Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 11

"Nhưng mình vẫn không hiểu," Harry nói, cẩn thận đặt quả cầu pha lê xuống. Đôi tay cậu chợt cảm thấy lạc lõng một cách kỳ lạ khi không có nó. "Đó không phải là một điều tốt sao? Liên kết đã được ổn định rồi? Và cuốn sách nói rằng một khi điều đó xảy ra, sẽ không còn bất kỳ triệu chứng về vấn đề thể chất nào của việc thiếu đi bạn lữ nữa."

Hermione nắm lấy tay Harry và ấn những ngón tay của cậu vào cổ tay cậu. "Đó là lý do tại sao."

Harry cau mày. "Mình không cảm thấy gì cả."

"Chính xác," Hermione nói, cầm lấy cổ tay cậu và đặt ngón tay của mình lên đó. Khi cô nhìn Harry lại một lần nữa, cô đã rơm rớm nước mắt. "Cậu hầu như không có mạch."

Harry há hốc mồm. "Điều đó nghĩa là gì? Sao nó lại xảy ra được, không phải mình vẫn đang sống sờ sờ đây sao?"

Hermione nhẹ nhàng kéo Harry vào một chiếc ghế, điều mà cậu rất biết ơn, vì cậu không chắc mình có thể tự di chuyển được không nữa. "Mình đoán là cậu vẫn chưa đọc chương đó trong cuốn sách của mình," cô ấy nói, ngồi trên một chiếc ghế khác.

"Chương nói về việc đột nhiên mất đi các chức năng cơ bản của cơ thể cho thấy ai đó còn sống?" Harry hỏi, nhận ra rằng giọng của mình đang cao lên. "Ừ, mình bỏ qua nó rồi."

Cô lắc đầu. "Khi những người bạn lữ có liên kết linh hồn trở nên hoàn chỉnh, linh hồn của họ sẽ hợp nhất theo đúng nghĩa đen. Do đó, khi một người chết, người kia cũng sẽ chẳng thể tồn tại một mình lâu sau đó được. Và vì cậu đã quay ngược thời gian để xây dựng mối liên kết với người bạn lữ đã chết trong hiện tại, nên cậu đã tạo ra một nghịch lý. Liên kết bị rối loạn. Nếu cậu tiếp tục sống trong dòng thời gian mà cậu đang trở lại và gắn kết với Snape, thì cậu sẽ chết ngay sau khi ông ấy tử trận. Nhưng trong dòng thời gian này, cậu vẫn còn sống nghĩa là chưa trải qua sự kiện chết cùng với Snape với tư cách là linh hồn bạn lữ của ông ấy."

"Vậy là mình nửa sống nửa chết à?" Harry hoài nghi hỏi.

"Mình không chắc là mình sẽ gọi nó như thế," Hermione trầm ngâm nói. "Theo mình, có một cách diễn đạt chính xác hơn, là cậu đang mang theo một linh hồn đã khuất bên mình, và nó đang đè nặng phần hồn của chính cậu."

Harry gục đầu xuống bàn. Nó cứng ngắc và thật lạnh lẽo. "Tất cả chuyện này thật điên rồ, chết tiệt," cậu rên rỉ.

"Mình rất xin lỗi, Harry," Hermione đau khổ nói. "Thật lòng mình chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cậu với Snape sẽ tiến triển nhanh như vậy. Mình đã phấn khích khi tìm ra một giải pháp nhanh chóng và có khả thi đến mức mình đã không nghĩ thấu đáo và phân tích những hậu quả có thể xảy ra, thậm chí là cân nhắc đến cái nghiêm trọng nhất. Biết đó là cậu, đáng ra nó là cái đầu tiên mình nên nghĩ đến mới phải."

Harry nắm lấy tay cô. "Không sao đâu. Cậu cũng không thể lường trước mọi chuyện được. Mình cũng chưa từng nghĩ sẽ tiến triển như thế này với Severus. Chuyện đã xảy ra rồi, ta cũng chẳng thể làm gì khác. Trừ khi cậu muốn tạo ra một cái Cổng mới để quay lại thời điểm chúng ta quyết định tạo Cổng," cậu nói với một nụ cười nhẹ.

"Không buồn cười đâu," Hermione nói.

"Xin lỗi," Harry nói. "Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Mình... mình sắp chết sao?"

Hermione cắn môi, tỏ vẻ kiên quyết. "Dĩ nhiên là không. Cậu chỉ cần ngăn không cho mối liên kết tăng cường thêm. Không quan hệ tình dục nữa –"

"Hermione!" Harry kêu lên.

"Không quan hệ tình dục nữa," cô lặp lại một cách kiên quyết. "Và cố gắng đừng để trái tim của cậu trở nên... dính líu hơn nữa."

"Nhưng sẽ không đâu," Hermione lặng lẽ nói. "Snape chết rồi, Harry."

Harry đứng dậy. Chân cậu run rẩy, và ngực cậu vẫn còn đau, nhưng ít nhất cơn buồn nôn dường như đã qua. "Mình đi ngủ đây. Và sau đó mình sẽ đến gặp Severus."

Harry thầm thở phào nhẹ nhõm khi Hermione đã không cố gắng ngăn cản cậu.

Hết chương 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro