Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5

......

Harry bị đánh thức bởi cơn đau nhói ở mắt.

Cơn đau đến quá bất ngờ, khiến cậu không kịp chuẩn bị. Nó trực tiếp khiến não cậu tỉnh lại. Tiếp sau đó là một cơn chóng mặt buồn nôn. Harry đột ngột mở mắt ra, nhưng những gì cậu nhìn thấy chỉ là một màn tối đen kịt.

Cậu khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy gọi "Severus?"

Snape, người vẫn đang phân loại giấy tờ trên bàn, cau mày, đứng dậy đi đến chiếc ghế sofa nơi Harry đang nằm. Ông tình cờ thấy chàng trai của mình nằm trên thảm ngủ ngon lành trong lúc ông đang sửa bài, nên mới chuyển cậu lên ghế sofa vì sợ cậu sẽ bị cảm lạnh. " Sao vậy?"

Harry chớp mắt, cảm giác chóng mặt buồn nôn bắt đầu thuyên giảm. Tầm nhìn tối đen như mực bắt đầu mờ dần, thị giác của cậu đã trở lại. Cậu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Snape: "Không có việc gì, ông sửa luận văn xong rồi?"

"Còn nhà Gryffindor năm thứ tư." Snape ghi nhớ trong lòng chuyện kỳ quái vừa rồi. Ông hy vọng có một ngày Harry sẽ nói cho ông biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, cậu vừa rồi rõ ràng còn rất sợ hãi.

Harry cười. "Luôn giữ điều đau đớn nhất đến cuối cùng?"

"Thói quen của chúa cứu thế." Snape cười khẩy.

Harry vô tội chu môi, đứng dậy đặt một nụ hôn lên trán Snape, ấn nhẹ lên môi ông thêm hai lần để xua đi sự không hài lòng của ông: "Nhưng đó là chuyện lâu rồi, Severus."

Snape ném cho cậu một cái nhìn khinh thường. Ông đi vòng quanh bàn, lấy một lọ dinh dưỡng đặt ở góc trái trên giá thuốc, nhét nó vào tay Harry. Dưới sự phản kháng tức thời của cậu, ông đã bác bỏ lý do từ chối uống thuốc của cậu một cách không nghi ngờ gì.

Harry cần nghỉ ngơi.

Năm thứ bảy cùng chiến dịch tiêu diệt của Sở Thần sáng đã gây ra nhiều tổn hại cho thân thể cậu. Có thể là còn hơn cả sức ép của công việc xây dựng lại sau chiến tranh và những thứ linh tinh khác. Snape hiểu rằng Harry đã không được nghỉ ngơi thực sự kể từ sau cuộc chiến. Ông tỉnh dậy trên giường bệnh của St Mungo và thấy người yêu tội nghiệp của mình đang nằm trên chiếc bàn cạnh giường, tay ôm chặt những tài liệu chưa kịp đọc.

Ngay cả các giáo sư ở Hogwarts, sắp đến kỳ thi, thường ngày cũng không bận rộn như cậu. Chưa kể cậu còn phải ra mặt trận chiến đấu. Trong tháng này, Snape đã chứng kiến ​​nước da của Harry xấu đi qua từng ngày, cân nặng của cậu sụt giảm đáng kể chỉ trong vòng vài tuần.

Đó là người yêu của ông, làm sao ông không đau lòng được.

Vì vậy, ông đã cố gắng hết sức để học cách khoan dung với thói quen ngủ bù trong lớp của cậu. Lúc đầu ông thỉnh thoảng vẫn gõ vào bàn của cậu nhắc nhở, nhưng sau đó ông thấy rằng cậu ngủ không hề ngon giấc. Cậu chỉ dùng một cái bịt tai chống ồn để thay cho tất cả những gì cậu muốn nói.

"Severus?"

Bờ môi mềm mại của vị cứu tinh giúp ông tỉnh lại. Snape cau mày hưởng thụ nụ hôn do cậu chủ động, cũng không từ chối Harry đang lợi dụng cách này để vượt qua mùi vị không quá tốt của dược Dinh dưỡng.

Cậu khẽ thở dài, thầm nghĩ khả năng pha chế thuốc của người yêu thật sự đã tiến bộ hơn một chút rồi. Cậu chọn ngậm lại thuốc dưới lưỡi vì đã nếm được bên trong thứ thuốc ngủ khiến cậu không phải gặp ác mộng mỗi đêm.

"Em biết ta vẫn còn giấy tờ để sửa."

"Cái đó không thành vấn đề, Severus. Em biết khóa học của năm bốn là ngày kia." Harry liếm khóe miệng còn dính nước bọt, lại bĩu môi vì mùi vị kinh tởm của Độc dược "Khi nào thì ông mới làm ra thứ Độc dược có hương vị ngon một chút? Em đảm bảo, nếu như ông có thể chế tạo ra một lọ dược hồi phục vị cam, sẽ không có nhiều người cự tuyệt Phòng y tế như vậy."

Snape cười lạnh một tiếng, nắm lấy tay Harry, xuyên qua lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve eo của cậu, giống như đang an ủi một con mèo nhỏ có lông. "Ta nghĩ em nên biết rằng, quá nhiều chất phụ gia sẽ làm suy yếu tác dụng của thuốc, mà Phòng y tế vốn là nơi em không nên đến."

Harry phản bác: "Trước mắt ít nhất em cũng tình nguyện đi đến Phòng y tế, còn hơn đến tiết học Độc dược của ông."

"Thật đáng tiếc---Thật tệ khi ta không còn là giáo sư Độc dược nữa. Nếu không thì nhà Gryffindor đã mất đi năm mươi điểm quý giá vì việc trốn học của trò Potter."

"Ồi, thôi nào, Severus." Harry bật cười thích thú trước sự hài hước mà lạnh lùng của ông. Cậu đẩy Snape xuống chiếc ghế sofa đơn chật hẹp, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, nép mình vào hơi ấm trong vòng tay của ông. Tác dụng của dược Dinh dưỡng lại khiến cậu buồn ngủ "Em nghĩ tối nay ông sẽ ngủ cùng với em chứ?"

"Đương nhiên." Snape rất tự nhiên đặt tay lên lưng Harry, ngăn cho cậu mất thăng bằng mà ngã xuống. Ông nhìn đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm của cậu, khóe môi vô ý cong lên.

Họ trò chuyện một lúc về tiến độ còn lại của chiến dịch tiêu diệt. Khi Harry ngáp lần thứ ba, Snape ngừng chỉ trích sự kém cỏi của các Thần sáng và đẩy cậu vào phòng tắm dưới ánh mắt bối rối của cậu.

Harry nhanh chóng nhận ra rằng chính người yêu lớn tuổi của mình nghĩ rằng họ nên nghỉ ngơi. Vì vậy cậu đã tắm rửa sạch sẽ rồi lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ trước.

Khi Snape trở lại, Harry đã ngủ được một lúc. Ông cố ý bước chậm lại, nằm vào vị trí bên cạnh cậu, nhìn cậu tự mình nhích đến, tìm nơi có hơi ấm để tựa vào. Từ phía sau, ông chậm rãi ôm lấy người yêu đang ngủ say, nhét cậu vào trong chăn rồi cùng chìm vào mộng đẹp.

.

Hermione đã phát hiện ra chỗ không ổn của Harry trong lớp học Độc dược.

Ánh sáng lờ mờ trong phòng học Độc dược không tốt cho mắt của bọn họ. Nhưng vì hầu hết các loại Độc dược đều phải được chế tạo trong điều kiện lạnh và tối nên nhà trường đã không cải thiện vấn đề ánh sáng của phòng học Độc dược.

Thông thường, loại điều kiện ánh sáng mờ này vẫn phù hợp với những học sinh đang học. Nhưng vì mắt của Harry có vấn đề, loại không gian tối tăm này liền trở nên cực kỳ nguy hiểm đối với cậu.

Cô nhìn vị cứu tinh nhà Gryffindor dụi mắt đến đỏ ửng, nhìn sang bên Ron giải thích, sau đó đổi chỗ ngồi với Seamus, làm cùng một tổ với Harry.

Lớp học hôm nay học về dược Đa dịch. Một trong những loại Độc dược cần nhiều loại thảo mộc khác nhau. Cây sơn trà có màu xanh lá giống như cây bọ hung và một số loại thảo mộc không liên quan khác. Mặc dù vẻ ngoài của chúng có màu sắc giống nhau, hình dạng của hai con côn trùng khá khác nhau. Bất kỳ phù thủy nào có đôi mắt bình thường đều có thể nhanh chóng nhận ra chúng. Nhưng Harry đã không phân biệt được.

Hermione đã phát hiện ra việc cậu nán lại trước chiếc lọ có con bọ hung và lọ có sâu bọ. Cô bình tĩnh đến gần cậu, đưa chiếc lọ chứa con bọ hung vào tay cậu bằng một tay: "Harry, Seamus nói với mình rằng cậu đã quên những con bọ hung trông như thế nào?"

Harry xấu hổ cười, dụi dụi đôi mắt đau rát, chảy ra vài giọt nước mắt. Khi mở nắp chiếc lọ bịt kín, cậu liếc nhìn vào cái vạc vẫn đang sôi, "Không, Hermione. Mình chỉ đang băn khoăn không biết nên thêm gì sau khi thêm cánh đăng ten...Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu."

Vừa nói, cậu vừa dùng nhíp nhặt một con bọ hung tội nghiệp. Định ném nó vào vạc để thúc đẩy tiến độ pha chế thuốc, nhưng Hermione đã kéo cổ tay cậu vào giây phút cuối cùng.

Harry bối rối nhìn người bạn bên cạnh mình, cậu không thể nhìn rõ sắc mặt của cô trong tầm nhìn mơ hồ của mình. Nhưng cậu có thể đoán được từ sự dao động sức mạnh phép thuật yếu ớt bên cạnh mình, rằng có điều gì đó không ổn.

Những gì xảy ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Cậu nhìn thấy Hermione giơ tay ra hiệu cho Slughorn. Sau khi được cho phép, cô kéo mạnh cổ tay cậu và lao ra khỏi phòng học Độc dược. Hermione muốn lao tới văn phòng trong hầm. Harry vội vàng kéo cô lại, cảnh giác hỏi sau khi phóng ra thần chú cách âm "Có chuyện gì vậy Hermione? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Merlin! Mình không thể tin rằng cậu không nhận ra được mức độ nghiêm trọng của việc này!" Hermione lo lắng hét lên, đôi mắt nâu của cô nhìn thẳng vào cặp mắt xanh lá tuyệt đẹp của Harry. Dường như nó được bao phủ bởi một lớp vật thể màu xám, "Mắt cậu lại kém rồi sao? Đừng chối, cái lọ mà mình vừa đưa cho cậu rõ ràng là một lọ bọ cánh cứng."

Harry thoáng chốc sửng sốt trước giọng điệu giận dữ của cô, bối rối đến mức không thể nghĩ ra lý do nào để bác bỏ. Cậu sợ hãi cúi thấp đầu, đáng thương chớp chớp đôi mắt to, cố gắng làm cho cơn giận của bạn mình dịu đi một chút.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro