
Chương 18
Chương 18
............
Lúc trở về, Harry bất ngờ nhận được một lá thư của người bạn thần bí gửi đến. Cậu sốt ruột muốn nhanh chóng trả lời thư nên đã vội vàng chạy về phía phòng làm việc, để lại Snape đứng một mình ở cổng tòa nhà.
Ông nhìn Harry lặng lẽ rời đi, nhếch mép một cái, đợi cho đến khi thân ảnh cậu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới cất bước đi về hầm trú ẩn.
Sau khi vội vã trở lại văn phòng, Harry mới nhận ra rằng cậu dường như đã quên nói tạm biệt với Severus trước. Nhưng bây giờ cậu cũng không có thời gian để ý tới nhiều như vậy. Cậu liếc nhìn nội dung của bức thư hai lần sau đó cậu rút ra một quyển từ điển vừa dày vừa nặng từ trên giá sách. Sau khi đối chiếu, dịch ra mới hiểu hóa ra đây là một danh sách được viết bằng tiếng Anh cổ —nhưng khi cậu tìm kiếm những cuốn sách còn lại trong danh sách thì đột nhiên phát hiện ra rằng một trong số những cuốn sách đã bị mất. Và hiện nó đang ở trong tủ sách cá nhân của Severus.
Ồ. Harry đứng thẳng dậy, đặt chồng sách xuống sàn và bối rối nhìn con cú đang đậu trên khung cửa sổ. Cậu biết rằng Severus đối với đồ vật của mình đều có một loại cảm giác độc chiếm không hề nhỏ, vì vậy gần như là không thể mượn sách từ ông.
Cậu cần cuốn sách đó.
Không thể công khai mượn nên chỉ có thể âm thầm trộm. Harry khó chịu vò rối mái tóc của mình, cậu cáu kỉnh đi đi lại lại trước mặt con cú. Cậu biết rằng đêm nay Severus có ca trực đêm và chú ngữ trên cửa hầm trú ẩn sẽ không phản kháng cậu. Vì vậy, sẽ không quá khó nếu cậu muốn lấy trộm, nhưng Severus là người yêu của cậu và cậu không vui vẻ gì khi lợi dụng lòng tin của ông dành cho mình.
Nhưng cậu cần cuốn sách đó.
Mặc dù cảm thấy làm vậy có chút không đúng, nhưng Harry vẫn hạ quyết tâm trộm sách — dù sao sau này cậu cũng sẽ trả lại cho ông, đến lúc đó cậu có thể âm thầm trả lại. Và cậu tin rằng sử dụng một chút thần chú Bỏ qua sẽ có thể che đậy bí mật trong khoảng thời gian cậu mượn sách. Hơn nữa, cuốn sách đó nói về phần mở rộng và cách sử dụng thay thế của một số phép thuật phổ biến cho việc nhà. Cậu tin rằng Severus sẽ không sử dụng nó vào lúc này.
Vì vậy, vị giáo sư trẻ tuổi đã lẻn vào hầm trong lúc Snape đang gác đêm và lấy trộm quyển sách từ tủ sách cá nhân của ông. Do cảm giác tội lỗi mạnh mẽ và thời gian gấp gáp, cậu đã không chú ý đến chồng giấy viết thư được kẹp giữa các trang sách — sau khi đưa quyển sách cho con cú đem đi, cậu có tật giật mình khi đã làm chuyện xấu nên liền tạo một thần chú Bỏ qua lên tủ sách để che đậy. Xong xuôi mọi việc, cậu mới đứng dậy đi ra ngoài tìm người yêu đang gác đêm.
Harry tin rằng Snape sau khi biết chuyện sẽ tha thứ cho cậu... phải không?
Harry cuối cùng cũng tìm thấy người yêu của mình ở hành lang tầng ba.
Lúc ấy Snape vừa vặn bắt gặp hai học sinh nhà Gryffindor đang lén bơi lội vào ban đêm, ông chuẩn bị trừ điểm thi đua của chúng, nhưng hai đứa nhóc đang cúi đầu đột nhiên mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm về phía cuối hành lang sau lưng ông —— người đàn ông bất lực không ngăn nổi tiếng thở dài, nghiêng đầu nhìn người yêu đang đi về phía mình.
"Em tìm ông đã lâu" Harry nói.
Snape nhìn chằm chằm vào hai nhóc nhà Gryffindor đang mang vẻ mặt tội nghiệp xin được tha. Ông khoanh tay với một nụ cười khinh bỉ: "Thật vô lý. Ta không nghĩ chiếc vòng trên cổ tay của em chỉ dùng để trưng bày, Harry." Ông nắm lấy tay trái của cậu, cố ý vuốt ve chiếc vòng tay lấp lánh ánh bạc trong đêm "Và nhà Gryffindor mỗi người sẽ bị trừ mười điểm cho chuyến đi đêm của các trò."
Tiếng kêu rên thảm thiết liên tiếp vang lên, Harry bất đắc dĩ nhún nhún vai, thoát khỏi tay của Snape. Ở nơi không ai nhìn thấy, cậu nhẹ nhàng nắm chặt tay Snape đang để phía sau lưng, cố thử cứu vãn tình huống một lần cuối "Em nghĩ có lẽ trừ cả hai mười điểm đã đủ để cho chúng biết điều đó là sai?"
"Ta có chút hoài nghi điều đó." Snape hừ lạnh một tiếng, không nhượng bộ, nhưng tay phía sau lại chậm rãi nắm lấy người đang trêu chọc ông. Ông trừng mắt nhìn hai nhóc nhà Gryffindor vẫn đang đứng khúm núm nơi đó. "Nếu như chân của các trò không trúng thần chú Hóa đá, ta nghĩ lúc này hẳn là đang nằm ở trên giường đi?"
Hai đứa nhỏ kia nghe xong thì giật mình tỉnh táo lại, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường khủng bố này.
Khi lũ trẻ đã đi khuất, Harry hướng ánh mắt sang người đàn ông bên cạnh. Cậu thích thú kéo bàn tay đang giấu sau lưng của Snape ra và trêu chọc khoe mười ngón tay của họ bằng cách nào đó đã đan vào nhau.
"Ông còn nói không quan tâm?"
Snape cũng không phủ nhận mục đích của mình, hướng về phía Harry thấp giọng nói. "Em đã viết thư trả lời cho người bạn bí ẩn của mình chưa?"
"Hả? Đã xong rồi." Harry không chút để ý buông tay ra, kéo thẳng đường viền cổ áo rộng mở của ông, mãi cho đến khi những nếp gấp xấu xí biến mất, cậu mới nở nụ cười, mười ngón tay lại đan vào nhau lần nữa "Làm sao vậy?"
Snape nhìn chằm chằm vào cậu trong nửa phút rồi khẽ lắc đầu. Sau đó sải bước kéo tay Harry đi dọc theo hành lang vắng người đến cầu thang dẫn về tầng hầm. Ông nóng lòng muốn nhanh hết giờ ca trực đêm để trở về hầm trú ẩn- ông vẫn còn chuyện muốn nói với Harry.
"Ông không định trực đêm nữa sao?" Harry bị kéo đi còn đang nghi ngờ, theo bước chân ông xuống cầu thang, thấy tiếng chuông phía xa vang lên báo mười một giờ, liền đột ngột dừng lại. "Severus, dù em rất muốn nhanh chóng quay trở lại hầm, nhưng ông vẫn còn một giờ—"
"Ta đã liên lạc với Pomona để bà ấy trực thay." Snape lạnh lùng ngắt lời cậu, không giảm tốc độ đi thẳng xuống cầu thang tầng hai. Ông đã muốn nói với Harry về chuyện này từ mấy tuần trước, nhưng vì công việc bận rộn và tính cách hướng nội khiến ông khó có thể mở lời. Vì người bạn qua thư bí ẩn kia mà ông không thể không vứt bỏ trở ngại tính cách của mình sang một bên. Mắt thấy thư từ của bọn họ càng ngày càng thường xuyên - - ai biết được một người xa lạ chưa từng gặp mặt kia có thể ngày sau sẽ cướp đi thời gian của ngày nghỉ vốn thuộc về ông hay thậm chí là cả người yêu của ông?
Harry bị ông kéo suýt nữa ngã sấp xuống. Cũng may trước khi ngã cậu đã kịp bám lấy người ông, thông qua quán tính mới không phải tiếp xúc với sàn nhà cứng rắn.
Cho đến khi Harry bình tĩnh đứng thẳng lại, người đàn ông mới bước tiếp. Ông vẫn đi rất nhanh, nhưng cũng chu đáo thu nhỏ khoảng cách bước chân để người yêu có thể bắt kịp.
Harry có chút trách cứ đuổi theo bước chân của Snape, đi theo sau ông vào văn phòng "Cho dù ca trực của Pomona là đêm mai, ông cũng không thể để bà ấy làm thêm phần công việc không thuộc về mình, Severus. Như vậy là không đúng."
Snape hiếm khi tán thành với cậu, nhưng ông cũng không có ý định muốn quay lại gác đêm "Ngày sau ta sẽ trực thay lại và bà ấy đã đồng ý rồi."
Harry không dám tin mở to hai mắt. "Lúc nào?"
"Trước khi em đến, ta đã bắt gặp hai nhóc nhà Hufflepuff và nhà Ravenclaw lén trốn đi chơi đêm." Snape mặt không chút thay đổi trả lời. Lúc đó, ông ấy đã thông báo cho Filius và Pomona thông qua Thần hộ mệnh và nhờ họ đưa chúng quay trở lại phòng làm việc ngay sau đó. Ông ấy đoán rằng người yêu sau khi trả lời thư xong sẽ đến tìm mình và ông cũng tình cờ xảy ra một số công việc khẩn cấp nên đã yêu cầu kết thúc sớm ca gác đêm. Sự thật chứng minh là ông đã đoán đúng.
"Được rồi."
Harry bất đắc dĩ thỏa hiệp, kỳ thật cậu không muốn Severus trở về hầm trú ẩn sớm là vì cậu sợ ánh mắt sắc bén của ông sẽ mau chóng phát hiện ra trò lừa bịp vặt cậu đã che giấu. Nhưng cậu cũng mừng vì Severus có thể kết thúc ca trực đêm của mình sớm - điều đó sẽ giúp họ có đủ thời gian dành cho nhau mà không có người thứ ba nào bên cạnh quấy rầy.
Mà cậu cũng có một số chuyện cần nói với ông.
"Severus—— "
"Harry—— "
Bọn họ không hẹn mà cùng lúc gọi tên nhau, khiến cả hai đều có chút ngỡ ngàng. Cho đến khi cảm giác đó qua đi, Harry tỉnh táo lại thì sự yên lặng mới bị phá vỡ. "Em đoán chúng ta đều có điều muốn nói?"
Snape gật đầu, đốt lò sưởi rồi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. "Em nói trước đi."
Harry gật đầu. Cậu tiến đến ngồi bên cạnh Snape, chột dạ khẽ liếc mắt nhìn thần chú Bỏ qua trên tủ sách, hắng giọng một cái. "Em muốn hỏi là cuối tuần sau ông có bận chuyện gì không? Em nghĩ ông đã biết việc Hiệp hội Độc dược Quốc tế sẽ tổ chức một buổi triển lãm trưng bày các loại độc dược vào thời gian đó, đặc biệt là những thứ thuốc kia rất quý hiếm và ít khi xuất hiện. Trong lúc tình cờ em đã có được hai tấm vé vào cửa. Nếu ông có thời gian..."
Snape cắt ngang lời cậu. "Một vé?"
"Không, là hai vé." Harry mỉm cười, nhìn thần sắc vội vã của ông thoáng dịu lại, cậu nhích lại ngồi gần ông ". . . Chẳng qua là em đối với những thứ thuốc quý hiếm kia không có quá nhiều hiểu biết, Severus, ông cũng biết thành tích môn Độc dược của em không được tốt lắm. Nếu như ông cần một người có thể cùng trao đổi ý kiến thì em sẽ nhường lại vé cho người đó."
"Ta trước nay không giao lưu những thứ ta thích với người khác, Harry. Huống chi điều đó có thể sẽ dẫn đến những cuộc cãi vã vô nghĩa." Snape từ chối, im lặng nhìn cậu một lúc. Hồi lâu sau mới mở miệng, nhỏ giọng nói tiếp "Em chính là bạn đồng hành tốt nhất."
Hết chương 18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro