
Chương 2
Chương 2
Harry không thể nhìn vào giáo sư của mình khi cậu nói ra những lời đó; cậu không thể chịu được khi nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt của người đàn ông đó. Để biết rằng vị cứu tinh của họ, Cậu Bé Sống Sót, đã quá sợ hãi để bước ra khỏi tủ. Hy vọng của họ cho cuộc chiến tan biến ngay lập tức. Làm sao Harry có thể cứu được bất cứ thứ gì nếu cậu ấy thậm chí còn không đủ can đảm để tự mình bước ra ngoài?
"Vớ vẩn, Potter. Cậu không thể dành phần còn lại của cả năm học để ngồi trong tủ được. Chuyện này đã diễn ra đủ lâu rồi đấy."
Harry lắc đầu, không tài nào có thể trả lời. Tại sao không ai hiểu được nỗi khiếp sợ của tất cả không gian rộng mở ngoài kia? Harry còn quá nhỏ, cậu sẽ bị lạc trong nó và họ sẽ không bao giờ tìm thấy cậu được nữa. Cậu không muốn mình lạc lối, cậu muốn được thuộc về, nhưng cậu biết rằng điều đó là hoàn toàn không thể. Cậu ấy không thuộc về. Cậu đã sai rồi. Bấy lâu nay cậu đã sai rồi.
Đột nhiên, Harry cảm thấy có những cánh tay khác không phải của mình bên trong tủ, nơi trú ẩn của cậu, và cậu hét lên và đá, cố gắng đuổi chúng ra. Snape đã quá nhanh nhẹn và dễ dàng tránh được Harry. Snape nắm lấy chân Harry và nhấc cậu ra khỏi tủ. Harry vùng vẫy như một người chết đuối, nức nở và la hét. "Đặt em lại! Đặt em lại! Ôi, làm ơn, thưa thầy, làm ơn! Đặt em lại!" Harry đấm mạnh vào ngực người đàn ông đang ôm mình, hơi thở của Snape đứt quãng và ông trừng mắt nhìn Harry.
"Dừng ngay cái trò ngu xuẩn này lại đi, Potter!" Snape ra lệnh. "Hoặc là cậu sẽ bị cấm túc trong vòng một tháng!"
Harry quằn quại và vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, trước khi cậu kịp nhận ra, trước khi cậu nhìn thấy, trước khi cậu cảm nhận được. Nhưng Snape quá khỏe và Harry không thể thoát ra khỏi vòng tay đang ôm lấy mình ấy. "Làm ơn, thưa thầy, đặt em xuống, đặt em xuống," Harry cầu xin, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ.
Snape hài lòng và đặt Harry đứng dậy, những cái chạm của ông dịu dàng hơn những gì Harry từng có với người đàn ông này.
Harry cố gắng tìm kiếm chỗ trú ẩn trong tủ một lần nữa, nhưng Snape đã sẵn sàng cho nỗ lực của mình. Một cuộc giằng co, một cuộc ẩu đả nổ ra và bằng cách nào đó cả hai đều ngã xuống sàn, cơ thể của Snape đè chặt Harry xuống sàn. Không. Không. Không.
"Buông em ra!" Harry khóc, cố gắng dùng cánh tay của mình chuyển trọng lượng của người đàn ông phía trên, nhưng nó chẳng khác gì đang cố gắng di chuyển một ngọn núi. Cậu cố đấm vào mặt Snape, nhưng cặp kính của cậu bị lệch vì rơi ra và mục tiêu của cậu hơi lệch một chút. Snape nắm lấy cả hai tay Harry và giữ chặt chúng cao quá đầu bằng đôi tay to hơn, khỏe hơn rất nhiều của ông. "Hãy để em lên!"
"Đợi đến khi cậu bình tĩnh lại đã," Snape nói bằng một giọng nhẹ nhàng khiến Harry sợ hãi hơn bất kỳ lời lăng mạ nào mà ông từng nói với cậu.
"Em ghét thầy! Em ghét thầy!" Harry hét lên, ưỡn người lên để cố đẩy Snape ra khỏi người cậu. Nhưng điều đó chỉ làm cho tình hình ngày càn tồi tệ hơn.
"Ngừng lại ngay lập tức, cậu Potter!" Snape gầm gừ, rồi ông nhìn thẳng vào mặt Harry, há hốc mồm ngạc nhiên. "Harry - cái gì...?"
Và Harry biết rằng người đàn ông ấy đã cảm nhận được điều đó. Người đàn ông biết sự xấu hổ của Harry. Sai lầm của cậu. Điều trái với tự nhiên của cậu.
Harry đã nhìn thấy cơ hội của mình, cuối cùng cậu cũng có thể đẩy giáo sư của mình ra và cậu chạy đến bức tường, ngồi thụp xuống và dựa vào nó, đầu gối cậu co sát vào ngực. Đó gần như chính xác là vị trí mà cậu đã ngồi khi còn ở trong tủ và cậu thật sự rất muốn quay lại đó.
Harry chờ đợi bài giảng đạo, về việc cậu hư hỏng như thế nào, cậu tồi tệ ra sao, nhưng nó đã không xảy ra. "Harry à, không sao đâu."
"Không phải đâu," Harry thổn thức. "Em đã bị kích thích; Em đã cương cứng khi thầy ở trên em. Điều đó là sai trái."
"Điều đó không có gì sai cả, Harry. Đó chỉ là vấn đề về nội tiết tố và adrenaline; đó chỉ là một phản ứng tự nhiên sau tất cả những biến động cảm xúc mà cậu đã trải qua ngày hôm nay. Không có gì phải xấu hổ ở đây. Nó xảy ra rất nhiều ở lứa tuổi của cậu."
"Em không muốn nó xảy ra! Em chỉ ước gì nó biến đi!" Harry đung đưa người, hai tay cậu siết chặt quanh eo mình, cố gắng một cách tuyệt vọng để lờ đi những ham muốn mạnh mẽ của cơ thể mình. Cảm giác thật tốt khi Snape ở trên cậu, áp lực được đặt ở những nơi thật thích hợp và Harry kinh hoàng với chính bản thân mình. Snape là một người đàn ông, điều đó là sai trái. Điều đó vô cùng sai trái.
"Chà, đôi khi nó sẽ không biến mất trừ khi cậu làm gì đó để giúp nó," Snape nói mà nghe như thể ông vừa giảng bài trong lớp Độc dược.
"K-không, em không thể làm điều đó. Em không được phép," Harry thì thầm với đầu gối của mình.
"Không được phép? Ai nói với cậu như vậy?"
"Dượng của em," Harry trả lời.
Âm thanh của tiếng vải sột soạt khi Snape quỳ xuống sàn, mặt ông gần như ngang với mặt Harry. "Harry? Ông ta đã làm gì? Ông ta là một Muggle, đúng chứ? Ông ta đã làm gì cậu?"
"Nó thật sự rất kinh khủng," Harry nói, cố gắng hết sức để không khóc nữa. "Nhưng ông ấy đã đúng khi làm điều đó. Những gì em đã làm thật tồi tệ, em đã sai. Tôi xứng đáng bị trừng phạt."
"Harry," Snape nghiêm khắc nói. "Người đàn ông đó đã làm gì với cậu?"
"Chuyện xảy ra vào mùa hè," Harry chậm rãi nói, tự hỏi thế quái nào cậu lại chia sẻ nỗi xấu hổ của mình với người đàn ông bên cạnh. "Em nhớ Sirius rất nhiều, em hầu như không ăn gì, em không ngủ được. Em cứ khóc và khóc mà dường như nó cũng chẳng giúp ích gì được. Một ngày kia, em đi dạo trong công viên, chỉ để giải tỏa đầu óc và - và - em nhìn thấy hai chàng trai - họ đang hôn nhau. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, em cảm thấy mình như mình được sống lại. Cả hai đều cởi trần và họ rất đẹp. Điều đó làm em phấn khích, vì vậy em đã chạy gần như suốt quãng đường trở lại Privet Drive.
"Dì Petunia của em có rất nhiều quyển tạp chí, thầy biết về quần áo và các vật dụng của Muggle không? Em tìm thấy một cuốn và mang nó về phòng, nhìn vào những trang về người mẫu áo tắm. Em đang - em đang tự sờ soạng chính mình thì Vernon bước vào phòng và bắt gặp em." Harry đỏ bừng mặt vì nhớ lại nỗi xấu hổ và sự kinh hoàng, trước những tiếng rống to giận dữ của dượng mình, những từ như "bẩn thỉu", "đáng xấu hổ", "bẩn thỉu", "quái dị", "biến thái" và "sai trái" tuôn ra như thuốc độc từ miệng của dượng cậu.
"Khi Vernon nhìn thấy những bức ảnh mà em đã xem, ông ấy thậm chí còn kinh hoàng hơn. Ông ấy trói cổ tay em vào đầu giường và sau đó -" Hơi thở của Harry nghẹn lại khi cậu nhớ lại sự đau đớn, sự thống khổ tương tự như trải qua Lời nguyền tra tấn. "Và sau đó, ông ta bẻ các ngón tay của em ra sau đến nỗi những cái xương gãy ra, từng cái một. Nói rằng nếu tay em bị gãy thì em sẽ không thể làm điều đó được nữa. Ông ta sẽ không để điều ghê tởm đó diễn ra bên trong ngôi nhà của mình nữa. Nhưng ông ấy nói đúng, lẽ ra em đã không nên nhìn vào những bức hình," Harry nói, gần như đang cố gắng thuyết phục chính mình cũng như thầy Snape.
"Hắn đã làm gì chứ?" Snape gầm lên. "Hắn bẻ gãy tay cậu?" Snape đưa tay ra nắm lấy tay Harry như muốn tự mắt nhìn thấy vết thương, nhưng tay của Harry đã lành lặn rồi. Cậu ấy đã đến gặp bà Pomfrey ngay khi đến trường; lần đầu tiên bà ấy không bao giờ hỏi bất kỳ câu hỏi nào về việc cậu bị thương ở đâu và như thế nào. Gã đó là một tên khốn bạo dâm độc ác. Chẳng có gì sai khi chạm vào bản thân để cảm thấy khoái cảm cả, Harry. Dù cho gã đàn ông đó có nói hay làm bất kỳ điều gì với cậu."
Harry lắc đầu, phủ nhận lời nói của giáo sư, làm sao chúng có thể là sự thật được chứ?
"Nhưng những bức ảnh," Harry phản đối.
Snape cười một tiếng. "Harry, cậu thực sự nghĩ rằng cậu là cậu bé duy nhất từng sử dụng một chút kích thích thị giác để giúp mọi thứ tiến triển? Vậy nên, cậu đã xem qua một vài bức ảnh phụ nữ mặc đồ bơi để thủ dâm, ta có thể chắc chắn rằng cậu không phải là người duy nhất."
Harry lắc đầu. "Không, thưa thầy, thầy không hiểu đâu. Em không nhìn phụ nữ mặc đồ bơi. Em - em nhìn đàn ông."
Hết chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro