Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2

Date One: David

Tiếng chuông vang lên.

Harry nhìn chằm chằm vào đối tượng đầu tiên của mình ở phía bên kia bàn.

Anh ta đang mỉm cười.

Harry nhếch mép cười đáp lại anh ta.

"Xin chào, Harry Potter."

"Xin chào," Harry liếc nhanh xuống bảng tên của anh chàng, "David."

Chớp đôi mắt đầy sao, David nói, "Anh không thể tin rằng lượt đầu tiên của mình thực sự lại là em. Cậu Bé Sống Sót."

Snape khịt mũi cười.

Harry phớt lờ ông, chộp lấy một tấm thẻ ghi chú mà những người điều phối sự kiện đã điền đầy những câu hỏi gợi ý và hoạt động làm quen. Chọn ngẫu nhiên một cái từ trên xuống, cậu hỏi, "Ờm. Những điều quan trọng nhất anh muốn tìm kiếm trên đối tượng của mình là gì?" Harry bối rối. Đúng là một câu hỏi nhàm chán.

David vẫn trả lời cậu một cách rạng rỡ, vui vẻ. "Dũng cảm. Một người mạnh mẽ, chung thủy và tốt tính."

Harry đảo mắt, không thể tin rằng David vừa liệt kê tất cả các đặc điểm thường thấy của một Gryffindor như thể đó không phải là câu trả lời rõ ràng nhất từ ​​trước đến nay.

Harry thở dài, nhưng âm thanh đó bị nhấn chìm bởi lời giễu cợt xen vào của Snape. "Cứ nói với Harry Potter rằng cậu đang tìm một Gryffindor. Thật nhàm chán. Cho phép tôi gạch tên cậu ra khỏi danh sách của tôi trước."

Bàn tay của Harry cuộn lại thành nắm đấm. "Tập trung vào việc của ông đi, Snape."

Họ trừng mắt nhìn nhau cho đến khi bạn cặp với Snape hắng giọng. Sau đó, hai người cùng nhau liếc mắt nhìn kẻ xen vào thô lỗ kia. Và rồi ánh mắt của họ quay trở lại nhìn nhau một cách chết chóc nảy lửa trước khi chuyển sự chú ý trở lại các bạn cặp của mình.

David, có vẻ như bớt im lặng hơn khi nhìn Harry, nhướn mày nhặt thẻ câu hỏi của mình. "Nếu em có thể mời một người, dù còn sống hay đã chết, đi ăn tối, thì đó sẽ là ai?"

Harry chớp mắt. Đêm nay sẽ dài vô tận đây.

Ở bàn bên kia, Snape hỏi bạn cặp của mình, "Ai đã dạy cậu Độc dược?"

"Mẹ tôi. Tôi đã được dạy ở nhà."

Snape đánh dấu gì đó trên một trong những thẻ ghi chú của mình.

Sau hai mươi năm giảng dạy, Snape có lẽ đã có kha khá học sinh trong thế giới phù thủy. Ông ta xem việc bạn cặp không phải là học sinh cũ của mình là tiêu cực hay tích cực?

"Harry?"

"Xin lỗi." Harry lắc đầu, sự chú ý quay trở lại David. "Bố mẹ tôi. Tôi muốn ăn tối với bố mẹ tôi."

Khuôn mặt của David nhăn lại với vẻ thương hại khi đôi mắt anh tràn đầy ánh sao.

Harry đánh dấu vào ô 'Không' bên cạnh tên của David.

Date Two: John

Tiếng chuông lại vang lên, David đi tới trước mặt Snape.

Harry nhếch mép cười. Thật vui biết bao khi Snape phải gặp lại những người cậu đã bắt cặp trước cả đêm.

David bắt đầu ngay với câu hỏi đầu tiên dành cho Snape. "Nếu ông có thể mời một người, dù còn sống hay đã chết, đi ăn tối, thì đó sẽ là ai?"

Snape gõ ngón tay lên bàn. "Cha mẹ của Potter."

Harry chế giễu. Điều đó có lẽ nửa đùa nửa thật.

Harry mỉm cười với bạn cặp của mình. "Xin chào. Uh, công việc mơ ước của anh là gì?"

"Tôi đã làm được rồi," John nói. "Tôi là một Lương y. Tôi đã làm việc vô cùng chăm chỉ để đạt được những kỹ năng và trình độ chuyên môn như bây giờ. Hiện tại, tôi dành cả ngày để giúp đỡ mọi người và làm việc tốt. Đó thực sự là công việc mơ ước của tôi."

"Thật tuyệt vời."

"Tuy nhiên, cũng phải đánh đổi một chút. Vì nó, tôi không còn nhiều thời gian cho việc hẹn hò và những chuyện tương tự như vậy. Đó là lý do tại sao tôi lại ở đây. Còn cậu thì sao? Tại sao cậu tìm đến những buổi hẹn hò như thế này?

Harry nói, "Tôi thực sự mệt mỏi với việc bị sắp xếp với những người mà bạn bè tôi biết. Nó khiến hai bên trở nên khó xử khi mọi thứ không suôn sẻ, anh hiểu chứ?

John gật đầu, rồi đọc thêm các câu hỏi gợi ý, chọn một câu hỏi khác. "Cậu thích thành phố hay nông thôn hơn?"

"Nông thôn, vùng ngoại ô. Chắc chắn. Càng cách xa mọi người càng tốt."

"Ah. Tôi thì chọn thành phố."

"Chà." Harry nở một nụ cười lớn. "Ít nhất thì chúng ta cũng đã phát hiện ra rằng giữa chúng ta không có cơ hội nào cả."

Snape cựa mình trên ghế, bắt chéo chân để khớp với hai cánh tay đang khoanh lại. Không phải là một tư thế tuyệt vời cho buổi hẹn hò đầu tiên. Harry nhìn người bên cạnh bôi đen ô 'Không' đã được đánh dấu bên cạnh tên của David tội nghiệp, ngay cả khi David vẫn tiếp tục đặt câu hỏi cho ông.

"Người bạn thân nhất của ông sẽ miêu tả ông như thế nào?"

"Là một tên khốn," Snape ngay lập tức nói.

Harry cười. "Thật tốt khi xung quanh đều là những người trung thực."

"Tập trung vào cuộc hẹn của riêng cậu đi, Potter."

Harry tặc lưỡi, quay lại với John.

John nhướng mày, chờ đợi. "Harry?"

"Ồ. Xin lỗi anh." Harry kéo đồ uống lại gần hơn. "Câu hỏi là gì nhỉ?"

Date 3: Recece

"Cậu có nuôi con gì không?"

"Không." Harry giơ tay gọi một cô hầu bàn. "Anh thì sao?"

"Tôi có hai con mèo và một con vẹt yến phụng."

"Tuyệt đấy. Tôi muốn có một con thú cưng. Chỉ là tôi không có nhiều thời gian.

"Phải rồi. Bởi vì cậu là Harry Potter."

Reece đã nói điều đó với sự chân thành, thấu hiểu đến mức Harry muốn ếm bùa lên anh ta. "Phải. Bởi vì tôi là Harry Potter."

Người phục vụ bước tới khoảng trống nhỏ hẹp giữa Harry và Snape. "Một Gin Fizz khác phải không, thưa cậu?"

"Đúng vậy. Cảm ơn."

Snape vẫy tay thu hút sự chú ý của cô hầu bàn, cắt ngang bất cứ điều gì mà bạn cặp của ông đang nói, chỉ vào phần đáy ly Dragon Sunset của mình. "Tôi cần một thứ mạnh hơn nhiều so với hỗn hợp đầy màu sắc này. Tôi không biết chọn loại nào cả."

Harry nghiêng người vòng qua người cô, tiếp tục làm gián đoạn cuộc hẹn của Snape, chế nhạo ông. "Vẫn chưa học cách gọi đồ uống như người lớn sao? Buồn thay cho ông."

"Ta không tham gia thường xuyên. Cuối cùng, ta thấy cuộc sống của mình không cần tra dầu vẫn có thể vận hành trơn tru. Vì vậy, ta thừa nhận, ta thiếu kinh nghiệm thực tế". Snape bĩu môi dưới. "Thật đáng buồn vì cậu đã thành thạo kỹ năng này khi còn quá trẻ."

Cô phục vụ lê chân. "Ừm, vậy. Tôi..."

Snape tặc lưỡi. "Cứ mang thêm một thứ Potter đang uống nữa."

"Đừng thô lỗ với cô hầu bàn," Harry nói.

Snape thở dài ngao ngán. Ông ngước nhìn cô hầu bàn, chắp hai tay vào nhau như đang cầu nguyện, làm ra vẻ mặt và giọng điệu nhẹ nhàng nhất. "Tôi xin lỗi, thưa cô. Tôi không có ý hành xử như một tên khốn ở trước mặt cô. Tôi chỉ đơn giản là cảm thấy thôi thúc không thể kìm nén khi ở gần Potter. Nó thoát ra khỏi miệng tôi như lớp sương mù, tìm kiếm, hy vọng thông qua khoảng cách gần nhất có thể để bóp cổ cậu ta. Một lần và mãi mãi loại bỏ kẻ gây họa lớn nhất khỏi thế giới. Làm ơn, tôi sẽ rất biết ơn nếu cô mang cho tôi một ly Ginny Fuzz."

"Gin Fizz," Harry sửa lại.

"Gì cũng được."

Cô phục vụ đưa mắt nhìn hai người họ vài lần trước khi gật đầu, chạy vụt trở lại quầy bar.

"Ông sẽ thích nó." Harry nhếch mép cười. "Uống đến cuối sẽ đắng hơn."

Snape nheo mắt lại.

Tiếng chuông kêu inh ỏi.

Date 4: Callum

"Cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?"

Harry phá lên cười.

Một cái giống y hệt phát ra từ miệng Snape.

Nụ cười đầy hy vọng của Callum nhạt dần. "Tôi có."

"Cậu tên là gì? À, Callum." Snape xáo lại các thẻ hẹn hò của mình. Ông bấm vào đầu bút cho đến khi bật ra. "Tôi sẽ tiếp tục và đánh dấu vào ô 'Không' đối với cậu."

Harry lắc đầu, chậm rãi và đầy phán xét nhất có thể. "Ông thật tồi tệ, Snape."

"Ta không phải là người duy nhất ở đây lải nhải về việc yêu một người lạ. Thật vô vị. Nông cạn. Thiển cận."

"Đó là sự lãng mạn, khi có một sự liên kết ngay lập tức với ai đó."

"Khao khát ngay từ cái nhìn đầu tiên."

"Định mệnh sắp xếp hai mảnh đời cô đơn lại với nhau."

"Định mệnh." Snape nhếch miệng. "Định mệnh là gì thì cũng thật tàn nhẫn."

"Một viễn cảnh vô cùng ảm đạm."

"Tôi đã tiếp xúc nhiều với những người có quyền định đoạt số phận của người khác, biết được tường tận cách họ nhìn nhận những người làm công dưới quyền mình." Tóc của Snape xõa về phía trước khi ông đứng dậy. "Định mệnh sẽ chỉ mang lại hạnh phúc cho hai người nếu điều đó có thể khiến họ thích thú hoặc giúp họ kiếm được lợi ích."

"Tôi chưa từng lạc quan về chuyện này."

Snape phồng lỗ mũi, vén tóc ra sau đôi tai mỏng bằng những ngón tay nhanh nhẹn. "Không thể yêu một người mà cậu không biết. Cậu không thể chỉ nhìn vào một người và biết bất cứ điều gì về họ."

"Trừ khi ông giống Sherlock Holmes hay gì đó."

Snape xoay người trên ghế. "Một nhân vật hư cấu?" Harry nhún vai, Snape nhăn mũi, tiếp tục nói, "Cuộc sống không phải là một câu chuyện cổ tích phủ đầy tơ tằm, Potter. Người thật không có những thói xấu nhỏ, họ vui vẻ loại bỏ thông qua một quá trình gian truân."

"Không, người thật thì khó giải thích hơn nhiều, không thể biết được điều gì đã thu hút họ lại với nhau."

"Cứ mập mờ là tốt nhất."

"Vậy, Harry." Callum tươi tỉnh, thu hút sự chú ý của Harry trở lại với anh ta. "Vậy cậu có tin vào tình yêu sét đánh không?"

"Ôi. Merlin, không." Harry cười khúc khích. "Không."

Snape phát ra một âm thanh đầy bất mãn. Harry nhìn lại ông, bật cười.

Cậu thực sự thích làm phiền Severus Snape đến chết.

Date 5: Jack

Callum miễn cưỡng ngồi xuống ghế sau khi chuông điểm. Snape khoanh tay, theo dõi anh ta ổn định cho cuộc hẹn của họ. Harry mím môi, kìm nén sự thích thú của mình, quan sát Snape cầm bút lên và đánh dấu vào ô 'Không' của Callum.

"Merlin, ông thực sự là một tên khốn," Harry nói.

Snape lườm Harry, lông mày nhanh chóng nhíu lại. Ông chĩa đầu bút qua Harry. "Một lần nữa, Potter, tập trung vào cuộc hẹn của mình đi."

Harry tiếp tục. Anh chàng tiếp theo có tên trên nhãn dán là 'Jack', anh ta có đôi mắt xanh tuyệt đẹp. Harry trao cho anh một nụ cười khen ngợi. "Xin chào, Jack."

"Xin chào, Harry Potter."

Harry thở dài. "Chà. Để xem có câu hỏi hay nào trên tờ gợi ý này không?"

"Tôi thích câu này: Có chuyện gì thực sự tốt đã đến với cậu trong tuần này hay không?"

"Ồ. Đây là một câu hỏi hay." Harry xoa cằm suy nghĩ. Bên cạnh cậu, Snape điều chỉnh tư thế, nhấp một ngụm đồ uống, xem Harry cùng Jack hẹn hò như trong phim. "Hôm qua tôi đã ăn một chiếc bánh sandwich rất ngon."

Jack nhếch miệng cười. "Không gì bằng một bữa ăn ngon, tôi cho là vậy."

Snape chế giễu, Harry đá vào cẳng chân ông. Snape di chuyển chân của mình khiến Harry trượt mục tiêu. Cậu thử lại một lần, rồi một lần nữa, đến khi đá trúng vào người kia. Snape càu nhàu, đồ uống của ông bắn tung tóe lên miệng ly.

"Ha," Harry nói, chỉ tay. "Bắt được rồi."

Snape quắc mắt, dùng khăn ăn thấm những giọt nước nhớp nháp trên mu bàn tay. "Không bao giờ trưởng thành được."

"Không bao giờ trưởng thành được," Harry chế nhạo.

Snape nheo mắt lại, đưa phần rượu còn lại lên môi.

"Ừm." Jack hắng giọng. "Tôi có câu trả lời cho câu hỏi. Nếu cậu muốn nghe."

"Ồ, vâng. Tất nhiên rồi. Vậy thì mau nói cho bọn tôi biết."

Jack làm vẻ mặt khó chịu, đảo mắt qua lại giữa Snape và Harry. "Được rồi. Tôi đã tổ chức một bữa tiệc bất ngờ đầy thú vị cho em gái mình. Con bé thực sự thông minh, không thể giấu nó được chuyện gì cả, nhưng tôi và bạn bè của con bé đã lừa được nó. Con bé đã khóc hàng xô nước mắt hạnh phúc."

"Ồ. Wow." Harry liếm môi. "Điều đó thực sự rất tuyệt đấy."

"Phải."

Tiếng chuông lại kêu lên.

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro