Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2

---

Phải mất tận hai tuần trước khi Severus chịu nhượng bộ và thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế yêu thích của ông, trong khi Potter ngồi đối diện với ông trên chiếc ghế dài. Giữa họ có một bàn cờ; một vài chiếc cốc, cả rỗng và đầy rượu, nằm rải rác xung quanh. Họ đã chơi một vài trò chơi mà không nhắc gì đến điều đã xảy ra kể từ lần cuối họ ngồi uống với nhau.

Cựu điệp viên đã trải qua hai tuần một cách thận trọng nhất có thể, tránh hoàn toàn phòng giáo viên, cùng với Đại lễ đường và dùng bữa trong phòng của mình. Không chỉ để tránh tai họa cho chính mình mà còn giúp các giáo viên khác không phải chịu đựng chúng. Kinh nghiệm của ông nói cho ông biết rằng Albus, và ở một mức độ nào đó là Minerva, gần như có thể đọc được suy nghĩ của ông thông qua biểu cảm gương mặt. Tuy nhiên, nụ hôn bị Potter tước lấy là điều duy nhất mà ông không muốn họ biết. Nếu mọi việc diễn ra đúng những gì ông muốn, ông sẽ mang theo những kí ức này xuống mồ, và nếu Potter dám thử thêm một điều tương tự, thì cậu sẽ là người thành công sau nhiều năm phá luật, với những hành động anh hùng dũng cảm ngu ngốc, và thậm chí cả Chúa tể Hắc ám cũng phải chịu thất bại....

"Lượt của ông." Severus ngẩng đầu lên khi nhận thấy cái nhìn thích thú đang ném về phía mình. Ông chỉ lườm và bắt đầu lên kế hoạch cho hành động tiếp theo của mình, từ chối nhìn lên khi nghe thấy tiếng cười khúc khích không mấy nam tính.

"Im lặng đi, Potter. Ta đang cố suy nghĩ."

"Chà, tôi không thể tin rằng ông đã cho tôi cơ hội để nắm lấy." Điều đó khiến Severus ngước lên từ trò chơi. "Nếu tôi nói điều gì đó như thế, ông chắc chắn sẽ nói mấy câu đại loại kiểu "Đừng nghĩ quá lên, cậu Potter'."

Đôi môi của Severus nhếch lên. "Đó có thể là ấn tượng tồi tệ nhất về ta mà ta từng nghe."

Harry mỉm cười.

"Bên cạnh đó, ta sẽ nói, 'Điều đó khó có thể xảy ra.' Nếu cậu định chế giễu ta, ít nhất hãy cố gắng làm nó chính xác." Harry cụp mắt xuống tờ giấy ca rô đơn điệu, rất có thể là đang cố - và thất bại - để che giấu cái bĩu môi của mình. Cậu có thể bĩu môi bao nhiêu tùy thích, Severus có một ván cờ cần thắng.

Cuối cùng ông quyết định đi một nước, cẩn thận nhặt quân đen, định ăn lấy quân mã của Harry. Cậu có xu hướng để những quân cờ của mình thiếu được bảo vệ. Ai cũng nên nhận thấy sau từng ấy trò họ đã chơi cùng nhau, cậu nên biết rằng Severus rất tàn nhẫn trong--

"Cả hai chúng ta đã chiến đấu trong chiến tranh."

Severus thả quân mã của mình xuống và nó hú lên đầy phẫn nộ. "Cái gì?"

"Ông biết đấy, đó là điểm chung của chúng ta." Ôi Merlin thân mến. Cậu chàng này sẽ là cái chết của ông.

"Ồ vâng, cậu nói đúng, Potter. Cả hai chúng ta đã chiến đấu trong cuộc chiến chống lại Chúa tể hắc ám, và đó là điểm kết thúc mọi điểm tương đồng. Ta đã dành phần lớn thời gian trong những năm tháng ấy để cung cấp thông tin về cậu cho Chúa tể hắc ám! Nếu cậu chỉ đang tìm kiếm một người để trao đổi những câu chuyện về chiến tranh, thì ta có thể nhắc cậu rằng có rất nhiều người đàn ông đã liều mạng trên tiền tuyến trong chiến tranh, tất cả đều trẻ hơn và đẹp hơn ta rất nhiều." Ông cảm thấy một cơn đau nhỏ ở ngực, giống như ông đã đã ngừng thở trong một giây. Thay vì lùi bước, cậu dường như tràn đầy sinh lực, như thể cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này cả đêm; Ông hiểu cậu, gần như thế.

"Đầu tiên, đừng gọi tôi như thế."

Severus khịt mũi, nhưng Harry lờ nó đi.

"Tại sao không, đó là tên của cậu mà phải không?" Điều đó dường như thậm chí còn chọc tức cậu hơn nữa.

"Chúng ta làm việc cùng nhau! Ông gọi Minerva và Albus bằng tên của họ!

"Phải, và ta chưa bao giờ dạy cả hai." Cậu nắm chặt tay và Severus nhớ lại trong một thoáng, nhắc ông rằng nắm đấm của một tầm thủ có thể làm gì với khuôn mặt hoặc các bộ phận cơ thể khác của ông. Severus không thích thú khi nhớ những kí ức về một Potter khác, người có nét tương đồng mạnh mẽ với người này.

"Thứ hai, không ai khác có thể hiểu những gì chúng ta đã trải qua trong cuộc chiến đó. Tất cả họ đều chiến đấu vì những gì họ muốn, để bảo vệ những người thân yêu của họ và những thứ khác. Nhưng ông và tôi, chúng ta không có sự lựa chọn! Không quan trọng chúng ta ở bên nào, mặc dù cả hai chúng ta đều ở cùng một phe, cho dù ông có nói gì đi chăng nữa, chúng ta chỉ là những con tốt thí chết tiệt! Không gì ngoài những con tốt chết tiệt!" Cậu kết thúc bài phát biểu của mình, và Severus nhận ra rằng những cảm xúc ấy đã bị kìm nén quá lâu, thông qua nắm đấm mạnh tay xuống bàn cờ, khiến một vài mảnh rơi xuống sàn.

Trong khi bàn cờ kêu gào phẫn nộ, hai người đàn ông nhìn nhau, cố ép người kia lùi bước. Trước khi một người có thể phá vỡ bầu không khí, quân vua trắng, để bảo vệ những người lính của mình, đã trói và cắn vào tay Harry. Cậu hét lên đau đớn và bật dậy, nắm lấy tay mình vì đau.

Cậu chàng xứng đáng với điều tồi tệ đó, Severus tự mãn nghĩ.

"Vì ngươi xứng đáng!" quân vua hét lên khi nó ngã xuống, nhảy qua sàn để ôm và giữ chặt quân hậu trắng, vốn đã mất nửa thân dưới, đang chết một cách đầy kịch tính. Phớt lờ Harry, người đang nắm tay và chửi rủa, Snape quan sát quân hậu, trong khi những quân cờ khác tập hợp lại, cả trắng và đen đứng xung quanh khi quân hậu bắt đầu yếu dần đi. Bà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của nhà vua khi ông khóc thương cho bà.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, đức vua của em."

"Không tình yêu của ta! Em không thể bỏ lại ta ở đây được!" Bà đưa tay lên ôm mặt nhà vua và trao một nụ hôn cuối cùng.

Khi tay bà buông thõng xuống đất, tất cả các quân cờ khác bắt đầu khóc, nhà vua gào thét nhìn trần nhà. Harry, người vẫn đang nắm lấy bàn tay bị thương của mình, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào những quân cờ.

"Có phải tôi...vừa...giết bà ấy không?" Severus trao cho cậu một cái nhìn nghiêm trọng, nhưng trước khi cậu có thể rơi vào trạng thái kích động, ông đã khịt mũi.

"Cứ nhìn đi." Quân xe đưa nửa dưới cơ thể của quân hậu ra ngoài và chúng nhanh chóng trở lại cơ thể bà. Bà nhảy khỏi vòng tay, vẫy tay để thể hiện rằng bà vẫn còn nguyên vẹn, trong khi những quân cờ còn lại vui mừng. Các quân tốt nhảy vòng tròn xung quanh nhau, và các quân mã nâng quân hậu và quân vua trắng lên lưng để diễu hành xung quanh. Vua và hoàng hậu đen vẫy tay chào họ, chúc họ khỏe mạnh trước khi bắt đầu hôn nhau.

Harry đổ gục xuống đi văng, cơn đau nơi lồng ngực đã giảm bớt, nhưng cơn đau trong đầu mới bắt đầu. "Cái. Quái.Gì.Vậy?"

Snape chộp lấy ly của mình, ngạc nhiên vì nó cũng không bị đổ, uống một hơi dài trước khi quay sang Potter.

"Bộ cờ vua của ta luôn có những sự kịch tính độc đáo."

"Không đùa đâu."

Potter với tay về phía trước và rót cho mình một ly khác, uống một ngụm khi nhìn những quân cờ ăn mừng trên sàn. Họ đã tìm thấy một vài mảnh giấy da và đang cắt chúng thành một đống nhỏ.

"Có phải họ đang cố đốt lửa trại không?"

"Rất có thể. Họ đã làm điều ấy một vài lần."

"Ồ. Điều đó..." Cậu dừng lại một lúc để lục tung trong đầu những từ phù hợp, trước khi cuối cùng chọn một từ. "...thật kì lạ."

"Cũng có chút." Các vị vua lúc này đang chỉ đạo quân tốt ra ngoài tìm kiếm nhiên liệu; còn các quân mã và quân tượng chịu trách nhiệm tiếp tục xé giấy da.

"Uh...Xin lỗi về trò chơi. Tôi muốn nói đó là lỗi do rượu, miễn là ông thấy ổn với điều đó." Severus gật đầu.

"Được thôi. Tuy nhiên, có một điều mà ta không thể bỏ qua được." Cặp lông mày nhướng lên trước khi va vào nhau trong sự bối rối.

"Ta không thể để cậu tiếp tục nghĩ rằng chỉ có hai ta là bị buộc cuốn vào cuộc chiến."

"Tôi... uh... cái gì?"

"Tất cả chúng ta đều có quyền lựa chọn, kể cả cậu và ta. Cậu đã có thể bỏ chạy, và ta cũng thế. Và ừ, chúng ta sẽ bị theo dõi và nếu bị bắt, cái chết chờ đón chúng ta. Khi chuyện ấy xảy ra, cậu có thể chạy đến những nơi sâu nhất và lẩn trốn suốt cuộc đời, mà chẳng hay biết gì về cái kết của cuộc chiến. Liệu cậu sẽ làm điều đó? Để lại tất cả bạn bè của cậu ở đây đối mặt với Voldemort một mình trong khi cậu bỏ đi như một kẻ hèn nhát?"

Harry lắc cái đầu đang cúi xuống trong khi nghịch ly của mình.

"Không, tôi không bao giờ có thể..." Cậu nhỏ giọng và Snape ước rằng ông không nghe thấy tiếng cậu sụt sịt.

"Đó là sự thật phũ phàng. Mỗi người tham chiến đều có quyền lựa chọn, kể cả cậu và ta, nhưng sẽ chẳng dễ chịu chút nào khi đưa ra những quyết định ấy. Những người chiến đấu để bảo vệ gia đình của họ phải quyết định chiến đấu hay để người thân của họ chết, và nếu một người thực sự quan tâm đến gia đình của mình thì họ chẳng có lựa chọn nào khác cả. Tất cả những học sinh đã ở lại Hogwarts trong trận đấu cuối cùng để chiến đấu hoặc chết, và bởi vì họ chẳng thể làm khác đi. Cậu có thực sự tin rằng những đứa trẻ của Tử thần Thực tử đã được nuôi dưỡng từ khi sinh ra để làm những điều tương tự cha mẹ chúng, và trở thành một phần dưới trướng Chúa tể Hắc ám, hay chúng còn chút phúc âm nào để lựa chọn phe cho mình sao? Chúng phải nhận lấy dấu ấn xấu xí ấy hoặc cha mẹ chúng sẽ cắt đứt quan hệ với chúng, thậm chí giết chúng."

Potter trố mắt nhìn ông.

"Cậu thành thật tin rằng chúng ta là những con tốt thí duy nhất? Tất cả những người đã chiến đấu trong cuộc chiến đó, bất kể phe nào, chỉ đơn giản là những con tốt thí của Hiệu trưởng và Chúa tể Hắc ám." Harry lấy hai tay ôm đầu. Cậu phải mất một lúc để bình tĩnh lại trước khi nhìn Severus với một nụ cười lo lắng.

"Tôi quả là một kẻ ngu ngốc, phải không?" Vẻ mặt của vị giáo sư cũ khiến cậu một lần nữa vùi mặt vào tay. "Tôi xin lỗi. Tôi đang trở thành một thằng ngốc ngay bây giờ."

Severus đặt ly của mình xuống, một sự thờ ơ lạnh lùng bao trùm quanh ông.

"Điều tồi tệ nhất là cậu hành động như thể mình giỏi hơn bất kì ai" Harry chớp mắt.

"Tôi..uh...Huh?"

"Phải, đúng vậy Potter. Cậu, Kẻ- sống- để- phàn- nàn quý giá. Cậu không tốt hơn họ là bao."

"Cái gì?" Mặt Harry tái nhợt đi, nhưng Severus vẫn tiếp tục giận dữ đưa những lời nói của mình đi xa hơn,

"Hàng tuần đến nơi ở của ta, với hy vọng xoa dịu sự khó chịu từ ta để cảm thấy thỏa mãn cho chính mình, lên kế hoạch tỉ mỉ để quyến rũ, ép buộc tình cảm của cậu đối với ta mà không quan tâm liệu ta có muốn không!" Severus thấy mình hoàn toàn ý thức được khi Harry há hốc mồm kinh hãi nhìn ông.

"Cậu cũng chẳng hơn gì cái lão khốn hay xen vào đó! Giả vờ xem xét ý kiến ​​của ta nhưng thực ra chẳng quan tâm đến điều gì khác ngoài lợi ích ích kỷ của mình!" Ông quay đi và bắt đầu đi đi lại lại, cơn giận dữ bùng lên trong ông. Phải, đây là điều ông cần làm để ngăn chặn những hành động ngu ngốc tiếp theo của cậu một lần và mãi mãi, để cả hai có thể quay lại như cũ.

"Cậu đã mang đến mớ hỗn độn ngu ngốc cho ta hàng tháng trời, bởi vì cậu say đắm ta, ta có lẽ nên chấp thuận cậu. Rõ ràng, vì ta là một ông già nhếch nhác đáng ghét mắc kẹt một mình trong ngục tối nên ta đáng ra nên nắm lấy cơ hội khi được Harry Potter nổi tiếng chú ý. Cậu hoàn toàn ổn với việc liên tục tấn công ta bằng sự hiện diện của mình bởi vì làm thế nào mà ta có thể ngăn bản thân đổ gục vì cậu, phải không Potter? Cậu dễ dàng chấp nhận việc ép buộc ta vào một-"Ông sẽ không nói từ hôn. "môi của cậu chạm vào môi ta vì cậu là Harry-siêu cấp tuyệt vời- Potter và ta nên quỳ phục vì tôn kính cậu! Potter, có bao giờ cậu từng nghĩ rằng có lẽ ta sẽ không làm như thế không?" Harry định mở miệng để phản bác nhưng Severus sẽ không để điều ấy xảy ra.

"Tất nhiên là không rồi. Cậu chỉ tin vào tất cả những gì mà lão già chết tiệt đó nói về cách 'Tình yêu chinh phục mọi trở ngại' hay bất kỳ điều tương tự vô nghĩa như vậy. Thử nghĩ xem nếu điều đó xảy ra, ta sẽ say mê cậu đến mức nào để ta trở thành đồng tính chỉ để được ở bên cậu? Đó có phải là điều cậu đã mường tượng không?"

Harry chỉ há hốc miệng nhìn ông.

"Có bao giờ điều đó xảy ra với cậu--" Severus có thể sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời cho câu hỏi của mình, dù điều không xảy ra đó có là gì, thì có một điều đã xảy ra chính là cậu đã chịu đủ đau khổ trong đêm nay. Câu hỏi của Severus bị dừng lại khi ông nhìn thấy cậu chạy khỏi phòng, để lại chiếc áo choàng, chiếc cốc đã cạn một nửa và niềm tin thầm kín rằng Severus cũng có tình cảm với cậu ở lại.

Cú sốc khiến ông chỉ nhìn chằm chằm vào ô cửa trống của mình cho đến khi ông nhận ra những gì cậu đã làm.

Chà... Thế là xong. Ông bước tới và đóng cửa lại, ông mơ hồ cảm thấy như thể đã hoàn thành một cuốn tiểu thuyết dài và mệt mỏi. Cuối cùng. Thật nhẹ nhõm.

Nhìn thấy tình trạng căn phòng của mình, ông tiếp tục quay trở lại bàn cà phê. Ông biết các yêu tinh sẽ dọn đồ uống, nhưng có Merlin mới biết bộ cờ đó có thể làm gì nếu để nó tự vận hành. Nỗi sợ hãi của ông đã được khẳng định khi ông ngửi thấy mùi khói, và đi quanh chiếc ghế dài, ông thấy một ngọn lửa nhỏ đang cháy trên sàn nhà của mình. Lại thêm một sự khó chịu nữa mà cậu gây ra cho ông.

Mày là một tên khốn dối trá, và mày biết điều đó. Ông ngừng lại giữa chừng khi đang nhặt các quân cờ. Mày khiến cậu ấy nghĩ rằng cậu ấy đã lừa dối mày theo cách nào đó, nhưng mày đã đưa ra lựa chọn từ lâu rồi. Mặc dù mày có thể ngăn cản cậu ấy nhưng mày vẫn luôn để cậu ấy bước vào khu vực của mình. Nạn nhân duy nhất trong tình huống này là cậu ấy.

"Cái gì?" Các quân cờ của ông giật mình, nhảy dựng lên khi tiếng nói vang khắp phòng. "Kẻ nói dối!"

Mày không thể gọi lương tâm của mày là một kẻ nói dối. Điều đó thật thô lỗ. Tại sao lương tâm của ông lại nghe như Lucius? Lucius còn có lương tâm sao?

Ông giậm chân vào lửa, lập tức dập tắt. Những quân cờ bé nhỏ rút tay và chạy về phía giày của ông, có ý định tấn công. Nhớ đến bàn tay sưng tấy của Harry, ông đá chúng sang một bên trước khi thu chúng vào hộp và khóa nó lại.

Bây giờ mày đang hành động như một đứa trẻ.

"TA KHÔNG PHẢI LÀ MỘT THẰNG NHÓC!" Ông chộp lấy nửa chai rượu đã cạn, ném nó qua phòng và để nó vỡ tan tành trên tường. Một cách khôn ngoan, Lucius bên trong ông giữ im lặng.

"Ta không làm gì cậu ấy cả! Trên thực tế, ta đã giúp cậu ấy. Ta đã cứu cậu ấy một lần nữa, lần này là khỏi chính cậu ấy."

Khi đang nằm trên giường, hài lòng với quyết định của mình, ông càu nhàu với chính mình.

"Cách này tốt hơn."

Đồ nói dối.

Tuy nhiên, giọng nói đó không phải là Lucius. Đó đều là của ông.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro