Chương 18: Hãy gọi ta là Severus
Y/n tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau trong căn phòng của Snape, ánh sáng nhẹ nhàng từ cửa sổ chiếu vào. Cô mở mắt, cảm nhận được sự thoải mái từ chiếc giường mềm mại và chăn ấm áp. Cô chợt nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua. Mặt cô đỏ bừng khi nhớ lại việc mình đã say khướt và ôm chầm lấy Snape.
Gia tinh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô trên bàn. Cạnh đó là một bộ quần áo sạch sẽ và được ủi phẳng phiu.
Khi Y/n ngồi dậy, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía ngoài cửa. Snape bước vào, mang theo một nụ cười. "Chào buổi sáng, Y/n. Em ngủ ngon chứ?" ông hỏi, giọng ông trầm ấm.
Y/n cố gắng không để lộ sự ngượng ngùng trong giọng nói của mình. "Chào buổi sáng, giáo sư Snape. Đêm qua làm phiền ông rồi."
Snape nhướn mày "Chẳng phải hôm qua em gọi ta là Severus sao? Sao hôm nay lại kêu là giáo sư Snape?" ông trêu chọc, nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Y/n đỏ mặt hơn nữa, cảm thấy ngượng ngùng không biết phải trả lời thế nào. Snape thấy vậy liền ngồi xuống cạnh cô, giọng nói của ông trở nên nghiêm túc hơn "Y/n, ta có thể yêu cầu em một điều không?"
"Chuyện gì ạ?"Cô hỏi
"Em có thể gọi ta là Severus khi hai ta ở riêng không?" ông nói, ánh mắt ông đầy hy vọng và chờ đợi.
Y/n nhìn vào mắt Snape, cảm thấy yêu cầu của ông có chút đáng yêu. "Vâng, Severus." cô đáp, giọng nói của cô trở nên mềm mại hơn.
Snape cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, nụ cười của ông trở nên rạng rỡ hơn. "Cảm ơn em, Y/n. Ta có dặn gia tinh chuẩn bị bữa sáng cho em, hãy ăn trước khi đi nhé!" ông nói, đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi phòng để cô có không gian riêng tư.
Y/n bắt đầu ăn sáng. Cô cảm thấy Snape, từ sau cái chết của cô, luôn quan tâm và chăm sóc cô một cách tỉ mỉ. Sau khi hoàn thành bữa sáng, cô đứng dậy, thay bộ quần áo mới đã được chuẩn bị tươm tất.
Khi sắp rời khỏi, Y/n quay lại nhìn Snape, khẽ gật đầu "Cảm ơn giáo sư Snape, à không, cảm ơn Severus. Em xin phép đi trước."
Snape nhìn theo bóng dáng Y/n rời khỏi phòng, "Ừm, hẹn gặp em ở lớp sau nhé." ông nói nhẹ nhàng, dõi theo cô cho đến khi cô khuất dạng.
Y/n bước về phía khu vực dành cho Hufflepuff, lòng đầy những suy nghĩ. Cô biết rằng mình cần phải cứu Cedric, cần phải gặp và thuyết phục anh rút lui khỏi cuộc thi Tam Pháp Thuật.
Khi đến gần khu vực của Hufflepuff, cô thấy Cedric đang đứng nói chuyện với vài người bạn. Thấy cô, anh nhanh chóng tạm biệt bạn bè và tiến về phía cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. "Chào buổi sáng, Y/n. Đêm qua em ổn chứ?"
Y/n ngẩng đầu lên nhìn anh "Cedric, em muốn nói chuyện với anh một chút. Chúng ta có thể đi đâu đó yên tĩnh không?"
Cedric gật đầu, dẫn cô đến một góc yên tĩnh trong khuôn viên trường. Khi đã chắc chắn không có ai nghe thấy, Y/n bắt đầu nói về những lo lắng của mình. "Cedric, em thực sự lo lắng cho anh. Cuộc thi Tam Pháp Thuật sẽ xảy ra điều rất khủng khiếp, và em không muốn anh gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Em thực sự mong anh sẽ rút lui khỏi cuộc thi." cô nói, giọng điệu đầy lo lắng.
Cedric nhìn vào mắt Y/n, cảm nhận được sự sợ hãi và lo lắng trong lời nói của cô. Mặc dù không muốn rút khỏi cuộc thi, nhưng khi nhìn Y/n, anh biết cô đang nói sự thật.
"Y/n, anh biết cuộc thi này rất nguy hiểm. Sau khi em đề cập đến nó, mấy ngày nay anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Được rồi, anh tin em, anh sẽ rút lui..
Y/n cảm thấy nhẹ nhõm, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi. "Cảm ơn anh."
Cedric cười nhẹ, nhưng trong lòng anh có một chút luyến tiếc. Anh nhìn vào mắt cô. "Y/n, anh muốn hỏi em một điều. Em có quan hệ gì với giáo sư Snape?" anh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng.
Y/n đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng. Cô không biết phải trả lời thế nào, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. "Cedric, em và giáo sư Snape chỉ có mối quan hệ thầy trò. Em rất kính trọng ông ấy."
Cedric nhìn Y/n, thấy rõ sự ngại ngùng và lúng túng trong ánh mắt cô. "Anh hiểu rồi, Y/n. Vậy có nghĩa là anh vẫn có cơ hội với em chứ?"
"Cedric, ý anh là..." Cô nhướn mày.
Cedric hít một hơi sâu "Y/n, có điều này anh cần phải nói với em" anh bắt đầu, giọng anh hơi run. "Anh biết rằng thời gian qua chúng ta đã thân thiết với nhau hơn nhiều, và anh cảm thấy là chính mình khi ở bên em. Y/n, tình cảm của anh dành cho em không chỉ dừng lại ở mức tình bạn.."
Anh ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Y/n, ánh mắt anh chứa đầy hy vọng và lo lắng. "Anh thích em. Anh muốn biết liệu em có thể cho anh một cơ hội không?"
Y/n cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Mặc dù rất quý mến cậu chàng nhà Hufflepuff, nhưng ngoại trừ người ấy, Y/n cảm thấy bản thân mình không thể yêu thêm bất kỳ ai.
Y/n cố gắng giữ bình tĩnh."Cedric, anh biết đó... Anh là một người bạn tốt. Em xin lỗi, nhưng em..."
Cedric nhìn Y/n, sự hụt hẫng hiện rõ trong ánh mắt anh. "Em thích giáo sư Snape, phải không?"
Y/n không trả lời ngay, chỉ đỏ mặt và nhìn xuống. Sự im lặng của cô nói lên tất cả. Cô không thể chối cãi sự thật rằng mình vẫn còn chút gì đó vương vấn với vị bậc thầy độc dược kia. Cô bối rối, không biết làm sao để giải thích tình cảm phức tạp trong lòng mình.
Cedric thở dài, nhưng anh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng "Anh hiểu rồi, Y/n. Cảm ơn em vì đã lắng nghe anh. Chúng ta vẫn sẽ là bạn chứ?"
Y/n ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm biết bao. "Tất nhiên rồi." cô cười.
Từ xa, Snape đứng trong bóng tối của hành lang, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Y/n và Cedric. Ông không muốn Y/n cảm thấy khó xử nên chỉ đứng nhìn, nhưng khi nghe lời tỏ tình của Cedric. Snape cảm thấy cảm giác bất an, lo lắng tràn vào lồng ngực.
Khi nghe được Y/n từ chối Cedric, Snape không thể tin vào tai mình. Snape không biết tại sao, nhưng cảm giác nhẹ nhõm và vui sướng bao trùm lấy ông.
Trái tim Snape đập loạn nhịp khi nhìn thấy sự bối rối và đỏ mặt của Y/n. Cô đứng đó, im lặng, ánh mắt hướng xuống đất, không dám nhìn thẳng vào Cedric. Sự im lặng của cô nói lên tất cả, và Snape cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Ông biết rằng cô vẫn còn chút tình cảm dành cho ông, mặc dù cô luôn phủ nhận điều đó.
Snape cảm thấy lòng mình rối bời. Ông biết rằng Y/n đã từ chối Cedric vì mình. Ông tự hỏi liệu mình có đủ khả năng để mang lại hạnh phúc cho Y/n hay không? Liệu ông có thể vượt qua được quá khứ đen tối và trở thành người xứng đáng với Y/n? Những suy nghĩ này làm lòng Snape rối bời, ông cảm thấy bản thân không đủ tốt với Y/n, nhưng đồng thời, ông cũng cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa để cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Sau khi Y/n từ chối Cedric, Snape cảm thấy mình cần phải tiến thêm một bước trong mối quan hệ giữa cô và ông.
Vào cuối giờ học, khi mọi người đã dần rời khỏi lớp, Snape tiến đến gần Y/n và nhẹ nhàng nói: "Y/n, hãy đến văn phòng của ta sau giờ học. Ta muốn dạy cho em thêm một vài thứ."
Y/n, mặc dù hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị bất ngờ của ông, cũng gật đầu đồng ý.
Khi Y/n đến văn phòng của Snape, cô cảm thấy hơi lo lắng. Văn phòng của Snape luôn toát lên vẻ bí ẩn, đầy những chai lọ, bình đựng và các vật dụng pha chế độc dược. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến tạo ra một không gian huyền bí.
Snape đứng chờ sẵn, ánh mắt ông tràn đầy sự quan tâm "Em đến rồi"
"Hôm nay, ta sẽ dạy em về một loại độc dược rất phức tạp, cần sự tập trung cao độ và kỹ năng chuyên môn."
Snape dẫn Y/n đến bàn làm việc, nơi đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu và dụng cụ cần thiết. "Chúng ta sẽ pha chế Wiggenweld Potion, nó có khả năng chữa lành vết thương nhanh chóng" ông giải thích, ánh mắt dán chặt lên người Y/n.
Y/n bắt đầu pha thuốc, cố gắng tập trung vào chất lỏng màu xanh trong vạc. Cô cảm nhận được Snape đang ở rất gần phía sau mình. Khi cô gặp khó khăn, Snape nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước một. "Cẩn thận khi thêm lá cây vào" ông thì thầm, hơi thở ông ấm nóng phả vào bên tai cô. "Chỉ cần một chút sai sót, hai ta sẽ phải làm lại từ đầu."
Y/n đỏ mặt, cô cảm thấy áp lực hơn trước, mắt chăm chăm nhìn xuống bàn cố gắng chú ý vào công thức.
Trong khi Y/n đang tập trung vào công việc, Snape không thể kiềm chế được nữa. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên eo Y/n, cảm nhận hơi nóng loan ra từ cơ thể cô. "Y/n," ông thì thầm "Ta đã nghe em từ chối Cedric. Tại sao?"
Y/n hơi giật mình khi Snape chạm vào. Cô biết rằng mình đã không thể che giấu tình cảm của bản thân trước Snape. Y/n hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Cedric là một người tốt, nhưng... trái tim của em không dành cho anh ấy."
Snape cảm thấy một niềm hy vọng bừng lên trong lòng. "Vậy trái tim em thuộc về ai?"
Y/n im lặng một lúc lâu, cô không biết phải trả lời sao.
Snape cảm thấy cô bối rối và không muốn ép cô phải trả lời ngay. Ông muốn cô có thời gian để suy nghĩ và chấp nhận cảm xúc của mình. "Em không cần phải trả lời ngay, ta chỉ muốn em biết rằng ..."
Ánh mắt ông tràn đầy sự dịu dàng. "Em là người quan trọng nhất đối với ta, Y/n," ông nói. "Sẽ luôn luôn như vậy."
Khi lời nói của Snape vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng độc dược, Y/n cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào trong lòng. Cô không thể không nhớ lại những ngày tháng trong quá khứ, những ngày tháng cô sống trong sự sợ hãi và bất an. Ký ức về cái chết của bản thân trong kiếp trước, hay những lần cô cảm thấy tuyệt vọng và đau đớn chỉ vì con người mang tên Severus Snape này. Nhưng giờ đây, trước mặt cô là người đàn ông mà cô từng ngày đêm nhớ mong, với lời hứa sẽ mang lại cho cô hạnh phúc mãi mãi.
Y/n không thể không tự hỏi mình tại sao trái tim cô lại chỉ hướng về Snape. Ông là một người bí ẩn, lạnh lùng và nghiêm khắc. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó, cô còn thấy một người đàn ông tận tụy, luôn bảo vệ và quan tâm đến cô. Cô nhớ lại những lần Snape đứng ra bảo vệ cô, những lần ông lặng lẽ theo dõi và chăm sóc cô.
Snape có thể cảm nhận được sự do dự và cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của Y/n. Ông hiểu rằng việc khiến cô mở lòng là không hề dễ dàng. "Y/n, ta biết rằng mọi thứ không hề dễ dàng cho em. Ta hiểu rằng em đã trải qua rất nhiều và có lẽ vẫn đang đấu tranh với chính mình. Nhưng ta sẽ luôn ở đây vì em."
Y/n hít một hơi thật sâu, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Snape."Cảm ơn ông, Severus."
Snape mỉm cười, tay xoa đầu Y/n, cẩn thận để không làm rối tóc cô. "Bây giờ, chúng ta tiếp tục học chứ?"
Sau khoảnh khắc ấy, cả hai quay trở lại với buổi học. Snape đứng gần bên Y/n, hướng dẫn cô từng bước một cách cẩn thận. Ông nhẹ nhàng cầm tay cô. "Nhớ khuấy đều tay, nhưng không quá mạnh."
Y/n cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi Snape chạm vào cô. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không thể ngăn mình khỏi cảm giác rung động.
Trong lúc đang pha chế, một giọt dung dịch bất ngờ bắn lên tay Y/n. Cô giật mình và kêu lên một tiếng nhỏ. Snape lập tức nắm lấy tay cô, kiểm tra xem có bị thương không. "Em không sao chứ? Có đau không em?" ông hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
Y/n lắc đầu "Em không sao. Chỉ là một giọt nhỏ thôi"
Snape thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cầm tay cô. "Cẩn thận hơn nhé."
Y/n gật đầu, rồi theo hướng dẫn của Snape tiếp tục pha thuốc.
Khi buổi học kết thúc, Snape nhìn vào mắt Y/n "Em quả là có khiếu trong môn của ta đấy, Y/n." Snape nói, giọng đầy tự hào.
Y/n mỉm cười, cảm thấy hơi ngại trước lời khen của Snape. "Đừng tâng bốc em nữa, Severus. Cảm ơn ông vì hôm nay, em đã học được rất nhiều."
Snape gật đầu "Ta hy vọng rằng em sẽ luôn tin tưởng và dựa vào ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro