Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Chương 4

Hermione biết rằng Harry sẽ chọn một lớp học mỗi ngày để bổ sung cho giấc ngủ của mình. Và nếu hôm đó có lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thì đó chắc chắn sẽ là lựa chọn đầu tiên của cậu. Cô nhìn Snape gõ lên bàn một cách tượng trưng khi cậu ngủ gật trong lớp vài lần, sau đó chỉ đơn giản là để cậu ngủ thiếp đi.

Cô chưa bao giờ được hưởng sự dung túng như vậy, cô oán thầm.

Trên thực tế, mặc dù không tán thành cách làm ngơ của cặp đôi cuồng nhiệt này, nhưng cô vẫn hy vọng Harry có thể ngủ một giấc để hồi phục sức khỏe đang nguy kịch. Gryffindor dũng cảm và hiếu chiến thường là người xông lên phía trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ. Những phép thuật mà cậu cần để dự phòng đều lớn hơn họ rất nhiều, cả về số lượng lẫn sức mạnh.

Khi Snape tuyên bố tan học, Hermione và Ron đã cố gắng hết sức để kéo Harry ra khỏi giấc mơ. Vì vậy, Gryffindor tóc đỏ nhanh trí đã quyết định sử dụng một câu thần chú châm chích nhẹ để đánh thức người bạn đang ngủ của mình. Nhưng đã bị cái nhìn đe dọa của Snape kịp thời ngăn lại.

"Ta nghĩ các trò có thể đi." Snape thu dọn giáo án, dùng đũa phép lau sạch bảng đen, bước đi tới gần bọn họ. Ông cau mày lạnh lùng nhìn hai người, giả vờ như đột nhiên giật mình, cười lạnh nói: "A... Chẳng lẽ nhóm dũng sĩ nhà Gryffindor muốn học thêm một chút nữa?"

Ron và Hermione thoáng lạnh sống lưng, hoảng hốt bỏ chạy dưới ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông.

Nhìn hai người rời đi, sau khi chắc chắn rằng lớp học đã trống, Snape chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Harry. Ông vươn ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt bọng mắt thâm quầng do thiếu ngủ của cậu, vén đi những sợi tóc bị rủ xuống trước mắt.

"Ưm... Severus?"

Harry bị động tác của ông đánh thức. Cậu vùi gương mặt vẫn còn ngái ngủ vào giữa hai cánh tay, vùng vẫy một hồi mới cố gắng ngẩng đầu lên. Cậu nhìn quanh lớp học vắng vẻ và lúng túng nắm lấy tay Snape. "Em xin lỗi, nhưng em buồn ngủ quá."

Severus thật sự là càng ngày càng cưng chiều cậu, Harry ngáp một cái rồi thầm nghĩ. Trong quá khứ ông sẽ không bao giờ tha cho bất kỳ học sinh nào ngủ quên trong lớp của ông, bao gồm cả cậu. Nhưng kể từ khi bắt đầu Chiến dịch tiêu diệt Tử Thần Thực Tử, sự khoan dung của ông ấy đối với cậu đã tăng lên rõ rệt ... Chẳng lẽ đây là sức mạnh mãnh liệt của tình yêu khi đôi bên xa cách lâu ngày?

Snape nhướng mày. "Vậy thì nhà Gryffindor sẽ bị trừ một điểm, bởi vì trò Potter ngủ trong lớp."

"Này! Ông không thể làm như vậy!"

"Tất nhiên ta có thể. Đó là quyền của ta."

Harry thấy người yêu mình cười không thành tiếng. Ngước nhìn đáy mắt đầy ý cười của Snape, cậu không thể ngăn được cảm giác hạnh phúc lấp đầy trong tim.

Vào lúc chạng vạng tối, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm các đám mây trên bầu trời trong vắt thành những cục bông màu hồng nhạt. Ánh nắng xuyên qua khung cửa lớp, lặng lẽ chiếu lên cơ thể hai người, vô tình khoác cho họ một lớp lụa vàng mỏng.

Người tình không còn trẻ của cậu chỉ ngồi bên cạnh và nhìn cậu - gần như thâm tình dịu dàng, không nói một lời. Harry có thể nhìn thấy rõ ràng tâm trạng thoải mái của ông cùng với cây đũa phép nằm trên trang giáo án. Cậu cũng có thể thấy rõ sự yên bình và tĩnh lặng tràn ngập trong đôi mắt của Snape.

Ma xui quỷ khiến, cậu rón rén lại gần mặt Snape, tựa trán vào mặt ông.

Không khí nóng dần lên, ánh mắt của ông như đang thúc giục cậu phải nhanh chóng làm điều gì đó. Harry im lặng nuốt nước bọt, biết rõ rằng cậu không thể chịu được việc Severus nhìn cậu như vậy. Cậu sẽ phát điên mất, cậu muốn--hôn lên đôi môi của ông.

"Severus."

Cậu gọi tên thánh của ông, giọng điệu nhẹ nhàng trìu mến, tựa như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy cả hai người "Ừm?"

Giọng nói của ông cũng khàn khàn nhuốm vài phần dục vọng, giọng điệu trầm ấm lúc trước, nay đã trở nên cực kỳ từ tính.

Hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt, đốt cháy cảm xúc nóng bỏng trong không khí. Hoàng hôn phủ lên hàng mi sẫm màu của Snape một lớp vàng nhạt, đôi mắt đen xoáy của ông được ánh sáng tuổi trẻ của cậu chiếu vào. Đó là minh chứng cho tình yêu của họ.

Ông muốn hôn cậu. Hôn cậu thật lâu.

"Có thể chứ?"

Tất nhiên rồi. Snape nghĩ và nghiêng người về phía trước, thầm mắng yêu trong lòng "Potter chết tiệt, yêu tinh nhỏ chết tiệt."

Họ ôm và hôn nhau cuồng nhiệt dưới ánh chiều hoàng hôn, một khi đã có phút mở đầu cả hai đều không nghĩ sẽ dừng lại. Họ đắm chìm trong nụ hôn sâu ngọt ngào, tham lam hấp thụ hương vị của nhau.

Thân thể hai người dán vào nhau sát sao không chút khe hở. Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt cùng với hơi nóng từ bụng dưới truyền lên não. Harry cảm thấy bàn tay mát lạnh của người yêu luồn vào trong áo mình, lướt qua vuốt ve cơ bắp ở eo cậu một cách tùy tiện. Điều này khiến cậu cảm thấy vừa kích thích vừa sợ hãi.

Cậu thích Snape làm như vậy, Harry nghĩ mình sẽ ngất đi vì nụ hôn cháy bỏng này mất. Bọn họ thật sự rất hợp nhau, như thể sinh ra là dành cho đối phương-cảm giác này rất tuyệt.

Khi nụ hôn kết thúc, Snape thỏa mãn buông Harry ra. Ông ôm cậu đặt lên trên bàn học, đồng thời nhặt giáo án của mình lên, chờ Harry lấy lại hơi rồi đỡ cậu xuống: " Bữa tối?"

Harry nheo mắt nhìn người yêu của mình, tầm nhìn có hơi mơ hồ, nhớ lại những gì Hermione đã nói về tình trạng mắt của cậu trong Rừng biên giới. Nhưng chuyện này rất nhanh đã bị cậu quên béng, cậu vui vẻ gật đầu, tự mình đưa ra yêu cầu: "Em muốn ăn ở dưới hầm —— có được không?"

Snape gật đầu. "Em vốn có đặc quyền này, Harry."

.

Bữa tối hôm nay ngon hơn nhiều so với Harry tưởng tượng.

Không có bầu không khí ồn ào như trong giảng đường cùng với những ánh mắt nhìn ngó của người khác. Harry có thể chọn vị trí và tư thế yêu thích của mình để ăn thoải mái hơn. Chẳng hạn như ngồi xổm trên ghế để cắt bít tết – tư thế này đã bị Snape ghét bỏ và ngăn cản. Nhưng có vẻ như không hiệu quả cho lắm vì cậu vẫn giữ nguyên tư thế kỳ cục đó.

Nhưng nhược điểm của việc ăn trong hầm là cậu không thể công khai hoặc bí mật loại bỏ bớt thức ăn trên đĩa của mình. Nó không giống như lúc hỗn loạn ở sảnh đường. Cậu không thể tận dụng cơ hội để lén bỏ những thứ cậu không muốn ăn xuống sàn nhà cho lũ gia tinh trong Hogwarts thu dọn chúng.

Mà cậu cũng nghi ngờ rằng Severus ít nhiều đã chú ý đến hành động kì lạ của cậu trong sảnh đường. Vì người yêu của cậu đã không rời mắt khỏi cậu trong suốt bữa ăn.

Sự nghi ngờ của cậu đã được xác nhận khi Snape ép cậu ăn hết nửa đĩa salad cá ngừ. Harry bất đắc dĩ nhìn thức ăn trên đĩa, chớp chớp đôi mắt xanh lá sáng ngời: "Severus—"

"Ăn đi." Snape mặt không chút thay đổi, nói.

Harry uất ức bĩu môi, dùng nĩa đẩy một nửa salad sang một bên, thăm dò chỉ vào nửa còn lại: "Được không?"

Snape một lần nữa đem nửa phần kia trở lại, nhìn lướt qua gương mặt phụng phịu của Harry, buồn cười nói "Không được mặc cả."

Harry khoa trương than trời một tiếng, nhét món salad vào miệng với vẻ mặt không cam lòng. Cậu nhai lá rau diếp một cách hung dữ, như thể đang muốn trút sự giận dỗi với người yêu đáng ghét đã ép cậu ăn — được rồi, kỳ thực cậu vẫn còn miễn cưỡng ăn thêm được.

Sau bữa tối, Harry lấy cuốn sách "Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám" rồi ngồi trên tấm chăn len trải dài trên sàn cạnh lò sưởi. Học lại những bài học mà cậu bỏ lỡ khi đã ngủ suốt ngày hôm nay. Ngọn lửa nhảy nhót trong lò, sưởi ấm toàn bộ cơ thể cậu từ trong ra ngoài. Bỗng nhiên sự mệt mỏi ập đến tràn vào toàn bộ não cậu.

Kỳ quái, rõ ràng cậu vừa mới tỉnh lại không lâu. Harry rên rỉ đau đớn, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ của mình. Ít nhất thì cậu cũng phải đợi cho đến khi Severus xong việc, nếu không thì đó là tạo thêm việc cho người yêu của cậu.

Ánh sáng trong hầm không đủ, khiến mắt cậu hơi nhức. Tầm nhìn sau khi tỉnh dậy mờ mịt như sương mù. May mắn thay, tình huống này chỉ là một triệu chứng nhỏ xảy ra sau khi cậu vừa mở mắt. Vì vậy Harry không quan tâm đến nó nữa.

Rốt cuộc, cậu chỉ có một tuần để cùng Severus trò chuyện. Tất cả những chuyện thượng vàng hạ cám đó đều phải lui hết về sau khi ở trước mặt ông.

Nhưng tiếng lách tách của ngọn lửa thực sự là khiến cậu buồn ngủ quá!. Cậu nguyền rủa ngọn lửa không biết tốt xấu, Harry nhéo mạnh vào đùi mình, cố gắng để giữ sự tỉnh táo. Cậu nheo mắt cúi xuống nhìn đống sách trên đùi, nhớ lại xem mình đã ôn bài tới đâu rồi?...Ông Kẹ? Không đúng lắm,...có thể là một giám ngục?

Ngồi thế này mệt lắm. Cậu lại ngáp dài, thuận theo ý muốn của cơ thể, nằm nghiêng trên tấm thảm mềm mại, ngái ngủ lật giở một trang sách.

Những tín hiệu buồn ngủ từ dây thần kinh truyền đến, khiến suy nghĩ của Harry bắt đầu chậm lại. Mí mắt cậu giờ nặng trĩu như thể chúng chứa đầy chì. Suy nghĩ vô tư của cậu thậm chí còn điên cuồng nghĩ đến việc sử dụng Lời nguyền xuyên tim để xua tan cơn buồn ngủ. Nhưng không may, trước khi cậu kịp rút đũa phép từ túi quần ra, sự mệt mỏi đã nhanh chóng lấy đi ý thức của cậu.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro