Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 2

Tiếng đập cửa đánh thức Harry vào lúc—cậu nheo mắt nhìn những con số lơ lửng trên cây đũa phép ngay khi cậu tập trung trở lại—năm giờ sáng chết tiệt. Cậu nhảy ra khỏi giường và chửi thề trong lúc quấn một bộ áo choàng cũ sờn xung quanh mình. Đây tốt hơn nên là một trường hợp khẩn cấp vì một cơn đau tim của ông Weasley hay đại loại thế.

Cậu đã soạn sẵn những lời chỉ trích Ron trong đầu khi với lấy tay nắm cửa, nhưng cậu nhận ra giọng nói khàn khàn phát ra từ cánh cửa. "Mở ra ngay lập tức, Potter!"

Ôi. Chết tiệt. Snape. Harry lùi lại và nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong một giây, sau đó lao vào phòng tắm để nhìn gương, ngay cả khi tiếng đập lại tiếp tục.

Cậu vội vàng làm phép thuật ảo ảnh mà cậu và Hermione đã thiết kế để che giấu dấu ấn linh hồn quanh cổ họng mình. Nó ánh lên và phản kháng cậu trong giây lát. Hermione đã nói rằng điều đó có thể xảy ra với sự hiện diện của người mà cậu định sẵn sẽ trở thành "bạn đời", và đó là điều duy nhất giữ cho Harry không hoảng sợ lên. Cậu hít một hơi thật sâu, chậm rãi, rồi thử lại, và lần này, dấu ấn phát ra một tia sáng ủ rũ và biến mất khỏi tầm nhìn.

Harry bước nhanh về phía cửa và mở nó ra, đúng lúc để đỡ một nắm đấm đang bay tới. "Chào buổi sáng, thưa ông," cậu nói, cố gắng để giọng điệu mình nghe như sự cáu kỉnh. Snape cảm thấy bị xúc phạm còn tốt hơn là Snape thắc mắc tại sao Harry nghe như thể vừa thức dậy trong cơn hoảng loạn. "Bây giờ là năm giờ ba phút sáng, ông cần gì vậy?"

Snape chỉ nhìn chằm chằm vào Harry với đôi lông mày nhíu lại trong một lát. Mặt ông ấy đang cực kỳ đỏ, nhưng màu sắc đã nhạt dần. Harry chỉ nhìn chằm chằm lại, tự hỏi Snape đã nghĩ mình sẽ làm cái quái gì. Hét lên, có lẽ vậy?

"Cậu đeo cái gì quanh cổ thế, Potter?"

Một lần nữa, sự suy nghĩ cẩn thận đã giúp Harry không hóa đá. Cậu chỉ nhún vai. "Vài ngày trước, tôi đã gặp một ma cà rồng đang khó chịu về dự luật mà Wizengamot đang cố gắng thông qua, trong đó yêu cầu ma cà rồng phải có một 'người đi kèm' là phù thủy khi họ muốn đến thăm Hẻm Xéo và Làng Hogsmeade." Đó là sự thật, mặc dù ma cà rồng, Lucy Bloodfang, đã không thực sự cố gắng xé toạc cổ họng của Harry. Mặc dù vậy, để Snape suy luận mọi thứ từ sự thật vẫn tốt hơn là cố gắng nói dối một Chiết tâm giả.

Snape càu nhàu và lướt qua cánh cửa. "Và cậu tuyệt vọng đến mức đặt một ảo ảnh lên đó ngay cả khi đang ngủ và ở một mình." Ông ta đột ngột quay lại và nghiêng người để nhìn qua cánh cửa phòng ngủ đang mở của Harry. "Cậu đang ở một mình."

Harry cảm thấy má mình đỏ bừng, nhưng cậu đóng cửa ngoài và phớt lờ Snape. "Tôi đang cố tránh khuấy động những ký ức tồi tệ." Cậu nhìn chằm chằm vào cổ Snape, nơi vết sẹo của cuộc chạm trán với Nagini vẫn còn rõ ràng. Điều đó khiến Snape bị phân tâm, được rồi.

"Ta hầu như không đến đây vì ta muốn đến." Đôi tay khoanh lại, ánh mắt trừng trừng của Snape nói lên sự ngớ ngẩn của bất kỳ ai từng cho rằng ông ấy sẽ muốn làm như vậy. "Ta được biết rằng ta có được hợp đồng gần đây với Bộ là nhờ những lời tốt đẹp của cậu. "

"Họ đã liên lạc với tôi để làm một người chứng thực."

Snape gầm gừ với cậu và tiến lại gần một bước, trông như thể ông ta sẽ rút đũa phép ra bất cứ lúc nào. Harry để mắt đến nó một cách thận trọng. Hermione cũng đã nói với cậu rằng hành động của những người bạn đời khi gần với người được đánh dấu là không thể đoán được. Snape có thể sẽ cảm thấy sự thôi thúc phải loại bỏ bùa ảo ảnh mặc dù ông ta không hiểu tại sao mình lại muốn thế. "Và tất nhiên là cậu đã nói rằng ta là người hoàn hảo cho công việc ấy vì cảm thấy tội lỗi."

Harry khịt mũi. "Không hẳn. Tôi đã nói với họ rằng ông sẽ là một tên khốn khi làm việc cùng và thay vào đó họ nên để những thực tập sinh nhạy cảm chuyển lời nhắn của ông cho cấp trên. Nhưng tôi cũng đã nói rằng ông sẽ là một nhà pha chế Ma dược xuất sắc và ông có thể tiến hành thử nghiệm một cách thành thạo và luôn hoàn thành yêu cầu đúng hạn. Sao vậy, họ đã giả vờ rằng họ sẽ thuê ông như một đặc ân cho tôi hay gì đó à? Bởi vì nó không phải là như vậy."

Snape nhìn cậu chằm chằm với cái miệng hơi há ra. Harry nhướng mày. Có lẽ điều đó khiến cậu trông giống cha mình hay gì đó, bởi vì Snape nhanh chóng ngậm miệng và lại châm chọc thêm lần nữa.

"Giờ thì cậu muốn ta phải run rẩy dưới chân cậu với lòng biết ơn."

"Thực ra là không, tôi muốn ông ra khỏi nhà vì ông đã đánh thức tôi dậy vào một khung giờ tệ hại của buổi sáng và tôi muốn đi ngủ tiếp."

Snape quan sát cậu một cách cẩn thận trước khi ông ta quay người bước ra ngoài. Harry thả lỏng, lấy đũa phép và niệm vài câu thần chú để đảm bảo rằng Snape không để lại bất kỳ thứ bùa chú hoặc lời nguyền khó chịu nào.

Không. Hừm. Harry nhún vai và trở lại giường. Nếu đó là tác dụng phụ của vết hằn trên cổ mà Snape sẽ không bao giờ biết, thì cậu sẽ chấp nhận. Nhưng việc đến cửa nhà cậu vào sáng sớm và đánh thức cậu dậy mà không có lý do rõ ràng không phải là tác dụng phụ. Các Thần Sáng thực tập không thường xuyên được ngủ đến vậy.

*

"Cậu thực sự luôn đặt một câu thần chú ảo ảnh quanh cổ họng, phải không, Potter? Tôi muốn biết tại sao đấy."

Harry đảo mắt vào sâu trong chiếc tủ nhỏ nơi cậu đang treo bộ áo choàng đặc biệt mà cậu đã mặc khi còn là thực tập sinh cho các trận chiến giả. "Chỉ vì cậu muốn biết không có nghĩa là cậu cần phải biết, Jensen."

Cậu quay người và thấy Keith Jensen đang đứng quá gần mình. Harry nhìn cậu ta chằm chằm một cách dửng dưng. Jensen trông hơi giống Malfoy, ít nhất là ở phần mảng màu; đôi mắt xanh thẳm và mái tóc vàng nhạt. Nhưng tính cách của cậu ta lại không giống ai. Cậu ta dường như sẵn sàng tôn thờ Harry vì đã đánh bại Voldemort, đưa ra rất nhiều lời tán tỉnh khiến Harry không chắc làm thế nào cậu ta có thể giữ vững đầu óc của mình vào công việc Thần Sáng.

Nhưng Harry không cảm thấy bị hấp dẫn chút nào đối với cậu ta. Cậu không chắc đó có phải là do dấu ấn hay không, hay chỉ vì một phần trong cậu kiên quyết không bị thu hút bởi bất cứ ai trông quá giống Malfoy.

"Nhưng đó là một điều bất thường, phải không?" Jensen nói bằng giọng mà có lẽ cậu ta nghĩ là một lời thì thầm quyến rũ. Cậu ta chống một tay lên thành tủ của Harry và nghiêng người về phía cậu. "Tại sao cậu không thể tin tưởng một người bạn nhỉ?"

"Tôi đã có người bạn để tin tưởng về nó."

Mặt Jensen tối sầm lại một chút, nhưng cậu ta vẫn mỉm cười và ép sát Harry vào tường. "Weasley và Granger của cậu không tính, Potter."

Harry mở miệng định nói với Jensen rằng không ai gọi bạn bè của cậu bằng giọng điệu đó sẽ có thể biết bất cứ điều gì về câu thần chú ảo ảnh trên cổ cậu, nhưng một giọng nói u ám, lạnh lùng đã cắt ngang. "Kích động bạo lực giữa các bạn học ngay cả trong Quân đoàn Thần sáng sao, Học viên Potter? Những người hướng dẫn của cậu sẽ nghĩ gì đây hả?"

"Nếu đúng như vậy, cậu Jensen đã không đứng ở đây hôm nay," Snape nói, giọng điệu lê thê khô khốc luôn khiến Harry không chắc liệu ông có đang nói đùa hay không. Sau đó, một lần nữa, không, đợi đã, Snape chưa bao giờ nói đùa trong suốt khoảng thời gian Harry ở Hogwarts. Snape đặt lọ thuốc lên một cái kệ gần cửa mà vốn dĩ được dùng để bỏ găng tay bẩn, và nghiêng người về phía trước. "Nhưng ta thấy mình tò mò về câu hỏi."

"Ồ." Harry nhún vai và chỉnh lại cổ áo choàng. "Cậu ta muốn biết về những thứ không phải việc của mình."

"Ta đoán là về câu thần chú ảo ảnh trên cổ cậu."

"Ông đoán đúng rồi, thưa ông. Giờ thì, tôi xin phép-"

Snape đưa tay ra và nắm lấy cổ tay cậu khi Harry cố gắng lách qua ông ta. Harry thở dài. Cậu chỉ thấy mừng vì cái dấu ấn linh hồn ngu ngốc đó không quấn quanh cổ tay mình. Theo Hermione, chúng hầu như luôn trở nên điên rồ khi có chủ nhân của chúng chạm vào. "Lần trước, ta chấp nhận nó như một sự phù phiếm, cậu Potter. Nhưng đã nhiều tháng trôi qua kể từ việc 'ma cà rồng tấn công'. Hãy cho ta biết lý do tại sao cậu vẫn duy trì câu thần chú." Snape làm cho nó nghe như thể ông ta đã thực sự viết những ngoặc kép xung quanh từ "ma cà rồng tấn công" vậy.

Harry trao cho ông một nụ cười rạng rỡ. "Đó là một vấn đề riêng tư nhiều hơn là một vấn đề phù phiếm, thưa ông. Và ông không cần phải lo lắng rằng tôi đang lén lút sau lưng ông ở Hogwarts và gặp rắc rối nữa. Ông không cần phải biết về nó."

Mắt Snape nheo lại. "Ta cần biết mọi thứ liên quan đến cậu, Potter."

Harry để Snape nhìn thấy mình thở dài, mặc dù không có âm thanh nào thoát ra khỏi môi. "Ông vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao, thưa ông."

"Merlin biết cậu sẽ dính vào chuyện gì đó mà có thể hủy diệt thế giới bất cứ lúc nào." Snape siết chặt cổ tay khi Harry giật mạnh để rút tay lại. "Ta muốn cậu gỡ bỏ câu thần chú ảo ảnh đó ngay bây giờ, nếu không ta sẽ cho rằng cậu có một vết loét mưng mủ trên cổ là vật chủ của một bệnh dịch có thể giết chết tất cả chúng ta."

Harry phải mỉm cười. Tại sao cậu chưa bao giờ thấy Snape hài hước như thế này khi cậu còn là học sinh của ông nhỉ? Vậy thì, một lần nữa, việc bị phạt cấm túc liên tục với ông ta và liên tục bị so sánh với cha cậu có lẽ có liên quan đến điều đó.

Và điều đó chỉ củng cố quyết tâm giấu dấu ấn đó khỏi Snape. Snape ghét bị trói buộc với Harry như vậy. Ngay cả khi cảm thấy như xã hội sẽ mong đợi ông ta bị ràng buộc, Harry cũng không thể làm điều đó với ông.

Vậy nên Harry đã nói ra một phần sự thật. "Tôi thức dậy vào ngày sinh nhật thứ mười chín của mình và phát hiện ra một dấu ấn linh hồn đã xuất hiện trên cổ tôi, thưa ngài."

Snape nhìn cậu chằm chằm, môi ông hé mở như thể ông mới là người sắp thở dài. Tuy nhiên, ông ta chưa từng buông cổ tay của Harry. Harry gần như chắc chắn đó là lỗi của dấu ấn linh hồn. Cậu kéo nhẹ tay ông.

Snape thả nó ra ngay lập tức. Vì lý do nào đó, lúc này ông đỏ bừng như thể có ai đó đã đốt lửa dưới da ông vậy.

Harry nhún vai. Có lẽ thêm một tác dụng phụ của dấu ấn. "Tôi phát hiện ra rằng nó ám chỉ một người mà tôi không bao giờ— có thể ở cùng. Tôi không muốn mọi người trố mắt nhìn nó hoặc quyết định rằng nó đề cập đến họ hoặc thương hại tôi nếu họ tìm ra sự thật. Tôi muốn giấu nó đi."

Snape nuốt nước bọt vài lần trước khi nói tiếp, giọng ông thô ráp đến không ngờ. "Dấu ấn linh hồn là điều rất hiếm và quý giá, Potter. Ta rất tiếc rằng dấu ấn của cậu là nguồn cơn của nhiều nỗi đau hơn là vinh dự."

Harry nhìn ông chằm chằm, rồi gật đầu. "Cảm ơn ông." Có vẻ như Snape là một trong những người mà Hermione đã nói với cậu về những người thực sự nghĩ rằng dấu ấn linh hồn là điều tốt nhất có thể xảy ra với bạn.

Nghĩ lại thì, đó có lẽ là lý do tại sao ông ấy đỏ mặt khi nhận ra rằng mình đang nắm tay Harry. Những người khá truyền thống nghĩ rằng những dấu ấn linh hồn là một điều may mắn cũng sẽ nghĩ rằng bạn không nên chạm vào da trần của người đã được đánh dấu là thuộc về người khác—

Là vật sở hữu thuộc về người khác, Harry mệt mỏi nghĩ, và bước qua cánh cửa mà Snape đã mở sẵn cho mình. Snape vẫn nhìn theo cậu suốt dọc hành lang. Điều đó làm cho dấu ấn linh hồn trở nên bỏng rát và ngứa ngáy, và Harry nhắc đi nhắc lại với bản thân tại sao tốt hơn hết là cậu nên giấu thứ chết tiệt đó đi.

Snape có thể tôn trọng ý tưởng này về mặt trừu tượng, nhưng nó sẽ khá khác biệt khi ý tưởng này trở nên giống như một tấm lưới mà ông ta không bao giờ có thể thoát ra được.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro