Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

Chương 21

Tâm trạng tồi tệ của Snape kéo dài cả tuần.

Harry vốn tưởng rằng chuyện nhỏ này vài ngày sau sẽ hoàn toàn bị ông quên đi, cho dù không quên cũng có thể thay đổi tâm tình hỏng bét của ông một chút. Nhưng hướng đi của sự tình lại khác một trời một vực so với suy nghĩ của cậu. Cậu đã tận mắt chứng kiến tâm trạng của Severus ngày càng tệ hơn và ông dành nhiều thời gian hơn cho tấm Bản đồ sống - cuối cùng ông thậm chí còn dành cả ngày nghỉ để thực hiện đủ loại Thần chú Cảnh báo vào tủ sách của mình.

Trong một tuần này, cậu đã nhận được không chỉ một lần khiếu nại của các học sinh trong giờ dạy học của mình, không câu nào là không chỉ vào tính cách giận chó đánh mèo của Severus và số điểm khổng lồ bị trừ của các nhà gần như sắp chạm đáy. Harry chỉ có thể ngồi vắt óc suy nghĩ trong lớp, bịa ra một ít lý do để cứu vãn điểm số của bốn nhà, nhưng tốc độ tăng của nó vĩnh viễn không bằng tốc độ mà Severus trừ.

Hôm nay vị giáo sư trẻ tuổi sau khi tan làm vội vàng trở lại hầm, đang chuẩn bị đặt đồ đạc xuống rồi đến khán phòng dùng bữa. Nhưng có một bóng đen đứng cố định ở trước bàn làm việc cùng đĩa thức ăn dành cho cậu đã để sẵn trên bàn. Harry lặng lẽ đóng cánh cửa đã mở được nửa chừng và trở lại tầng hầm. "Hôm nay ông không định đến khán phòng sao?"

"Tất nhiên là không." Snape máy móc trả lời, dùng đũa phép đặt cái ghế bên kia bàn làm việc sang một bên, hướng đứa nhỏ của ông làm ra một động tác mời ngồi.

Harry vui vẻ ngồi xuống, khéo léo kéo qua một đĩa bánh mật đường và một ly nước bí ngô đặt gần đó, hỏi. "Em có thể biết nguyên nhân không?"

Snape gật đầu "Minerva nói rằng học sinh cần thư giãn - bà ấy nghĩ rằng ta sẽ gây áp lực rất lớn cho họ khi ngồi đó."

"Thật ra em nghĩ bà ấy nói đúng, Severus." Harry nhét một nửa chiếc bánh mật đường vào miệng và nhai. Nhìn ánh mắt giận dữ của người yêu, cậu giật mình nuốt vội miếng bánh. "Ông đã dành quá nhiều sức lực cho quyển sách đó trong tuần này."

Cậu không biết liệu người yêu của cậu có nhận ra khuôn mặt đáng sợ và hành động bạo lực của ông trong những ngày này hay không, nhưng quyển sách đó rõ ràng quan trọng với Severus hơn cậu nghĩ — Harry không biết tại sao, vì vậy chỉ có thể mong đợi con cú mang quyển sách trở lại để cậu có thể thẳng thắn thú tội với Severus và xin lỗi ông.

Harry hy vọng rằng Severus có thể nghỉ ngơi thật tốt, vì những ngày này ông đã quá lo lắng và gặp nhiều rắc rối. Cậu phát hiện ra chứng mất ngủ của Severus vào một buổi sáng sớm khi vô tình giật mình thức giấc. Điều này khiến cậu cảm thấy lo lắng — cậu không ngờ là sự kiện này khiến cho cơ thể vốn đã luôn mệt nhọc của Severus bị đả kích lần thứ hai.

Chưa kể cậu còn muốn cùng Severus ra ngoài vào cuối tuần sau.

Snape vẫn im lặng. Một lúc sau, ông chậm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly, thấp giọng giải thích. "Cuốn sách đó rất có ý nghĩa với ta, Harry."

"Em nhìn ra được" Vì vậy, em xin lỗi, Severus. Harry che mặt, lộ ra một nụ cười gượng gạo hối lỗi, cúi đầu chia đều cà rốt trên đĩa của mình cho ông. "Em sẽ không hỏi ông tại sao quyển sách đó lại quan trọng, Severus—em tôn trọng quyền riêng tư của ông. Em chỉ lo lắng khi thấy ông buồn." Em cũng không nghĩ ông sẽ buồn nhiều đến vậy.

Snape trầm ngâm nhìn cậu một lúc, hít một hơi thật sâu. Ông trả lại những củ cà rốt thừa trên đĩa của mình sang đĩa ăn tối của cậu rồi đặt ly rượu mà ông đang cầm trên tay kia xuống. "Em biết tính tình của ta."

"Em biết" Harry mỉm cười và nhét nốt nửa cái bánh còn lại vào miệng. Cậu biết Severus áy náy vì đã trút giận lên học sinh trong những ngày này, nhưng điều đó chỉ càng khiến cậu cảm thấy tội lỗi hơn - tất cả bắt nguồn từ cậu và bây giờ cậu không thể nói ra sự thật của vấn đề.

Cậu đã chuẩn bị cho việc này mấy tuần rồi, làm sao có thể kể hết trong một thời gian ngắn ngủi được.

Sau khi trò chuyện về quyển sách một lúc, cả hai từ từ chuyển chủ đề sang các buổi giảng dạy gần đây. Trong bữa tối này, Harry biết được rằng việc dạy học năm ba của người yêu mình đã tiến đến giai đoạn giám ngục, điều này khiến cậu kinh ngạc há hốc mồm.

"Ta muốn sắp xếp thêm nhiều tiết học ôn tập, kiến thức quá rời rạc sẽ không có lợi ích gì cho bọn chúng." Snape lập tức đưa ra lời giải thích của mình, phương thức dạy học của ông thiên về đem toàn bộ kiến thức trong sách vở nối liền với nhau, cũng xen kẽ vài bài học thực chiến trong đó. "Nếu chiều hôm sau em rảnh rỗi, có thể tới làm trợ giảng cho ta."

Harry mở to mắt ngạc nhiên. "Ông muốn dạy bọn chúng thần chú Thủ hộ? Nhưng đó không phải là lên năm thứ năm mới được học sao?"

"Đúng vậy. Nhưng mấy học sinh năm ba nhà Slytherin và... mấy học sinh nhà Gryffindor có tài năng không tồi. "Snape cực kỳ chậm rãi khi nói đến câu của nhà Gryffindor, trừng mắt nhìn Harry khi cậu không nhịn được cười khúc khích. "Không được phép phụ lòng thiên tài."

"Được rồi, được rồi—Hoàng tử lai thân mến của em." Harry trêu chọc đặt nhẹ một nụ hôn ngọt ngào lên môi ông. Nhìn Snape vặn vẹo khuôn mặt khi nếm được vị ngọt, cậu bật cười.

"Nếu như em không có tiết dạy thì em sẽ đi, Sev. Ông nhớ đến đón em tan làm nhé." Harry giang rộng vòng tay, chờ đợi người yêu bước về phía cậu.

"Thân phận chúa cứu thế rốt cuộc cũng khiến em choáng váng, nhóc con."

Snape hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không từ chối yêu cầu được ôm của cậu.

.

Sau bữa tối, Harry tìm thời gian để liên lạc với Victor. Người đã nồng nhiệt chúc mừng và chào đón cậu đến với Quidditch All-Stars và nói với cậu rằng nếu cậu có thể đến sớm hơn, có thể họ sẽ cho mượn cây chổi mới để tham gia một trận đấu Quidditch giao hữu riêng.

Snape phải thức dậy sớm để đi trực thay cho ngày hôm qua đã nghỉ. Trước khi rời đi, ông còn mang bộ mặt thối mắng Pomona một trận về công việc mà bà đã giao cho ông và cũng sắp xếp, dặn dò nội dung công việc cho Harry để giam giữ học sinh.

Cậu không cần suy nghĩ nhiều cũng biết nhà Gryffindor nào đó trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám nhất định đã làm một số chuyện thiên vị. Hơn nữa lúc đó tâm tình của người yêu cậu không vui nên học sinh đó liền bị tra tấn giam giữ một phen. Vì vậy, cậu đã đứng hình trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy một học sinh nhà Slytherin đi theo sau một học sinh nhà Gryffindor cùng lúc tiến vào.

"Giáo sư Potter."

Nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cậu, một mặt thấp giọng cầu xin, mặt khác âm thầm chán ghét tranh giành lẫn nhau. Đến lúc đó Harry mới tỉnh táo lại, bất lực nhìn mấy mánh khóe nhỏ mà bọn chúng tưởng là giấu kỹ kia, rồi gọi hai ly trà đặt lên bàn, biến chúng thành hai chiếc ghế đẩu cao. "Severus yêu cầu các em sao chép từ chương thứ ba đến chương thứ năm của quyển sách—mười lần, không được sử dụng phép thuật, nộp lại bài trước giờ giới nghiêm."

"Mười lần?!" Hai đứa trẻ sau khi nghe được nội dung giam giữ thì đồng thanh hô to. Bọn chúng nhìn nhau, lập tức bày ra bộ dạng vừa đáng yêu vừa đáng thương đối với Harry, hy vọng đêm nay sẽ có một vị giáo sư dịu dàng khác có thể giúp bọn chúng vượt qua khó khăn. Nhưng lại không có tác dụng.

Harry lắc đầu một cách tàn nhẫn, tự mình nhặt quyển sách đang đọc dở lên và ngồi xuống phía bên kia bàn. Cậu đợi cho đến khi hai đứa trẻ ngồi xuống, cậu mới mỉm cười cầm lấy quyển sách, dần dần chìm vào thế giới trong sách.

Kim phút của chiếc đồng hồ treo tường quay được một nửa.

Sau khi đọc đến chữ cuối cùng, Harry thở dài, đứng dậy trả sách về chỗ cũ rồi rút ra một quyển sách khác mà cậu chưa đọc bao giờ, cầm trên tay. Nhưng khi cậu quay lại bàn làm việc, cậu thấy hai đứa trẻ đã ngừng chép và đang nhìn chằm chằm vào cậu - điều này khiến cậu thấy lạnh sống lưng.

"Có chuyện gì sao?"

"Thưa giáo sư, em muốn hỏi. . ". Đứa trẻ nhà Gryffindor hét lên trước mặt đứa trẻ nhà Slytherin, tránh thoát đòn tấn công khó chịu của đối phương "Quyển sách kia – nó thực sự biến mất rồi sao?"

Harry dừng lại, cau mày. "Ý em là gì?"

Đứa trẻ nhà Gryffindor tiếp tục nói. "Mọi người đều biết gần đây Hogwarts không có người lạ đi vào, tất nhiên cũng sẽ không có người bên trong tự ý ra khỏi trường. Nhưng quyển sách của giáo sư Snape đã một tuần rồi vẫn chưa được tìm thấy. Cho nên, có người hoài nghi--đây thật ra là một lời nói dối rằng quyển sách bị mất, nhằm mục đích hung hãn trừ điểm của các nhà khác ngoại trừ nhà Slytherin—"

"Vớ vẩn! Viện trưởng sẽ không nói dối chỉ để trừ điểm!"

Cậu nhìn hai đứa trẻ lại cãi nhau mà không nói nên lời, không đành lòng sử dụng một phép nổ nhẹ để thu hút sự chú ý của bọn chúng. Cậu bất đắc dĩ đặt quyển sách trên tay sang một bên và nói "Ta không biết tại sao cậu lại nghĩ như vậy, nhưng Severus chắc chắn không phải là kiểu người đó."

"Nhưng em rõ ràng đã thấy tên quyển sách được viết trên bức thư giải câu đố của ông ấy—" đứa trẻ nhà Gryffindor hét lớn, đẩy nhà Slytherin phiền phức ra và tiếp tục nói không ngừng. "Lão Dơi chết tiệt cần quyển sách đó, hẳn là lão đã gửi nó đi—"

"Đợi đã." Harry cảm thấy mí mắt phải của mình giật giật dữ dội, cậu hét lớn để ngăn tiếng nói của đứa trẻ rồi hỏi với vẻ hoài nghi. "Cậu nói rằng cậu đã thấy tên của quyển sách đó ở đâu?"

Đứa trẻ nhà Gryffindor mở to mắt. "Thư giải câu đố, thưa giáo sư. Thầy không biết về sự kiện điều ước khổng lồ được tổ chức ở Hẻm Xéo vào tháng trước hay sao?"

Làm sao cậu có thể không biết về sự kiện này, vì cậu cũng là một trong những người tham gia - Harry kinh ngạc lùi lại hai bước, thậm chí còn nắm lấy vai đứa nhỏ với vẻ không thể tin được. "Cậu có thể nhắc lại không?"

"Bức thư giải câu đố đó! Thưa giáo sư. Tháng trước, Hẻm Xéo đã tổ chức một trò chơi giải câu đố do tất cả các cửa hàng cùng nhau tạo ra, đó là Hoạt động tâm nguyện! Tất cả các cửa hàng sẽ sử dụng giấy da màu vàng nâu để viết câu đố. Em không bao giờ nhìn sai. Và tên của quyển sách được viết rõ ràng trên bức thư giải câu đố của lão Dơi, lão cần quyển sách này để hoàn thành cấp độ----"

Có một sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.

"Giáo sư?" Hai đứa trẻ sợ hãi lên tiếng trong sự im lặng kéo dài, chúng nhìn sắc mặt của vị giáo sư trẻ tuổi trong nháy mắt biến sắc, cuối cùng trở nên tái nhợt yếu ớt. "Thầy có khỏe không?"

Chưa thể hồi phục lại sau cú sốc, cậu máy móc quay đầu nhìn chúng, hít thở thật sâu hai lần cũng không kìm chế được sự run rẩy của cơ thể.

"Ta ổn và ta nghĩ mình cần nói chuyện với Minerva về điều này - tốt hơn hết là các cậu nên ở lại đây và hoàn thành việc giam giữ của mình." 

Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro