Chương 6 - Kết cục B (phần 2)
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 6 - Kết cục B (phần 2)
Đêm trước ngày đính hôn.
Harry trong phòng lo lắng đi tới đi lui, nữ phù thủy tóc nâu đang xử lý giấy tờ không khỏi trợn mắt lên, "Harry, cậu có thể dừng lại được không?"
Cậu ngượng ngùng xin lỗi, ngồi xuống bên cạnh nữ phù thủy, "Mione, cậu không thấy chuyện này thật sự quá đáng sao?"
Nhìn đôi mắt màu lục đột nhiên phóng tới trước mắt, Hermione không kiên nhẫn đẩy cậu ra, "Mình tin ngày mai giáo sư nhất định sẽ xuất hiện, chỉ cần ông ấy xuất hiện, chúng ta liền biết ông nghĩ như thế nào."
Ginny bước vào cửa với một chiếc váy màu rượu sâm panh tuyệt đẹp, tinh nghịch xoay người, "Em mặc bộ này có đẹp không? 'Chồng chưa cưới' thân mến? "
Harry đột nhiên đỏ mặt "Gin... Anh thực sự xin lỗi..."
Cô gái tóc đỏ không kìm được vươn tay ôm lấy cậu, "Không sao, dù thế nào em cũng hy vọng anh hạnh phúc, chúng ta đã thỏa thuận rồi, anh vĩnh viễn là anh trai của em."
Trong tuần này, Harry mỗi lần nhìn thấy Ginny đều nói xin lỗi, cậu cảm thấy thực sự có lỗi với hành động của mình, nhưng cậu biết rằng dù có quay lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ chọn đến bên Snape.
Ginny rộng lượng tha thứ cho cậu, bọn họ đồng ý vẫn là người nhà của nhau, loại tình cảm chân thành này là không thể chia cắt, cậu sẽ luôn được nhà Weasley hoan nghênh, đã nhiều năm như vậy, cậu từ lâu đã là một thành viên của gia đình Weasley.
Một thanh âm xa lạ đột nhiên vang lên, "Xem ra... Ta tới không đúng lúc?"
Giọng nói này, bất cứ ai từng học ở Hogwarts đều phải nhận ra, không chỉ xuất hiện trong lớp học, mà đôi khi còn xuất hiện trong những cơn ác mộng sâu thẳm nhất của bạn, trừ điểm bạn một cách ảm đạm.
Cả ba sợ hãi nhảy dựng lên, Ginny lập tức buông Harry ra, ngoan ngoãn đứng cúi gằm mặt, hai tay đan vào nhau.
"S...Snape sao ông lại ở đây?" Harry cố giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng Merlin, tim cậu bây giờ đập rất nhanh, cậu chột dạ cảm thấy như mình bị bắt gian tại trận.
"Khách tới thăm, ngay cả một chén trà nóng cơ bản nhất cũng không có sao? Quả nhiên tác phong Gryffindor luôn không tốt." Snape nhướng mày, tiếp tục châm chọc nói.
Harry cảm thấy những đường gân trên trán mình đang nhói lên, lão già này! Mỗi lần cậu tìm tới ông đều không nhận được gì cả, thứ duy nhất cậu có thể lấy được từ người đàn ông là lọ ma dược tăng lực.
"Ồ, đây là lỗi của tôi sao? Hiệu trưởng Snape, ngài cũng muốn một lọ ma dược sao? Tuy rằng kỹ năng của tôi không tốt lắm, nhưng loại ma dược cơ bản này tôi vẫn có thể xử lý được. Không biết ngài có hài lòng với thứ này không? Có qua có lại, tôi đã được ngài chăm sóc rất tốt." Harry nhếch môi, nói những điều vô nghĩa một cách nghiêm túc.
Snape ồ lên một tiếng đầy ẩn ý, nhếch mép cười "Ta tưởng cậu sẽ cho ta một ít... sữa mà trẻ con uống trước khi đi ngủ, có lẽ nó có thể giúp cậu bắt đầu lại chu kỳ tăng trưởng...? Đó không phải là thứ cậu thích uống sao?"
Harry bị lời nói lộ liễu của Snape làm giật mình, liếc mắt nhìn 2 nữ phù thủy bên cạnh, sao ông dám... ông dám ở trước mặt đám người Hermione nói ra lời như vậy.
Hermione vội vàng đứng lên, "Hiệu trưởng Snape nhất định là tới tìm Harry có chuyện cần nói, chúng em cũng sẽ không quấy rầy." Nói xong, cô mặt đỏ bừng, kéo Ginny đang ngập tràn điều muốn hỏi rời đi, nhưng đi đến cửa lại bị buộc phải dừng lại.
Người đàn ông vẫn như cũ đứng ở đó, bất động.
Nắm lấy tay Ginny, Hermione cố gắng nở một nụ cười méo mó "Hiệu trưởng...?"
Snape tùy ý nhướng mày, "Có lẽ ta nên chúc tiểu thư Weasley đính hôn vui vẻ?" Sự lạnh lẽo như muốn đem người chết cóng trong đó.
Cả hai ngượng ngùng cười với ông, nhưng may mắn thay người đàn ông đã dời thân mình đi, hai người họ nhanh chóng rời đi.
Harry, người bị bỏ lại trong phòng, với khuôn mặt u ám leo lên giường, chỉ với một cái vẫy tay nhẹ, cánh cửa phía sau người đàn ông tự động khóa lại.
"Nói đi, Snape, ông tới nơi này làm cái gì? Tôi còn tưởng rằng thái độ của ông rất kiên định, tôi đã nói rất rõ ràng rồi?", cậu làm bộ mặt tỉnh bơ buộc mình phải nói ra những lời mà cậu thậm chí còn không tin được. Cậu phải cảm ơn Chúa tể hắc ám đầu trọc không có mũi. Nhờ có hắn, cậu đã học được Thuật Bế quan, thứ đặc biệt hữu ích vào lúc này.
Snape đến vào lúc này, vậy là ông còn quan tâm cậu đúng không?
Người đàn ông dùng đôi chân dài gầy bước đến, trực tiếp kéo Harry vào lòng, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ nguy hiểm, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi cái cổ đang run rẩy của cậu, vẫn là mùi hương cam quýt dễ chịu. Ông hài lòng gật đầu, đứa nhỏ của ông vẫn không thay đổi, ít nhất là không có mùi của cô gái Weasley trên đó, cái miệng ấm áp quấn lấy vành tai, răng nhẹ nhàng cọ xát vuốt ve.
Hai người nhìn nhau rất lâu, lâu đến nỗi Harry tê cả tay.
"Chà..." Snape cười tự giễu, ông hiểu đứa nhỏ có ý gì. Không, bây giờ không thể gọi cậu là đứa nhỏ của mình nữa.
Ông cầm tay Harry đặt lên môi và hôn nhẹ, đó là lời tạm biệt của ông đối với Harry.
Ngay khoảnh khắc ông vừa quay người, Harry liền vọt tới ôm lấy ông: "Lão dơi già, ông vừa nói luôn luôn, giờ ông lại muốn chạy trốn?"
Snape nghi hoặc bắt lấy cậu, "Harry...?" đôi mắt đen của ông lóe lên tia không thể tin được.
Đứa nhỏ của ông nhanh chóng vòng chân qua eo ông, kéo cả hai lên giường.
Cậu liếm môi, "Nếu đã nghiện, thì hãy để cơn nghiện này càng ngày càng sâu đi!"
*
Sáng hôm sau, rất nhiều phóng viên vây kín địa điểm tổ chức tiệc, chờ chụp được bức ảnh sẽ chiếm tiêu đề độc quyền cả tháng trời, nhưng bọn họ đợi mãi mà chẳng thấy gì.
Đột nhiên, vị hôn thê trong truyền thuyết Ginny Weasley mở cửa mời nhiều phóng viên bước vào, cô mặc một chiếc váy đơn giản màu sâm panh, nhìn cũng đẹp nhưng với nữ chính thì quá đơn giản.
Bên trong trống rỗng, ngoại trừ một số máy ghi hình Muggle do cặp song sinh nhà Weasley giới thiệu lơ lửng trên không, chờ phát sóng trực tiếp cho mọi người.
Không để ý đến những câu hỏi của đám phóng viên, Ginny vẫn như cũ nở nụ cười hoàn mỹ, "Harry lát nữa sẽ xuất hiện." Nói xong, cô nàng đi trở về phía sau bức rèm.
Một lúc sau, chúa cứu thế mà mọi người đang mong chờ cuối cùng cũng ló đầu ra, cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần âu, mái tóc vẫn bù xù bước lên sân khấu.
Cậu đưa tay vỗ nhẹ vào micro, tiếng động làm cậu giật mình, sau khi giảm âm thanh, chúa cứu thế nở một nụ cười ngượng ngùng, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Xin.... Xin chào mọi người? Tôi nghĩ bây giờ những người đang xem không chỉ có các phóng viên tại đây, phải không? Tôi muốn nhân cơ hội này để chia sẻ niềm vui của mình với các bạn. Tôi đã tìm thấy tình yêu của đời mình, và ông ấy yêu tôi rất nhiều. Tôi nghĩ ai cũng mong chờ một người như vậy xuất hiện trong đời mình. Một người mà bạn có thể là chính bạn khi đứng trước người ấy, biết rằng dù cho có thế nào người ấy cũng sẽ không rời xa bạn. Có thể bạn sẽ cho rằng điều này thật vớ vẩn, nhưng tin tôi đi, chỉ là bạn chưa gặp được người phù hợp, tôi may mắn tìm được tình yêu của mình, chúng tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm, bởi vì thân phận mà ông ấy không nghĩ rằng mình đủ tốt với tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy mình không xứng với tài năng của ông ấy. Đúng, là ông ấy chứ không phải là cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ở bên Ginny, cô ấy là một cô gái tốt, tôi coi cô ấy như em gái, tôi hy vọng cô ấy sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình." Cầm lấy rượu sâm panh trên bàn, cậu nháy mắt với Ginny.
"Tôi sẽ không giới thiệu bạn đời của mình với mọi người, ít nhất là trong thời gian ngắn này. Sở dĩ tôi làm như vậy không phải vì cái gọi là sợ hãi trước lời nhận xét của người khác. Tôi với ông ấy đã mang vô số nỗi oan ức khiến thanh danh oan uổng một đời rồi, vì cớ gì lại phải chuốc lấy thêm phiền phức? Mối quan hệ là giữa hai chúng tôi, điều tôi muốn công bố ở đây là mong mọi người đừng nghĩ đến mối quan hệ của tôi và Ginny nữa, hy vọng mọi người vẫn chúc phúc cho chúng tôi cho dù không biết người ấy của tôi là ai. "
Harry cuối cùng cũng nở một nụ cười ấm áp trước ống kính, sau khi gật đầu, cậu phớt lờ các câu hỏi phóng viên lần lượt đặt ra, quay về lại hậu trường.
Harry cả người mềm nhũn như không xương sau khi bước xuống sân khấu, nằm trong vòng tay của Snape, cậu bĩu môi, cầu một cái hôn.
Người đàn ông miễn cưỡng hôn một cái: "Em vừa nói tên của quý cô Weasley quá nhiều."
Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm ông ấy, "Không thể nào, Snape, ông ghen sao?"
Khịt mũi, ông quay mặt đi giả vờ không hiểu.
Harry quay mặt ông lại, nhịn cười tiếp tục hôn ông, "Ông nên biết ông đối với em có bao nhiêu hấp dẫn, làm cho chúa cứu thế nguyện ý vi phạm đạo đức vì ông."
Snape nhướng một bên mày, ôm lấy người yêu trẻ tuổi đang treo ở trên người mình, "Có lẽ bây giờ ta nên chứng minh sức hấp dẫn của ta với em?"
Harry nhếch miệng cười tựa đầu vào vai ông, "Đến phòng tân hôn em đã đặt trước đi? Nhưng bên trong có lẽ không có khói đâu!"
Người đàn ông hôn lên vầng trán nhẵn nhụi của cậu, "Ta đã đem vào làn khói mờ ảo nhất."
Hết Chương 6 - Kết cục B (phần 2)
-Hết truyện-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro