Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Manh ngồi ở đó ngoan ngoãn chờ Mo . Lát sau Mo lấy ra 1 thao nước ấm cùng với 1 vài dụng cụ cần cho việc băng bó và rửa vết thương . Mo mang tất cả lại trước mặt Manh rồi ngồi xuống nói nhỏ nhẹ
_ Đưa tay cho chị em nào .
Manh không nói chỉ hành động thôi . Nghe lời Mo quay chỗ có vết thương ra cho Mo xem .
Mo xem xong liền bảo
_ Cỏi áo ra đi .
Manh xanh mặt trước lời nói của Mo vội đáp
_ Hả ? Cỏi áo ? Chi vậy Mo Mo ?
Mo nhìn Manh nhăn nhó giải thích
_ Chẳng lẻ bây giờ chị rửa lên áo em . Rồi cho nó thấm qua vết thương hả ? Em mặc áo tay dài bảo chị làm sao rửa nó đây .
Manh lúng túng
_ Ờ thì .... để em vào trong thay áo tay ngắn rồi ra liền .
Mo
_ Ngồi yên đó . Vết thương đã bị động mà còn đi lung tung nữa sao . Ngoan cỏi áo ra đi . Chị rửa rồi băng bó lại cho em .
Manh
_ Vào trong rồi ra mà Momo .
Mo
_ Em có nghe lời chị không đó ? Thường ngày 1 mình em làm sao với vết thương này ?
Manh cười
_ Em mà sao chẳng được .
Mo
_ Hay lắm . Chị bỏ mặc em luôn .
Mo nói rồi đứng dậy Manh thuận tạy nắm lấy cánh tay Mo . Vì quá đột ngột Mo ngã người về phía Manh và nằm trọn trong lòng Manh . Khoảng khắc mắt chạm mặt khiến cả 2 bối rối và ngại ngùng . Mo đỏ mặt nhìn Manh nói.
_ Em làm gì vậy Đới Manh xém đi là tiêu rồi .
Manh cười
_ Đó là cách em giữ chị lại đấy thôi . Momo đừng đi mà .
Mo nghe mà vui trong lòng nhưng tỏ vẻ chẳng quan tâm mấy
_ Đó là chuyện của em . Đâu liên quan đến chị . Bỏ chị ra đi nào .
Manh
_ Nếu chị hứa sẽ không như vậy với em nữa . Em mới thả chị ra .
Momo
_ Em dám hả Đới Manh ?
Nói xong Mo nhéo vào eo Manh thật Manh
Manh
_ Âyyy ya đau quá Momo à . Em sai rồi . Buông ngay đây .
Mo rời khỏi vòng tay Manh đứng dậy nói
_Vết thương đã không ổn rồi . Mau cỏi áo ra đi .
Manh dù có chút ngại nhưng cũng chịu cỏi áo ra cho Mo giúp mình .
Mo nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau vết máu trên tay Manh như trong lòng có chút nhói lên khi chạm vào vết thương đó . Mo nhìn nó mà đau lòng . Mắt đã ngấn lệ . Manh tuy là để Mo đụng vào vết thương của mình nhưng thực chất biết Mo đang suy nghĩ cái gì trong đầu . Nên cứ chăm chú nhìn vào Momo không rời . Quan sát từ cử chỉ và hành vi của Mo . Manh quay người sang đối diện Mo khẽ nói
_ Đó không phải là lỗi do chị . Giờ đã không còn đau nữa rồi .
Mo ngước mắt lên nhìn Manh
_ Nhưng mà ....nếu em không vì chị sẽ không như thế này .
Manh biết Mo đang cảm thấy có lỗi với mình nên đã cầm chặt tay đưa lên lòng ngực mình . Nói với giọng dịu dàng
_ Nếu em không làm thế ở chỗ này sẽ đau gấp 10 hay 100 , 1000.... như vậy . Momo à đừng như vậy .
Momo đã rơi nước mắt rồi . Rơi vì đang cảm thấy có lỗi hay vì hay hạnh phúc đây .
Manh nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi giọt nước mắt ấy . Rồi đặt môi mình vào môi Mo .
Mo bất ngờ nhận được nụ hôn đó . Không chút phản ứng . Chỉ ngơ người ra .
Sau khi Manh rời khỏi mới lên tiếng
_ Đới Manh ...
Manh cắt ngang lời
_ Em yêu chị Mạc Hàn . Yêu rất nhiều . Thế nên bảo vệ chị là nghĩa vụ của em .
Mo nghe xong những lời ấy đỏ cả mặt lên nhưng cũng không quên đáp lại
_ Vậy hãy hứa với chị sẽ không bao giờ tự động bỏ đi nếu như không có sự cho phép của chị .
Manh mĩm cười với sự trẻ con của Mo rồi nói
_ Em hứa . Sẽ không như vậy nữa . Thỏ con của em .
Manh sờ đầu Mo khi nói xong . Làm Mo có chút bối rối . Nhưng lại nghẹn ngào nói
_ Chị cũng yêu em Đới Manh . Thật sự đã nhớ em rất nhiều . Nhớ rất nhiều .
Manh ôm lấy Mo vào lòng xoa xoa tấm lưng nhỏ bé ấy .
_Em biết mà . Ngoan . Em sẽ không đi nữa đâu .
Mo ôm chặt Manh để thỏa cái nổi nhớ đến muốn chết đi được .
Rồi Mo chợt buông tay ra làm Manh hết hồn
_ Sao thế Momo ? Khó chịu ở đâu sao?
Manh vừa nói vừa quan sát Mo , lấy tay kiểm tra nhiệt độ .
Mo
_ Chị không sao . Nhưng em thì sắp rồi đó . Không mặt áo lại còn vết thương nữa . Cứ để như vậy thì không chết mới lạ . Ngồi xuống chị băng vết thương lại cho .
Manh
_ Em quên mất .
Mo
_ Chúng ta phải nhanh lên đấy . Lát còn có 1 hẹn với mọi người mà .
Manh chỉ ngồi yên ngắm nhìn con người trước mặt . Đã bao lâu rồi không được gần gũi như thế này . Manh nhớ lại những ngày tháng không Mo bên cạnh . Mọi thứ dường như là cơn ác mộng vậy . Sáng sớm dậy phải suy nghĩ hôm nay phải làm những gì . Rồi ngày mai sẽ ra sao . Vì cuộc sống không Mo coi như vô nghĩa . Mo là nguồn sống là sinh mạng  của Manh. Chỉ cần Mo hạnh phúc Manh có thể đánh đổi mọi thứ . Manh chưa bao giờ nghĩa rằng mình đã yêu con người nhỏ bé ấy nhiều như vậy . Manh đã từng suy nghĩ có lẻ mình nên từ bỏ tình yêu này . Buông bỏ để bản thân được giải thoát . Thế nhưng đã không làm được . Vì trong tim mình chỉ có Mo và chỉ Mo . Không cho bất cứ 1 ai có thể chen vào .




Hôm qua coi công diễn sinh nhật Momo . Đới Mạc đã cho đường rất nhiều . Ngọt lắm . Đới Mạc đúng là chân lý ❤😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro