Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Chương 25

Snape mở mắt ra khi cảm thấy sức nặng của Harry biến mất khỏi người mình. "Harry?" ông gọi, nhưng Harry chẳng thấy cậu ấy ở đâu cả. Snape nhảy xuống khỏi giường và bước đến cửa phòng tắm, gõ một cái. "Harry? Em không sao chứ?" Điều gì đã làm Harry khó chịu? Có phải do họ đã làm mọi thứ quá vội vã? Không có câu trả lời, không phải là ông thực sự mong đợi sẽ có. Nhưng Harry không thể tiếp tục trốn tránh khỏi ông khi mọi thứ trở nên quá sức đối với ông.

"Ra ngoài đi, Harry, làm ơn." Snape nghe thấy tiếng khóa mở, nhưng Harry không ra. Quyết định rằng Harry mở cửa có nghĩa là ông được chào đón, Snape đẩy cửa tiến vào. Harry đang ngồi trên thành bồn tắm, nhìn chằm chằm xuống sàn, hai má đỏ bừng.

Snape quỳ xuống sàn nhà lát gạch trước mặt cậu chồng trẻ của mình và dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên. Có những vệt nước mắt đã khô trên má cậu.

"Harry, chuyện gì vậy? Có chuyện gì không ổn sao? Có phải mọi thứ diễn ra quá nhanh đối với em không?"

Harry lắc đầu. "Em xin lỗi, em không có ý đó."

"Không có ý gì hả Harry?"

"E - em không cố ý, chỉ là nó cảm giác quá tuyệt, em không thể dừng lại, em xin lỗi. Em cũng là muốn tốt cho ông thôi."

"Harry, đôi khi nó xảy ra như vậy, em có nghe bất kỳ lời phàn nàn nào từ ta không?" Snape mỉm cười với cậu.

"Nhưng nó đã kết thúc quá sớm," Harry phản đối và mặc dù biết Harry đã phải chịu đựng sự ngược đãi như thế nào dưới bàn tay của Vernon, Snape biết rằng Harry vẫn còn rất ngây thơ về nhiều mặt.

"Ai nói nó phải kết thúc?" Snape nhướng mày và áp môi vào cổ Harry. "Em mười sáu tuổi rồi; em sẽ sẵn sàng quay trở lại ngay thôi."

"Em sẽ?" Harry hỏi, nghe có vẻ thực sự ngạc nhiên.

"Em chưa bao giờ thử hai lần, em biết đấy - khi em chạm vào chính mình?" Snape hỏi.

"Em không làm điều đó thường xuyên thế," Harry nói, giọng cậu gần như thì thào. "Và mỗi khi em làm vậy, em luôn cảm thấy mệt mỏi sau đó."

Ồ, nhận thức đã ló dạng. "Đây là vấn đề về dượng của em, phải không? Hắn ta đã làm gì với em? Em có muốn nói về nó không?"

Ông nghĩ rằng có lẽ ông đã hơi làm vội vàng mọi thứ với Harry. Chỉ mới ba ngày trước, Voldemort đã bị đánh bại và chỉ mới ba giờ trước khi Harry được xuất viện. Họ đã không thảo luận bất cứ điều gì khác ngoài việc cả hai đều muốn tuần trăng mật này đến mức nào. Có lẽ họ nên nói về mọi thứ sớm hơn.

"Ông đang hỏi với tư cách là chồng em hay bác sĩ trị liệu của em?" Harry hỏi, nghịch nghịch một sợi chỉ lỏng lẻo trên chiếc áo phông của cậu.

"Bất kể là gì mà em muốn, Harry. Đó là tùy thuộc vào em."

"Em không muốn ông làm một nhà trị liệu, Severus. Em muốn ông là chồng của em; em muốn chúng ta có thể nói chuyện mà không cảm thấy như thể ông đang cho rằng em bị điên hay gì đó."

"Harry, em có thể nói chuyện với ta về bất cứ điều gì em muốn, ta không cảm thấy phiền và ta sẽ không đánh giá em. Ta lo lắng cho em là vì ta yêu em, không phải vì ta là bác sĩ trị liệu hay giáo viên của em hay bất kỳ thứ gì trong số đó." Dạ dày của Snape kêu lên và ông nhận ra rằng cả hai người họ đã không ăn bất cứ thứ gì kể từ bữa điểm tâm nhẹ sáng hôm đó. "Tại sao ta không gọi cho chúng ta một bữa ăn tối và sau đó nếu em muốn nói chuyện, chúng ta có thể làm điều đó nhỉ."

"Được," Harry gật đầu. "Ừm - em - em sẽ đi tắm trước đã." Snape trao cho Harry một nụ hôn thuần khiết trên trán và để cậu tự tắm gội; cảm thấy bị cám dỗ muốn tắm cùng cậu ấy nhưng đoán rằng Harry sẽ chưa muốn làm bất cứ điều gì như thế.

Ông duyệt qua thực đơn phục vụ phòng và gọi cho cả hai bữa tối với thịt cừu nướng, hy vọng rằng Harry sẽ thích nó. Snape không thực sự quan tâm mình ăn gì; ông cũng không thích món này hơn món khác, miễn là có đủ. Ông ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành, lắng nghe tiếng nước phun khi Harry tắm. Thật khó để không để suy nghĩ của mình lang thang đến một Harry rất ướt át và trần truồng, điều đó không làm giảm bớt sự kích thích của ông. Tuy nhiên, ý nghĩ về một bức chân dung nào đó nhanh chóng làm giảm nhiệt huyết của ông ấy như thể ông đã bị dìm vào một thùng nước đá.

Mười lăm phút sau, Harry bước ra từ phòng tắm, quấn mình trong một chiếc áo choàng tắm trắng mịn và lau khô tóc bằng một chiếc khăn tương tự. Snape thấy mắt mình bị thu hút bởi những mảng da có thể nhìn thấy được, đường cong của cổ họng cậu, một phần nhỏ của bộ ngực mịn màng, đôi chân trần điểm xuyết những sợi lông đen lưa thưa. Harry nheo mắt nhìn Snape, cậu không đeo kính. Chớp mắt hai cái, cậu vội quay vào phòng tắm, quay lại với cặp kính tròn xoe trên khuôn mặt. Nó chỉ càng tôn lên vẻ đẹp của chàng trai trước mặt ông.

Snape chưa bao giờ thực sự cho phép mình nghĩ về điều đó trước đây, nhưng bây giờ ông ấy đã nuông chiều bản thân. Harry thật đẹp. Từ mái tóc luôn bù xù cho đến gò má sắc sảo ; từ sống mũi mềm mại đến bờ môi căng mọng; từ đôi mắt màu ngọc bích sâu thẳm đến hàng lông mi dài cong vút, Harry Potter thật đẹp và Snape đã kết hôn với cậu ấy. Đôi khi ông tự hỏi liệu mình có đang mơ không.

Ngay khi ông định nói ra suy nghĩ của mình, có ai đó đã gõ cửa. Snape bước tới để mở nó, quay trở lại với bữa tối của họ trên một chiếc xe đẩy. "Em sẽ đi mặc quần áo," Harry nói khi người phục vụ đã rời đi.

"Không, cứ mặc áo choàng tắm đi," Snape năn nỉ. "Còn cái nào khác không"

"Trên cái móc đằng sau cánh cửa phòng tắm."

Snape vội vã vào phòng tắm để thay đồ, cởi bỏ tất cả quần áo bên ngoài nhưng để lại quần lót. Ông để ý thấy quần áo của Harry xếp thành chồng gọn gàng trên một trong những cái kệ, một chiếc quần đùi trắng trơn được gấp ở trên cùng. Ý nghĩ rằng Harry đang trần truồng bên dưới chiếc áo choàng khiến máu dồn thẳng xuống phần thân dưới của ông và đọng lại ở đó như một quả cân nặng. Ông tự hỏi liệu mình có thể ăn hết bữa tối mà không ném Harry lên giường và khiến cả hai nhìn thấy những vì sao không.

Khi ông trở ra, Harry đã khoanh chân ngồi trên giường, áo choàng tắm của cậu xếp nếp đến mức không thể nhìn thấy phần nào của chân cậu ngoại trừ một đôi mắt cá chân xương xẩu. Snape tự hỏi mùi vị của chúng sẽ như thế nào. Harry một tay cầm đĩa, tay kia cầm nĩa nhưng vẫn chưa bắt đầu ăn.

Snape lấy cái khay còn lại ra khỏi xe đẩy và làm một tư thế tương tự như Harry, nhưng dựa lưng vào đầu giường. Cả hai ăn trong im lặng, không nói chuyện cho đến khi những miếng cuối cùng được ăn hết từ đĩa và những cái đĩa đã được đặt trở lại xe đẩy.

Snape tựa lưng vào đầu giường và giơ tay mời gọi. Ông nghĩ rằng Harry có thể cảm thấy tốt hơn nếu cậu được chạm vào một cách thoải mái.

Hết chương 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro