Chương 5
* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!
Chương 5
"Cậu đã sẵn sàng chưa?" Hermione hỏi, đưa cho Harry chiếc Áo choàng Tàng hình của cậu.
Cậu gật đầu. Cậu rất cần gặp Snape. Cậu hầu như không ngủ được, tất cả các khớp đều đau nhức, và hầu như không thể nuốt xuống được một chút thức ăn nào. Không có nghĩa là cậu không lo lắng, nhưng nếu việc nhảy qua Cổng thời gian và nói xin chào với Snape sẽ làm giảm bớt một số triệu chứng, thì cậu sẽ làm điều đó ngay lập tức.
"Bây giờ, hãy nhớ," Hermione nói. "Cổng thông tin chỉ nhận ra linh hồn của cậu, nên cậu là người duy nhất có thể đi qua nó, hay thậm chí là được thấy nó. Nếu cậu nhìn thấy một Tử thần Thực tử trong Lều, hãy quay lại ngay lập tức và đừng cố vào lại trong ít nhất một giờ."
"Hiểu rồi, Hermione," Harry sốt ruột nói.
"Mình sẽ canh ở đây càng lâu càng tốt, rồi Ron sẽ thay mình. Chắc chắn sẽ có người đợi cậu ở đây khi cậu quay lại."
"Mình biết rồi mà. Hermione?"
Harry quay lại thì thấy Snape đang đi xuống hành lang. Cậu phải dùng hết ý chí để kiềm nén không chạy đến chỗ ông, ngay cả khi mọi tế bào trong cơ thể đang kêu gào muốn cậu chạm vào người đàn ông đó. Cậu siết chặt tay thành nắm đấm và cắn vào trong miệng mình.
"Con bé này đã ra khỏi giường khi đã quá giờ giới nghiêm, thưa hiệu trưởng," Carrow nói. "Nó cực kỳ không an toàn."
"Thật vậy," Snape nói, khoanh tay lại. "Tôi chắc chắn sẽ giám sát trò ấy về giường. Nhưng tôi muốn nhờ thầy kiểm tra hành lang tầng ba. Tôi nghe thấy những tiếng động đáng ngờ. Tôi sợ rằng các học sinh có thể đang âm mưu điều gì đó."
Đôi mắt của Carrow sáng lên với niềm vui sướng. "Ồ, vâng, thưa Hiệu trưởng. Tôi đi ngay đây," hắn nói, và vội vã chạy xuống hành lang.
Cô bé học sinh càng run dữ dội hơn khi Snape nhìn xuống cô. "Trò nghĩ gì mà rời khỏi giường vậy, đứa trẻ ngu ngốc liều lĩnh?" ông rít lên.
"Em muốn... mẹ em... em đã không nghe tin tức gì về bà kể từ Giáng sinh và..."
"Mẹ của trò sẽ nghe được tin từ ta," Snape nói một cách nguy hiểm. "Trò có thể chắc chắn về điều đó."
Hơi thở của Harry nghẹn lại trong cổ họng. Vì vậy, đây là cách Snape đóng vai trò của mình. Bằng cách mạnh mẽ nhất có thể, Snape đã đảm bảo với cô gái trẻ này rằng mẹ cô vẫn còn sống và sẽ biết rằng cô cũng còn sống.
Nhưng tất nhiên, cô gái, còn quá trẻ và bị lừa trước màn trình diễn của Snape, dễ dàng tin tưởng vào khả năng xấu nhất của những lời đó. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, ngay cả khi khuôn mặt cô bừng bừng giận dữ.
"Thầy... thầy..."
"Biến đi, trò Mockingbird," Snape quát. "Và đi thẳng về ký túc xá của trò. Không đi lòng vòng. Ta sẽ biết nếu trò không vâng lời đấy".
Không cần phải nhắc lại lần nữa; Snape vừa kịp thốt ra lời cuối cùng trước khi cô chạy biến. Snape nhìn theo hướng cô ấy đi, không di chuyển cho đến khi cô ấy khuất tầm nhìn. Sau đó, với một tiếng thở dài nặng nề và một tiếng chửi thề, ông quay lại theo hướng mà ông đã đến.
Harry vội vã để theo kịp ông. Cậu hơi hụt hơi và cảm thấy cơ thể rất yếu ớt, nhưng nhìn thấy Snape ở rất gần khiến cậu tràn đầy năng lượng. Di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, cậu đi theo Snape đến tận văn phòng hiệu trưởng.
"Medusa," Snape lẩm bẩm với con quỷ đá canh gác văn phòng. Không muốn bỏ lỡ cơ hội của mình, Harry lao theo sau ông.
Snape ngồi xuống bàn, hai tay ôm đầu. Harry dành một chút thời gian để nghiên cứu ông ấy. Ông thậm chí còn gầy hơn so với những gì Harry nhớ, và có quầng thâm đen dưới mắt. Hơn nữa, chứng u sầu dường như ập đến với ông từng đợt. Ông là một người đàn ông cô độc đang dần bị đè bẹp bởi sức nặng của việc cố gắng duy trì một trật tự nào đó trong thế giới nguy hiểm, điên cuồng này.
Căn phòng có mùi gỗ tuyết tùng và thảo mộc, và Harry biết cậu ở đây là có lý do. Cậu hít một hơi thật sâu và lấy lại tinh thần. Sau đó, cậu hắng giọng một cách cẩn thận.
Snape ngay lập tức đứng dậy, cây đũa phép đã sẵn sàng. "Kẻ nào?" ông nghiêm giọng. "Bước ra đây mau".
Harry cởi bỏ chiếc áo choàng và cất tiếng. " Xin chào, giáo sư."
Mặt Snape biến sắc. Tuy nhiên, cú sốc nhanh chóng nhường chỗ cho sự buông xuôi. "Potter," ông nói. "Không phải là cậu nên giơ đũa phép lên à?"
"Em không có ý định tấn công thầy," Harry nói. "Em biết thầy đứng về phía chúng em. Và thực sự, việc thầy luôn khỏe mạnh sẽ là lợi ích lớn nhất của em. Thầy định hại em à?"
Snape không nói gì, nhưng ông ấy đã hạ đũa xuống. "Vì ta đã gặp cậu tuần trước và cậu trông trẻ hơn hẳn, nên ta chỉ có thể cho rằng cậu đến từ tương lai," ông nói.
"Từ năm 2002," Harry xác nhận. "Thầy không có vẻ ngạc nhiên nhỉ."
"Có rất ít điều khiến ta ngạc nhiên trong những ngày này, Potter," Snape nói. "Cậu đang làm gì ở đây? Chắc chắn đây không phải là thời gian hợp lý cho cậu đến thăm lại trường xưa."
"Đúng là không phải," Harry đồng ý. "Nhưng em đến để gặp thầy."
Snape không có vẻ ngạc nhiên khi nghe điều đó. "Có những quy tắc nghiêm ngặt chống lại việc thay đổi thời gian, Potter," ông nói.
"Em biết, và em sẽ không thay đổi bất cứ điều gì, dù em có muốn đi chăng nữa," Harry nói. "Nhưng..., thầy là linh hồn bạn lữ của em."
Snape nhắm mắt lại. Khi ông mở chúng ra, trông ông thậm chí còn mệt mỏi hơn trước. "Vậy là những nghi ngờ của ta là đúng."
"Hermione nghĩ là thầy có thể biết," Harry nói. "Mong thầy không phiền khi em nói điều này, thưa thầy, thầy có vẻ không khó chịu như em nghĩ."
"Ta chẳng quá để tâm gì nữa, Potter, và ta rất mệt mỏi," Snape nói. "Chắc ta sẽ thức dậy trong giây lát và thấy rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ rất dài, và điên rồ thôi."
"Đó không phải là một giấc mơ," Harry nói. "Em xin lỗi."
Snape mím môi. Sau đó, không nói một lời, ông đi đến bàn của mình, nhặt một lọ mực lên và dùng hết sức ném nó vào tường.
Harry kinh hoàng nhìn mực đỏ nhỏ giọt xuống những viên gạch, trông giống như máu một cách khó chịu. "Snape!" cậu nói, vươn ra nắm lấy cánh tay ông. "Thầy đang làm gì thế?"
Snape đứng yên, nhưng Harry thậm chí không thể tập trung vào điều đó. Vừa chạm vào Snape, cậu đã hoàn toàn choáng ngợp. Đó là sự nhẹ nhõm ngọt ngào nhất mà Harry từng cảm thấy. Nó giống như khoảnh khắc ngay sau khi đạt cực khoái, khi cậu vẫn đang cưỡi trên những đợt khoái cảm cuối cùng, được thả lỏng bản thân hoàn toàn và cảm giác rằng mọi thứ trên thế giới đều ổn, ít nhất là trong vài giây đó.
Hoặc trong lúc miễn là Snape cho phép Harry bám vào cánh tay ông ấy.
"Thầy cũng cảm thấy thế à?" Harry thì thào.
"Một chút," Snape nói. "Mặc dù ta đoán là không đến mức như cậu cảm thấy đâu. Trông cậu chẳng khác gì một xác chết, Potter."
"Người đáng nhận xét như vậy là thầy đấy." Harry vặn lại.
Snape thở dài. "Chiến tranh đã kết thúc vào thời của cậu chưa?"
"Rồi ạ," Harry nói. Cậu muốn nói nhiều hơn, nhưng cảm thấy điều đó có thể sẽ vượt quá giới hạn của những gì được cho phép.
"Và ta đoán chắc là ta không thể sống sót."
Harry dừng lại. "Điều gì khiến thầy nghĩ vậy?"
"Cậu là bạn lữ của ta, và cậu đã du hành xuyên thời gian chứ không phải sử dụng Floo."
Harry thở dài. "Thầy biết em không thể nói về bất cứ điều gì đã xảy ra."
"Ta biết," Snape nói. Ông gật đầu và hướng về phía một chiếc ghế dài. "Cậu có muốn ngồi xuống không?"
Harry gật đầu và để Snape dẫn cậu đến chiếc ghế dài, trong khi vẫn để Harry bám vào cánh tay mình. Khi họ đã yên vị, Harry cố gắng hết sức để ngừng chạm vào Snape, nhưng nhận ra rằng cậu không thể bắt mình làm vậy. Cứ như thể Snape đang tiếp thêm năng lượng cho cậu chỉ qua sự tiếp xúc nhẹ đó.
"Ta nghĩ cậu nên nói cho ta những gì cậu biết," Snape nói. "Ít nhất là những gì cậu có thể nói."
Harry gật đầu và bắt đầu kể về việc cậu đã nhận ra rằng mình đã cảm thấy khá suy sụp nhưng lại quy điều đó cho sự khắc nghiệt của việc trở thành một Thần sáng, cách Ron cố gắng xoay sở để khiến cậu đến gặp bác sĩ, cách cậu được chẩn đoán là có một linh hồn bạn lữ thất lạc và hành trình tìm ra người đó, cũng là Snape, và cuối cùng là đi qua Cổng để đến được đây. Trong suốt thời gian đó, Snape không nói một lời nào, chỉ thỉnh thoảng phát ra những tiếng động kỳ lạ.
"Và Hermione nói rằng có... những dấu hiệu mà thầy có thể đã nghi ngờ rằng mình đã có một linh hồn bạn lữ," Harry nói, cuối cùng cũng cố gắng đề cập đến chủ đề này một cách cẩn thận.
Severus gật đầu. "Ta đã bắt đầu trải qua giai đoạn đầu của các triệu chứng mà cậu đang gặp phải trước đó. Sau đó là..." Giọng ông nhỏ dần. "Dù là bạn lữ, nhưng có một số điều ta không muốn chia sẻ với cậu, Potter."
Harry gật đầu. "Không sao ạ," cậu nói. "Nhưng sau khi thầy nghĩ rằng thầy có linh hồn bạn lữ thì thầy có nghĩ đó là em không?
"Có," Snape nói ngắn gọn. "Ta đã nghi ngờ điều đó khi cậu đến Hogwarts, và điều đó đã được xác nhận vào năm nay khi cậu rời đi."
Đôi mắt của Harry mở to. "Thầy không bao giờ..."
"Cái gì? KHÔNG!" Snape nói. "Merlin, Potter. Ta không có hứng thú với những thằng nhóc. Nhưng ta cảm thấy sự dễ chịu đó ngay cả với tiếp xúc nhỏ nhất, hiểu chưa? Cậu và ta đã tiếp xúc cơ thể khá thường xuyên trong thời gian cậu ở đây, như việc ta đặt tay lên vai cậu để cảnh báo rằng ta sắp trừ điểm, hay –"
"Hay khi thầy ném em ra khỏi văn phòng?"
Snape lườm cậu. "Đúng. Nhưng với tất cả những lần đó, dù chỉ là một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, ta có thể chắc chắn ngay rằng cậu là linh hồn bạn lữ của ta."
"Có phải,... thầy đã cố gắng làm gì đó với những triệu chứng không?"
"Phải," Snape nói. "Ta đang nghiên cứu một loại thuốc, nhưng ta...thiếu động lực để hoàn thành nó."
Harry gật đầu. Cậu hiểu cảm giác đó. "Em muốn nghe thêm về nó," cậu buộc mình phải nói ra.
Snape im lặng một lúc. "Ta hiểu," cuối cùng ông nói. Ông thở dài não nề. "Cậu sẽ ở đây bao lâu?"
Harry nhún vai. "Hermione bảo em ở lại đây vài giờ. Thầy không phiền chứ?"
"Ta thấy khó mà từ chối," Snape thừa nhận. "Đã lâu lắm rồi ta mới có cảm giác bình yên như vậy." Ông đông cứng lại. "Ta đã không định nói thế."
"Hermione nói những người bạn tâm hồn không thể lừa dối nhau dù chỉ là điều nhỏ nhất," Harry nói. "Đừng lo lắng. Em sẽ không lợi dụng nó để chống lại thầy đâu." Cậu ngáp. "Xin lỗi. Chắc cả tuần này em cũng không ngủ được nhiều hơn 4 tiếng."
"Potter, đừng hiểu lầm," Snape chậm rãi nói. "Nhưng cả hai chúng ta đều kiệt sức và có vẻ như tiếp xúc với nhau khiến chúng ta thoải mái hơn. Chỉ cần đi qua những cánh cửa đó là tới phòng của ta, và..."
"Thầy đang gợi ý chúng ta ngủ cùng nhau à?" Harry hỏi với một nụ cười nhẹ.
Má Snape ửng hồng. "Ta đảm bảo là ta sẽ không –"
"Snape, không sao đâu," Harry nhanh chóng nói. "Em chỉ trêu thầy thôi. Nhưng công nhận là ý kiến này tuyệt thật đấy."
Snape nhìn cậu chằm chằm, mặt ông lộ rõ vẻ không thể tin được. "Điều này là khá điên rồ. Ta không chắc nó có phải ảo giác không nữa."
Harry cười. "Thiếu một chút điên rồ thì sao còn gọi là cuộc sống?"
Hết chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro