Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Chương 3

Trong bữa tối, Harry đã chọn đến giảng đường để ăn tối với các bạn cùng lớp. Trên thực tế, tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Snape trùng với giờ ăn tối. Khi cậu từ hầm đi ra, vừa vặn gặp phải tiết Độc dược của lớp bên cạnh đã tan học. Cho nên cậu rất tự nhiên đi theo đám đông vào giảng đường.

Cậu tin rằng giáo sư của cậu sẽ hiểu cho mình vì đã rời đi mà không nói lời tạm biệt. Cậu đã không trở lại Hogwarts trong một tuần. Nếu Severus hiểu ý của cậu, có lẽ trong thời gian ăn tối, cậu có thể may mắn nhìn thấy người yêu của mình ở bàn ăn của giáo viên.

Trong sảnh đường, cậu đụng phải Ron và Hermione đang ngáp ngủ, đôi mắt của Ron và Hermione mở to ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu: "Này anh bạn. Lão dơi (bị cậu lườm một cái)... Snape cuối cùng cũng cho cậu ra khỏi hầm? Ông ta đã làm gì cậu?"

Harry không tình nguyện ngồi xuống ghế, vị trí cậu đã ngồi gần bảy năm nay. Hai thành viên khác của Tam Giác Vàng lập tức ngồi xuống bên cạnh cậu: "Là giáo sư Snape, Ron. Mà Severus là người yêu của mình, chuyện này mấy tháng trước mình đã nói với cậu rồi mà."

"Ồ ồ, được rồi. Thành thật mà nói, mình chỉ hơi khó tiếp nhận mà thôi." Ron ấm ức bĩu môi, gắp một cái đùi gà trên bàn, cắn một miếng thật lớn "Dù sao thì lúc học năm thứ năm, khi mà cậu vẫn còn tranh cãi với ông ấy vì sự kiện Bế quan, rồi cậu đột nhiên hòa giải... mình vẫn còn thấy hơi bối rối."

"Cậu cũng nên quen dần đi chứ!"

Hermione trợn mắt, tự bưng cho mình một bát canh bí ngô, cũng lấy cho Harry một bát canh gà nấm ở khá xa, theo thỉnh cầu của cậu. "Còn nữa, Harry. Mắt cậu sao rồi?"

Cô ấy vẫn còn để ý đến vấn đề này.

Harry đẩy kính theo thói quen, kinh ngạc nhìn người bạn nghiêm túc của mình. Nhớ tới vẻ mặt lo lắng của người yêu, chậm rãi lắc đầu: "Mọi thứ vẫn rất tốt, bây giờ mình đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Có lẽ do cậu nhạy cảm quá thôi."

Hermione rất nhanh bắt được sơ hở trong lời nói của cậu, cau mày nói: "Cậu không nói cho giáo sư Snape?"

"Không, Hermione. Đó không phải là điều quan trọng, mình không cần phải nói với ông ấy." Harry đặt một miếng bít tết khác lên đĩa của mình, cắt một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai hai lần rồi nuốt nó, "Hơn nữa Severus gần đây đã quá bận rộn. Mình không muốn khiến ông ấy lo lắng thêm nữa."

Hermione muốn nói rồi lại thôi, nhìn cậu không có vẻ gì là đang đùa giỡn. Sau đó có chút do dự gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu, mình nói là nếu như mắt cậu có bất kỳ thay đổi gì, nhất định phải nói cho giáo sư Snape biết, Harry. Đó là vì tốt cho cậu, cũng tốt cho ông ấy. Đêm qua..."

Lại là đêm qua.

Harry không rõ nguyên do chớp mắt, cố nhớ những ký ức còn sót lại khi nằm dưới gốc cây. Cậu đã gắng hết sức để moi ra một số thứ mà cậu đã quên trong đầu, nhưng tiếc là cuối cùng cũng không có manh mối gì. Ký ức của cậu chỉ còn lại những ánh đèn đung đưa cùng tiếng lá xào xạc, rồi cậu cuộn tròn bên gốc cây ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại thì đã là chiều nay.

Cậu lại nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Severus và hơi thở run rẩy khi ông lao vào phòng ngủ, tất cả những điều đó cho thấy rằng người yêu của cậu có thể đã thức cả đêm để chăm sóc cậu. Nhưng ngoại trừ Lời nguyền Xuyên tim và tầm nhìn bị mờ, cậu cũng không bị thương chỗ nào khác, Merlin phù hộ, ở điểm này cậu chắc chắn mình không nhớ lầm.

Vậy cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Vâng, vâng! Snape chết tiệt đã lấy đi một trăm điểm của nhà Gryffindor vào đêm qua - chỉ vì chúng ta để một mình cậu ở đó bên gốc cây - thật vô lý!" Ron đột nhiên đặt mạnh cái ly lên mặt bàn, hô to.

Harry và Hermione nháy mắt với nhau, một người ngầm hiểu lấy cái ly từ trong tay Ron, người kia vỗ nhẹ vài cái, cuối cùng xác nhận người bạn đáng thương của họ đã nhầm đồ uống có cồn nồng độ cao thay vì nước bình thường.

"Trước đây mình không nghĩ sức uống của Ron lại như này ..."

"Cậu ấy không thể uống quá nhiều, giờ thì cậu biết rồi đấy."

Vì lý do này, họ cũng muốn kịp thời tạo ra hai cái thần chú khóa miệng mạnh mẽ để ngăn Ron nói thêm bất cứ điều gì thái quá, nhưng đã quá muộn — bởi vì giọng nói của cậu ấy đã thành công thu hút sự chú ý của toàn bộ khán phòng. Điều đó đã khiến giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám vừa bước vào cửa hội trường nhìn xuống.

"Ngài Weasley" Snape vẻ mặt dữ tợn đi phía sau ba người. Ông nở nụ cười tà ác, dùng một vòi nước trong suốt kéo Ron khỏi trạng thái hơi say "Nếu như cậu có điểm gì bất mãn với ta, ta nghĩ phòng hiệu trưởng bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu." Ông liếc nhìn Harry đang chống cằm xem kịch vui "Nhà Gryffindor bị trừ mười điểm vì dám phê bình giáo sư."

Nói xong, ông bước đi đến chỗ ngồi của giáo viên. Trước khi ngồi xuống, ông trừng mắt nhìn toàn bộ khán phòng đang im lặng. Sau khi nó trở lại nhịp sống hối hả thường ngày ông mới ngồi xuống với một sắc mặt lạnh lùng.

Chẳng mấy chốc, ông bắt gặp ánh mắt của Harry. Snape lầm bầm một tiếng, cúi đầu không đáp, tự mình đi lấy bữa tối. Mái tóc đen dài ngang cằm của ông lưa thưa rủ xuống một bên đĩa, không tránh khỏi vài giọt nước chấm dính trên đuôi tóc.

Harry lơ đãng nhìn người yêu đang ngồi ăn một mình, tự nhiên nhìn thấy vết bẩn trên đuôi tóc. Cậu giơ cây đũa phép ra, khẽ thì thầm một câu thần chú có tác dụng tẩy rửa mạnh mẽ. Rồi lại tập trung vào việc ăn sau khi thấy tóc của Snape không còn rối bù vì dính nước nữa.

Nơi cậu không nhìn thấy, Snape lặng lẽ che giấu ý cười gợi trên khóe môi, lặng lẽ để lại một ly nước ép bí đỏ.

Tốc độ ăn của Harry chưa bao giờ là chậm, chưa kể đến việc cậu bé vàng của cụ Dumbledore vừa sống sót sau một cuộc chiến tàn khốc: trong lần rượt đuổi cuối cùng gần như họ không có thời gian nghỉ ngơi .Vì mạng sống trước mắt đang bị đe dọa thì ăn cũng được mà không ăn cũng không sao, ba người thường ăn bữa này bỏ bữa kia, cho nên khi chiến tranh kết thúc ai cũng gầy đi không ít.

Sau đó, công việc sửa sang lại kiến trúc sau chiến tranh một lần nữa lấy đi cơ hội nghỉ ngơi của nhiều người. Harry phải gánh trên vai trọng trách của vị cứu tinh và dành rất nhiều thời gian cũng như sức lực cho việc sửa chữa Hogwarts. Nếu không phải Snape vẫn hôn mê ở St. Mungo, e rằng chút bình yên cuối cùng của ông đều bị các loại công việc này chiếm mất.

Severus là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu vào thời điểm đó. Harry thầm nghĩ, cậu biết trạng thái tinh thần của mình lúc đó tồi tệ như thế nào. Hermione đã nhiều lần yêu cầu cậu gặp bác sĩ tâm lý Muggle vì lý do này, nhưng cậu đều từ chối tất cả.

Merlin phù hộ, thật tốt là ông ấy đã tỉnh.

Miếng bít tết cuối cùng đi vào bụng, Harry thỏa mãn ợ một tiếng, đứng dậy muốn rời đi: "Mình ăn xong rồi, mình đi trước."

Hermione không hài lòng liếc nhìn món salad còn sót lại trên đĩa của cậu cùng bát súp đặc mới chỉ uống được một nửa. Cô kéo Harry lại một cách mạnh mẽ và trao đổi ánh mắt với Snape, ông cũng đang nhìn cậu: "Nhưng cậu ăn quá ít, Harry. Ít nhất cậu cũng phải ăn hết món súp này đã."

"Ôi, Hermione. Tại sao cậu lại giống Molly vậy?" Harry cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của cô ấy. Khi biết rằng không thể phản kháng, cậu đành phải bất lực ngồi trở lại, múc một thìa súp đặc rồi lại đem nó đổ trở về "Mình thực sự ăn không vô."

"Có lẽ cậu nên nói chuyện với giáo sư Snape về điều đó?" Hermione ra hiệu cho cậu nhìn về phía ông đang ngồi trên băng ghế.

Harry liếc nhìn người yêu đang nhướng mày, hoàn toàn thất bại. Cậu giơ hai tay đầu hàng, miễn cưỡng húp một thìa canh còn lại, lẩm bẩm nói: "Mình không biết cậu đã liên thủ với Severus từ khi nào vậy?"

"Đơn phương, tự mình bắt đầu." Hermione hài lòng nhìn thấy cậu uống hết bát súp đặc còn sót lại, đem miếng bít tết trên đĩa của mình chia làm hai nửa, rồi nói một câu không đầu không đuôi "Cậu đã khiến chúng mình lo lắng gần như cả đêm, đặc biệt là ông ấy."

"Chà... nhưng mình nghĩ mình không có bị thương chỗ nào khác?"

"Cậu thực sự không có." Hermione thở dài "Nhưng chắc chắn rằng Lời nguyền xuyên tim đã làm tổn thương cậu nhiều hơn thế, Harry à, vì sức khỏe của cậu không tốt. Đêm qua hơi thở của cậu đứt quãng như thể sắp đi gặp Merlin - điều đó làm tất cả chúng mình đều rất sợ hãi."

"Ôi Merlin". Harry cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khó trách cậu không có chút ký ức nào về chuyện sau khi cậu gục ở gốc cây. Bởi vì cậu đêm qua căn bản không phải ngủ mà là hôn mê.

"Nếu như không phải bà Pomfrey xác nhận và bảo đảm tính mạng của cậu không có nguy hiểm, chỉ sợ giáo sư Snape đã sớm một phát đạp văng cửa phòng cấp cứu của Thánh Mungo."

Severus. Cậu ngước lên nhìn người yêu lần nữa, nhưng Snape đã chuyển ánh mắt của mình sang bàn Slytherin.

Các lớp học năm bảy của Hogwarts nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Harry. Tầm quan trọng của N.E.W.T khiến hầu hết học sinh năm bảy đều dành thời gian rảnh rỗi của mình để vùi đầu vào sách vở. Lần này Hermione bắt đầu lo lắng cho kỳ thi từ rất sớm.

Xét cho cùng, học tập với cường độ cao sẽ khiến một số người cạn kiệt năng lượng. Thật không may, Harry là một trong số đó. Cùng lúc đó, Harry có một người bạn trai với thành tích nổi trội, mà Snape cũng là giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro