Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5

Date 17: Isaac

Đêm nay là một thảm họa. Một thất bại nặng nề.

Harry cần đưa mọi thứ trở lại bình thường bằng những lượt hẹn hò cuối cùng này. Tập trung vào bàn của mình. Bỏ qua mọi thứ đang diễn ra bên cạnh. Những cuộc hẹn của Snape không phải việc của cậu. Họ đã có một nụ hôn tuyệt vời trong nhà vệ sinh, nhưng điều đó không có nghĩa lý gì cả. Không gì khác ngoài việc hai người có thể bị thu hút lẫn nhau.

Harry đặt cả hai chân xuống đất, hướng mặt về phía trước. Cậu ngửa vai ra sau, hít một hơi lấy lại sức. Cậu trưng ra nụ cười tươi nhất của mình, chào đón lượt hẹn tiếp theo. "Isaac. Xin chào."

"Xin chào." Isaac rất đẹp với mái tóc vàng cát và một vệt tàn nhang trên mũi. Hàm răng trắng đều tăm tắp lộ ra trên nụ cười dễ mến. "Vậy thì đêm nay của cậu thế nào rồi?"

Harry cười. "Uh, thành thật mà nói, không tuyệt lắm."

Lông mày của Isaac nhăn lại. "Tệ quá."

"Không sao." Harry gạt nó đi. "Và, dù tốt hay xấu thì nó vẫn chưa kết thúc. Nên chưa thể biết được."

Isaac nghiêng đầu. "Cậu rất lạc quan."

"Có lẽ vậy."

"Một đặc điểm đáng mong ước ở một đối tượng tiềm năng. Nhân tiện tôi cũng muốn đưa ra câu hỏi đầu tiên." Isaac cười toe toét với sự lanh lợi của mình. "Một đặc điểm cậu cần ở nửa kia của mình?"

Đầu Harry tràn ngập Severus Snape. Snape chảy máu trên sàn Lều Hét khi ôm chặt lấy Harry, làm rò rỉ những ký ức cần thiết đó thay vì tự cứu mình. Snape rất thông minh, vô cùng thông minh, khi ông ấy đánh lừa tất cả mọi người. Tất cả mọi người. Snape, chẳng mảy may quan tâm, nhận Huân chương Merlin bên cạnh Harry trước sự vỗ tay của quần chúng sau chiến tranh. Snape ép vào bên trong một căn buồng nhỏ ở nhà vệ sinh, rên rỉ và luồn sâu vào miệng Harry. "Ôi, mẹ kiếp."

Lông mày của Isaac bay về phía chân tóc.

"Xin lỗi," Harry nói. "Đó không phải là...tôi đã nhớ ra điều gì đó và...xin lỗi nhé." Harry lắc đầu. Nhắm mắt lại. "Ừm." Cậu mở mắt ra. "Một đặc điểm. Được rồi. Ai đó thành thật. Một người biết mình là ai và thành thật về bản thân họ, và sau đó có thể thành thật với tôi. Toàn bộ với tôi." Harry cố gắng chống lại sự thôi thúc liếc nhìn sang bên cạnh. Cậu nhìn chằm chằm vào Isaac. "Còn anh thì sao?"

"Tôi định nói ai đó có khiếu hài hước, nhưng tôi thích câu trả lời của cậu hơn." Isaac gõ mép tập giấy ghi chú xuống bàn. "Câu hỏi tiếp theo: Cậu sẽ hẹn hò với ai đó lớn hơn hoặc trẻ hơn cậu chứ?"

"Có. Lớn hơn." Harry luôn thích những người đàn ông lớn tuổi hơn. Là người thiếu hụt tuổi thơ, cậu nhận thấy mình có rất ít kiên nhẫn đối với sự non nớt và theo đuổi những người trẻ hơn. Tuy nhiên, mũi của Isaac nhăn lại trước câu trả lời nhanh chóng của Harry. Harry nhíu mày, kiểm tra kỹ hơn bạn cặp của mình. "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi mốt."

"Ồ." Harry mím môi, cắn chặt và đánh dấu vào ô 'Không' bên cạnh tên của Isaac, nhưng cậu cảm thấy cần phải trả lời câu hỏi. "Còn cậu thì sao? Già hơn, trẻ hơn hay cùng tuổi?"

"Lớn hơn. Họ có xu hướng ổn định hơn. Ổn định và vững chắc. Ít chơi đùa và đâm đầu vào những thứ vô nghĩa. Tôi có cảm tình với những người hơn là những kẻ vẫn đang bất mãn với cuộc sống của chính mình."

"Phải. Phải, tôi cũng vậy."

Harry quay đầu lại, thấy Snape đang nhìn mình. Tim cậu đập lệch một nhịp, Harry nhếch một bên miệng lên, nở một nụ cười nhỏ khinh bỉ. Snape nhướng một bên lông mày, nhìn đi chỗ khác.

Date 18: Ben

Isaac ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Snape, khóe miệng cong lên một nụ cười đẹp đẽ. Harry mím môi, lỗ mũi thở hắt ra. Cậu liếc nhìn Snape. Snape ghét trẻ con. Snape sẽ không bao giờ, không bao giờ, hẹn hò với ai đó trẻ hơn mình rất nhiều.

Ông ấy sẽ làm vậy sao?

Chuyện này chẳng có gì quan trọng.

Phải không?

Phải.

"Cậu đã sẵn sàng chưa?" Ben nói.

Harry nhún vai. Liếc nhìn Isaac một lần nữa.

"Tôi thích sự nhiệt tình." Những lời nói có chút mỉa mai, nhưng giọng điệu của Ben vẫn nhẹ nhàng.

Harry hỏi, "Câu hỏi của anh là gì?"

"Cậu sẽ làm gì nếu bị mắc kẹt một mình trên đảo hoang với tôi? Không có phép thuật."

Harry thở dài. Cậu không muốn trả lời một câu hỏi ngu ngốc khác. "Tôi không biết." Merlin, cả đêm nay đang dần mất đi từng chút sức hấp dẫn của nó. Tuy nhiên, khuôn mặt của Ben nhăn lại, khiến Harry cảm thấy tội lỗi. Harry nắm chặt rồi thả lỏng các ngón tay. "Được rồi. Chúng ta sẽ cần lửa, thức ăn và nơi trú ẩn. Vì vậy, có lẽ, chúng ta sẽ làm việc dựa trên những nhu cầu cơ bản đó."

"Vậy còn khi chúng ta đã có những thứ đó rồi thì sao?"

Harry luồn tay qua tóc. "Uh, đóng một chiếc bè để chèo ra khỏi đó."

"Đây là câu trả lời kém thú vị nhất mà tôi nhận được trong suốt cả đêm nay."

Harry nhìn Ben viết nguệch ngoạc gì đó trên thẻ ghi chú của cậu rồi chế giễu. "Anh muốn tôi nói gì? Nói rằng chúng ta sẽ làm tình trên bãi biển hay gì đó?"

"Cậu là Harry Potter. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ nhận được một câu trả lời có chút táo bạo. Dũng cảm và táo bạo."

"Tôi thậm chí còn không biết anh."

"Không ai ở đây biết ai với ai. Đây là hẹn hò. Nó luôn như vậy."

"Vậy thì, tôi nghĩ là tôi không muốn hẹn hò rồi."

Ben cười, mắt mở to. "Cái gì? Cậu nghĩ mình đang ở đâu?

"Anh thật lố bịch."

"Tôi thực sự không, anh bạn ạ."

"Đừng 'anh bạn' với tôi."

Ben cười nhiều hơn, lớn hơn, giơ tay ra hiệu cho người phục vụ.

Snape nghiêng người về phía Harry và nói, "Bây giờ thì ai là thằng khốn đây?"

"Vẫn là ông."

Snape cười thầm, ngồi trở lại ghế của mình. Harry lườm ông.

Date 19: Tristan

Tiếng chuông đáng nguyền rủa vang lên.

Ben thu dọn bút, thẻ ghi chú, đồ uống cùng miếng lót cốc bằng bìa cứng của mình. Harry không buồn khi thấy anh ta chuyển một chiếc ghế sang bàn của Snape. Không buồn chút nào. Trên thực tế, cậu đã phải cố gắng chống lại thôi thúc thè lưỡi sau lưng người đàn ông đó.

Tên ngu ngốc.

Ben đặt đồ đạc của mình xuống chiếc bàn khác, ngồi phịch xuống ghế. Anh ta chế nhạo, nhìn Snape từ trên xuống dưới, mạch của Harry đập trật nhịp.

Snape cựa mình trên ghế. "Vậy-"

"Không." Ben giơ một tay lên, lắc đầu. "Chúng ta thậm chí không cần phải bắt đầu. Tôi không có hứng thú hẹn hò với một Tử thần Thực tử."

"Anh nói gì cơ?" Harry đứng dậy, hai tay chống lên bàn. "Ông ấy không như vậy và anh biết điều đó."

"Bình tĩnh, Potter," Snape nói, nắm lấy cổ tay Harry.

"Không." Harry thoát khỏi những ngón tay của Snape. "Anh ta không thể nói vậy với ông. Anh ta còn không thể ngồi đây, không ai trong chúng ta sẽ còn ngồi được ở đây, nếu không nhờ tất cả những gì ông đã làm."

Ben đảo mắt. "Sao cũng được."

Harry đẩy ghế ra sau. "Anh không xứng đáng được ông ấy chú ý."

"Ồ. Cậu là một fanboy bị tẩy não." Ben hút một hơi thứ mà anh ta đang uống qua chiếc ống hút mỏng manh ở quầy bar. "Điều đó thực sự đáng thất vọng đấy."

Harry với tay qua bàn, hất đổ ly rượu khỏi tay anh ta. Nó văng vào mặt Ben, nhưng chủ yếu trúng vào Isaac đang ngồi ở bàn kế bên.

"Này!" Ben đứng dậy. "Cái quái gì vậy?"

Harry chỉ vào Isaac. "Tôi xin lỗi. Tôi không có ý để nó rơi vào người cậu. Cậu ổn. Chỉ là còn quá trẻ."

Isaac mím môi, gạt vết bẩn ngày càng nhiều trên áo.

Snape búng tay, vết bẩn biến mất. Chiếc ly rơi vãi bay trở lại bàn. Một cái búng tay nữa, chiếc ghế của Harry tự đứng thẳng dậy. Snape nắm lấy vai Harry, ấn cậu xuống đó. Ông véo cằm Harry bằng ngón cái và ngón trỏ của mình, nhìn chằm chằm vào mắt cậu. "Bình tĩnh đi."

"Tôi đang rất bình tĩnh." Harry quay ngoắt đầu ra khỏi cái nắm của Snape, khoanh tay trước ngực. "Tôi rất bình tĩnh."

"Cậu bị cái quái gì vậy?"

Cậu bị cái gì... Harry giận dữ, quay sang nhìn Snape. "Ông nghiêm túc chứ?"

Đôi má của Snape ửng hồng khi ông mím chặt môi. Ông xoay vai, kéo gấu tay áo, ngồi xuống lại chỗ của mình.

Logan đến đứng giữa họ, tay nắm chặt lưng ghế của Snape và Harry. Ông ta nhìn quanh bốn người họ. "Mọi thứ ở đây ổn chứ, thưa các ông?"

Harry chỉ vào Ben. "Tên đó quá tệ."

Ben chỉ vào Snape. "Gã đó là cánh tay phải đắc lực của Kẻ-Mà-Ai-Cũng-Biết."

"Ông ấy là gián điệp, đồ ngu xuẩn." Harry siết chặt tay thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Ta có thể tự bảo vệ mình, Potter." Snape duỗi tay trên bàn, đôi mắt cụp xuống nói với Logan qua vai. "Chúng tôi thực sự vẫn 'ổn'." Tiếng chuông inh ỏi kêu lên. "Và vòng này may mắn là đã hoàn thành. Potter có thể kiểm soát bản thân để hẹn hò thêm một lần nữa."

"Tôi có thể?"

"Có, cậu có thể."

Harry tặc lưỡi, dùng giọng điệu cáu kỉnh nhất của mình. "Được thôi. Tôi hứa sẽ cư xử tốt hết mức có thể."

"Điều đó cũng không nói lên gì nhiều," Snape nói, "nhưng có lẽ sẽ vẫn phải làm vậy."

Ánh mắt của Harry và Snape va vào nhau rồi tách ra.

Date Twenty: Connor

Connor trông rất cảnh giác ngồi xuống đối diện với Harry. Đôi mắt mở to của anh ta liếc nhìn Harry, Snape, Ben và Tristan. Connor cau mày, nắm chặt những tờ giấy ghi chú của mình.

Logan vẫn lảng vảng phía sau Harry như một giáo viên trông coi một học sinh ngỗ ngược.

Sự kiệt sức và xấu hổ đè nặng lên vai Harry, cong cả sống lưng. Cậu cất giọng thật lớn. "Tôi đã không còn tức giận nữa rồi. Ông không cần phải quan tâm đến tôi như một đứa trẻ. Tôi đang rất bình tĩnh. Hãy tiếp tục đi."

Connor nhìn Logan qua vai Harry rồi nhìn Snape. Với một cái gật đầu và một nụ cười run run, anh ta lật qua lật lại các thẻ ghi chú của mình, chọn ra cái hẳn là của Harry, và bắt đầu. "Cậu ngưỡng mộ ai nhất?"

Severus Snape. "Severus Snape."

Connor mỉm cười. Buồn bã, tủi hổ và tức giận.

"Rõ là vậy rồi," Harry thêm vào. Sao phải giấu giếm. Đến giờ thì cả căn phòng chết tiệt này đều biết rồi. "Anh thì sao?"

"Mẹ tôi. Bà ấy thực sự đã gắn kết gia đình tôi với nhau trong suốt thời gian chiến tranh."

"Thật tuyệt." Harry chống khuỷu tay trên bàn, cằm tựa lên một bàn tay nắm chặt. "Tôi xin lỗi. Tôi vẫn còn..." Harry lắc đầu. "Anh có thể tiếp tục chọn câu hỏi cho chúng ta."

"Được rồi," Connor nói với một tiếng thở dài. "Mô tả nụ hôn đầu tiên của cậu bằng một từ."

"Ướt."

Connor cười thầm. "Của tôi là một sự bất ngờ."

"Ồ."

"Phải, chúng tôi là bạn thân từ khi còn nhỏ, tôi biết mình yêu anh ấy. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, anh ấy và tôi đối mặt với cả thế giới. Cậu biết không? Anh ấy thực sự hiểu mọi thứ về tôi. Tôi không bao giờ phải tự trình bày. Nhưng tôi không biết anh ấy là một lựa chọn. Vì vậy, tôi cứ tiếp tục cho đến một ngày chúng tôi... hôn nhau."

Harry thả tay xuống bàn. "Nhưng anh lại đang ở đây." Harry rướn người lại gần. "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

Connor nhún vai. "Đôi khi những bất ngờ rất đáng sợ. Thật sự đáng sợ."

"Phải." Harry gật đầu. "Đúng vậy. Thỉnh thoảng."

"Hãy kể cho tôi nghe về cuộc hẹn tồi tệ nhất của cậu."

Harry cười phá lên, một tràng âm thanh vang vọng kéo dài từ cổ họng cậu và biến thành tiếng thổn thức.

Connor cười lớn, ngoắc một ngón tay gọi Harry lại gần. "Tôi sẽ không lo lắng quá nhiều." Anh nghiêng đầu về phía Snape. "Ông ta gần như không rời mắt khỏi cậu kể từ khi thời gian của chúng ta bắt đầu."

Harry ngồi trở lại ghế, lắc đầu. Snape chỉ lo lắng rằng Harry sẽ lật bàn hoặc tung một cú đấm hoặc thứ gì đó tương tự như trẻ vị thành niên loạn trí.

Tiếng chuông cuối cùng vang lên.

Wrap Up Mingling

Tất cả những người tham gia tập trung lại quanh quầy bar, trò chuyện, uống rượu và cười đùa với nhau. Logan lao từ nhóm này sang nhóm khác, kiểm tra xem mọi người đã có khoảng thời gian vui vẻ chưa và thu thập các thẻ ghi chú của họ vào một chiếc giỏ đan bằng liễu gai. Harry lật góc chồng thẻ của mình, chúng được ếm bùa dính lại với nhau. Cậu đã không đánh dấu vào một ô 'Có' nào trong số này.

Logan tiếp cận Snape đang đứng ở rìa nhóm. Miệng Snape méo sang một bên khi ông bỏ xấp thẻ của mình vào cùng với những xấp còn lại.

Harry đẩy cặp kính lên sống mũi, bước tới nhập bọn với họ. Logan cố nặn ra một nụ cười với Harry, và ồ, thái độ của ông ta đã thay đổi. Ý kiến của mọi người về Harry thường như vậy khi họ dành thời gian ở cạnh cậu. Một khi lớp vỏ ngoài của Cậu bé anh hùng bong tróc, bộ mặt thật của cậu lộ ra, họ chưa bao giờ gay gắt đến thế.

Harry vẫy những tấm thiệp. "Của ông đây."

"Cảm ơn." Logan quan sát chúng rơi xuống và trộn lẫn với những chồng thẻ được ếm bùa khác. Ông ta thở ra một cách giận dữ rồi bỏ đi, để lại Snape và Harry một mình với nhau.

Harry rón rén đến gần Snape, cắn môi dưới nói, "Tôi nghĩ chúng ta đã làm hỏng chuyện này."

"Thật đáng tiếc." Snape khoanh tay. "Ta cũng thấy vậy."

"Có cảm giác như tôi vừa vướng chân và vấp té vào sự chỉ trích. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được nhiều cảm xúc khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn như vậy."

Hai người nhìn chằm chằm vào những người đang tránh họ hoặc lườm họ.

Snape ậm ừ. "Cậu vẫn còn khá nóng nảy."

"Phải, tôi biết mà. Có lẽ tôi nên dành thời gian tập kiềm chế vào một ngày nào đó, nhưng nó chỉ thực sự xuất hiện khi tôi thực sự quan tâm đến một chuyện. Hoặc ai đó."

"Hầu hết mọi người đều không bị thu hút bởi sự bảo vệ quá mức mang tính chiếm hữu như vậy."

"Vẫn có một số người như vậy."

Snape siết chặt cánh tay trước ngực. "Đúng. Có một số người."

"Snape." Harry quay về phía ông. "Tôi nghĩ-"

"Đừng."

Harry nhíu mày. "Đừng?"

Snape nhìn chằm chằm vào Harry, chăm chú, trong một lúc lâu, sau đó ông quay gót bỏ chạy. Miệng Harry há hốc khi người đàn ông biến mất xuống cầu thang trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa những nhịp tim.

Harry chạy đến lan can, tìm kiếm Snape ở tầng trệt của quán rượu, thấy ông len lỏi giữa đám đông, hét xuống, "Đừng cái gì?"

Snape đẩy cửa ra ngoài, không hề nhìn lại rồi biến mất.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro