Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Dao Dịch Dao] Trở về (4)

16.

Tuy nhiên, khoảng cách tâm lý là điều mà Thẩm Mộng Dao không lường trước được.

Trong lễ kỷ niệm sinh nhật của chị, người đến từ tương lai đã nói câu "Đừng quên em", khiến chị ngay tại chỗ bật khóc. Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, trong phần MC có vẻ như em của hiện tại đã trở về.

Thẩm Mộng Dao không biết sự thay đổi này xảy ra khi nào và như thế nào. Còn người đã quay về "bình thường" vẫn hoàn toàn không hề hay biết, không còn ký ức về thời điểm cơ thể mình bị một linh hồn khác chiếm giữ.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào đôi mắt chị có thể nhận ra đó là ai.

Mặc dù Vương Dịch "giống nhau" đang ở trước mặt chị, nhưng không có sự thân mật đặc biệt và mức độ chú ý cao, Thẩm Mộng Dao cảm nhận được sự tương phản rõ ràng. Dù chưa quen nhưng chị cũng thở phào nhẹ nhõm vì Vương Dịch đã "trở về". Mọi thứ đã quay về đúng quỹ đạo của nó.

Vương Dịch không có lý do gì để bị thay thế, kể cả bởi một phiên bản khác của chính em ấy, vì không ai có thẩm quyền làm điều đó.

Sau khi xác nhận "sự thật" này, Thẩm Mộng Dao lựa chọn phớt lờ cảm giác trống rỗng khi thỉnh thoảng nhìn về Vương Dịch.

Sau khi cất giữ an toàn những ký ức về cuộc gặp gỡ với Vương Dịch tương lai, chị nhanh chóng quay trở lại lịch trình bận rộn của mình. Tuy nhiên, trong những khoảng thời gian nghỉ giữa những buổi tập lúc đêm khuya, đôi mắt của chị dường như luôn không tự chủ mà liếc về phía góc không có người.

"Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau." Thẩm Mộng Dao tự an ủi mình.

17.

Số lượng những chuyện khó chịu như bài hát vàng, tiệc sinh nhật không ngừng gia tăng, khiến Thẩm Mộng Dao càng ngày càng khó chịu. Chị không thể ăn và giấc ngủ bị xáo trộn. Dù cần nghỉ ngơi nhưng chị nhận thấy thời gian nghỉ ngơi của mình giảm đi nhanh chóng.

Bạn bè, đồng nghiệp đôi khi không đành lòng nhìn chị đau khổ và khuyên chị nên nghỉ ngơi.

Nhưng Thẩm Mộng Dao sao có thể động lòng? Trong đầu chị thường có quan niệm "tinh thần hoàn toàn có thể chế ngự được thể xác", tin rằng thể xác và tâm trí có thể tồn tại riêng biệt.

Chị kiên trì đến tháng 5, cho đến khi phải chấp nhận sự thật rằng mình đang bị bệnh thực sự.

Thỉnh thoảng, khi đầu óc tỉnh táo, chị đột nhiên nhớ lại hành động nào đó của Vương Dịch trước đó.

Có vẻ như Vương Dịch luôn nhìn chị với ánh mắt đau lòng, nhưng mỗi khi Thẩm Mộng Dao chú ý và nhìn lại, Vương Dịch sẽ nhanh chóng nở nụ cười toe toét đặc trưng, ​​như muốn trấn an chị rằng mọi chuyện vẫn ổn.

Mặc dù lúc đó cảm nhận được sự cẩn thận của Vương Dịch nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn nhớ rất nhiều nỗi lo lắng thầm kín trong mắt em.

[Tình trạng của tôi thực sự rất tệ.]

Vào khoảnh khắc đơn độc này, cuối cùng chị cũng hiểu được lý do đằng sau sự chịu đựng của mình. Người trở về với sự quan tâm đã nuốt chửng bao khó chịu và mang theo bao nhiêu kính trọng chỉ để âm thầm đi cùng chị.

Đáng tiếc lúc đó chị chưa hoàn toàn nắm bắt được điều đó. Cuối cùng, chị thậm chí còn không thể chào tạm biệt người đó một cách tử tế.

Tuy nhiên, ký ức không thể chia sẽ với ai này đã trở thành một trong những sức mạnh giúp chị vượt qua tất cả.

Thẩm Mộng Dao vẫn còn nhớ một ngày sau khi chẩn đoán, chị tình cờ gặp được những người bạn cùng nhóm sắp đi chơi. Tất cả họ đều đang trò chuyện sôi nổi, và sự tương phản giữa sự sôi nổi của họ và sự cô độc của chị thật rõ ràng.

Chính trong giây phút chào hỏi đó, Thẩm Mộng Dao quyết tâm che giấu bệnh tình của mình. Chị không muốn bất cứ ai phải lo lắng hay gặp rắc rối vì chị. Quan trọng hơn, chị nhận ra rằng người chị muốn tâm sự đã không còn ở bên cạnh chị nữa.

11/6, buổi trình diễn cuối cùng của Thẩm Mộng Dao. Chị tiếp tục che giấu mọi thứ rất tốt. Đến mức khi họ xếp hàng để đập tay nhau, Vương Dịch lơ đãng vẫn mỉm cười vui vẻ và dang rộng hai tay chạy về phía chị.

Tay họ chạm nhau một lúc rồi nhanh chóng buông ra. Trong khi Vương Dịch coi đó là chuyện bình thường thì Thẩm Mộng Dao lại không khỏi tưởng tượng.

Chị không biết tại sao người vừa chạy về phía chị với nụ cười ngốc nghếch sau đó lại trở thành một người trưởng thành với đôi tay run rẩy.

Lúc này, chị không hiểu sao lại nhớ đến Vương Dịch, người đã biến mất khỏi cuộc đời chị như một ảo ảnh.

Trong thời gian người đó ở bên, lẽ ra chị nên nắm tay em ấy nhiều hơn, ôm em ấy nhiều hơn.

Nhưng Thẩm Mộng Dao vĩnh viễn không có cơ hội. Với những kỷ niệm và tiếc nuối, chị đã bỏ lỡ nó.

18.

Sau khi hoàn toàn rời đoàn, tần suất sử dụng điện thoại của Thẩm Mộng Dao trở nên rất thấp. Ngoài gia đình, chị chủ yếu duy trì liên lạc với nhóm pháp lý của mình. Mặc dù có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat nhưng chị vẫn chọn lọc mở ra rồi trả lời có chọn lọc.

Từ khi quyết định nghỉ ngơi, chị nghe lời bác sĩ, ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, đọc sách và xem phim, học lại cách nhận thức những cảm xúc bình thường, khóc khi muốn và im lặng trong thời gian dài khi chị muốn. .

Vương Dịch chưa bao giờ hỏi chị tại sao lại chọn cách che giấu mọi chuyện mà thay vào đó thỉnh thoảng sẽ gửi những video hài hước để làm tâm trạng chị nhẹ nhõm hơn. Tin nhắn không thường xuyên và chủ yếu đến vào lúc nửa đêm.

Thẩm Mộng Dao biết Vương Dịch không muốn tạo thêm áp lực cho mình nên thường không trả lời nhanh và rất ít. Đôi khi chị sẽ khuyên Vương Dịch ngủ sớm và chăm sóc bản thân, giọng điệu của Vương Dịch khi trả lời sẽ lập tức trở nên vui vẻ.

Thẩm Mộng Dao yên lặng thở dài. Với mức năng lượng hiện tại của em, chị chỉ có thể tiếp tục tin tưởng Vương Dịch, tin rằng sau khi rời đi, em vẫn có thể phát triển theo tốc độ của riêng mình—

"Ừ, hãy trở nên kiên cường như chị nhé." Giai Ân nói với Thẩm Mộng Dao rằng mặc dù Vương Dịch hiếm khi nhắc đến chị, nhưng Giai Ân vẫn vô tình nhìn thấy Vương Dịch đang lau nước mắt ở hậu trường một mình sau khi tổng tuyển cử kết thúc. "Em ấy nói em ấy nghĩ lần này em ấy thực sự có thể đuổi kịp chị. Em ấy hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho chị."

[Vậy ra đó là lý do tại sao lúc đó em lại bám lấy chị như vậy.]

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Mộng Dao ôm gối, lần nữa khóc nức nở trong phòng tối.

["Nơi thứ hai..."]

Trong lúc mơ màng khóc, Thẩm Mộng Dao nhớ lại lời nói say khướt của người đó vào cuối năm ngoái.

["Điều đó có nghĩa là, chị có thể gặp lại em?"]

19.

Khi Thẩm Mộng Dao tâm trạng tốt, chị sẽ mở chương trình phát sóng trực tiếp hàng chục phút, trò chuyện với Miêu chiến đội của mình, cảm nhận và thu hoạch tình yêu thương cùng sự động viên không thay đổi từ họ.

Chị cũng đi du lịch đến nhiều nơi, mở rộng tầm nhìn đồng thời từ từ mở cửa trái tim. Chị nối lại liên lạc với mọi người với tần suất nhất định và thậm chí còn lên kế hoạch đi chơi cùng nhau.

Khi Vương Dịch ngày càng bận rộn hơn, thỉnh thoảng phàn nàn về công việc, em ấy cũng tinh nghịch nhờ Thẩm Mộng Dao, người đang đi du lịch khắp nơi, gửi bưu thiếp cho em ấy - dường như gợi nhớ đến ấn tượng của Thẩm Mộng Dao về người tương lai. Nhớ tới người đó từng đi cùng chị một cách chu đáo và tỉ mỉ, Thẩm Mộng Dao cũng không từ chối yêu cầu đơn giản này.

Làm nũng thành công một hai lần, xem ra đã mang lại cho Vương Dịch cảm giác ngọt ngào. Những từ như "nhớ" và "yêu" bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn trong tin nhắn hoặc ghi chú thoại của họ. Dần dần, Thẩm Mộng Dao dường như cũng bị lây nhiễm, chuyển từ gửi biểu tượng cảm xúc sang đáp lại tình cảm một cách cởi mở và hào phóng từ đầu bên kia của điện thoại. Đôi khi, họ thậm chí còn thẳng thắn trao đổi những suy nghĩ mà Thẩm Mộng Dao luôn giữ trong lòng mà không ai biết.

"Thẩm Mộng Dao, Chị thực sự dũng cảm và tuyệt vời ~ Em thực sự cảm thấy mừng cho chị. Gửi những cái ôm ảo ~" Đây là cách Vương Dịch kết thúc cuộc điện thoại gần đây của họ.

Thẩm Mộng Dao đặt điện thoại xuống giường, thoải mái nằm trên chiếc giường êm ái. Lần này, chị sẽ không bỏ lỡ những cảm xúc ngọt ngào xuyên qua trái tim

20.

Thời gian đã đến cuối năm 2023. Sau nửa năm, vào tháng 12, Thẩm Mộng Dao cuối cùng cũng gặp được Vương Dịch tại Disneyland.

Vương Dịch hiếm khi nói về bản thân mình, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn biết được một số hoàn cảnh của em từ bạn bè của họ, dù ít hay nhiều, dù là về công việc hay chuyện cá nhân.

Theo những mô tả, em ấy có vẻ rất giống với Vương Dịch trong trí nhớ của Thẩm Mộng Dao, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn bình tĩnh, không thăm dò thêm. Chị chỉ muốn làm theo trái tim mình và lặng lẽ chờ đợi.

Đây là lần đầu tiên chị muốn yên lặng chờ đợi sự xuất hiện của ai đó và chị mong muốn được cùng nhau viết nên những kỷ niệm mới.

Những người khác trong nhóm đã chào Thẩm Mộng Dao rồi bước vào công viên. Cuối cùng, Vương Dịch cũng lê bước tới chỗ Thẩm Mộng Dao.

"Sao vậy, không nhận ra chị à?" Thẩm Mộng Dao cười trêu chọc, nhìn thấy vẻ mặt có chút khó hiểu của Vương Dịch.

"Làm sao có thể..." Vương Dịch bị hỏi có chút xấu hổ, vô thức gãi đầu, cúi đầu xuống, trầm ngâm. Bàn tay em tự nhiên buông xuống, vài giây sau lại đột ngột bị thu vào túi.

Thẩm Mộng Dao không bỏ lỡ động tác có chủ ý này, chị thoáng nhìn thấy dấu hiệu nhận biết từ bàn tay run rẩy. Cách Vương Dịch che giấu sự run rẩy của mình vẫn rất vụng về, giống hệt như Thẩm Mộng Dao đã vô tình phát hiện ra khi họ còn ở trong nhóm.

"Vương Dịch." Thẩm Mộng Dao gọi em. Vương Dịch ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Mộng Dao.

Có người chỉ cần nhìn vào mắt chị cũng biết em là ai. Thẩm Mộng Dao nhìn người trước mặt khá nghiêm túc một lúc.

"Cảm ơn," một lúc sau chị ấy nói với giọng nhẹ nhàng như thường lệ. "Cám ơn em đã quay lại cùng chị khi đó."

Người trước mặt đột nhiên mở to hai mắt, thân thể nhất thời cứng đờ tại chỗ, choáng váng.

Nhìn phản ứng của em, Thẩm Mộng Dao biết chị lại đoán đúng một lần nữa.

"Chị... em... em đã có một giấc mơ dài trên đường đến đây..." Vương Dịch tỉnh táo trở lại và bắt đầu giải thích bằng cả cử chỉ và lời nói.

"Nhưng giấc mơ vẫn chưa kết thúc, em đã ở đây rồi..." Nhưng em càng vội, lời nói càng trở nên rời rạc. Cuối cùng, em ngừng lảm nhảm, tiến lên một bước, ôm Thẩm Mộng Dao vào lòng một cái ôm thật chặt.

[Ra là hôm nay.] Khi Thẩm Mộng Dao tựa đầu vào vai người đó, chị cảm thấy mũi mình hơi đau nhức.

Sau ngần ấy thời gian, mỗi khi chị cảm thấy chóng mặt vì bệnh tật, vẻ mặt quan tâm và chăm sóc của Vương Dịch trước đó luôn hiện lên trong đầu chị. Nhiều lần, chị cố thuyết phục bản thân rằng sự tương tác của họ trong thời gian đó có thể chỉ là khúc dạo đầu cho căn bệnh của chị, chỉ là một giấc mơ.

Nhưng hôm nay, sau khi rời xa môi trường đó, xa cách các thành viên, bạn bè quen thuộc quá lâu, chị đã gặp lại người đã quay lại vì mình.

Nhìn người đó từ từ tiến lại gần chị, ánh mắt họ chuyển từ né tránh sang ngạc nhiên, rồi sang tin tưởng. Cuối cùng biến thành sự nghiêm túc chân thành mà chị nhớ nhất, nhẹ nhàng hỏi bên tai chị: "Chị còn sợ tháng mười hai không?"

Thẩm Mộng Dao nghĩ, có lẽ đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi trong đời chị sẵn lòng tin vào số phận.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời của tui: éc hoàn thành rồi nè, trước dự tính của tui luôn á, nên mọi người đọc dui nha. Có sai xót chỗ nào thì nhẹ nhàng góp ý tui sẽ sửa nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro