Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chương 6

Harry độn thổ với một luồng phép thuật gây buồn nôn, đáp xuống một góc không có ánh sáng ở Đường Bàn Xoay.

Ngày trước cậu đã từng đến đây.

Tất nhiên, cậu đã đến đây. Nhiều năm trước.

Có rất nhiều tính từ đã được sử dụng để mô tả Harry Potter, Cậu Bé Sống Sót, Người đàn ông bất chấp tất cả, trong nhiều năm, nhưng trước hết và quan trọng nhất: Harry Potter rất tò mò. Cậu hay tọc mạch. Một người không ngừng rình mò.

Vì vậy, phải, Harry đã đến Đường Bàn Xoay trong vòng một giờ đầu tiên sau khi Snape được thả khỏi St. Mungo sau Trận chiến ở Hogwarts, lịch sự đập vào lớp sơn sứt mẻ một cách vô ích.

Harry đã ở đây sau khi say khướt trong bữa tiệc mừng kỷ niệm năm năm trước, nhìn chằm chằm lên những ô cửa sổ tối om của Snape một cách khao khát.

Cậu cũng đã ẩn nấp ở đây trong một vài đêm Halloween ảm đạm suốt mười năm qua, giấu mình dưới bùa che đậy, cảm thấy cô đơn và thương thay cho bản thân về điều đó.

Mặc dù vậy, Harry chưa bao giờ làm những gì cậu sắp làm.

Harry bước lên thềm trước nhà Snape, đấm mạnh vào cánh cửa. Chỗ bị kẹt kêu lạch cạch khiến Harry lo sợ cho tính nguyên vẹn của nó. Ánh sáng duy nhất trên cả khu nhà phát ra từ những ô cửa sổ của Snape, hắt ánh sáng vàng cam xuống vỉa hè nứt nẻ, những rãnh nước bẩn thỉu và hàng rào loang lổ.

Không có âm thanh nào phát ra từ bên trong.

Harry giận dữ, nhấc cánh tay lên, cả hai cánh tay, đấm mạnh vào cửa cho đến khi tay cậu đau nhức.

Đèn vụt tắt, Harry chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Harry vặn cổ tay, ngọn đèn ngoài hiên nhấp nháy phía trên đầu cậu. Cậu tự nhắc mình rằng sẽ thật thô lỗ và vô ích nếu dùng phép thuật để đột nhập vào nhà Snape. Cậu lê từng bước, nhặt một mảnh vụn cắm vào da thịt trong lòng bàn tay.

Một mảnh vụn lớn. Merlin, Snape cần một cánh cửa mới.

Harry co duỗi ngón tay quanh vết máu đang rỉ ra từ chỗ cậu đã cạy mẩu gỗ. Câu bùa chú tẩy rửa và chữa lành ngập ngừng sau cổ họng, phép thuật khiến nó nhột nhột, tụ lại như một cái bóng trong huyết quản cậu. Harry cong khóe miệng.

"Snape," Harry nói, gọi tên bằng một âm giọng cầu xin. "Snape, tôi tự làm mình bị thương. Tôi đang chảy máu, Snape."

Harry vấp ngã về phía trước. Cậu chống lòng bàn tay (đại loại là) đẫm máu của mình vào cửa phòng Snape và trượt xuống, ngã ngửa ra sau, ngất xỉu xuống hiên nhà Snape.

Cánh cửa vụt mở. Snape lù lù hiện ra trước mặt cậu, hai tay đặt trên chiếc hông mảnh khảnh của cậu. "Thế quái nào mà cậu vẫn có thể tự làm mình bị thương khi gõ cửa vậy?"

Harry nằm rất yên, mắt nhắm nghiền.

"Potter. Tỉnh dậy."

Harry không động đậy.

"Potter."

Harry nín thở.

"Nhảm nhí. Ta biết cậu đang giả vờ.

"...."

Harry đập bàn tay đầy máu của mình, lòng bàn tay ngửa lên, vào mặt đá lạnh lẽo của bậc thềm.

"Potter." Tóc mái của Harry xù lên khi Snape cúi xuống bên cạnh cậu. "Potter, dừng chuyện này lại. Ngay bây giờ." Ông cầm bàn tay bị rơi của Harry lên, thi triển phép thuật rửa sạch vết thương. "Potter." Snape đe dọa, nghiêng người lại gần hơn. "Đừng nghĩ ta sẽ không để cậu chết ở đây."

Harry đưa tay lên nắm lấy hai bên mặt Snape bằng một cách không mấy nhẹ nhàng. Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào ánh nhìn đang tối sầm lại của Snape. "Tôi không nghĩ rằng ông sẽ không làm vậy. Tôi biết ông sẽ không.

Snape nhếch miệng.

Harry bấu vào chân tóc Snape, giữ chặt ông giữ nguyên tư thế. "Và không chỉ bởi vì sẽ rất bất tiện nếu tôi chết trước cửa nhà ông." Tóc của Snape nhẹ nhàng xõa trên mu bàn tay của Harry. "Bây giờ, quay lại nơi chúng ta đã rời đi ở London...'Đừng làm gì', Snape?"

Snape nắm lấy cổ tay Harry. "Cậu đang khiến ta tức giận." Bàn tay ông siết chặt khi thốt ra từ cuối cùng.

"Đừng bỏ rơi ông? Đừng giả vờ như chúng ta không ôm ấp hôn hít trong nhà vệ sinh? Đừng hẹn hò với một trong những người đàn ông khác đêm nay? Đừng đợi quá lâu để rồi về muộn?"

"Đừng có ngớ ngẩn."

Harry mơ màng ậm ừ một tiếng, không thể tin được. "Không phải thế."

Snape nhướng mày. "Đừng theo ta về nhà."

"Ối." Harry chế giễu. "Ông có thấy giao tiếp rõ ràng quan trọng như thế nào trong một mối quan hệ không?"

"Chúng ta không có quan hệ gì cả."

"Chúng ta đã có một loại quan hệ nào đó trong nhiều năm, nhiều năm và nhiều năm."

"Thật tức cười làm sao."

"Thật tức cười." Harry vuốt ngón cái dọc theo gò má của Snape. "Đáng lẽ bây giờ chúng ta đã có thể vượt qua bao nhiêu điều vô nghĩa và làm tình một cách sung sướng mỗi đêm."

"Thô tục."

"Làm tình dưới ánh trăng thì sao?"

Lỗ mũi của Snape phồng lên, đôi môi mím chặt.

"Muốn gọi thế nào thì tùy ông."

Snape đảo mắt qua lại trên mặt Harry. "Sao cậu có thể gạt bỏ toàn bộ quá khứ khó chịu của chúng ta sang một bên chỉ như một điều vô nghĩa chứ?"

"Tôi đã đối phó với vô số quá khứ khó chịu khác. Nếu tôi để nó nghiêm trọng hơn và khiến bản thân mình cay đắng, nó sẽ hủy hoại tôi. Vậy mục đích của tất cả những chuyện này là gì?"

Khuôn mặt của Snape giật giật giữa hai bàn tay của Harry.

"Tôi thích ông, nghĩ rằng ông thật hấp dẫn. Tôi muốn nghe mọi suy nghĩ trong đầu ông và xem mọi việc ông làm. Ông cũng không ngừng chọc tức tôi, nhưng tôi thậm chí còn thích điều đó. Harry đổi vai, mặt đất cứng bắt đầu làm lưng cậu đau. "Tôi biết hiện tại ông không phải người hoàn hảo. Ông có một danh sách dài những thiếu sót, nhưng tôi cũng có thiếu sót của bản thân. Vô cùng nhiều thiếu sót. Ông cũng mang trong mình rất nhiều sức mạnh, cả hai chúng ta đều có, và tôi nghĩ chúng ta nên kết hợp tất cả những thứ này lại với nhau rồi xem chúng ta sẽ được gì."

"Khá chắc sẽ là một mớ hỗn độn."

"Một mớ hỗn độn thú vị."

Snape đảo mắt, lắc đầu.

Harry nói: "Cơ đùi của ông hiện tại hẳn là tê rần rồi, cúi người lâu như vậy."

"Ta hoàn toàn ổn." Snape nâng mông hạ xuống gót chân, nhướn mày. "Sự dẻo dai."

Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Harry. "Chúng ta có thể vào trong bây giờ được không?"

"Ta chưa từng mời cậu vào."

"Nhưng ông muốn vậy."

"Ta không."

"Có đấy. Nụ hôn đó quá tuyệt vời so với việc ông không muốn. Chỉ một chút."

Có thứ gì đó chạy quanh hàng rào bên cạnh, làm những chiếc lá khô và cành cây khô xào xạc, Snape cùng Harry đồng loạt quay đầu về phía âm thanh kia. Snape nhân cơ hội vùng vẫy thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Harry rồi đứng dậy.

Harry chống khuỷu tay lên nói, "Ông là phần yêu thích nhất của tôi trong tối nay. Tôi sẽ đánh dấu 'có' trên thẻ ghi chú của ông, nếu ông nằm trong phần lựa chọn."

Snape khoanh tay nhìn Harry.

"Ông có đánh dấu 'có' cho tôi không?"

"Cậu đã có một lợi thế không công bằng so với những người khác."

"Tôi sao?"

"Cậu biết mà." Ánh mắt của Snape bắt gặp cái miệng đang mỉm cười của Harry, một nếp nhăn xuất hiện giữa hai hàng lông mày của ông. "Ta nghĩ cậu có thể vào trong."

Snape đi tới giữ cửa mở cho cậu, Harry nhảy dựng lên, lao qua ngưỡng cửa với sự sốt sắng mà Snape rất thích. Hành lang nơi lối vào chật ních áo choàng, giày dép cùng với một cầu thang hẹp. Snape bật công tắc, ánh sáng tràn ngập khắp không gian.

"Điện của Muggle?" Harry bước sâu hơn vào bên trong, hướng tới một khung cửa hình vòm dẫn vào phòng khách.

Snape nhún vai, đi theo. "Dễ nhìn hơn ánh nến."

"Đúng, nhưng ông trông sẽ rất bảnh bao khi đeo kính."

Những tủ sách cao bao quanh căn phòng nhỏ, chỉ chừa lại một chỗ để lò sưởi bằng gạch ở bức tường đối diện. Những giá sách uốn cong dưới sức nặng từ số lượng sách còn nhiều hơn Harry từng thấy bên ngoài thư viện. Cậu đã mong đợi chút gì đó khác từ Snape.

Nhiều cuốn sách nằm rải rác khắp phòng, đặt trên những chiếc bàn, nhét giữa những chiếc đệm đi văng và chất thành đống bên cạnh một chiếc ghế da. Tất cả đều rời khỏi vị trí ban đầu của chúng cùng với giấy tờ và bút lông nhô ra xung quanh.

Tấm thảm dệt, đồ nội thất bằng gỗ, tấm chăn mềm phủ phía sau chiếc trường kỷ dài đều đã cũ kỹ và có nhiều tông màu đất khác nhau.

Tất cả đều thật ấm áp, dễ chịu và Harry thích nó.

"Đây là một căn phòng rất Snape-ish." Harry quay một vòng để tiếp nhận nó một lần nữa. Snape đặt tay lên lưng ghế quan sát. Harry lén nhìn qua nhà bếp. "Có một nhà bếp ở đằng kia. Rất đẹp." Harry gật đầu, Snape nheo mắt lại. "Tất cả đều giống như một ngôi nhà. Tôi có thể xem phòng ngủ của ông không?"

Những ngón tay của Snape cắm sâu vào lớp da bên dưới cái nắm tay của ông, đôi mắt thoáng mở to. "Cậu có vẻ rất có hứng thú."

"Đúng vậy." Harry đã kìm nén tất cả những cảm giác này, sự mê hoặc mãnh liệt này, quá lâu rồi. Hiện tại nó nổi lên và sục sôi bên trong cậu, khiến cậu gần như phát điên. "Vậy? Phòng ngủ của ông đâu?"

Snape chớp mắt, ánh mắt không tập trung. Miệng ông mấp máy định nói gì đó để đáp lại. Hít một hơi thật sâu, Snape trở về trạng thái thường ngày, bắt gặp ánh mắt của Harry. "Ngay lối này, Potter."

Họ đi tới cầu thang, nhanh chóng leo lên.

Harry vòng qua lan can ở trên cùng, liên tục hô. "Severus. Severus. Severus."

Severus giật mình dừng lại, quay sang nhìn Harry. "Sao. Cái gì?" Ông quan sát khuôn mặt của Harry. "Cậu đã thay đổi suy nghĩ của mình. Ta biết-"

"Không." Harry nắm lấy tay ông, đan những ngón tay của họ vào nhau và kéo ông qua cánh cửa gần nhất. "Không, tôi chỉ đang tập gọi tên ông, cảm nhận sự tồn tại của nó trong miệng trước khi hét lên trên giường ông."

Severus run rẩy nhếch mép cười, nhưng vẫn để Harry kéo ông qua chiếc giường bốn cột ở giữa phòng. Harry dừng lại bên cạnh nó, quay sang đối mặt với Severus. Ánh trăng lơ lửng xuyên qua những tấm rèm mở những tia sáng mềm mại nhảy múa trên Severus, nhuộm mái tóc đen của ông thành một màu xanh lam tinh tế. Trái tim của Harry rung động khi ông kéo cậu vào vòng tay của mình.

Sự tự tin của cậu đã biến mất sau đó. Severus là một sức nặng vững chắc, một sự hiện diện mạnh mẽ chống lại cậu, bao trùm xung quanh cậu. Đây không phải là một ván trong trò chơi nào đó, cũng không phải là một cuộc gặp gỡ chóng vánh trong nhà vệ sinh. Đây là Severus Snape. Người đàn ông không thể chạm tới, huênh hoang, vô cùng hấp dẫn đã ẩn nấp ngoài vùng chú ý của Harry trong suốt thời gian qua. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Harry đã muốn trói chặt ông, tìm hiểu ông, kéo ông ra ngoài ánh sáng, và bây giờ ông đã ở đây. Họ đã ở đây.

Hơi thở của Harry trở nên khác thường, đứt quãng và hổn hển, Severus cũng vậy. Không khí giữa họ trở nên nóng và ẩm ướt.

"Phòng của ông là..." Harry liếm môi. "Ừm. Một căn phòng."

Severus nghiêng đầu, ấn vào môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Tay ông nâng lên đỡ lấy hai bên cổ Harry, ngón tay cái sượt qua yết hầu của cậu .

Harry rùng mình, gần như không thể đáp lại. Hơi nóng dồn xuống dưới bụng cậu, bùng phát dữ dội qua từng mạch máu. Cậu đẩy hai người họ lùi lại thêm một bước nữa cho đến khi va vào giường.

"Harry," Severus thì thầm trong miệng cậu. "Harry. Ta có nên luyện tập giống cậu không nhỉ?"

"Tôi nghĩ ông đã làm được rồi, nhưng nếu thích thì cứ tự nhiên đi." Harry lướt lưỡi dọc theo môi dưới của Severus, muốn bắt lấy nếm thử thanh âm trầm thấp tiếp theo. "Cứ gọi tên tôi bao nhiêu tùy thích."

Harry nắm lấy hai bên sườn của Severus, các ngón tay chạm tới chỗ lõm giữa các xương sườn của ông. Lớp vải dày dưới tay Harry nhẹ nhàng trượt trên làn da ấm áp của Severus.

Severus chậm rãi hôn cậu, từng ngụm nhỏ hôn lên khóe miệng, từ môi dưới căng mọng, đến môi trên hình cánh cung Cupid của cậu.

Harry đưa tay ra sau, ôm lấy Severus, kéo ông lại gần, hông chạm hông, đầu gối áp đầu gối. Severus vùi những ngón tay của mình vào tóc Harry, hôn sâu hơn, dẫn dắt lưỡi Harry vào trong khoang miệng nóng ẩm của mình. Harry rên rỉ, tay nắm chặt lấy vải áo, khéo léo đưa lưỡi mình đáp lại lưỡi của Severus. Harry cảm thấy mạch máu đang đập thình thịch trong huyết quản, đẩy không khí ra khỏi phổi.

Bộ phận cứng rắn kia của Severus do dự áp sát vào bụng Harry một cách thận trọng. Harry nắm lấy hông của Severus, nhẹ nhàng xoa nắn nơi đó.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro