Phần 6
"Mạc Hàn chị.... chị, lời này là có ý gì?"
Đới Manh chậm rãi đẩy Mạc Hàn ra lời nói không mạch lạc nói
"Momo, em.. em trong lúc nhất thời khó tiếp thụ"
Đột nhiên bị đẩy ra Mạc Hàn trong lòng có một tia mất mác nhưng lại ra vẻ ung dung nói, "Không sao, vậy chị ngày mai sẽ không cùng em ăn cơm rồi"
"Ngày kia cũng không"
"Về sau đều sẽ không cùng em ăn cơm"
Nói xong liền chuẩn bị bò lên giường đi ngủ.
"Không muốn đâu, Momo" Đới Manh vội vàng nói
"Chị đã đáp ứng em thì phải cùng em ăn cơm chung, không.... không thể đổi ý"
"Vậy em vì cái gì không đáp ứng chị" Mạc Hàn đột nhiên nghiêm túc, có thể là Đới Manh ảo giác, nàng vậy mà nhìn thấy trong mắt Mạc Hàn tựa hồ dâng lên một chút nước mắt
"Chị....... Cho em chút thời gian suy nghĩ một chút" Đới Manh cúi đầu, bất ngờ không kịp chuẩn bị bị tỏ tình, đầu óc Đới Manh có chút mông lung, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao đáp lại
"Được, Đới Manh, đừng để chị đợi quá lâu được không?
"Ừ.... được"
Nói xong hai người liền an tĩnh chia ra rửa mặt đi ngủ.
Lại là một đêm không ngủ.
Một bên là ngạo kiều như cũ Mạc Hàn lấy hết dũng khí thổ lộ lại không đạt được đáp án rõ ràng, trong lòng phiền muộn lại không biết làm sao hóa giải.
Một bên khác là nhận được sự yêu mến bất ngờ của bạn cùng phòng, Đới Manh tinh thần không yên không biết nên làm sao lựa chọn.
Cứ như vậy đến ngày thứ hai, tất cả mọi người đang khẩn trương vì chuẩn bị công diễn xuất đạo buổi tối, không để ý đến Đới Manh bình thường hay ồn ào nhất, càng không thấy Đới Manh kề cận bên cạnh Mạc Hàn
Công diễn dựa theo quá trình tiến hành, trong lòng Đới Manh lại bắt đầu khẩn trương, bài hát tiếp theo chính là ca khúc hai người của nàng và Mạc Hàn, hiện tại tình trạng xấu hổ như thế thì làm sao tiến hành a.
MC tiếp theo, lúc nghỉ ngơi Đới Manh hướng Mạc Hàn đi đến, ấp úng chuẩn bị nói gì đó
Nhìn thấy thái độ của Đới Manh, Mạc Hàn bắt đầu khẩn trương
Không phải đâu, cái này đã suy nghĩ kỹ?
"Mạc..... Mạc Hàn a" Đới Manh ấp úng, làm sao cũng không nói ra.
Mạc Hàn coi là Đới Manh đến cự tuyệt nàng lại không nhẫn tâm nói ra miệng, liền dứt khoát cắt đứt lời Đới Manh
"Được, chị hiểu rồi, vậy cứ như vậy đi, chị đi"
Nói xong liền đi thay quần áo chuẩn bị lên công diễn kế tiếp để lại Đới Manh một mình ngây người tại chỗ.
Mạc Hàn làm sao vậy, nàng chỉ là đến xác nhận với Mạc Hàn động tác công diễn phía sau một chút
Mạc Hàn thay xong trang phục công diễn ngồi ở trên khu vực chờ, hôm nay Mc so với trong kế hoạch dài hơn, Mạc Hàn cảm thấy thời gian chờ đợi trở nên dài dị thường.
Đới Manh cũng giống vậy thay xong quần áo diễn đi tới bên cạnh Mạc Hàn, cảm nhận được Mạc Hàn có chút áp lực không thể không hỏi "Momo chị sao vậy, sao không vui?"
"Đới Manh, chị về sau vẫn là nên cách xa em, dẫu sao bị cự tuyệt, chị cũng có sĩ diện mà" Mạc Hàn kìm nén kiên cường nói, hốc mắt lại có chút phiếm hồng "Em nói đúng không?"
"A? Momo chị nói cái gì đó? Em không có cự,....." Đới Manh nghi ngờ hỏi, "Mạc Hàn lời này là có ý gì?"
Không đợi Đới Manh hỏi, stf tỷ tỷ liền bảo hai nàng lên sân khấu bắt đầu biểu diễn.
Lúc lên sân khấu Mạc Hàn khống chế biểu cảm max điểm, dù sao đối với công việc luôn là 120% nghiêm túc, ngay cả cục diện bây giờ cũng không biểu hiện ra
Âm nhạc đang tiếp diễn, hôm nay Mạc Hàn mê hoặc động lòng người rất khác với trước đây, dẫn tới Đới Manh không khỏi có chút tâm động mà đỏ mặt, suy nghĩ bay đến tình cảnh tối hôm qua khi được tỏ tình
Bài hát chuẩn bị kết thúc, đến ending hai người đối mặt, Đới Manh lại phát hiện hốc mắt Mạc Hàn đã ướt
Cái này khiến Đới Manh không biết làm sao trấn an, có chút bối rối, ngay lúc tắt đèn trong khoảnh khắc đó chạm lên môi Mạc Hàn, hi vọng có thể an ủi nàng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro