Chương 15
Chương 15
Một ngày sau, Hermione đến gõ cửa hầm trú ẩn.
Harry đang cùng Snape ngồi trên sô pha đọc sách hưởng thụ bầu không khí yên lặng hiếm có. Khi nghe được tiếng gõ cửa, trước tiên ông dùng thần chú và biết rằng có người đến chơi, ông im lặng nhìn Harry sau đó lặng lẽ đi vào phòng Độc dược của mình.
"Rất vui được gặp cậu, Hermione." Harry vui vẻ mở cửa, ôm chầm lấy người bạn thân đã lâu không gặp mặt. Rồi hai người ngồi xuống chiếc sô pha đôi dưới tầng hầm. Cậu mở cửa chờ một hồi, bảo đảm rằng Ron sẽ không tới chứ không phải vì tính sai thời gian mà không kịp tiến vào tầng hầm, cậu mới dùng đũa phép đóng cửa lại, "Ron không đi cùng cậu sao?"
"Đúng vậy, cậu ấy gần đây đang cảm thấy đau đầu vì môn học Độc dược, mặc dù mình đã nhắc nhở cậu ấy về chuyện này từ rất lâu trước đây." Hermione nhún vai, nhận lấy ly nước trà Harry đưa tới, hắng giọng "Đêm qua cậu ấy ôm sách suốt đêm, bây giờ còn chưa dậy."
Harry há to miệng ngạc nhiên "Hình như buổi sáng có tiết của lớp học Biến hình?"
"Cậu ấy cúp học, không có gì phải nghi ngờ. Giáo sư McGonagall rất bực mình về điều đó."
Hermione liếc mắt, thừa dịp uống nước cẩn thận quan sát người bạn tốt mà cô đã lâu không gặp - - trông cậu quả thật khỏe mạnh hơn nhiều. Đôi mắt bị bệnh tật cướp đi tầm nhìn lại một lần nữa phát ra ánh sáng long lanh, mà sắc mặt tái nhợt lúc trước cũng dần dần hồng hào trở lại. Cơ thể gầy gò đó giờ đây đã béo lên rất nhiều, và nữ phù thủy thậm chí có thể nhìn thấy chiếc nọng cằm trên mặt cậu, chiếc áo sơ mi cũng ôm sát người cậu hơn.
Cô mỉm cười, nhìn Harry rót thêm nước vào ly trà cô đã uống xong, rồi gọi gia tinh đặc biệt mang một dĩa điểm tâm dưới hầm lên, thì thầm hỏi "Mắt của cậu sắp khỏi chưa?"
Harry gật đầu "Cũng sắp rồi. Bây giờ ở những nơi tối tăm hơn đã có thể nhìn thấy rõ, nhưng nếu quá tối vẫn sẽ có chút mơ hồ." Cậu nhớ ra điều gì đó, trên môi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng " Severus đang kiểm soát kỹ càng việc dùng thuốc cũng như hành động hàng ngày của mình, mình nghĩ không lâu nữa mình sẽ hoàn toàn khỏe lại."
"Ôi, thôi đi. Harry. Mình không phải là tới nơi này để nghe cậu khen ngợi Giáo sư Snape chu đáo như thế nào đâu." Hermione buồn cười gõ một cái lên đỉnh đầu, lại bị cậu nhanh nhẹn tránh thoát, đồng thời lấy đũa phép ra niệm thần chú ép cô trở về trên ghế sô pha..
Sau khi cười đùa một lúc, cả hai người thở hổn hển đổ gục xuống ghế sô pha. Harry đã tận dụng lợi thế của cuộc tranh cãi đùa giỡn này. Có thể ít nhiều Hermione đã nhìn thấu được trạng thái cơ thể của cậu nên muốn đùa giỡn để cậu tiết ra mồ hôi. Nhưng phải nói rằng cậu đã không được hoạt động như vậy trong một thời gian dài. Rất lâu rồi-chứng mù đêm đã hạn chế cậu quá nhiều, nó lấy đi thời gian và khả năng hoạt động, chiến đấu của cậu. Mặc dù Severus đã ám chỉ rằng cậu có thể thực hiện một số hoạt động thông thường của mình trong hầm, nhưng cuối cùng cậu đã từ chối lời đề nghị của người yêu.
Cậu không thể chơi một trận Quidditch trong hầm. Harry nghĩ. Severus sẽ mắng cậu nếu ông ấy nhìn thấy nó.
"Căn bệnh này quả thực đã thay đổi cậu rất nhiều, Harry." Hermione chậm rãi nói sau khi hít một hơi, cô chân thành nhìn chằm chằm vào người bạn đối diện mình, và nhẹ nhàng nói "Cậu đã trở nên trầm lặng hơn rất nhiều, không còn hoạt bát nữa— — Mình cho rằng hiện tại cậu có thể ngồi xổm trong thư viện cả ngày để ôn bài, nhưng mình mới phát hiện ra cậu vẫn rất thích chơi bời."
"Merlin! Mình thật không biết suy nghĩ đó của cậu từ đâu mà ra?" Harry kinh ngạc nhướng mày, vô thức xoay xoay ngón tay và chọn một chiếc bánh quy từ đĩa tráng miệng "Không có ai tham gia đội Quidditch lại không thích thể thao ngoài trời cả, Hermione... chỉ là mình quan tâm đến suy nghĩ của Severus - dù sao thì đây cũng là văn phòng của ông ấy. Và ông ấy không thích ai làm xáo trộn nơi này."
Cô cười ranh mãnh. "...có lẽ giáo sư Snape rất thích nhìn thấy cậu làm hỏng căn hầm của ông ấy?"
"Ai biết được?"
Hermione cố ý liếc mắt một cái về phía lưng Harry, đó là phòng Độc dược, tinh mắt phát hiện cánh cửa vốn nên đóng chặt nay lại lộ ra một khe hở, mà sau khe cửa cũng không cẩn thận lộ ra một mảnh nhỏ của áo choàng đen, bán đứng hành vi nghe lén của người đàn ông kia. Cô cười ranh mãnh .". . . Có lẽ giáo sư Snape rất vui lòng khi thấy cậu làm loạn hầm trú ẩn của ông ấy?"
"Làm sao có thể --" Harry không tin hô to, "Trước kia, mình trong lúc bị cấm túc vô ý đánh rơi một cái bình thủy tinh không quan trọng cũng đã bị ông ấy giận dữ ghét bỏ một hồi lâu, ông ấy làm sao sẽ cho phép mình làm như vậy?"
Nữ phù thủy nhìn thấy bóng dáng phía sau cánh cửa căng thẳng trong giây lát, trả lời đầy thú vị "Đó là trước đây và cậu không phải là ông ấy, Harry. Mình nghĩ giáo sư Snape sẽ rất vui khi nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của cậu - miễn là cậu không đập vỡ những thứ quá quý giá của ông ấy."
Harry im lặng.
Rất lâu sau, cậu mới khô khan bắt đầu nói sang chuyện khác "Không nói cái này nữa. Các cậu tìm được học sinh năm ba nhà Hufflepuff rồi sao? Tình huống của cậu ấy có tốt không?" Harry vẫn còn nhớ tên Tử thần Thực tử kia sử dụng thuốc Đa dịch cải trang thành dáng vẻ của cậu học sinh đó. Mà vận mệnh tiếp theo của cậu ấy cũng bởi vì bị bắt đi mà chưa từng nghe được tin tức gì. Nhưng cậu cũng không hy vọng sẽ xuất hiện bất kỳ tình huống thương vong nào.
"Tình huống coi như không tệ. Bọn mình tìm được cậu ấy ở Khu Rừng Cấm. Sau đó Kingsley liền thông báo cho người nhà cậu ấy đưa cậu ấy đến Thánh Mungo, nghe nói ở lại bệnh viện quan sát vài ngày là có thể trở về học.
Harry thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tốt."
"Ngoài ra cậu ấy chính là fan hâm mộ cuồng nhiệt của cậu, Harry." Hermione tiếp tục nói, quan sát biểu hiện của bạn mình trong khi bị phân tâm bởi những chuyển động của Snape ẩn sau cánh cửa. "Cậu ấy đang mong được xin chữ ký của cậu, có lẽ cậu sẽ bận một lúc."
"Ồ, độ nổi tiếng của chúa cứu thế chưa bao giờ bị thụt giảm, phải không?" Harry nhăn mặt đau đớn. Mặc dù cậu ghét cái danh tiếng chết tiệt này và những trách nhiệm mà danh hiệu này yêu cầu cậu phải gánh vác. Nhưng đây là số phận không thể tránh khỏi. Cậu không còn cách nào khác ngoài việc thẳng thắn chấp nhận. Mà trước đây vì chuyện này, Severus thậm chí còn cùng cậu chiến tranh lạnh trong một thời gian ngắn. Bởi vì cậu không kịp xử lý đống thư tán tỉnh kia. Khi cậu muốn bày tỏ sự căm ghét và bất lực của mình đối với cái danh hiệu chết tiệt này một lần nữa, thì một tiếng chuông từ xa vang lên khiến cậu nuốt xuống lại những lời sắp đến gần môi. Cậu nhìn nữ phù thủy đối diện nhanh chóng đứng dậy, nhớ lại những bài học họ đã có trong khoảng thời gian này, bất lực ôm lấy cô nói: "Đừng cảm thấy có lỗi, Hermione. Mình đã rất vui vì cậu đến hầm trú ẩn tìm mình nói chuyện."
"Cậu nên cảm ơn giáo sư Snape đi, Harry. Cậu đã thay đổi tốt hơn nhiều quá." Hermione ôm chặt lấy người bạn bảy năm của mình, và vung đũa phép để dọn sạch thức ăn thừa cùng ly trà đã uống dở. "Vậy thì mình đi đây, mình chúc cậu mọi điều tốt lành. "
"Chúc cậu mọi điều tốt lành"
Sau khi tiễn nữ phù thủy đang vội vã đến lớp, Harry thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể nằm xuống ghế sô pha, nhắm hờ mắt liếc nhìn cuốn sách Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà cậu đã đặt sang một bên. Dù không muốn thừa nhận, nhưng cậu vẫn hiểu bạn mình ở một số khía cạnh nào đó luôn luôn đúng. Cậu rất mong chờ ngày có thể ra ngoài hoạt động trở lại, cuộc sống nghỉ ngơi dưỡng bệnh kéo dài khiến cậu cảm thấy quá mức nhàm chán.
Lúc đầu, cậu cố gắng ép mình đọc những cuốn sách từng khiến cậu đau đầu, điều đó làm giảm bớt ham muốn hoạt động của cậu trong một thời gian, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn. Chẳng mấy chốc, cậu nhận ra rằng khả năng thời gian cậu bị phân tâm khi đọc sách bắt đầu tăng dần lên, và làn nước sâu của Hồ Đen đang dâng trào bên ngoài cửa sổ càng thu hút sự chú ý của cậu hơn.
Cậu dù sao cũng là thành viên nhà Gryffindor.
Hết chương 15
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro