân dặn dò đủ thứ rồi mới chịu rời đi, cô cũng kịp đặt lên má Hứa Dương một nụ hôn lén lút, Hứa Dương kịp hoàn hồn thì người cưỡng hôn cô đã chạy mất rồi, sờ vào má mình mỉm cười rồi cùng Trân Ny vào quán. Trương Hân hoàn thành buổi tập sớm hơn dự định, cô về nhà thì hai người vẫn chưa về nên cô đã zhibo sớm hơn một chút. Nghe âm thanh ồn ào ngoài phòng khách biết chắc hai người một lớn một bé đã về đến nhà, rồi cùng nhau zhibo ngoài phòng khách, Trương Hân được một lúc cũng tắt zhibo, ra ngoài phòng khách thấy Hứa Dương chỉ tay về phía bếp, cô lặng lẳng đi vào thấy người yêu đã mua cho cô một phần ăn tối, nhìn về hướng Hứa Dương đang zhibo giơ tay thả tim cho nàng. Xử lý xong đống đồ ăn thì cô nghe tiếng Hứa Dương loáng thoáng nói rằng Trân Ny khóc rồi nghe thấy tiếng Hứa Dương đóng cửa phòng, cô vào zhibo của đứa nhỏ nghe ngóng thì biết đứa nhỏ này đang giận dỗi vì nghĩ cô và Hứa Dương còn để tên đứa nhỏ là SNH48 Tôn Trân Ny trong danh bạ. Chợt mỉm cười lắc đầu, đứa nhỏ này ăn giấm còn hơn cả cô, fan hay nói Quách Sảng rất giống Hứa Dương còn Trân Ny lại giống cô, dù không muốn nhưng cô cũng phải công nhận điều đó.
Tiến vào phòng thấy Hứa Dương đang ôm đứa nhỏ, cô đi tới ôm lấy người Hứa Dương thì mới phát hiện zhibo của Trân Ny vẫn chưa tắt vội vã rút bàn tay đang đặt trên vai người bên cạnh ra khỏi khung hình. Cô quay qua dỗ ngọt đứa nhỏ
"Em biết chị đặt tên em là gì không?"
"Lão đại" – Trân Ny bình thản trả lời
"Không phải, là Ny bảo bảo" – Trương Hân nhìn đứa nhỏ làm đứa nhỏ đứng hình vài giây
Hứa Dương nhìn Trương Hân nói chuyện với Trân Ny mỉm cười, nhìn xem có giống baba dỗ dành con gái không kìa, Trân Ny nghe xong vui vẻ ngoan ngoãn tắt zhibo. Đến tối Hứa Dương nói cô sẽ ngủ với Trân Ny, Trương Hân thì đồng ý nhưng Trân Ny thì không, đứa nhỏ đẩy hai người lớn ra khỏi phòng Hứa Dương khóa cửa lại, ngay cả chính chủ căn phòng còn đang hoang mang cực độ khi cái cửa phòng đóng lại trước mắt mình. Hứa Dương tính xông vào cho đứa nhỏ một trận thì Trương Hân ngăn lại kéo nàng về phòng không quên nhắn tin khen ngợi đứa nhỏ, đáng mặt con gái Trương Hân quá.
Cuối cùng cũng có thể bình yên ôm nhau nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi rồi, Hứa Dương ngước lên nhìn người đang vỗ lưng mình mà mỉm cười
"Sao thế hả" - Trương Hân nhìn người đang trong lòng mình thắc mắc
"Không có gì chỉ là muốn nhìn người yêu mình một chút" - Hứa Dương mỉm cười nhéo má người bên cạnh
"Hôm nay mình thấy fan của chúng ta nói một câu rất đúng" - Hứa Dương vui đùa với bàn tay của Trương Hân nói
"Họ nói gì hả"
"Hân Dương mỗi ngày bên nhau đều là một ngày lễ" - Hứa Dương vừa nói vừa đặt lên môi người yêu một nụ hôn
Trương Hân bật cười nhìn người yêu dịu dàng tiến sát mặt về phía Hứa Dương
"Mỗi ngày của chúng ta đều là thất tịch"
Trân Ny ở phòng bên cạnh càu nhàu
"Cách âm của căn nhà này thật là không ổn, vui vẻ cả ngày vẫn chưa đủ sao" 😒
________________
Tính ra ngâm cái này hơi lâu, mỗi ngày otp bên nhau đều là thất tịch
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro