Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 6

"Cậu có bao giờ định nói cho ta biết không?"

Snape đã đặt câu hỏi trước khi Harry kịp đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Harry nghiến răng, đóng cửa lại, sau đó cởi giày và bước vào bếp, với lấy cái tủ nơi cậu cất rượu.

Bàn tay của Snape nắm lấy cổ tay cậu và xoay cậu lại. Bây giờ ông ấy chắc chắn không ngại chạm vào mình khi ông ấy đã có thể nhìn thấy dấu ấn linh hồn của ông ấy trên người mình. Suy nghĩ này vụt qua đầu Harry và giúp cậu hiểu rõ hơn.

Dù cậu có muốn điều đó xảy ra hay không, bây giờ Snape đã biết về dấu ấn linh hồn. Điều đó có nghĩa là cậu phải xử lý nó.

Cậu nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông và thừa nhận, "Không."

"Vậy là. Những lý do mà ta sẽ không hiểu." Snape đột ngột bỏ tay cậu ra và dựa lưng vào quầy đối diện nơi Harry đang đứng, như thể ông ấy rất bình tĩnh. Harry có thể nhìn vào mắt ông, bóng tối trong chúng, và thoát khỏi ảo tưởng đó. "Ta muốn chúng sớm được giải thích."

"Tất nhiên rồi." Harry giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể. Đây là lần cuối cùng cậu đứng với Snape như thế này. "Ông có muốn một ít Rượu Lửa không?"

"Không. Ta chỉ quan tâm đến việc trò chuyện."

Harry nuốt nước bọt, gật đầu, quay đi khỏi tủ rượu. "Vậy thì chúng ta có thể vào phòng khách."

"Điều đó chỉ trở nên tồi tệ hơn khi tôi phát hiện ra dấu ấn linh hồn hiếm như thế nào. Làm thế nào tôi có thể ràng buộc ông như vậy? Làm sao ông có thể chấp nhận một dấu ấn linh hồn trói buộc ông với con trai của một người đàn ông mà ông ghét cơ chứ?"

Snape nghiêng người về phía trước một chút. "Đã lâu lắm rồi từ lúc ta ghét cậu."

"Nhưng khi điều này xuất hiện lần đầu tiên, nó đã không đúng. Và khi tôi bắt đầu nhận ra rằng có lẽ ông là bạn của tôi, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là nếu tôi nói ra bất cứ điều gì, thì tôi sẽ hủy hoại cuộc sống mà cuối cùng ông cũng có được."

"Ta nghĩ nó có thể đơn giản hơn thế."

Harry nheo mắt lại. "Điều gì có thể đơn giản hơn thế cơ?" Cậu đã nói với Snape sự thật. Đó không phải là lỗi của cậu nếu người đàn ông quyết định hoàn toàn phớt lờ cậu, nhưng điều đó vẫn hơi nhức nhối.

"Ta nghĩ rằng có lẽ cậu đã có được thứ mà cậu không mong đợi, không phải với phong cách đàn ông mà cậu nghĩ về ta." Snape đã tập trung hoàn toàn vào Harry, cứ như thể họ đang quay lại phiên tòa xét xử những kẻ ngốc đã đốt cháy phòng thí nghiệm của Snape. "Cậu đã đạt được một mức độ hòa bình, tự do, tình bạn và cậu không thể cho phép mình mạo hiểm điều đó để nhận được một phần thưởng không chắc chắn."

"Ông đang nói tôi là một kẻ hèn nhát, phải không?"

"Ở một số khía cạnh nhất định, ta nghĩ cậu đúng là như vậy."

Harry gồng cứng vai mình. Đừng thể hiện ra rằng điều này gây tổn thương nhiều như thế nào, đừng để điều đó xảy ra. Sẽ tốt hơn nếu ông ấy bỏ đi vì mình là đồ hèn nhát hơn là sau đó ông ấy cảm thấy bị mắc kẹt. "Vậy thì tại sao ông lại muốn ở bên một người như tôi?"

"Bởi vì một ít sự tôn trọng không phải là tất cả," Snape nói, khuôn mặt ông ấy thay đổi một cách kỳ lạ. Đó không phải là một nụ cười, cũng không phải một cái nhếch mép, nhưng nó ở đâu đó giữa chúng, ánh lên từ đôi mắt ông nhiều hơn là từ đôi môi. "Và trong một số khía cạnh đó, em đã thực sự khôn ngoan khi chờ đợi. Giờ thì ta không thể tưởng tượng được việc rời xa em."

Harry nuốt nước bọt. Hoặc cố nuốt. Cổ họng cậu khô khốc đến mức cậu không kiểm soát được. Lẽ ra Snape nên để mình uống ngụm Rượu Lửa đó, cậu tùy tiện quả quyết.

"Ta ngày càng ghen tị với người phụ nữ mà ta tin rằng sở hữu sự tận tâm của em mặc dù ở phe đối diện của cuộc chiến. Nhưng bất chấp điều đó, ta không thể tưởng tượng được việc cố gắng phá vỡ một liên kết dấu ấn linh hồn. Ta đã đến nhà hàng tối nay với ý định thúc giục em thử tìm cách đến với cô ấy."

"Ông cứ vậy mà cho rằng tôi sẽ bị thu hút bởi người mà dấu ấn của tôi hướng đến sao? Yêu họ?"

Snape dừng lại một chút, sau đó nói với giọng dịu dàng hơn, "Xin thứ lỗi cho ta. Bây giờ ta hầu như luôn quên rằng em không lớn lên trong thế giới của bọn ta và không nhận ra mối liên kết của dấu ấn linh hồn thiêng liêng như thế nào. Không phải vì em sẽ phải bị thu hút bởi – bất cứ ai mà dấu ấn của em hướng đến." Ông ấy nuốt nước bọt, và chậm rãi đưa một tay ra, như thể cho rằng ông ấy sẽ dọa đến Harry. Harry để bàn tay ấy đặt lên đầu gối mình, vẫn nhìn Snape.

"Ấy là vì dấu ấn linh hồn là một vinh dự to lớn," Snape tiếp tục với quãng giọng trầm thấp, "đến nỗi người được nhắc đến trong dấu ấn mà em mang sẽ được cho là bị thu hút. Cảm thấy vinh hạnh. Quan tâm đến việc làm quen với em và vượt qua mọi trở ngại giữa hai người."

"Vậy nên ông hối thúc em tìm người này—"

"Bởi vì ta đã nghĩ rằng người khác không tồn tại này sẽ làm cho em hạnh phúc bằng cách cố gắng làm cho em hạnh phúc, đúng vậy. Thay vào đó," những ngón tay của Snape di chuyển, vuốt ve đầu gối của Harry khiến cậu rùng mình nhắm mắt lại, "Ta nhận thấy rằng em đã luôn nghĩ đến ta. Đó có phải là lý do tại sao em bảo vệ ta, chứng thực cho ta và trở thành bạn của ta không?"

"Không." Harry cố gắng mở mắt ra. "Dù sao thì em cũng sẽ đứng ra bảo vệ ông. Nhưng dấu ấn đã khiến em bắt đầu nghĩ về những gì ông đã trải qua và khiến em cởi mở hơn trong việc khám phá mọi thứ."

"Ta nghĩ đó là những gì chúng làm." Snape chậm rãi thở ra. "Sự quan tâm của em dành cho ta đã khơi dậy trái tim ta dành cho em."

Harry chạm vào tay Snape, từ từ lướt ngón tay dọc theo bên cạnh và nhìn Snape run rẩy như cậu ban nãy. "Vậy là, ông quan tâm đến việc hiểu biết về em mặc dù ông đã nghĩ rằng em là một kẻ hèn nhát sao?"

"Ta nghĩ rằng ta biết em tốt hơn nhiều." Giọng Snape nhỏ dần, đến nỗi Harry phải cúi sát hơn nữa mới nghe được. "Em có muốn tiếp tục chủ đề đó không?"

Harry nuốt nước bọt. Lần này, cậu đã nuốt được. Có lẽ hy vọng đã làm cổ họng dịu đi. "Vâng. Làm ơn." Cậu đã thử một việc mà cậu thậm chí chưa từng thử trong suy nghĩ của mình trước đây, không nghĩ rằng mình có quyền làm điều đó. "Severus."

Severus đứng dậy, đi vòng qua chiếc ghế. Harry ngửa đầu ra sau, Severus cúi xuống hôn cậu. Cái chạm nhẹ vào môi cậu lúc đầu rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay ông cũng di chuyển, những ngón tay cùng lúc chạm vào dấu ấn linh hồn trên cổ họng Harry.

Harry giật mình há hốc mồm. Cảm giác ấm áp xoắn ốc từ dấu ấn chia làm hai. Một luồng lặn xuống háng cậu trong một làn sóng khoái cảm thuần túy. Một luồng khác dâng thẳng lên não cậu và khiến cậu rơi vào ký ức về khoảng thời gian dành cho Severus như thể cậu đang sống lại thời gian đó—một bữa ăn cách đây vài tuần khi họ bất đồng về việc liệu phù thủy gốc Muggle có nên biết về phép thuật trước khi lá thư Hogwarts của họ được gửi đến hay không. Sự ấm áp, hương vị của thức ăn ngon trên đầu lưỡi cậu, và cách mà đôi mắt của Severus dán chặt vào cậu.

Cậu nhớ lại một cách mơ hồ rằng Hermione đã nói gì đó về những gì sẽ xảy ra khi người bạn đời chạm vào dấu ấn linh hồn của mình, nhưng cậu chưa bao giờ biết nó sẽ dữ dội đến mức này. Cậu ngước nhìn Severus khi bước ra khỏi những ký ức ấy.

Ánh mắt cậu bắt gặp bây giờ ấm áp không kém gì ánh mắt trong ký ức kia.

"Đến với ta, nếu em muốn," Severus nói, và đưa tay ra.

Harry có cảm giác giống như mình đang chấp nhận nhiều tương lai cùng một lúc khi đứng dậy và với tới bàn tay đó.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro