[Snarry - SSHP] Áo choàng đen
[Snarry - SSHP] Áo choàng đen
- Tác giả: K.D.
- Edit: Snitch yêu Vạc Team
- Nơi đăng: duy nhất tại W.att-pad
- Fandom: Harry Potter
- Couple: Snarry - SSHP (Severus Snape x Harry Potter)
- Thể loại: Đồng nhân - Nam x Nam, ngọt, HE
- Rating: 15+
- Giới thiệu: Giáo sư ăn mặc rất kín, cứ như con dơi ngày ngủ đêm thức, nhưng Harry thích ông ăn mặc như vậy.
*
Học sinh ở trường Hogwarts đều biết, giáo sư Độc dược của bọn họ, là người sở hữu nhiều biệt danh nhất trong trường.
Tất nhiên, học sinh ở tuổi này luôn đặt cho người lớn những biệt danh buồn cười để có thể sử dụng chúng khi trò chuyện, hoặc chỉ cười khúc khích với nhau khi nói về những biệt danh đó.
Trong mắt những đứa trẻ và thanh thiếu niên này, cụ Dumbledore sẽ được gọi là lão điên, cáo già hay cây lau nhà trắng, chưa kể đến vẻ ngoài rất đặc biệt của Minerva hay Quirinus.
Nhưng không có giáo viên nào có nhiều biệt danh như giáo sư Độc dược của trường.
Snape có rất nhiều biệt danh: dơi già, ma cà rồng, ma đen, mũi to nhờn, ma trong hầm...
Trùng hợp ở chỗ, những biệt danh khó nghe này hầu như đều có một điểm chung.
Ngày ngủ, đêm ra ngoài.
Vào ban ngày, Snape luôn mặc một bộ đồ màu đen, áo choàng rũ trên mặt đất, quấn chặt bản thân bằng những chiếc cúc áo và vải vóc, thứ duy nhất người ta có thể nhìn thấy là phần cổ ẩn dưới lớp áo đen. Ông đi quanh khuôn viên trường như một bóng ma, chiếc áo choàng đen như có sự sống, dù không có gió, nó cũng tự bay được. Khi đi qua hành lang, ông luôn ẩn mình vào chỗ khuất, giấu khuôn mặt tái nhợt vào trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào từng học sinh đi qua với đôi mắt đen như mực, sắc bén như một con chim ưng sắp bắt được con mồi.
"Giữa ban ngày ban mặt, tại sao lão vẫn luôn mặc cái áo choàng đen đó thế?"
"Cậu thấy không, hình như lão đang cố ý tránh ánh sáng mặt trời."
"Mình đoán gia đình lão nhất định có dòng máu ma cà rồng."
"Không đâu, có thể lão sẽ biến thành một con dơi khổng lồ."
"Mặt lão nhợt nhạt quá, như ma vậy."
Sau lưng giáo viên, học sinh luôn bàn tán xôn xao về những chủ đề này.
Bọn chúng mang theo một chút sợ hãi, xen lẫn sự tò mò và phấn khích, tưởng tượng những điều hoang đường về người đàn ông đáng sợ đó.
Tất cả học sinh đều sợ Severus Snape. Ban ngày, chúng tránh xa những chỗ khuất, nhưng khi trở về ký túc xá vào ban đêm, chúng lại thảo luận, đặt cho người đàn ông đáng sợ kia một biệt danh buồn cười mới.
Đây là một trò giải trí không thể thiếu của nhóm thanh thiếu niên trong suốt thời gian dài đi học.
*
Trong một góc tối của căn phòng, một chiếc giường lớn màu đen được kê đơn giản. Trên giường có một bóng người xinh xắn, nhỏ nhắn, đang cuộn tròn, lăn qua lại trên chiếc giường êm ái.
"Ôi, vẫn là phòng thầy thoải mái nhất." Thiếu niên khẽ thở dài dụi dụi trên ga giường mát lạnh, đôi mắt xanh như hồ nước nheo lại, lộ ra một chút tia sáng. "Nó rất mát mẻ, rộng rãi, còn không bị phơi nắng cả ngày."
"Ta nghĩ có thể cậu đã quên, nơi này là hầm." Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc cách giường không xa, khịt mũi.
"Thế mới thoải mái." Cậu bé vui vẻ lăn lộn, cặp kính cũ đeo trên mặt đã được gấp lại, đặt trên giá bên cạnh giường. "Này, Severus, mùa hè này, em đến ngủ với thầy nha?"
Cậu cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn người đàn ông.
"Tháp Gryffindor rất nóng và chán, hơn nữa rất chật chội, phòng em bị nắng chiếu vào mỗi sáng, em rất ghét luôn á."
"Đó là tín hiệu nhắc nhở cậu rằng đã đến lúc phải dậy." Người đàn ông khịt mũi. "Hơn nữa, phòng ta không phải là nơi nghỉ dưỡng mùa hè của cậu, Potter."
"Thầy có thể ngủ với em vào mùa đông nếu thầy muốn." Harry không nhịn được cười khi nghe giọng người đàn ông.
Khóe miệng Snape mấp máy, một chiếc gối mềm mại đập thẳng vào mặt Harry không thương tiếc.
"Này!" Cậu từ trong chăn nhảy dựng lên, tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông ôm gối chửi rủa.
"Để ta nhắc cậu, ta không cần bất cứ ai 'ngủ cùng' và ta nhấn mạnh rằng hành động của cậu là một sự xâm chiếm trắng trợn."
"Ồ..." Harry nheo mắt nhảy, khỏi giường, đi đến chỗ người đàn ông như một con mèo. "Như vậy, thầy để ý việc em, cả mùa hè, mùa thu, mùa đông, mùa xuân tiếp theo..."
Cậu đến sau lưng Snape, nhẹ nhàng vòng tay qua người ông. "Đều 'xâm chiếm' phòng thầy sao?"
"Ta rất để ý."
"Vậy thì mọi chuyện đã ổn thỏa." Cậu hạnh phúc hôn lên má Snape, nghe thấy tiếng rên rỉ sâu lắng từ cổ họng người đàn ông.
"Nói gì với cậu cũng vô ích phải không?" Snape tức giận thở dài.
"Thầy nói đúng," Cậu bé vui vẻ đáp lại.
Harry gục mặt vào vai Snape, cậu thấy trước mặt có một chồng bài tập và luận văn chưa được chấm điểm trên bàn. Biết rõ người đàn ông không định đi ngủ, cậu chỉ đơn giản kéo ghế, ngồi bên cạnh.
"Nếu cậu mệt, có thể đi ngủ trước." Snape liếc nhìn cậu.
"Không, em muốn ngủ cùng thầy."
"... Tùy cậu."
Cậu bé cười tươi với Snape, lười biếng dựa vào bàn nhìn ông.
Sau đó bọn họ chìm vào một khoảng yên tĩnh, không có gì ngoài tiếng hít thở.
Snape vẫn mặc bộ quần áo đen quen thuộc của mình, điểm khác biệt duy nhất là ông buộc gọn phần tóc lòa xòa hai má bằng sợi dây ruy băng đen sau gáy, chỉ để lại vài sợi tóc rũ xuống hai bên tai.
Dưới ánh nến, sống mũi người đàn ông hiện rõ, nước da nhợt nhạt, hai má hóp nhẹ. Những đốt ngón tay mảnh khảnh cầm cây bút lông nhúng mực, mạnh mẽ viết những chữ hoa lệ lên giấy da.
Đối với những người khác, vẻ ngoài của ông có thể không được đẹp mắt cho lắm, nhưng Harry thích lặng lẽ quan sát ông như vậy và không bao giờ cảm thấy chán vì điều đó.
"Severus."
"Ừm?"
"Tại sao thầy lại nhất quyết mặc những bộ quần áo nhìn nóng muốn chết đó vậy?" Mà tất cả toàn là một màu đen.
"Ta không thấy nóng."
"Nhưng hiện tại đang là mùa hè." Harry cau mày, bắt đầu cởi cúc áo trước ngực người đàn ông.
"Potter, cậu làm gì vậy !?"
"Em cảm thấy rất nóng."
"Tại sao cậu thấy nóng mà lại cởi đồ của ta !?"
"Nhìn thầy, em thấy nóng mắt."
"Potter, cút! Cút cho ta! Đi ngủ ngay!"
Snape gạt đôi tay đang táy máy của Harry trên người ông xuống, trừng mắt nhìn cậu. Đôi khi ông thực sự không hiểu những ý nghĩ kỳ dị trong cái đầu nhỏ bé của cậu, và một số ý tưởng ông sẽ không bao giờ hiểu được.
"Severus, thầy biết không," Harry lẩm bẩm. "Mọi người nói rằng thầy là một ma cà rồng ẩn nấp trong Slytherin, vì thầy luôn mặc đồ đen và đi trong bóng tối mỗi ngày, là do thầy sợ ánh nắng."
"Tất nhiên ta biết." Snape đảo mắt. "Ta cũng biết mấy đứa nhóc kia đặt biệt danh cho ta là dơi già, mũi to nhờn, v..v... Thật thiếu trí tưởng tượng."
Harry bĩu môi, có vẻ rất không hài lòng với những biệt danh không có thật và khó nghe đó, giáo sư Độc dược trong lòng cậu không phải như vậy!
"Sao vậy? Vẻ mặt đó là sao?" Snape thấy Harry cúi đầu, nét mặt hiện rõ không vui.
"Thầy không giống như những gì họ nói..." Cậu lẩm bẩm, các từ gần như lộn xộn với nhau.
"Nếu thầy biết rõ, tại sao lại để họ nói thầy như vậy?"
"Tại sao ta phải quan tâm?" Snape khẽ nhếch môi, cảm thấy thích thú trước cách bảo vệ vụng về của cậu bé.
"Nhưng..." Harry lấy ngón tay vò góc áo, "...Nhưng, em không thích thầy bị nói như vậy..."
Mũi Snape khịt nhẹ, giống như đang cười.
"Vậy cậu muốn ta làm sao?" Giọng ông mang theo ý cười, "Muốn ta mặc đồ trắng giống Poppy không?"
Harry nghiêng đầu, tưởng tượng, "Không cần." Cậu không tưởng tượng được cảnh Snape mặc một chiếc áo choàng trắng sẽ như thế nào. Có vẻ giống như một bác sĩ cuồng loạn vậy.
"Vậy cậu muốn ta mặc nguyên một cây tím không có thẩm mỹ giống tên ngốc Lockhart bị sa thải kia không?"
Harry nghĩ, rồi lại lắc đầu: "Không."
Làm như vậy giáo sư của cậu sẽ bị mọi người coi thường, cậu không muốn!
"Cho nên?"
"..." Harry cúi đầu suy nghĩ một hồi, rồi đưa ra kết luận. "Thầy vẫn nên giữ lại phong cách cũ."
"Đổi ý sớm vậy?"
"Bởi vì chỉ có em mới có thể nhìn thấy thầy cởi áo choàng đen!"
"Thật ích kỷ, Potter." Snape nghiêm nghị nói, nhưng không thể giấu được ý cười trong giọng điệu.
Harry cũng cười. Câu ôm chầm lấy Snape từ phía sau, hôn lên trán, chóp mũi, xuống môi ông.
"Cảm ơn thầy đã khen, còn không phải học từ thầy sao."
*
Ngày hôm sau.
Sau nhiều ngày thời tiết nắng nóng bất thường, cái nắng như thiêu đốt trên bầu trời, những tia nắng chiếu thẳng vào mặt buộc người ta phải mở mắt ra, thì giờ học ngoài trời đã khiến các học sinh phải khóc thét, mồ hôi nhễ nhại.
Mà khi học sinh bước vào hầm để bắt đầu lớp học Độc dược, họ thấy giáo sư của mình đang đứng uy nghi trước mặt trong chiếc áo choàng đen dày, bọc kín mít.
Khuôn mặt vẫn khó coi như cũ, làn da vẫn nhợt nhạt, ông như một con dơi lớn ẩn nấp trong lớp học u ám, sẵn sàng mở đôi cánh đáng sợ và nhe hàm răng sắc nhọn, lao về phía đám đông.
Ánh sáng mặt trời yếu ớt, chiếu vào từ cửa sổ phía trên lớp học, làm người khác sợ hãi, rõ ràng bên ngoài trời quang đãng, không một gợn mây, nhưng trong hầm lại rất lạnh lẽo.
Snape khiến toàn bộ đám quỷ nhỏ ồn ào ngồi yên lặng tại chỗ của mình bằng một cái nhìn, ông gật đầu, bắt đầu giảng bài trong bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
"Potter, ở lại, lao động phục vụ." Sau khi lớp học căng thẳng kết thúc, Snape nghiêm mặt thông báo với cả lớp. "Những người khác, tan học, cút khỏi phòng học của ta."
Các học sinh lao ra khỏi lớp, để lại Harry một mình đứng tại chỗ vò góc áo. Trước khi rời đi Ron và Hermione đã cho cậu một cái nhìn vô cùng đồng cảm.
Harry nhìn Snape làm một bùa khóa, với chốt cửa. Cậu nghi ngờ nhìn giáo sư của mình.
"Lại đây," Snape nói.
Harry lại gần, được người đàn ông ôm vào lòng.
"Giáo sư!?"
Cậu bị Snape ôm chặt, không biết làm gì.
"Cậu có hài lòng với điều này không?" Snape thì thầm bên tai Harry.
"Hả, cái gì?"
Harry bối rối, Snape nắm lấy tay cậu, bỏ vào trong chiếc áo choàng đen.
"A!" Sau đó cậu hét lên ngạc nhiên. "Thầy, thầy..."
Bàn tay Harry chạm tới làn da của Snape, bởi vì bên dưới chiếc áo choàng đen, ông không mặc gì cả.
Không mặc gì cả.
~Hết truyện~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro