Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Thần hộ mệnh

Cốc... cốc...

Remus mở cửa, không ngạc nhiên khi nhìn thấy Harry, anh mỉm cười, "Vào đi Harry, chú và Sirius đang uống trà chiều, sẽ rất vui nếu cháu tham gia cùng đấy"

"Harry đến đây nào", Sirius hưng phấn vẫy tay.

Remus rót cho Harry một tách trà, nó tiếp nhận rồi cùng với Sirius tám nhảm về những chuyện vặt vãnh xảy ra gần đây. Cuối cùng câu chuyện bảy rẽ tám ngoặt về chuyện trên lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám buổi sáng.

"Chú chắc chắn tên Snivellus đó đến lớp của Mộng Mơ Ngớ Ngẩn để làm bẽ mặt cậu ấy trước mặt con", Sirius khẳng định chắc nịch.

"Thực ra thì thầy ấy chẳng làm gì cả... ờ... ngoại trừ việc làm Neville bị ngất" Harry sờ sờ mũi.

"Sự xuất hiện của hắn chính là..."

"Chân Nhồi Bông", Remus cắt ngang khi Sirius còn muốn nói thêm, "Snape bây giờ là đạo sư của Harry"

"Hừ", Sirius khoanh tay hậm hực ngồi dựa ra sau.

"Cám ơn chú Remus, sáng nay chú đã làm ông kẹ trở nên yếu hơn trước khi đến lượt con phải không?", Harry mỉm cười, nếu không ông kẹ đã không hiện ra con búp bê mà là chính Jerry, lúc đó khung cảnh chắc chắn sẽ không phải rùng rợn bình thường thôi đâu.

"Chú đã sợ ông kẹ của cháu hiện ra...", Remus ngừng lại một chút.

"Voldemort?", Harry tiếp lời.

"Ừ, nhưng thứ hiện ra đúng là khiến chú phải ngạc nhiên đấy? Có thể nói cho chú cháu đã trải qua những gì không?"

"Chỉ là một số chuyện có chút khó chịu thôi ạ", Harry né tránh ánh mắt quan tâm của Remus rồi đổi đề tài, "Chú Remus, lúc ở trên tàu chú đã dùng cái gì để đuổi đám giám ngục đi thế ạ? Con thấy nó giống một con sói bằng ánh sáng bạc"

"Đó là thần hộ mệnh của Mộng Mơ Ngớ Ngẩn, chú cũng có đấy Harry." Sirius hứng khởi khoe khoang.

"Của cậu ấy là một con chó lớn", Remus nghe ra Harry không muốn nói đến chuyện đó thức thời không hỏi nữa nhưng vẫn có chút lo lắng.

"Của James là một con hươu đực, còn của Lily là hươu cái nhỉ?"

"Đúng vậy, thần hộ mệnh là một phép thuật phòng thủ tạo ra một linh vật bảo vệ có hình dáng động vật tượng trưng cho tính cách của người thi triển phép thuật đó", Remus bắt đầu giảng giải, "Thần hộ mệnh là sự kết hợp của chính nghĩa và sức mạnh hướng thiện, nó sẽ đẩy lùi tất cả những sinh vật tà ác như giám ngục và bảo vệ ta trước pháp thuật hắc ám. Lâu lâu nó cũng có thể sử dụng như công cụ truyền tin nữa, nếu con muốn chú sẽ dạy cho con"

"Ta giả thiết, việc dạy dỗ học đồ thế nào là trách nhiệm của một đạo sư như ta mới đúng"

Một giọng nói mềm mượt như nhung vang lên khiến cả ba người giật mình.

"Snape, anh vào đây bằng cách nào?", Remus ngay lập tức bịt miệng Sirius đang muốn chồm lên.

"Cửa mở", Snape liếc ra ngoài một cái.

"Khụ, chắc tôi quên", Remus xấu hổ nói.

"Thuốc bả sói, 12 liều, Dumbledore bảo tôi đưa cho thầy, giáo sư Lupin", Snape liếc nhìn Sirius đang giãy dụa đặt lên bàn một cái hộp.

"Cám ơn nhé, giáo sư Snape, thầy vất vả rồi."

"A... a...a", Jerry trong lòng Snape hớn hở vươn tay về phía Harry.

"giáo sư Snape, thầy sẽ dạy em thần chú gọi thần hộ mệnh chứ?", Harry vừa hỏi vừa đón lấy Jerry bế vào lòng.

"Vì biểu hiện đáng xấu hổ của trò trên tàu, có lẽ ta sẽ cân nhắc đến việc này. Bây giờ, trở về." Snape vung áo chùng đi trước, Harry vui vẻ ôm Jerry theo sau.

"Quần lót Merlin, sao mình cảm thấy...", Sirius giật giật mí mắt

"Không phải chỉ mình cậu đâu", Remus cũng gật đầu.

"Chết tiệt, sao nhìn Harry với thằng Snivellus trông giống một gia đình thế. Không được mình không cho phép" Sirius đấm ngực dậm chân.

...

Snape ném cho Harry quyển sách lý luận về thần hộ mệnh bắt nó nghiên cứu, sau đó vài ngày bắt đầu học tập thực tế.

"Expecto Patronum", Harry hô lớn nhưng đũa phép không hề phản ứng, nó lau mồ hôi nghỉ một chút.

"Nghĩ về những việc vui vẻ nhất khi tiến hành, Potter, chứ không phải chỉ vung đũa phép lung tung như quỷ khổng lồ.", Snape nhíu mày nhìn Harry tập mãi vẫn không thành công.

"Em có nghĩ nhưng mà vẫn không được", Harry ỉu xìu nói.

"Cho nên trò quyết định bỏ cuộc rồi?"

"Không ạ, thưa giáo sư, nhưng em có một câu hỏi", Harry nhìn Snape gật đầu đồng ý rồi mới tiếp tục, "Trong sách có ghi để thi triển bùa gọi thần hộ mệnh ta phải tìm kiếm những kỷ niệm tươi đẹp nhất, hạnh phúc tuyệt vời nhất của mình, nhưng khi đối mặt với giám ngục, chúng sẽ hút đi tất cả niềm vui ta sẽ không có niềm vui để thực hiện thần chú nữa. Cho nên em nghĩ còn có một điều kiện ẩn khác để kích hoạt nó đúng không ạ?"

"Thật vui mừng khi trò bắt đầu sử dụng bộ não nhồi đầy cỏ lác của trò. Thần hộ mệnh là sự phóng chiếu của tất cả những cảm xúc tích cực nhất của của người sử dụng, nó có tác dụng như một lá chắn giữa người dùng với giám ngục." Snape không trả lời thẳng mà chỉ gợi ý

"Là bảo vệ, muốn thi triển thần chú thì ta phải có ý muốn bảo vệ mãnh liệt phải không ạ?", Harry ngẫm nghĩ.

Snape không gật cũng không lắc đầu, hắn có chút bất ngờ với sự nhạy bén của Harry, chậc, nếu thằng nhãi này để dành thông minh vào môn độc dược thì không biết đã tiến bộ đến đâu rồi, "Thử lại đi"

Harry nhắm mắt lại nghĩ đến Jerry, Sirius, Remus, Ron, Hermione và cả... Snape nữa. Nó hé mắt ra nhìn ông thầy độc dược khó tính đang đứng bên cạnh, "Expecto Patronum"

Từ phía cuối đũa phép của Harry vỡ tung ra một đoàn sương mù màu bạc lấp lánh, lơ lửng trên không trung.

"Thành công rồi", Harry reo lên rồi cố gắng nhìn, "Nhưng sao chẳng ra hình gì hết?"

"Thần hộ mệnh thường mang hình dáng động vật có mối quan hệ sâu sắc với người sử dụng hoặc người sử dụng muốn bảo vệ."

"Giáo sư Snape, thầy có thần hộ mệnh của mình không?" Harry thử dò hỏi

"Đương nhiên", Snape nhướng mày, không có mà dám đi dạy à?

"Vậy nó có hình gì ạ?"

"Đó không phải việc của trò. Tiếp tục luyện tập, làm luận văn 15 thước anh về các phương pháp có thể sử dụng để gọi thần hộ mệnh cho ta.", Snape buông một câu rồi đi ra khỏi phòng học.

Harry mỉm cười cũng không than vãn, dạo này Snape vẫn bắt nó làm luận văn về đủ các loại chủ đề, nó quen rồi. Khả năng viết luận và vốn từ ngữ của nó cũng được cải thiện theo từng ngày, Snape vốn là một người có trách nhiệm. Harry nhớ tới vài câu nó đọc trong sách, chỉ những người có trái tim thuần khiết mới có thể sử dụng Thần hộ mệnh điều đó có nghĩa Snape không hề là một người xấu giống như mọi người đã nói, dù thầy ấy có từng là tử thần thực tử đi nữa có phải không?

...

Phanh...

Một tối nọ, Harry vẫn yên tĩnh làm bài tập, bên cạnh là Jerry đang ngồi coi sách ảnh về những loại dược liệu thường thấy thì nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ phòng thí nghiệm.

Snape đen mặt nhìn những mảnh vỡ văng khắp nơi, hắn-làm-nổ-vạc, từ lúc hắn chạm vào dược liệu lần đầu tiên tới bây giờ dù cho có là thí nghiệm thất bại nhất cũng chưa bao giờ nổ vạc, cái việc mà chỉ có đám sư tử ngu xuẩn Gryffindor mới có thể làm. Snape nhìn tay mình, pháp lực hắn đột nhiên tăng trưởng trên diện rộng khiến hắn không thể khống chế đưa hơi nhiều ma lực vào vạc độc dược cần điều chế tinh vi này. Tăng trưởng pháp lực thế này chỉ xuất hiện ở những phù thủy vị thành niên, Snape là một phù thủy trưởng thành không nghi ngờ đó là chuyện không thể nào.

"giáo sư Snape, thầy không sao chứ?", một cái đầu bù xù thò vào hỏi.

"Cút ra ngoài", Snape nói rồi vung đũa phép làm sạch tất cả, hắn không thể làm độc dược trong tình trạng này.

Snape bực bội ngồi vào bàn làm việc bắt đầu phê chữa đống bài tập sai be bét như được viết bởi lũ quỷ khổng lồ. Hắn nhận ra một bóng đen đến gần bên cạnh mình, Snape ngẩng lên hằn học hỏi, "Có chuyện gì, Potter?"

"Tay thầy bị thương rồi", Harry cầm một lọ độc dược chỉ chỉ vào tay Snape.

Hắn sửng sốt nhìn mu bàn tay mình bị xước một vệt nhỏ, máu cũng đã ngừng chảy từ lâu, có lẽ do mảnh vỡ của vạc cắt phải chính Snape cũng không để ý, "Không việc gì, vết thương nhỏ thôi, nếu trò rảnh rỗi quá thì đi qua bên kia cắt cây cần độc đi."

"Vâng ạ", Harry đáp lời nhưng cũng không đi ngay, nó lấy một miếng bông nhỏ thấm một ít độc dược trị thương, cầm lấy tay Snape nhẹ nhàng bôi lên. Sau khi chắc chắn vết thương đã lành lại, nó mới vào bếp pha một ly hồng trà đặt lên bàn hắn rồi mới đến chỗ bàn đặt dược liệu bắt đầu làm việc trong ánh mắt phức tạp của Snape.

Harry đeo găng tay da rồng lên, dược liệu nó chuẩn bị làm là cây cần độc. Nó cầm lấy dao vừa cắt vừa lẩm nhẩm đặc điểm và tác dụng của cây này trong miệng.

"Cây cần độc thường phát triển ở vùng đồng cỏ ẩm ướt, trên các bờ sông và đất hoang. Là loài thân mềm, cây cao khoảng 8ft, có độc ở tất cả các bộ phận nhất là ở rễ cây. Có tác dụng gây đau đớn, buồn nôn, có thể gây tê liệt đường hô hấp, có khả năng gây tử vong cao với liều lượng nhỏ..."

Harry nghĩ tới gì đó dừng lại một chút, nó khẽ liếc mắt nhìn Snape đang quay lưng tập trung chấm bài không để ý đến bên này. Harry đặt con dao xuống, khẽ run cổ tay phải. Từ trong tay áo trượt ra một con dao gấp cán gỗ nhỏ nhắn. Nó mở con dao ra dùng nó tiếp tục cắt rễ của những cây cần độc, miệng lại tiếp tục lẩm nhẩm.

"Cây cần độc là nguyên liệu chủ yếu điều chế độc dược an thần, độc dược chống co giật..."

Thận: Cần độc (poison hemlock) là một loại cây có thật, bạn nhỏ nào mà thấy nó thì né né ra xa chút nhé.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro