Chương 1
[HPSS] Snape bị mua rồi!!!
Tên gốc: Revenge comes to those who wait
Dịch: Snitch yêu Vạc Team (wat.t-pad)
Tình trạng: 9 chương (Hoàn)
Giới thiệu: Cụ Dumbledore lừa gạt Snape, làm ông tham dự cuộc đấu giá giáo viên, bán đi chính mình. Ông chỉ muốn khóc khi một thằng nhóc nào đó mua ông, nhưng mà Harry vẫn luôn tốt hơn ông nghĩ.
Chương 1
"Cụ Albus, cụ đang đùa đấy à."
Severus khó chịu. Chẳng hiểu vì sao, lúc mới vài phút trước, Albus Dumbledore đã gọi ông đến văn phòng của cụ để thông báo cho ông về thời điểm cuộc đấu giá giáo viên diễn ra. Rõ ràng là mọi giáo viên đã đăng ký cho buổi đấu giá đều phải viết ra một loạt các hạn chế về những gì họ có thể hoặc không thể làm trong năm ngày bị sở hữu. Lúc đầu, Severus bối rối không hiểu tại sao cụ Dumbledore lại cảm thấy cần phải thông báo riêng cho ông về điều này. Và rồi ông chợt nhận ra – bằng cách nào đó trong đầu ông đã nghĩ ra, rằng chính ông đây, Severus Snape, giáo viên oai nghiêm và không thân thiện nhất ở Hogwarts, sẽ bán mình cho học sinh trả giá cao nhất.
"Bây giờ Severus à," cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói, "hãy dễ chịu một chút đi. Đằng nào cậu cũng đã ký hợp đồng... "
"Tôi không hề làm chuyện như thế!" Severus kêu lên, bị sốc và phẫn nộ. Đôi mắt của cụ Dumbledore lấp lánh và ông đột nhiên cảm thấy lo lắng. Liệu ông có vô tình ký hợp đồng không? "Cụ Albus, khi cụ xuống phòng tôi lúc bốn giờ ba mươi sáng với những yêu cầu ký tên vào cho những lọ ma dược, và nói rằng "phải" ký "ngay lập tức", đó có phải là tất cả những gì tôi đã ký không?" Ngài Hiệu trưởng chỉ mỉm cười và bụng Severus chùng xuống. Tay cầm đũa phép của ông co giật và có khao khát muốn tấn công người đàn ông lớn tuổi đang ngồi một cách tự mãn trước mặt mình. Hình ảnh những tia lửa xanh bắn về phía cụ Dumbledore tràn ngập tâm trí ông. Làm sao cụ dám tự tiện làm điều ấy và sau đó lôi ông vào trò hề thế này.
"Xin lỗi đã làm cụ thất vọng nhưng tôi chắc chắn sẽ không tiếp tục làm mấy trò này. Tôi chỉ là vô tình đăng ký." Severus cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhưng ông cảm thấy thật khó khăn. "Tôi sẽ không bao giờ bán mình cho một học sinh. Merlin! Tôi có thể tưởng tượng ra những gì bọn nhóc ấy sẽ bắt tôi phải làm!"
"Bình tĩnh nào, Severus," cụ Dumbledore thủ thỉ, đưa cho ông một tách trà và một cái bánh quy. "Đó là lý do tại sao cậu có thể đặt ra các giới hạn mà."
"Cụ vẫn đang hành động như thể tôi sẽ tiếp tục làm những điều này vậy!"
"Phải, đúng như vậy, bởi vì cậu sẽ làm." Để dập tắt sự phản đối của ông, cụ Dumbledore đã tặng cho Severus một cái nhìn chằm chằm có thể thách thức bất kỳ thứ gì. Severus ngậm miệng lại ngay lập tức. "Phải, ta đã gian dối trong bản đăng ký cho cậu nhưng chữ ký của cậu đã nằm trên tờ giấy da." Nét mặt cụ Dumbledore dịu trở lại. "Bây giờ, ta muốn cậu coi đây là cơ hội để phát triển mối quan hệ tốt hơn với học sinh của mình. Hiện tại điểm mà học sinh của môn cậu đạt được luôn thấp hơn so với các điểm còn lại của chúng. Điều này có thể là do một vài lý do khác nhưng ta tin rằng đó là do học sinh không cảm thấy tự tin rằng họ có thể tìm đến cậu để nhờ giúp đỡ. Vì vậy, cậu sẽ được bán đấu giá và cậu sẽ phải đồng ý."
"Chà, tôi chắc chắn sẽ không thích nó đâu, ông già độc ác," Severus cau có chán nản. Mẹ kiếp ông già đó. Ai cần đến Voldemort nữa khi chính cụ Dumbledore vẫn ở quanh đây để tra tấn ông mà.
"Ta không bao giờ quá tự phụ đâu," cụ Dumbledore mỉm cười.
"Và tôi không thể hứa là tôi sẽ không ếm bùa lên bất cứ tên nào mua tôi."
"Ta chắc rằng cậu sẽ cố gắng hết sức để không làm vậy."
"Tốt thôi. Hãy đặt ra những hạn chế đi."
Severus lầm bầm một câu bùa chống buồn nôn với chính mình. Trong đời ông chưa bao giờ sợ hãi và lo lắng như vậy, bao gồm cả các hoạt động của Tử thần Thực tử. Buổi đấu giá đã đi được nửa chặng đường và ông là người tiếp theo. Khi mỗi giáo viên được bán đấu giá, ông càng cảm thấy đau bụng hơn. Ngay cả khi có những hạn chế, ông vẫn sợ những gì "chủ nhân" của mình sẽ bắt ông phải làm. Một cơn buồn nôn dữ dội bao trùm lấy ông khi nghe thấy tiếng búa đập ầm ĩ báo hiệu cuộc mua bán của Lupin đã kết thúc – hắn đã được mua bởi một nhóm lớn Hufflepuff, những người cần được giúp đỡ trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mà Lupin lại một lần nữa giảng dạy. Tuy nhiên, đã có một cuộc chiến đấu giá giữa các Hufflepuff và một nhóm người Slytherin. Rõ ràng chính sách "không có hạn chế" của Lupin đã thu hút sự quan tâm của chúng. Ông đã bị sốc khi được thông báo rằng sẽ không có hạn chế nào đối với hắn ta, nhưng nghĩ lại, ông nhớ rằng tên đó vẫn luôn là một kẻ thích phô trương.
"Tiếp theo lên thớt là Severus Snape!" người bán đấu giá gọi, là học sinh Ravenclaw nào đó mà ông không thể xác định được. Một tràng há hốc miệng bay quanh hội trường lớn, biến thành tiếng cười khúc khích và những lời thì thầm không-được-yên-tĩnh-cho-lắm. Snape cười khẩy. Rõ ràng là các học sinh đã không được thông báo về việc ai sẽ bị bán và ai không. "Giáo sư, nếu thầy muốn." Tên Ravenclaw nói, chỉ vào cái bục mà ông phải đứng trên đó. Khi đi đến bục sân khấu, ông đã ếm bùa chống buồn nôn lên chính mình những hai lần, chắc rằng ông sẽ cần đến nó.
"Giáo sư Snape, như mọi người đều biết, là bậc thầy Ma dược của Hogwart. Sở thích của thầy là đi dạo lúc nửa đêm, đọc sách bên lò sưởi và ngâm mình thật lâu trong bồn tắm bong bóng." Hội trường nổ ra tiếng cười nhưng ngay lập tức ngừng lại khi ông trừng mắt. Ông không biết điều gì khiến ông khó chịu hơn, rằng người ta đã nói như vậy, hay ai đó bằng cách nào đấy đã phát hiện ra rằng ông thích tắm bong bóng và quyết định thông báo cho người bán đấu giá. Ông dán mắt vào tên Ravenclaw, người ho khan một cách lo lắng trước khi tiếp tục. "Thầy ấy không thích cách cư xử tồi tệ kém cỏi và những đứa trẻ ngu ngốc. Hạn chế của thầy là sẽ không được quan hệ tình dục, làm bài tập về nhà và thầy phải được phép vừa dạy vừa chuẩn bị cho tất cả các lớp học của mình. Đấu giá lần đầu từ một sickle."
Và sau đó đã bắt đầu cuộc đấu giá của ông. Ông hoảng hốt khi thấy giá của mình tăng vọt lên mười lăm galleon, rồi hai mươi. Có một khoảng thời gian tạm lắng xuống và ông cầu nguyện rằng mình sẽ bị mua để có thể xuống khỏi bục và trốn ở phòng của mình trong vài giờ. Sau đó, điều khủng khiếp nhất đã xảy ra.
"Chúng ta đang ở mức hai mươi galleon, bảy sickle cho Neville Longbottom," cô nhắc lại. Rõ ràng là Longbottom muốn trả thù. "Tôi muốn nhắc mọi người rằng KHÔNG có quy định hạn chế về quần áo, điều đó có nghĩa là trong năm ngày, Giáo sư Snape có thể là búp bê Ken của riêng bạn!"
Đôi mắt của Snape mở to. Ông thậm chí còn không nghĩ đến việc đưa ra hạn chế về quần áo vào trong hợp đồng của mình! Ông cúi đầu, véo sống mũi và rên rỉ. Ông đã ghim trong đầu rằng phải giết cụ Albus. Và rồi ông nghe thấy nó.
"Một trăm Galleon!" một giọng nam kêu lên. Đôi mắt của Snape mở to để xem ai đã gọi đấu giá và rùng mình khi thấy rằng đó là Harry Potter. Snape tự nguyền rủa mình vì đã nhắm vào cậu ta suốt ngần ấy năm, trừ điểm mà không có lý do cụ thể, để Malfoy tấn công cậu ta tùy thích. Ồ, giờ ông đã được trải qua điều đấy rồi. Nếu cậu ta chi nhiều tiền như vậy cho ông, ông chỉ có thể tưởng tượng ra những gì cậu ta đã lên kế hoạch.
"Bán cho Harry Potter với giá một trăm galleon!" Cái búa đập ầm ầm. Snape muốn khóc.
Hết chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro