Chương 42: Mất Kiểm Soát
Khi bị Nana hỏi ngược lại, Gia Mẫn liền không thể trả lời. Nàng chỉ biết, nếu lựa chọn tha thứ tiếp tục tin tưởng, thì không biết sẽ chết thêm lúc nào. Huống chi, ác ma làm gì có lương tâm, kêu nàng tiếp tục tin tưởng? Không phải rất nực cười sao?
" Nếu như chị ấy lừa dối chúng ta, cháu nhất định sẽ giết chị ấy."_Nana nói rất nhỏ, sau đó lại xỉu mất. Cũng may Lý Đồng kịp thời đỡ lấy cô bé, không để con gái té ngã xuống đất.
Câu hỏi của Nana rất đơn giản, nếu như đó chỉ là sự hiểu lầm, thì Gia Mẫn có thể lựa chọn tha thứ. Nhưng nếu đó là sự thật, Gia Mẫn sẽ tự tay xóa hết kí ức của hai người, rồi xem Cúc Tịnh Y như kẻ thù.
" Cơ thể Nana chưa hoàn toàn hồi phục. Với thể trạng của con bé bây giờ, chưa đủ sức để khống chế sức mạnh quá lớn như vậy. Cho nên, anh sẽ đưa con bé về Hồ Tiên Cốc nghĩ ngơi một thời gian."
Lý Đồng bế Nana lên, chào tạm biệt mọi người, rồi biến mất. Lạc Lạc nhìn thấy hai cha con cũng không yên lòng, vội vàng đuổi theo đi cùng.
" Ngươi đã quên Thần Ma có hiệp ức đình chiến à? Người đánh ngươi chắc là công chúa Ma giới! Đúng là vui thiệt!"_Tôn Ngộ Không vẫn thích đùa giỡn như trước, tự nhiên chạy đến đây không biết làm gì. Chuyện Gia Mẫn bị đánh ngất xỉu, đang làm toàn bộ Thiên giới náo nhiệt khác thường, tùy tiện bắt lấy một tên tiểu tiên để hỏi cũng biết rõ đầu đuôi.
" Có Phật danh đúng là phiền phức."_Tôn Ngộ Không cũng hết cách, ai lúc còn trẻ chưa từng nổi loạn. Nhưng bây giờ, ngài cũng đâu có rãnh mà đi đại náo Thiên Cung.
" Ngươi tưởng bọn trên kia sẽ cười nhạo ngươi sao? Chỉ là Thiên giới mấy người quá nhiều quy tắc, lại không ai dám đến cầu xin tiên đan của Thái Thượng Lão Quân. Nên bọn họ mới nhờ Lão Tôn đây giúp đỡ, dù Lão Quân không ưa gì ta, nhưng khi ta đến thì lão đã chuẩn bị sẵn luôn rồi."
Gia Mẫn ngạc nhiên khi nghe Tôn Ngộ Không nói, nàng biết hắn không nói dối. Bộ mấy người trên Thiên giới thích bị bạo hành à? Thường xuyên bị nàng bắt nạt, bây giờ lại muốn giúp nàng, có lầm không? Cho dù nhân duyên của nàng còn tốt chán, như dù sao nàng vẫn còn bọn họ là bạn bè.
" Yên tâm đi, ta biết có chừng mực."
Mặc dù Gia Mẫn nói muốn giết Tịnh Y, nhưng đó chỉ là lời nói lúc tức giận. Muốn giết công chúa Ma giới đâu phải chuyện dễ, với chút pháp lực ít ỏi của nàng căn bản không phải đối thủ của cô ấy. Mà nói ngược lại, người đi tìm cái chết chính là nàng. Hơn nữa, nếu giết chết công chúa Ma giới, thì hiệp ức đình chiến của Thần Ma cũng sẽ bị xé bỏ, hai bên sẽ lại đại chiến thêm lần nữa. Nhưng nếu người chết là Gia Mẫn, chắc cũng không đến mức phải khai chiến. Nghĩ như thế, thật có chút chua xót, haxz...!
Có điều, giết không được thì cũng phải đề phòng. Gặp mặt không động thủ cũng khó.
" Thật ra mọi người có thể sống chung hòa bình, cứ chém chém giết giết sẽ làm tổn thương tình cảm. Chúng ta đều là hàng xóm với nhau cả mà."_Manh Đới cũng không quên thân phận hiện giờ của mình, cố gắng xoa dịu mối quan hệ của hai người.
" Cô ta đánh em bị trọng thương, chị không nghĩ đã tổn thương tình cảm rồi sao?"
Đúng là dân tình nhỏ mọn, đã vậy còn thù dai nữa chứ! Gia Mẫn chính là không muốn dễ dàng tha thứ cho Cúc Tịnh Y. Nàng là loại người tự cao tự đại, bị người ta sỉ nhục như vậy, trong lòng nhất định sẽ để lại dấu răng. Manh Đới đáng chết, khuyên khuyên ngăn ngăn cái gì chứ. Mạc Hàn nhìn thấy Gia Mẫn như muốn đánh người, lập tức tiến tới lôi Manh Đới đi, chuyện của người ta quan tâm nhiều quá làm gì.
" Con khỉ chết tiệt! Anh ở đây thì nhanh lết ra đây cho tui! Nếu không tui sẽ chui vào đó!'_Dưới lầu vang lên tiếng la hét kêu gào của một người phụ nữ, rõ ràng đã tự ý xông vào còn gì. Nhà họ Từ sắp thành khu du lịch miễn phí tới nơi rồi, thần tiên yêu ma nếu có nhu cầu tìm người hay muốn hóng hớt tin tức thì cứ ghé thăm tự nhiên! Ý lộn đề quay lại.
" Hỏng bét, Tử Hà đuổi giết tới rồi! Bổn Đại Thánh phải đi lánh nạn đã!"_Tôn Ngộ Không vừa nghe thấy giọng nói, liền hoảng sợ, vỗ vai Gia Mẫn như lời tạm biệt, rồi phóng lên ô cửa sổ chuẩn bị chạy trốn
" Nhìn thành quả của ngươi xem, lại làm gì chọc giận cô ấy chứ gì?"
" Ta chỉ nói với Liên Hoa tiên tử vài câu, thì cô ấy liền ghen lên. Bổn Đại Thánh sống lâu như vậy, chưa từng thấy ai ghen lạ lùng và kinh khủng như cô ấy."
Lúc này, dưới lầu có thể nghe rõ Manh Đới đang nói chuyện vui vẻ với Tử Hà tiên tử, hoàn toàn là bán đứng Tôn Ngộ Không, còn nhiệt tình dẫn cả người lên lầu. Tránh tai họa giáng xuống đầu, Tôn Ngộ Không đành chọn cách chạy trước.
" Người anh em bảo trọng, có việc gì liên lạc sau."_Tôn Ngộ Không bứt một sợi lông biến thành cây kim ném cho Gia Mẫn. Gia Mẫn chụp lấy rồi ra hiệu Ok!
Khi Tôn Ngộ Không vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, thì Tử Hà cũng lên tới. Nhìn thấy Gia Mẫn ở đây, thì nàng biết mình tìm không nhầm chỗ.
" Con khỉ chết tiệt đâu rồi?"_Cô gái vừa xuất hiện khí thế hùng hổ, Nhị Lang Thần nếu gặp phải cũng phải sợ nàng ba phần. Nếu như Tôn Ngộ Không là người đã từng đại náo Thiên Cung khiến chúng thần đau đầu, thì Tử Hà tiên tử nàng chính là người làm Tôn Ngộ Không nhức đầu, mà không cần niệm chú như Đường Tăng.
Gia Mẫn rất tự giác bán đứng anh em, đưa tay chỉ về hướng cửa sổ. Lúc này còn nghĩa khí gì? Nàng đang bị trọng thương, nếu còn bị Tử Hà đánh thêm cho một trận chắc chắn sẽ đi gặp Ngô Triết Hàm một chuyến rồi.
Tử Hà chắc chắn Tôn Ngộ Không không biến thành món nào trong phòng, thì cũng nóng lòng đuổi theo. Nhưng trước khi đi còn quay đầu lại nói với Gia Mẫn vài câu.
" Trước khi đi đến đây, tôi có gặp Kỳ Lân, bà ấy nhờ tôi chuyển giúp vài lời. Trần gian rất thú vị, vị trí Hỏa Thần chậm chút cũng không sao. Cố gắng ở trần gian học tập thêm những thứ ở Thiên giới không có."
Tử Hàn đột nhiên nhắc đến Kỳ Lân, bà ấy chính là mẹ của Gia Mẫn, một trong những Thần Thú truyền thuyết của Trung Quốc. Nhìn bề ngoài của bà ấy rất đoan trang hiền thục, nhưng thật ra là một người phụ nữ rất xấu xa. Viên Vũ Trinh và Tưởng Vân năm đó chỉ là muốn xin một ít máu của bà, mà lại bị bà đánh gần sống thiếu chết.
" Đồ không có trách nhiệm, có cha mẹ nào nhìn thấy con gái bị đánh trọng thương sắp chết, mà còn ở đó bảo ' trần gian rất thú vị!'"_Gia Mẫn nghe thấy liền bĩu môi. Nhắc đến hai vị phụ huynh hành tung bất định kia, thật muốn hờ cả thế giới.
" Có lẽ vì Thiên giới không ai trị được cô, nên muốn cô ở trần gian chịu khổ một chút, cũng tốt."
" Này!"_Đúng là bà mẹ xấu xa! Có lẽ vì thế, mà bọn họ muốn đẩy nàng xuống trần gian cho bằng được.
"Cái gì nhờ nói, cũng nói xong rồi. Tôi phải đi đuổi theo con khỉ chết tiệt kia đây."
Tử Hà tiên tử phất tay, đạp mây nhẹ nhàng bay đi, để lại Gia Mẫn trong lòng buồn bực. Đúng là không thể hi vọng vào hai vị phụ huynh tự do bay lượn kia, ở trần gian thì học tập được cái gì, có chịu khổ thì đúng hơn. Lúc đầu, thì rất vui vẻ, nhưng qua hôm sau, đã biến thành thứ nàng ghét nhất. Trần gian đã không còn gì vui vẻ nữa, chi bằng trở về Thiên giới, trêu chọc mấy tiểu thần tiên còn thú vị hơn.
Sau khi hồi phục, Gia Mẫn như biến thành người khác. Nàng không quên đã từng nói muốn đi dạy dỗ Bách Quỷ Vương, nên bây giờ nàng phải cố gắng tích điểm. Hiện tại, điểm số của nàng đang rất ít, muốn đánh nhau với Bách Quỷ Vương nhất định phải khôi phục toàn bộ pháp lực.
Gia Mẫn giờ so với trước chín chắc hơn nhiều, ở nhà Mạc Hàn cũng không còn vô cớ gây sự nữa. Căn nhà đối diện từ đêm đó đã không còn sáng đèn, cứ như không có người trong nhà. Gia Mẫn cũng không thèm quan tâm đến kẻ địch thế nào, cứ nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất. Nhưng nếu lỡ gặp nhau, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Một người làm việc thực sự rất buồn chán, nên muốn nhanh chóng thoát khỏi trò chơi buồn chán này. Cũng may, Gia Mẫn là thần, làm việc ngày đêm cũng không biết mệt. Sau khi làm xong chuyện tốt, thì cũng đã hai ba giờ sáng, leo lên xe chuẩn bị đi về, thì nàng cảm thấy có người đang đi theo mình. Gia Mẫn ném một đám lửa ra sau lưng.
" Lăn ra đây!"
Từ trong bóng tối bước ra, vẫn là bộ dạng yếu đuối đó, vẫn là nét mặt lo lắng. Nếu người tốt bụng nào đi ngang qua, nhìn thấy cô gái, chắc sẽ lo lắng cho cô gái nếu lỡ gặp phải người xấu. Lại thêm dáng vẻ sợ sệt này, càng khiến người khác nhìn vào cảm thấy cô gái thật đáng thương.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau đêm đó. Gia Mẫn cứ tưởng rằng bản thân ý chí rất kiên cường, nhưng khi nhìn thấy Tịnh Y xuất hiện với dáng vẻ ngây thơ, thì trong lòng lại dao động. Chuyện đã đến nước này, còn muốn đóng kịch gì chứ?
" Cô không phải rất lợi hại sao? Tại sao lại lén lút đi theo tôi?"
" Em không có ác ý, chỉ là em........."[ ... muốn nhìn thấy chị] lời này Tịnh Y chỉ có thể nghĩ trong lòng, không dám nói ra cho Gia Mẫn biết.
" Đừng có dùng dáng vẻ đáng thương đó nhìn tôi, cô làm tôi cảm thấy thật kinh tởm."
Tịnh Y càng như vậy, Gia Mẫn càng cảm thấy cô ấy làm đang muốn làm nhục mình. Nàng biến thành như vậy, còn không phải do cô ấy ban tặng sao? Bây giờ, thì dùng dáng vẻ này đứng trước mặt nàng, lửa giận kiềm chế lâu nay, lập tức bốc lên.. Gia Mẫn dùng roi lửa quất thẳng vào người Tịnh Y, Tịnh Y cũng không chịu né tránh, cứ vậy đứng im nhận lấy một roi từ Gia Mẫn, rồi té xuống đất.
" Còn giả vờ đuối ?"
" Em không muốn làm chị tổn thương, cho nên em sẽ không đánh trả."
Dáng người Tịnh Y khá nhỏ bé, chịu một roi của Gia Mẫn, nhìn rất đáng thương. Nhưng khi Gia Mẫn nghe xong lời này, càng thêm tức giận đánh tới tấp Tịnh Y không ngừng. Tịnh Y vẫn như cũ không đánh trả, chỉ có thể lẳng lặng chịu đựng từng đòn roi từ Gia Mẫn. Bởi vì ác ma, cho dù bề ngoài có yếu đuối, nhưng đối với những đòn roi của Gia Mẫn vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng mà, cho dù người có lợi hại đến đâu, không chống trả cũng không phòng thủ, tất nhiên thương tích sẽ đầy mình.
" Sao cô không đánh trả?"
" Là do em nợ chị."
" Cô cho rằng, nếu cô không đánh trả thì tôi sẽ thảm bại nữa sao? Cô là đang cười nhạo tôi đúng không? Cô nghĩ rằng tôi sẽ không dám đánh chết cô sao?"
Tịnh Y càng không phải kháng, thì Gia Mẫn càng muốn nổi nóng. Cuối cùng, Gia Mẫn buộc phải nắm lấy cổ áo Tịnh Y, lên hỏi.
" Em là chưa từng cười nhạo chị, trước đây là do em sai. Chị tức giận muốn đánh em là chuyện đương nhiên, nên em sẽ không phản kháng."_Trên miệng Tịnh Y vẫn còn rướm máu, nhẹ nhàng nở nụ cười nhìn Gia Mẫn.
" Chuyện đã đến nước này, làm vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Cô không phải muốn giết tôi sao? Sao không ra tay đi!"_Gia Mẫn siết chặt cổ áo Tịnh Y, lắc lắc cô ấy nhưng muốn hỏi rõ mọi chuyện. Nàng muốn cô ấy đánh trả.
Gia Mẫn tức giận, một phần là vì bản thân nàng, tại sao nàng vẫn không thể tàn nhẫn ra tay với Tịnh Y. Nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm, coi như lúc trước những gì Tịnh Y đối với nàng đều là giả, nhưng nàng là thật lòng xem cô ấy là bạn. Hơn nữa, đánh chết một người không phản kháng, cũng chả anh hùng gì,, giống như đang ức hiếp một kẻ yếu.
" Em và chị, đã không còn là bạn nữa phải không? Nhưng vậy cũng rất tốt, em cũng không muốn làm bạn với chị nữa."_Tịnh Y giống như trút được gánh nặng trong lòng, nhìn Gia Mẫn nở một nụ cười.
Tình bạn còn xót lại trong lòng Gia Mẫn, vì câu nói này của Tịnh Y liền bị đập nát.
" Bởi vì......"_Tịnh Y ngừng lại hít một hơi sâu, nói tiếp câu:" Em đã yêu chị!"
Gia Mẫn giật mình nhìn Tịnh Y, chưa thể tiêu hóa được hết lời của cô ấy. Thì Tịnh Y bất ngờ bước tới vòng tay qua cổ Gia Mẫn, ôm chặt lấy Gia Mẫn rồi trao xuống một nụ hôn. Đôi môi còn rướm máu, vị tanh của máu hòa chung vào cảm giác mới lạ, khiến Gia Mẫn đơ người. Tịnh Y còn được voi đòi tiên, le lưỡi ra liếm lấy vành môi Gia Mẫn. Theo bản năng, Gia Mẫn muốn đẩy Tịnh Y, thì cô ấy lập tức giương lấy đôi cánh ác ma to lớn ôm chặt lấy hai người, làm cả hai dính chặt không thể nhúc nhích.
[ Chuyện này, hình như có cái gì đó sai sai! Tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy? Nhất định là có mưu kế! Mình bị trúng kế rồi! Nội thương vùng ngực không xong rồi! Tim mình!]
---------------------------
Tử Hà tiên tử: Là người yêu Tôn Ngộ Không? Ai muốn biết thêm chi tiết thì ghé xem Đại Thoại Tây Du phần 2 của Châu Tinh Trì. Bao cười nứt ruột, coi xong nhớ chừa mạng xem tiếp phần sau của truyện nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro