Bên cậu thật tốt
Hôm nay là công diễn sinh nhật của Trương Hân, suốt từ công diễn sinh nhật của Dương đến nay, Hân chưa có lúc nào nghỉ ngơi vì chuẩn bị cho công diễn thậm chí còn ảnh hưởng của vết thương làm cho cô bị choáng trong lúc tập. Không muốn Hứa Dương phải lo, cô cũng giấu chuyện mình bị choáng trong phòng tập vì gần đây Hứa Dương nhà cô đang rất bận chuẩn bị cho lịch trình của 734 và cả vài bài hát cho công diễn mới của đội. Vốn dĩ cô muốn cùng Hứa Dương làm một tiết mục nhưng vì lịch trình của cả hai trái nhau quá nhiều nên Hứa Dương đã an ủi và nhờ DDD hỗ trợ cô lần này và nói sẽ nhảy Tango cùng cô, như vậy sẽ tiện cho cả hai hơn, dù hơi buồn nhưng Trương Hân không thể trách người yêu được vì đây là công việc của cô ấy. Trước ngày công diễn, lúc đang diễn tập với DDD thì cô lại cảm thấy cơ thể xoay tròn, cơn choáng lại đến rồi, DDD vội đỡ lấy người cô và nói hãy đến bệnh viện kiểm tra thử xem sao nhưng cô từ chối vì mai đã là công diễn, với đứa cứng đầu như Trương Hân tất nhiên DDD sẽ không thể bắt đứa nhóc này đến bệnh viện kiểm tra. Qua bao ngày tập với nhau thì đây không phải lần đầu tiên Trương Hân té xuống, nhưng câu đầu tiên Trương Hân nói khi tỉnh táo là đừng để Hứa Dương biết, lần này đi bệnh viện không được DDD nói Trương Hân hãy về nghỉ ngơi sớm bằng không cô sẽ nói với Hứa Dương. Trương Hân đành nghe lời DDD về nhà dù sao vẫn phải nghỉ ngơi sớm.
Công diễn vẫn diễn ra như bình thường tuy nhiên ngay sau MC1, cơ thể Trương Hân bắt đầu không được ổn, cả người cô cứng lại đau đến phát khóc, lúc này cô không giấu nổi cảm xúc mà rớt nước mắt, chính cô cũng cảm thấy bất lực cho sức khỏe của mình. Hứa Dương ngay sau khi thay đồ, nhìn đồ ngốc nhà cô trên ghế sofa hậu đài giữa vòng vây của đồng đội mà khóc, cô đau lòng chứ, không phải cô không biết chuyện Trương Hân bị choáng trong lúc tập, Quách Sảng đã nói với cô từ lần đầu tiên nhưng Hứa Dương biết đồ ngốc nhà cô không muốn cho cô biết, với tính cách của Trương Hân cô biết đứa nhóc này sẽ không nói cho đến khi mọi chuyện đã xong xuôi và cũng không muốn bỏ cuộc giữ chừng, nên Hứa Dương quyết định vờ như không biết, nhưng hôm nay thấy Trương Hân như vậy, cô đây chính là đã giận rồi. Nhìn Trương Hân giữa vòng vây của đồng đội, Thẩm đội lên tiếng:
- Trương Hân hay là bỏ Tango nhé, dù sao còn nhiều tiết mục khác nữa mà, tình trạng này lên sân khấu thật sự không ổn – Đồng đội gật đầu đồng ý sau câu nói của đội trưởng
- Không được, chị không sao đâu, dù gì đã chuẩn bị thì nhất định phải lên, fan đã đến đây để xem chị biểu diễn, chị không muốn bỏ lỡ tiết mục nào cả - Trương Hân nói với gương mặt đầy nước mắt, cô không muốn bỏ cuộc, không muốn bản thân bị đánh gục một lần nữa
Đồng đội nhìn nhau bất lực, tất cả biết Trương Hân cứng đầu như thế nào
- Dao Dao có thể để Tango xuống cuối được không? – Tất cả đổ dồn ánh mắt về hướng âm thanh phát ra. Dương tỷ đứng đó mặc sẵn trang phục Tango, là một sự kết hợp hoàn hảo với trang phục mà A Hân đang mặc
Dao Dao và đồng đội dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Dương tỷ, Dương tỷ kiên định bước tới, ngồi cạnh người đang ngấn lệ kia, lặng lẽ nắm tay người bên cạnh, nói với Dao Dao: "Em hãy báo staff và không đài để Tango xuống cuối nhé, cảm ơn em". Lần này như chắc chắn hơn, cũng không hiểu rằng Hứa Dương đang nghĩ gì, Dao Dao đành gật đầu xử lý rồi bảo mọi người nhanh chóng đi thay đồ để chuẩn bị lên unit. Tất cả hiểu ý rời đi để lại Trương Hân và Hứa Dương, lúc này có cho tiền A Hân cũng không dám nhìn Dương tỷ, cả hai im lặng nhìn chiếc màn hình ở hậu đài.
- Cậu thấy biển đỏ đó có đẹp không? – Hứa Dương chỉ lên màn hình hỏi, thấy người bên cạnh không trả lời, Hứa Dương tiếp tục
- Biển đỏ đó thuộc về cậu, hôm nay là ngày của cậu, quyết định của cậu có như thế nào, mình cũng sẽ ủng hộ - Dương tỷ lúc này nắm chặt lấy tay người bên cạnh xoa xoa. Hứa Dương hiểu Trương Hân hơn bất cứ ai, thay vì nói cậu ấy đừng lên sâu khấu, cô chỉ cổ vũ người yêu cô
- Cậu không giận mình sao? – A Hân nhìn Dương tỷ
- Có chứ, ai lại không giận, mình đây sinh khí thật sự rồi, còn gì tệ hơn khi người mình yêu như vậy mà mình không thể làm gì chứ - Hứa Dương đau lòng nói, cô thật sự giận, chính cô cũng biết nếu giờ cô và Trương Hân cùng nhau diễn Tango, cô cũng không thể có một trạng thái tốt nhất
- Mỗi tiết mục đều quan trọng và còn vì đây là tiết mục duy nhất mình diễn cùng cậu, làm sao mình có thể bỏ - Trương Hân hiểu tâm tình người yêu cô nhưng cô nhất định không bỏ bất kỳ tiết mục nào và đặc biệt là cơ hội để diễn cùng cậu ấy, cô càng phải trân trọng
- Được rồi, cậu phải diễn thật tốt đó, giờ đi lau đống nước mắt này, chuẩn bị lên sân khấu nào, cậu phải tin rằng bản thân sẽ nhanh chóng khỏe lại – Dương tỷ đẩy A Hân về phòng trang điểm, dúi vào tay Trương Hân một vỉ thuốc rồi đi mất
Trương Hân nhìn vỉ thuốc trong tay mình là thuốc giảm đau mà cô đã để quên ở nhà, trước giờ mọi người đều nghĩ Hứa Dương chính là không thể chu đáo được như Trương Hân vì A Hân đi ra đường dường như chưa từng để quên thứ gì, thậm chí còn nhớ phần của Hứa Dương, nhưng thật ra người yêu cô cũng như vậy, luôn chăm chút cho cô, như cả hai là phần bù đắp cho đối phương. Makeup lại rồi uống viên thuốc giảm đau, dù không muốn và cô biết người yêu cô cũng không vui vẻ gì khi đưa cho cô vỉ thuốc này nhưng lần này cô cần nó để đảm bảo công diễn sẽ thuận lợi. Trương Hân bước ra nhìn Hứa Dương bên kia hậu đài, có lẽ Hứa Dương vẫn đang lo lắng, tụi nhỏ nói đúng thật Dương tỷ sinh khí đáng sợ hơn bao giờ hết. Tango vẫn diễn ra, vẫn đúng như những gì cả hai đã tập, có thể coi như tạm thời vượt qua, dù cho Dương tỷ đang phát hỏa. Sau Tango là tiết mục sinh nhật của A Hân, Trương Hân thay đồ chuẩn bị cho tiết mục sinh nhật, trước khi lên sân khấu cô luôn hướng mắt về phía Hứa Dương như tìm nguồn động lực, Hứa Dương không cười chỉ nhìn người yêu gật đầu như nói rằng cậu sẽ làm được. Trương Hân trên sân khấu, Hứa Dương ở dưới hậu đài không thể rời mắt khỏi màn hình, mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng không dám động đến Dương tỷ lúc này. Hứa Dương nhìn màn hình, đôi mắt lo lắng có phần tức giận này thật sự khiến người khác sợ hãi, tay A Dương có lẽ đã nắm chặt lại để kiềm nén cảm xúc, cô sợ mình không chịu được mà rơi lệ vì đau lòng người đang trên sân khấu kia. Sau một tiết mục, khi không đài tắt đèn, hình ảnh Trương Hân loạng choạng bước vào hậu đài hay đau đớn vỗ vào đầu lại xuất hiện, staff tỷ luôn có mặt để đỡ Trương Hân vào hậu đài. Ở hậu đài luôn có một cánh tay đỡ lấy thân thể của Trương Hân mà thủ thỉ hai từ "Cố lên" mặc dù hai từ đó nói ra với sự lo lắng tột cùng nhưng người ấy vẫn nói với cô chỉ để cô có thêm một chút động lực mà tiếp tục. May mắn mọi thứ trôi qua thuận lợi, Trương Hân đã làm được, cố gắng đến phút cuối cùng vì người hâm mộ và vì nỗ lực của cô và đồng đội.
Đến phần đọc thư như thường lệ, 4 đứa nhỏ xung phong xuất trận, lúc Tiểu Trư cầm ly cà phê ra, Hứa Dương đã thấy điều chẳng lành, nào ngờ Trương Hân nhà cô uống thật, người khác sợ rằng Trương Hân bị trừ tiền và cả sức khỏe hiện giờ của Trương Hân nên đưa tay ngăn lại còn Hứa Dương không ngần ngại buông một câu "Cậu bệnh sao" dành cho đồ ngốc nhà mình vì sức khỏe đã như vậy còn tính uống thứ cà phê pha bông cải này sao, cô thật là hết nói nổi tên ngốc này. 4 đứa nhỏ đọc thư thật ra chẳng có gì ngoài việc Trân Ny bảo bảo khóc hết nước mắt vì nỗ lực mà Trương Hân bỏ ra tại Sông và cả vì cơn ác mộng bị Trương Hân bỏ rơi tại ga tàu, Trương Hân ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, Hứa Dương bên cạnh lau nước mắt cho Trân Ny, một cảnh đầy ấm áp trên sân khấu công diễn. Cuối cùng cũng đến Dương tỷ, dùng hết sức bình sinh đọc bức thư bản thân chuẩn bị, trong thư của Hứa Dương tất cả đều nhận ra người con gái này sẽ một lòng ủng hộ những điều điên rồ mà Trương Hân sẽ làm nhưng chỉ là không khuyến khích cậu ấy, chính Dương tỷ cũng mong những cuộc đi bộ dạo chơi vì tinh thần không ổn của Trương Hân sẽ ít lại vì tất nhiên cô muốn người yêu mình sẽ vui vẻ hơn trong thời gian tới, cô cũng nói rằng nếu Trương Hân còn thời gian trên thế giới này ngày nào, cô sẽ luôn bên cạnh nói Trương Hân nghỉ ngơi nhiều hơn. Khi Dương tỷ buông điện thoại nói về chuyện ở hậu đài vừa rồi, cô không nhìn Trương Hân cho đến khi nghe tiếng thút thít của người bên cạnh, Hứa Dương nhìn Trương Hân vuốt đoạn tóc vướng trên khuôn mắt lấm lem nước của người yêu cô:
- Cậu nói cậu là người theo đuổi ánh sáng, cậu muốn theo đuổi ánh sáng. Nhưng mình muốn nói với cậu, bản thân cậu đã là ánh sáng của rất nhiều người rồi, đúng không? – nhìn người đối diện gật đầu đồng ý, cả hai ôm lấy nhau sau câu nói, Dương tỷ nhắm mắt cảm nhận cái ôm giải tỏa sự lo lắng của bản thân, thủ thỉ một câu đủ để cô và Trương Hân nghe thấy:
- Cậu cũng chính là ánh sáng của mình
Dương tỷ buông Trương Hân ra đọc tiếp bức thư của mình, tâm trạng dường như đã ổn định hơn, Hứa Dương nói rằng mùa hè thứ bảy này của cả hai cô mong cả hai sẽ cùng nhau nhìn thấy vị trí cao hơn, chính là không phải mong cậu hay mình mà là chúng ta cùng nhau đi tới một vị trí cao hơn nữa. Đến đây Dương tỷ đột nhiên vui vẻ lạ thường, mỉm cười nhìn người đối diện:
- Đợi cậu kết thúc công diễn sinh nhật, chúng ta có thể nuôi một chú cún rồi và tên của em ấy là Uyên Ương
Cả hai vui vẻ như trút bỏ được gánh nặng trên vai, đến lúc này Dương tỷ có thể đùa giỡn cùng đám nhỏ, A Hân có thể mỉm cười bên cạnh. Trương Hân một tay vòng qua vai Hứa Dương đẩy người Dương tỷ về phía mình, nhìn về phía dưới sân khấu nói:
- Mình cảm thấy trên con đường này có cậu ấy bầu bạn, thật sự cảm ơn cậu ấy – Nghe xong Hứa Dương như thói quen quay về phía Trương Hân đợi chờ một cái ôm, A Hân biết người bên cạnh nãy giờ không vui nên lấy tay nâng khóe miệng của Dương tỷ nói cười nào, A Dương như trút được tất cả áp lực, lo lắng suốt thời gian qua ôm lấy Trương Hân mà làm nũng trước cái nhìn chán ghét của đồng đội xung quanh. Trong lúc mọi người an ủi đứa nhỏ Sảng Sảng vì danh sách tuần báo không có tên đứa nhỏ, Dương tỷ ôm chặt đứa nhỏ vào lòng vỗ về, A Hân đang vẫy tay chào fan cũng đi tới chỗ Dương tỷ và Sảng Sảng vòng tay ôm gọn cả hai vào lòng thủ thỉ vài câu động viên rồi tất cả kéo nhau vào hậu đài.
Công diễn thuận lợi diễn ra, vẫn như thường lệ cả hai cùng nhau trở về nhà nhưng hôm nay còn có thêm hai đứa nhỏ Trân Ny và Quách Sảng vì Dương tỷ lo lắng đứa nhỏ Quách Sảng sẽ về trung tâm trốn khóc một mình. Về đến nhà sau khi tất cả phát trực tiếp với fan cùng với sự bắt ép tắt live của hai đứa nhỏ thì bây giờ trong bếp căn hộ của Trương Hân và Hứa Dương, 4 con người Hứa Dương, Kim Cát Nhã, Trân Ny và Quách Sảng ngồi nhìn về phía Trương Hân đang chuẩn bị đem đồ ăn ra. Cuối cùng cũng có thể ăn sau một ngày mệt mỏi như vậy, Trương Hân gắp miếng thịt ếch vào chén của Hứa Dương dù cô đây vẫn không hề thích thứ thịt này mặc cho 3 người kia đang nhìn cô với ánh mắt kỳ thị. Không khí đang vui vẻ thì đột nhiên Dương tỷ lướt điện thoại rồi đặt mạnh đũa xuống bàn khiến Sảng Sảng mém xíu sặc nước, quay về phía người bên cạnh:
- Cậu sao có thể diễn tiết mục như vậy với DDD hả - ánh mắt Hứa Dương dán chặt vào Trương Hân
- Tiết mục làm sao cơ – Trương Hân nhỏ giọng nhìn người bên cạnh
Hứa Dương chẳng nói chẳng rằng đưa điện thoại cho Trương Hân rồi đi về phòng, A Hân nhìn tấm hình trong điện thoại mỉm cười, có vẻ cừu con nhà cô ghen rồi đây. Tấm hình Trương Hân ôm DDD trong công diễn hôm nay bao nhiêu fan khen chiều cao lý tưởng, đẹp đôi,... Trương Hân cũng đứng dậy nói với mọi người rồi đi về hướng phòng Hứa Dương:
- Mình đi dỗ lão bà đây, mọi người ăn xong dọn dẹp nhé
- Baba chaiyo a – Hai đứa nhỏ cười khúc khích nhìn Trương Hân
Vào phòng cô thấy bảo bối của cô nằm trên giường trùm chăn kín đầu, tiến tới nằm bên cạnh, cô chui vào tấm chăn ôm trọn người yêu
- Sao lại ở đây về phòng cậu mà ngủ đi – Hứa Dương nói với giọng hờn dỗi
- Không phải lúc nãy nói chúng ta ngủ một phòng, còn phòng còn lại để cho hai đứa nhỏ ngủ sao, cậu ngủ ở đây rồi mình phải ngủ ở đây chứ sao – Trương Hân mỉm cười thủ thỉ
- Vậy nằm xích qua kia đi mình đang mệt lắm – vừa nói vừa kéo tay Trương Hân ra khỏi người mình
Trương Hân nhìn người yêu nhỏ bé của cô ghen tuông thiệt đáng yêu như vậy sao mà có thể tránh ra được chứ, siết chặt cái ôm, Trương Hân lên tiếng chọc ghẹo
- Cừu con nhà mình ghen rồi à
- Ghen gì chứ, mình rảnh lắm hay sao mà đi ghen – Hứa Dương nói bằng tông giọng chanh chua kinh khủng
- Vốn dĩ tiết mục đó mình còn tính ngọt hơn nữa cơ – Nghe đến đây Hứa Dương tính vùng mình đứng dậy đánh cho tên này mấy cái thì A Hân tiếp tục
- Nhưng là để diễn với cậu, với lại người yêu mình cao hơn thì mới hợp lý, DDD thì....(không nói gì nha sợ Đoàn đội chết tâm)
Ai nói Trương Hân thẳng nam chứ từ ngày yêu thì tên thẳng nam này dỗ bạn gái thì không ai làm lại. Thấy người trong lòng không nói gì, cô lại tiếp tục
- Dù sao cũng chỉ là một tiết mục thôi, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội diễn cùng nhau, mình sẽ làm sân khấu hoành tráng hơn nữa, được không hả?
Hứa Dương vẫn im lặng, cô không hiểu mình sinh khí vì việc gì, đúng là cô ghen, ghen từ lúc Trương Hân biểu diễn nhưng vì lúc đó cô lo hơn cho sức khỏe của người yêu cô nên chẳng thể nhớ được, nào ngờ về thấy tấm hình này lại khiến cô sinh khí. Dù biết chỉ là diễn nhưng ai mà không ghen khi người yêu ôm người khác chứ, giờ cô hiểu cảm giác của đại ngốc nhà cô khi cô diễn Tango với 017 rồi. Hứa Dương quay lưng lại đối mặt với Trương Hân:
- Người yêu mình soái như vậy, làm sao không lo được đây, haiz phải bảo quản tốt, không điều hòa trung tâm này chạy mất thôi – Hứa Dương vừa nói vừa nghịch má người yêu, dạo này người yêu cô gầy hẳn đi xót đến chết mất
- Điều khiển trên tay cậu, mọi thứ nghe theo cậu – Trương Hân nũng nịu ôm lấy Hứa Dương, cả hai như nạp chút năng lượng từ đối phương.
Đột nhiên cửa phòng bật ra, hình ảnh Trân Ny và Sảng Sảng nằm dưới đất, sau lưng là một Kim Cát Nhã đang vẫy tay mỉm cười ngại ngùng nói:
- Hai cậu chưa ngủ sao?
Cả hai hiểu chuyện rồi, Dương tỷ lập tức đứng dậy dí hai đứa nhỏ chạy quanh nhà, khó khăn lắm mới tách 3 người ra, Trương Hân nhấc bổng Hứa Dương về phòng, không quên nhìn hai đứa nhỏ đang thở dốc trên sofa nói:
- Không được chọc ghẹo lão bà của chị - nói rồi đem Dương tỷ về phòng
- Tình yêu của ba má, con cái chỉ là ngoài ý muốn – Hai đứa nhỏ la thất thanh sau khi Trương Hân đóng cửa phòng
__________________
Tui viết tui ngâm lâu quá nên chậm nhịp thực tế các cậu ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro