Chương 7: Quyết định
"Giáo... giáo sư Snape!" Harry lắp bắp. "Em... em... ờ..."
Snape ngồi dậy, ánh mắt ông vẫn còn hơi mờ mịt vì mệt mỏi. Ông xoay đầu, nhìn về bát cháo đang bốc khói nghi ngút trên bàn. Mùi hương ngon tuyệt khiến dạ dày ông kêu lên ồn ào. Nhưng Snape lại không có bất kỳ biểu cảm gì khi quay lại nhìn Harry. Giọng ông khàn đặc, lạnh lùng hỏi.
"Em thương hại tôi sao, Potter?"
Harry vội vã lắc đầu, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ. "Em... em chỉ lo lắng cho thầy." Cậu cúi đầu, lí nhí giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Lo lắng cho tôi?" Snape nhắc lại, giọng nói của ông lạnh lùng nhưng lại mang theo một âm điệu khó hiểu. Đôi mắt như chim ưng dõi theo sát sao từng cử động của Harry. Cậu cảm thấy mình như một con thỏ non bị bẫy trong hang của con rắn săn mồi.
Bất chợt, cánh cửa phòng ngủ và cửa hầm đột ngột mở toang ra. Harry kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa, rồi cậu chợt hiểu. Snape đang bắt cậu phải chọn.
Đi hay ở?
Harry suy nghĩ, tâm trí cậu bỗng chốc trở nên mông lung.
Cánh cửa phát ra một tiếng "két" chói tai rồi chậm rãi đóng lại, như thể đang đếm ngược thời gian cho Harry. Cậu cảm nhận được áp lực từ ánh mắt của Snape, từ sự im lặng đầy ẩn ý trong căn phòng.
Cậu cần phải đưa ra sự lựa chọn.
Ngay bây giờ.
Harry nhìn Snape, nhìn vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt ông, nhìn đôi mắt đen láy đang nhìn cậu chằm chằm. Tất cả những kỷ niệm về Snape bỗng chốc ùa về trong tâm trí cậu.
Những lời mắng mỏ gay gắt, những hình phạt nghiêm khắc, những lần ông bảo vệ cậu trong bóng tối,... tất cả chúng đều cho thấy một con người phức tạp, khó hiểu, nhưng không hề vô tâm.
Và rồi, cậu nhớ đến nụ hôn ấy. Nụ hôn bất ngờ, nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho cả thế giới của cậu như bị đảo lộn.
Harry nhận ra, cậu không ghét Snape. Cậu cũng không thương hại ông. Cảm giác của cậu với Snape phức tạp hơn thế rất nhiều.
Và cậu biết mình muốn gì.
Cánh cửa đã gần như khép kín, chỉ còn hở một khe nhỏ, nhưng Harry vẫn đứng im ở đó, ngay bên cạnh Snape.
Cậu đã lựa chọn.
...
Cánh cửa đóng sập lại, vang lên một tiếng "rầm" trầm đục, như thể đánh dấu một khởi đầu mới. Harry giật mình nhẹ, rồi cậu quay lại nhìn Snape, khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì ngượng ngùng.
"Giáo sư... thầy nên ăn chút gì đó đi." Harry lí nhí, cậu vụng về cầm bát cháo nóng hổi trên bàn lên, ngập ngừng đưa về phía Snape.
Snape không nói gì, ông chỉ nhìn theo từng động tác của Harry với ánh mắt đầy ẩn ý. Khóe môi ông nhếch lên một nụ cười nhẹ, lần đầu tiên Harry thấy ông cười một cách chân thật đến vậy.
Snape hé môi, nhẹ nhàng ngậm lấy chiếc thìa bạc mà Harry đưa tới. Cháo ấm nóng, thơm ngon tràn vào khoang miệng, xua tan cơn đau dạ dày và sự mệt mỏi trong người ông. Khi chiếc thìa rời đi, đầu lưỡi ông như có như không lướt nhẹ qua đầu thìa bạc, vô tình chạm phải tầm mắt Harry.
Harry rụt tay lại như bị điện giật. Cậu cảm thấy như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân cậu nóng ran. Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, cậu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Snape.
Thật vất vả mới đút cho Snape ăn hết bát cháo, Harry thở phào nhẹ nhõm đặt bát xuống bàn. Cậu muốn nhân cơ hội này để lén lút chuồn ra ngoài hít thở chút không khí, nhưng khi cậu tiến lại gần cửa, cậu mới phát hiện ra cánh cửa đã bị khóa chặt.
Harry lúng túng quay đầu nhìn Snape. Ông đã ngồi dựa vào đầu giường, ánh nến hắt bóng ông lên bức tường đá phía sau, tạo nên một vẻ bí ẩn và quyến rũ khó cưỡng. Khóe môi ông nhếch lên một nụ cười nhẹ, ánh mắt đen láy nhìn cậu với vẻ trêu tức.
Khó lắm mới dụ được con Sư Tử này đến đây.
Muốn đi?
Không có cửa!
"Đến đây." Snape nói khẽ, giọng nói khàn khàn nhưng lại mang theo một sức hút khó cưỡng. Ông vươn bàn tay về phía Harry, ngón tay dài mảnh khảnh như đang vẫy gọi cậu.
Cả người Harry như bốc cháy. Mặt cậu đỏ bừng, tim đập thình thịch, cậu cảm thấy hơi thở của mình như ngừng lại. Cậu muốn chạy trốn, nhưng đôi chân cậu như bị đóng đinh xuống sàn nhà.
Harry chần chừ, dậm chân từng bước một tiến lại gần giường. Bàn tay cậu run rẩy giơ lên, chưa kịp chạm vào tay Snape thì bất ngờ bị ông nắm lấy, kéo mạnh một cái. Harry ngã nhào vào lòng Snape, cánh tay rắn chắc của ông ôm chặt lấy cậu.
"Giáo... giáo sư..." Harry lắp bắp, lưỡi cậu như bị xoắn lại, không thể nói thành lời. Cậu cảm nhận rõ rệt hơi ấm tỏa ra từ cơ thể Snape, nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng ngay bên tai.
"Sao vậy? Không thích? Hửm..." Snape nói khẽ bên tai Harry, giọng ông trầm ấm, mang theo một chút trêu chọc. Ông nâng cằm Harry lên, ánh mắt đen láy thưởng thức đôi gò má đỏ bừng của cậu.
"Không... không phải." Harry lắc đầu lia lịa, "Chỉ là..."
"Tại sao hôm đó em lại bỏ chạy?" Snape hỏi, giọng ông bỗng chốc trở nên nghiêm túc. Tại sao em lại trốn tránh tôi? Câu sau ông không nói ra lời, nhưng Harry hiểu rõ ẩn ý trong đó.
Harry hít một hơi thật sâu, cậu quyết định nói ra sự thật.
"Khi... khi em nói có người thích thầy..." Harry ngập ngừng, "Thì... thì đúng là có người thích thầy. Và... người đó không phải em."
"Vậy tại sao hôm nay em ở đây?" Snape hỏi, giọng ông trầm thấp, gần như là một lời thì thầm. Ông miết nhẹ lên đôi môi đỏ hồng của Harry, hơi thở nóng ấm phả nhẹ lên gò má cậu. Harry cảm nhận rõ rệt sự hiện diện của Snape, cậu có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài đen nhánh trên đôi mắt sâu thẳm của ông.
"Bởi vì em..." Harry mím môi, cậu hít một hơi thật sâu, rồi dồn hết can đảm để nói ra lời nói đã ẩn giấu trong lòng bấy lâu. "Bởi vì em... thích thầy."
Snape nghe vậy thì phát ra một tiếng cười trầm thấp. Ông cúi đầu xuống, bàn tay ôm chặt lấy gáy Harry, kéo cậu lại gần hơn. Rồi ông hôn lên đôi môi của Harry, đôi môi mà ông đã khao khát bấy lâu.
Nụ hôn của Snape bắt đầu thật nhẹ nhàng, như một lời thăm dò đầy dè dặt. Môi ông lướt nhẹ trên môi Harry, gửi gắm vào đó bao nhiêu nhớ nhung, khao khát đã kìm nén suốt thời gian qua.
Harry run rẩy đáp lại nụ hôn, ban đầu còn ngập ngừng, e dè, nhưng rồi dần dần chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, say đắm mà Snape mang đến. Cậu vòng tay ôm lấy cổ Snape, kéo ông lại gần hơn, muốn tan chảy trong vòng tay ấm áp của ông.
Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt hơn, cuốn hút cả hai vào một xoáy cảm xúc mãnh liệt, nồng nàn. Hơi thở họ hòa quyện vào nhau, nhịp tim họ đập rộn ràng, như muốn tan chảy vào nhau.
Snape luồn tay vào mái tóc đen mềm mại của Harry, ông mơn trớn gò má nóng hổi của cậu, khám phá từng ngóc ngách ngọt ngào trong khoang miệng cậu. Harry rên rỉ nhẹ, cậu cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ cơ thể Snape, khiến cậu như muốn tan chảy trong vòng tay ông.
Nụ hôn kéo dài đến khi cả hai đều thở hổn hển mới chấm dứt. Snape dựa trán vào trán Harry, ánh mắt ông lấp lánh niềm hạnh phúc và thỏa mãn. Harry nhắm mắt lại, cậu vẫn còn choáng ngợp trong cơn lốc cảm xúc vừa qua.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn lại tiếng tim họ đập rộn ràng trong căn phòng yên tĩnh.
"Em hiểu ý nghĩa của việc này chứ?" Snape nói khẽ, giọng ông trầm thấp nhưng lại mang theo một sức nặng khó tả. Đôi mắt đen láy của ông xoáy thẳng vào tâm hồn Harry, như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ của cậu.
Harry nhìn thẳng vào mắt Snape, cậu biết ông đang hỏi gì. Cậu biết khoảng cách giữa hai người, biết những rào cản và khó khăn mà họ sẽ phải đối mặt. Nhưng cậu không sợ.
Harry hít một hơi thật sâu, rồi cậu gật đầu. Không chút do dự, không chút e ngại, chỉ có sự kiên định và chắc chắn.
"Em hiểu." Harry nói, giọng cậu nhỏ nhẹ nhưng lại đầy sức mạnh. "Em biết chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng... em không sợ."
Snape phát ra một tiếng cười trầm thấp, lần này trong tiếng cười ấy không còn chứa chút châm chọc hay mỉa mai nào, chỉ còn lại sự ấm áp và dịu dàng. Ông xoa đầu Harry nhẹ nhàng, như thể đang vuốt ve một chú mèo con bé nhỏ.
Cánh cửa phòng đang khóa chặt bỗng chốc từ từ mở ra, như thể muốn nhường lối cho Harry.
"Trở về đi, Harry." Snape nói nhẹ nhàng, giọng ông ấm áp hơn bao giờ hết.
Harry gật đầu, cậu vẫn còn hơi ngượng ngùng sau những gì vừa xảy ra.
"Giáo sư Snape..." Harry ngập ngừng nói, "Thầy... thầy cũng nghỉ ngơi đi. Ngày mai... em lại đến."
Snape mỉm cười, nụ cười hiếm hoi của ông khiến cho khuôn mặt ông trở nên dịu dàng hơn hẳn.
"Được."
Harry rời khỏi hầm ngục, bước chân cậu nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Trong lòng cậu là một cảm giác hạnh phúc và bình yên mà cậu chưa từng cảm nhận thấy bao giờ.
Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung Gryffindor, Harry bất ngờ gặp lại con rắn đồng quen thuộc. Nó đang cuộn mình trên lan can cầu thang, vẫy đuôi chào Harry với vẻ mặt gian xảo.
"Chà, chà, nhìn ai kìa?" Nó nói, giọng nói trêu chọc. "Trông cậu có vẻ vui lắm nhỉ?"
Harry giật mình, cậu không nghĩ là mình lại gặp nó ở đây. Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, cậu cố gắng lảng tránh ánh mắt của con rắn.
"Cậu... cậu đang nói gì vậy?" Harry lúng túng hỏi.
"Đừng có giả nai nữa, Harry." Con rắn cười khanh khách, "Tôi biết cậu vừa ở đâu mà. Và tôi cũng biết... cậu đã làm gì ở đó."
Nó nháy mắt với Harry, rồi lắc lư cái đầu, trườn đi mất hút, để lại Harry đứng đó với khuôn mặt đỏ như gấc. Harry xoa xoa mặt, sao tự nhiên cậu cảm thấy mình lại rớt vào bẫy của đám rắn nhà Slytherin này rồi ấy nhỉ?
Chắc là không phải đâu, Harry gãi gãi đầu rồi tiếp tục trở về.
*Thận: Harry à, bé quên ngài viện trưởng nào đó cũng là rắn nhà Slytherin sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro