Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Một điệp khúc

Chương 3 - Một điệp khúc

2 tháng 11, 1986

Minerva cuối cùng cũng dùng đủ mánh khóe tóm được hắn bên ngoài Lâu đài.

Snape vừa lén lút chuồn ra khỏi tiệm thuốc—hết nguyên liệu để làm Thuốc Giải Say kỷ lục ba lần trong vòng một tuần—thì vị Phó Hiệu Trưởng lao xuống vỉa hè và giật mạnh tay hắn. Chẳng báo trước, bà Phép độn thổ họ ra khỏi Hogsmeade và đến bên cạnh một nhà thờ nhỏ bằng đá nằm trên vách núi nhìn xuống biển bạc cuộn sóng.

Sự ép chặt và hỗn loạn của chuyến di chuyển không hề giúp ích gì cho cái đầu đau nhức của hắn. Snape thấy mình nằm trên mặt đất đá và nôn ra dữ dội. Với một chút hài lòng nhỏ nhen, hắn thấy chất lỏng mang tính axit bắn ra đã phá hủy vẻ bóng bẩy nguyên sơ của đôi ủng Minerva.

Phải khen bà ta một câu, bà không hề nao núng trước đống bừa bãi đó, đơn giản dựng một lá chắn và đưa cho hắn một chiếc khăn tay trắng như tuyết để lau mặt khi nôn xong. Run rẩy, hắn chống người đứng dậy bằng đầu gối, và bà lặng lẽ đưa cho hắn một lọ thuốc màu xanh đậm cùng vẻ nghiêng đầu đầy thách thức.

Hắn chẳng buồn hỏi đó là gì; nếu bà thực sự muốn đầu độc hắn, hắn cũng chẳng phản đối. Mớ hương vị hỗn tạp thực sự tệ hại, và hắn phân loại mớ lỏng đang sùng sục chảy xuống cổ họng là một hỗn hợp của Thuốc Giải Say, thuốc an thần và thuốc mài trí thông minh. Tự chế ư, hắn nghĩ khi thế giới dường như nghiêng đi rồi quay lại vị trí ban đầu với một tiếng thịch. Trong ánh sáng lụi tàn ban ngày, không thể xác định vị trí của họ, nhưng hắn đoán họ vẫn đang ở Scotland.

"Chúng ta đang ở đâu?" hắn hờ hững hỏi, cảm thấy mình nên thể hiện một chút tức giận vì bị bắt cóc gọn lẹ và lôi đi khắp nơi.

"Mull," bà đáp gọn lỏn và làm biến mất bãi nôn dưới chân mình.

Từ khóe mắt, Snape thấy một ông lão héo hon bước ra khỏi nhà thờ và cứng người khi thấy gã Muggle. Nhận ra cử động đó, Minerva quay lại rồi thả lỏng người.

"Đó là cha tôi. Ông ấy là cha xứ."

"Và tại sao," hắn lạnh lùng hỏi, khơi lại tàn dư cơn giận, "...chúng ta lại đi đến Mull đẹp như tranh vẽ và lộng gió để viếng thăm một nhân vật đáng kính như cha của bà?"

Mím môi trước vẻ ương ngạnh của hắn, bà chỉ tay về phía cánh cửa gỗ nặng nề của nhà thờ. "Vào, và tôi sẽ nói với anh. Đừng bắt tôi phải dùng vũ lực, cậu bé. Anh không phải là người duy nhất giỏi dùng đũa phép, và tôi không cần nhắc anh rằng đêm nay anh đã chứng tỏ bản thân khá chậm hiểu."

Đó là một cuộc đối đầu căng thẳng trước khi Snape nhượng bộ với một cái nhún vai thờ ơ. Mẹ kiếp, mình quan tâm bà ta muốn gì làm gì? Chuyện này kết thúc càng sớm, mình càng nhanh trở về phòng...

Nơi cư trú trong hầm mà hắn gọi là nhà là nơi duy nhất hắn có thể tìm thấy chút gì đó gần với sự an ủi và điều đó cũng chỉ là nhờ vào việc hắn có thể uống cho đến khi bản thân ngu muội. Snape đã sống trong cái chai được năm năm và hai ngày; năm năm và hai ngày vô tận kể từ thất bại khủng khiếp của hắn, kể từ khi Lily bị sát hại và Chúa tể Hắc ám bị hạ gục bởi lời nguyền của chính hắn.

Đêm kinh hoàng đó không hề có một dấu hiệu nào cho thấy thế giới sắp sụp đổ ập xuống. Thật vậy, hắn thực sự khá buồn chán cho đến khi Dấu hiệu Hắc ám của hắn phát nổ trong cơn đau đớn dữ dội ngay giữa bữa tiệc Halloween. Quan sát tình trạng của hắn và chính xác đoán ra nguyên nhân, Albus đã nhốt hắn trong phòng Hiệu trưởng và nhanh chóng biến mất trong một chùm lửa phượng hoàng bùng lên. Một mình, cơn đau từ Dấu hiệu Hắc ám gần như khiến Snape phát điên. Trong nỗ lực làm giảm bớt nỗi kinh hoàng, hắn đã uống cạn kho rượu của văn phòng và thực hiện một nỗ lực đáng tin cậy để chặt phăng cái tay của mình trước khi cuối cùng ngất đi.

Snape tỉnh dậy ba ngày sau đó trong Khu bệnh xá. Poppy Pomfrey dễ mủi lòng kể cho hắn biết mọi chuyện, và hắn đã nhanh chóng vọt về phòng để đắm mình trong một cơn say hoành tráng. Chuyện kết thúc khi các Thần sáng bắt hắn với cáo buộc phản quốc và là Tử thần Thực tử.

Vào phút chót, Albus đã can thiệp và cứu hắn khỏi bị kết án tử hình chậm rãi nhưng cuối cùng được chào đón ở trong Azkaban. Bị ném thẳng vào vị trí giảng dạy và Chủ nhiệm Nhà, Snape phải bối rối sống tiếp như thể chưa từng có gì xảy ra.

Nỗi đau buồn, sự tội lỗi, và xấu hổ là những người bạn đồng hành liên tục của hắn. Hình ảnh của Lily ám ảnh hắn ở mọi ngã rẽ, và hắn cố gắng hết sức để xóa bỏ những cảm xúc và mối liên hệ còn sót lại. Rượu trở thành lối thoát duy nhất của hắn, và nếu sắc vàng khó coi trên da hắn nói lên điều gì đó, thì nó sẽ giết chết hắn sớm chứ không muộn. Tất nhiên là giả sử bọn những người thích lo chuyện bao đồng, biết tuốt và sống tử tế xung quanh hắn không xen vào... mà nhìn vào những gì đã xảy ra hôm nay, thì chuyện đó khó xảy ra lắm. Có vẻ như một sự can thiệp là nội dung chính của buổi tối nay. Chúc may mắn với kế hoạch đó nhé, vịt con! Chừng nào bà chưa đưa người chết trở lại, thì bà chẳng có tí cơ hội nào đâu...

Đưa cho Minerva một cái nhìn chua chát, hắn bước vào nhà thờ nhỏ mờ tối, gật đầu hờ hững với cha cô khi lướt qua. Cô bám sát gót hắn suốt quãng đường vào và chỉ lùi lại một khi cánh cửa đã đóng sầm và khóa chặt phía sau họ.

Nhà nguyện âm u và mát mẻ, tiếng sóng biển và gió vù vù đột nhiên bị bóp nghẹt bởi những bức tường đá dày. Có gì đó quặn thắt khó chịu trong ngực hắn; Snape không thể nhớ nổi lần cuối cùng hắn đặt chân vào một nhà thờ là khi nào. Một tiếng sột soạt bên trái cho thấy Minerva cuối cùng cũng đang rời đi, và một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng diêm quẹt quen thuộc và ngửi thấy mùi phốt pho.

Một ngọn lửa vàng mong manh làm bừng sáng một ngọn lửa khác khi Minerva cẩn thận thắp một tá cây nến sáp ong. Ánh sáng dịu dàng phủ lên khuôn mặt cô, xóa đi vài thập kỷ và mang đến cho cô một sự thơ ngây đặc biệt. Trước sự ngạc nhiên của hắn, cô quỳ xuống đầy tôn kính và chắp tay cầu nguyện; nỗi buồn đột ngột trên khuôn mặt cô đủ khiến hắn lùi lại một bước, theo bản năng tìm kiếm thứ khác để tập trung vào.

Cha cô đã thắp một cây nến dài và đang nhọc nhằn đi lên lối giữa, dáng đi bị tật ở hông làm bước đi của ông trở nên chậm chạp. Hàng chục dãy ghế dài xếp dọc lối đi lên bàn thờ và Snape theo dõi cuộc hành trình chậm chạp của ông già với tâm trạng hỗn loạn. Với một tiếng càu nhàu gần như im lặng, vị linh mục tự kéo mình lên năm bậc thang ngăn cách bàn thờ với phần còn lại của nhà nguyện. Khi ánh sáng lung linh tràn ngập đỉnh nhà thờ, Severus cảm thấy mình hoàn toàn lạnh lẽo.

Ở đó, tại một nơi tôn kính bên phải bục giảng, là một cây đàn piano cổ tuyệt đẹp, đặc biệt và được yêu thích. Gỗ được đánh bóng dường như phát sáng với lời hứa, và nó giống như bị tấn công bởi một câu thần chú sắc bén. Năm năm, hắn nhớ lại trong đau đớn, năm năm ba ngày kể từ lần cuối tôi chơi piano...

Hắn thậm chí còn không thể vào phòng giáo viên chết tiệt trong hai năm đầu sau vụ sát hại Lily. Cây đàn piano im lặng là lời nhắc nhở đầy trừng phạt và trách móc về nỗi kinh hoàng mà hắn đã gây ra. Nó làm hắn phát ốm khi nhìn thấy nhạc cụ chết tiệt; rốt cuộc, hắn đã đền đáp tất cả sự hào phóng và tử tế của bà Evans bằng cách giết chết con gái bà. Đáng xấu hổ, Snape tự hỏi liệu cô ấy có biết về vai trò của hắn trong cái chết của Lily hay không. Hắn có làm hỏng cả âm nhạc kỳ diệu đối với cô ấy không?

Một tiếng thì thầm của tấm vải kẻ sọc thu hút sự chú ý của hắn trở lại Minerva, và hắn thấy vẻ mặt cô cương nghị và quyết tâm khi đứng dậy khỏi đầu gối.

"Tại sao bà lại đưa ta đến đây?" hắn rít lên, đã biết câu trả lời.

Thay vì trả lời, cô né tránh bằng câu hỏi của riêng mình. "Cậu có biết hôm nay là ngày gì không, Severus?"

"Ngày hai tháng mười một, năm một chín tám sáu," hắn đáp trả, cảm thấy một cơn giận dữ làm dựng tóc gáy.

"Là Ngày các Đẳng Linh Hồn," cô bình tĩnh tiếp tục. "Một ngày để tưởng nhớ những người đã khuất trước chúng ta."

Phải nỗ lực rất nhiều mới có thể kiềm chế phản ứng đầu tiên - cô có thể bỏ cái kiểu nói chuyện vớ vẩn về linh hồn của cô đi! - và hắn chọn cách im lặng lườm nguýt, khoanh tay trước ngực.

Cô Phó Hiệu trưởng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn. "Ta đã đưa cậu đến đây tối nay vì cậu cần phải đau buồn. Severus..." Giọng cô bất ngờ lạc đi, một cảm xúc hiếm hoi lướt qua cái tên hắn. "... cậu không thể tiếp tục như thế này..."

"Ta. Không. Quan tâm," hắn chậm rãi nhấn mạnh, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.

"Có, cậu quan tâm," cô lẩm bẩm, đưa tay ra chạm vào hắn. Bướng bỉnh, hắn tránh né, và Minerva chỉ lắc đầu, cánh tay buông thõng. "Ta biết cậu đã yêu cô ấy..."

"Bà chẳng biết gì cả!" hắn gầm lên, giọng nói vang vọng trên các bức tường một cách chói tai. Tiếp sau âm thanh đó, những ngọn nến lập lòe.

Đôi mắt to đen của cô thăm thẳm khi cô nhìn hắn. "Ta hiểu cảm giác mất đi người mà cậu yêu thương nhất là như thế nào. Quan trọng hơn, ta cũng biết điều này: con trai cô ấy vẫn còn sống, và cuộc chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Cậu bé chưa mất. Cậu biết điều này, Severus. Cậu vẫn mang Dấu hiệu của Hắn."

Severus không thể nói được, cảm thấy như thể tất cả những tình cảm khủng khiếp dồn nén trong hắn sẽ bùng phát thành một dòng sông đau đớn và căm hận nếu hắn thốt ra dù chỉ một âm tiết.

"Severus, đó là một điều hoàn toàn kinh khủng để yêu cầu cậu, nhưng cậu phải sống sót qua mất mát này. Cậu phải sống... chúng ta không có bất kỳ hy vọng chiến thắng nào nếu cậu không đứng về phía chúng ta."

Sau đó, cô chạm vào hắn, nhẹ nhàng nâng má hắn trước khi để tay rơi xuống trái tim đang đập thình thịch của hắn. "Hãy đau buồn. Hãy chơi đàn. Hãy nói lời tạm biệt. Bằng cách nào đó, cậu phải tìm ra cách để trở lại thành con người."

"Bà yêu cầu quá ít ở ta," hắn cuối cùng cũng nghẹn ngào, nhận ra muộn màng rằng hắn đang thở hổn hển trong cơn thịnh nộ chính đáng của mình.

"Ta biết," Minerva thì thầm, đôi mắt ngấn lệ. "Ta biết, Severus, và ta rất xin lỗi. Vì rất nhiều điều... nhưng cậu phải tiếp tục. Tất cả chúng ta đều có vai trò của mình, và chúng ta phải tiếp tục."

Lau mặt, cô nói bằng giọng điệu nhanh nhẹn hơn. "Ta đã phù phép nhà thờ để không ai có thể vào, và không một tác hại lâu dài nào có thể gây ra bằng bùa chú hay vũ lực. Ta sẽ ở với cha ta trong nhà xứ." Không nói thêm lời nào, cô quay người và để hắn một mình trong bóng tối, chỉ có ánh sáng lung linh của những ngọn nến.

~~~~~~

Hắn nhớ rất ít về đêm bất tận đó; hắn chỉ có thể nhớ lại những khoảnh khắc trải dài trên sàn đá lạnh trên đầu gối, cầu xin sự tha thứ và hét lên với các vị thần - hét lên để bất cứ ai - chỉ cần lắng nghe hắn. Nhưng không có món hời Faustian nào được thực hiện, và cuối cùng, hắn thấy mình kiệt sức và run rẩy trên chiếc ghế đệm của cây đàn piano trong nhà thờ.

Nước mắt và mồ hôi hòa quyện nhỏ giọt xuống mặt gỗ sáng bóng, tạo thành những vệt nhờn. Lúc đầu Severus không dám chạm vào bàn phím, cảm thấy như thể đôi bàn tay dài của hắn sẽ làm vấy bẩn nó như đã từng làm với rất nhiều thứ khác. Như một thỏi nam châm, cây đàn hút tay hắn về phía trước, và từ từ, thận trọng, hắn vuốt phím C giữa. Nốt nhạc vang lên, vang vọng ma thuật - với ma thuật của hắn - chạy dọc sống lưng và xuyên qua nhà thờ như một tiếng chuông ngân nga. Nó nới lỏng một thứ gì đó trong ngực hắn, và hắn nhận ra rằng mình đột nhiên có thể hít thở sâu hơn. Nhắm mắt lại, hắn tìm đến dòng nhạc đang cuộn xoáy bên trong; hắn tìm đến Lily, và lòng trắc ẩn, tình yêu và tình bạn đã ràng buộc hắn một cách rõ ràng. Hắn cố tình lôi kéo những kỷ niệm về thời gian ở bên mẹ cô, và niềm vui mà bà Evans đã truyền cho hắn trong các buổi học của họ. Severus thậm chí còn hồi sinh vài ngày hạnh phúc hiếm hoi mà hắn được cha mình sủng ái. Với những ký ức dày đặc đó trong không khí đêm, hắn bắt đầu chơi đàn.

Lúc đầu, nó không có gì phức tạp hơn các thang âm, và sau đó hắn chuyển sang một loạt các biến thể đơn giản, trẻ con. Hiệu ứng này giống như việc mở vòi nước, và sau một giờ, hắn nhận ra mình đang có đủ loại giai điệu tuôn ra từ ngón tay. Mỗi nốt nhạc kể về một ký ức quý giá, gợi nhớ về những buổi chiều mưa nhiều và mãn nguyện, về những lần lẻn ra công viên và thư thái bên kênh đào, về những khám phá kỳ diệu được thực hiện trên những cuốn sách học cũ của mẹ hắn. Kỷ niệm này gây đau đớn, nhưng lần đầu tiên sau một thời gian dài, đó là một nỗi đau thanh sạch. Thậm chí còn có cảm giác thanh lọc. Hắn tìm thấy một thứ gì đó trong nó; không hẳn là sự bình yên, mà là một sự cống hiến lại cho mục đích. Severus hiểu rằng những thất bại của hắn vẫn chưa phải là cuối cùng. Như Minerva đã nói - trận chiến đầu tiên đã kết thúc, nhưng cuộc chiến thì chưa, và Severus Tobias Snape có một vai trò quan trọng trong đó.

Hắn đang chơi chương thứ ba của sonata số sáu của Prokofiev khi ánh mặt trời ló dạng chiếu sáng những họa tiết hoa kế màu tím trên cửa sổ kính màu. Giống như một lời chúc phúc, nhà nguyện từ từ tràn ngập ánh sáng hoa oải hương tinh tế; để những nốt cuối cùng của bài hát vương vấn trong không khí bình minh, Severus để một làn nước mắt cuối cùng rơi và sau đó cất phần đó của mình đi mãi mãi.

Với một cái vuốt ve kéo dài, hắn đóng nắp đàn và cứng nhắc đi về phía nhà xứ. Minerva đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng nóng hổi cho hắn.

~~~~~~~

7 tháng 9 năm 1992

Nốt nhạc đầu tiên bao giờ cũng gây nhói đau, nhưng sau đêm hôm đó, hắn thường xuyên chơi đàn trở lại. Thỉnh thoảng Minerva tham gia cùng hắn trong những bản song tấu, và hiếm lắm hắn mới vừa chơi đàn vừa hát; hóa ra hắn không chỉ thừa hưởng khả năng biểu diễn từ nhà Snape, mà còn có cả chất giọng tuyệt vời của cha mình.

Qua những năm tiếp theo, Severus cũng khám phá ra niềm vui từ việc dùng âm nhạc để châm biếm mọi người. Đương nhiên, hầu hết đối tượng của hắn đều không nhận ra là mình đang bị chế giễu - xu hướng chơi các loại nhạc Muggle của hắn gần như đảm bảo điều đó - nhưng luôn có ít nhất một người hiểu ra ý đồ.

Severus vừa mới bắt đầu lựa chọn trong bộ sưu tập bản nhạc của mình thì một giọng nói kiêu căng cất lên sau lưng hắn.

"Severus, lão huynh, ta nói này, cậu có biết chơi đàn không?"

"Không," hắn đáp hờ hững, giọng điệu đầy vẻ khinh miệt. "Ta chỉ đơn thuần thích gây rối với những thứ mình không hiểu thôi."

Gilderoy Lockhart làm điệu bộ cảm thông khi giũa móng tay. "Tệ lắm hả? Đáng tiếc thật. Tôi phải thừa nhận, âm nhạc là một trong số ít lĩnh vực mà tôi chưa thể làm chủ mặc dù rất thích nó. Cậu biết đấy, tôi có một đôi tai rất thính. Thế nên tôi có thể ngay lập tức phân biệt được thứ gì là chất lượng và thứ gì không. Thật đáng tiếc khi cuộc thập tự chinh của tôi chống lại tất cả những thứ đen tối và xấu xa khiến tôi thiếu thời gian rảnh để trau dồi những sở thích như vậy..."

Severus chế nhạo, chọn bản nhạc đầu tiên cho buổi tối. Trong một khoảnh khắc, hắn định để cái gã ngốc oang oang kia tự bẽ mặt, nhưng rồi nhớ đến một câu thoại trong cuốn sách hắn vừa đọc, hắn đáp lại. "Tôi nghĩ nếu ngài từng học, ngài hẳn đã thành một bậc thầy xuất sắc, với sở thích chân chính và thẩm mỹ tự nhiên của mình..."

Lockhart gật đầu vẻ thông thái. "Chính xác."

Từ một góc phòng, Charity Burbage bật cười, đặt cuốn sách "Kiêu Hãnh và Định Kiến" đã mòn rìa xuống với một tiếng bộp đầy chủ ý. Giao tiếp ánh mắt với nhau, Charity nhướng mày chế nhạo. Vai diễn Lady Catherine de Bourgh tối nay thuộc về Gilderoy Lockhart...

Đồng tình, Severus đảo mắt trước sự lố bịch không gì ngăn cản của gã đàn ông và bắt đầu chơi "Toccata and Fugue in D Minor" của Bach. Nếu họ phải nghe cái gì đó nhạt nhẽo và cường điệu đến đau đớn suốt cả năm, thì căn phòng cũng xứng đáng có phần nhạc đệm phù hợp với nó.

~~~~~~~~

12 tháng 9 năm 1993

Đã hơn một tuần kể từ khi Snape bước chân vào phòng giáo viên; với sự hiện diện hả hê của Lupin, đó không còn là một không gian an toàn để giao lưu hay chơi đàn nữa. Hắn sôi máu mỗi khi nghĩ đến gã - sinh vật đó! - trở lại Hogwarts, chưa kể còn đi dạy học ở trường. Quả thực, Albus đã hoàn toàn phát điên khi nghĩ rằng việc có một con người sói trong đội ngũ nhân viên lại có thể không kết thúc trong thảm họa.

Tâm trạng của hắn không hề được cải thiện bởi lời kể đầy kịch tính của Lupin về hình dạng mà ông thầy đáng nguyền rủa Longbottom sợ nhất chỉ sau một tuần khai giảng. Nó được đem ra như một trò đùa tuyệt vời để mua vui cho các giáo viên khác, nhưng thực tế, đó chỉ là một phát súng khác trong cuộc chiến dai dẳng giữa họ. Tiếc thay, hắn đã mất một chút thời gian để nghĩ ra một thứ gì đó đủ nhục nhã để trả đũa; và điều khiến Snape hả hê gấp đôi là hành động đó cũng sẽ chọc tức Albus không ngớt.

Bất ngờ xông vào phòng giáo viên theo cái cách đảm bảo thu hút cả sự chú ý lẫn những cái nhướng mày, Snape hài lòng khi thấy căn phòng gần như đã chật cứng người. Không thèm đáp lại bất kỳ lời chào nào, hắn ngồi xuống chiếc đàn piano và bắt đầu chơi.

Giai điệu này... khác biệt. Chính xác thì là nhạc rock hiện đại. Và chính Albus, linh hồn mưu mô, thao túng bé nhỏ của lão ta, là người đã lọt gọn vào cái bẫy hắn bày ra.

"Severus, âm điệu này thật đặc biệt. Cậu đang chơi bài gì thế?"

Snape kết thúc bài hát và bắt đầu ghi chú lên bản nhạc. "Đây là một sáng tác của ông Warren Zevon, một người Mỹ quá cố. Nó có tên là 'Werewolves of London'. Tôi có nên vừa chơi vừa hát không nhỉ?"

Không đợi câu trả lời, Snape tiếp tục ngân nga giai điệu.

I saw a werewolf with a Chinese menu in his hand

Walking through the streets of Soho in the rain

He was looking for a place called Lee Ho Fook's

Gonna get a big dish of beef chow mein.

Aaoooooo! Werewolves of London! Aaoooooo!

Snape đặc biệt nhấn mạnh tiếng 'Aaoooo' cuối cùng, rồi ngừng lại, liếc nhìn Albus và Lupin. Hiệu trưởng đang cố gắng không tỏ ra giận dữ - Merlin cấm tiệt nếu lão để lộ cả trò chơi ngay đầu học kỳ - còn Lupin thì chuyển sang một sắc đỏ dễ chịu.

"Bài hát cứ tiếp tục như vậy," hắn vui vẻ thông báo với họ. "Thực ra, một số lời hát khá sáng tạo đấy. "

Từ giữa chiếc bàn đông đúc, Rolanda Hooch - người hồn nhiên một cách dễ thương - cười phá lên. "Tôi khá thích bài hát này. Nó có chút gì đó sôi nổi. Cậu có thể dạy tôi lời bài hát không?"

"Tất nhiên, Rollie. Đến ngồi với tôi nào..."

~~~~~~~~

Đương nhiên, Rolanda đã dạy bài hát đó cho học sinh năm bảy của mình, và họ tiếp tục truyền lại cho toàn bộ học sinh còn lại. Lâu đài bị ám ảnh bởi tiếng 'Aaooooo' trong suốt phần còn lại của năm học.

~~~~

23 tháng 6 năm 1995

Ngay cả khi bị che phủ bởi lớp vải cotton trắng tinh của chiếc áo sơ mi cài khuy, Snape vẫn tưởng tượng ra hắn có thể nhìn thấy Dấu hiệu Hắc ám in trên cánh tay mình. Hình xăm ngày càng trở nên đậm hơn trong năm học, và bây giờ nó nổi bật lên tương phản hoàn toàn với làn da nhợt nhạt của hắn. Nó làm hắn phát ốm, cả vì ý nghĩa ban đầu của nó và vì màu sắc đậm dần có ý nghĩa gì đối với giới phù thủy nước Anh.

Bài thi cuối cùng của cuộc thi Tam Pháp Thuật được lên kế hoạch vào sáng hôm sau, và Snape không khỏi cảm thấy họ đang lao thẳng vào một tai họa khủng khiếp; hắn đã tranh luận, cầu xin, và cuối cùng là van nài Albus hủy bỏ cái chuyện chết tiệt này, nhưng ông già không nghe ai cả.

Và Snape bắt đầu chơi thứ duy nhất có vẻ phù hợp: Liszt's Dante Sonata. Bản nhạc mô tả tiếng than khóc của những linh hồn trong Địa ngục dường như phù hợp một cách đáng sợ; còn lúc nào khác mà việc sử dụng liên tục tritonus - Âm của quỷ dữ, lại không bị coi là bất hòa nữa? Giai điệu u uất, run rẩy làm xáo trộn cả căn phòng giáo viên, ngay cả những người chưa từng nghe nói về Dante hay tác phẩm Thần Khúc của ông. Tuy nhiên, Minerva biết bài hát này và những ám chỉ trong nó, cô nhìn hắn với ánh mắt sắc bén. Hắn thẳng thừng phớt lờ.

Cái lợi ích chết tiệt gì khi làm vật hiến tế nếu không ai chịu lắng nghe?

~~~~

24 tháng 6 năm 1995

Hắn đã đúng, tất nhiên. Đó là một cái bẫy. Và giờ họ đều đã lạc lối như bất kỳ linh hồn nào đang vật vờ dưới những tầng sâu nhất của Địa Ngục.

~~~~~~

17 tháng 7 năm 1996

Một phần nhỏ trong Severus thích thú thấy Minerva bị những hạn chế liên tục do Poppy đưa ra làm cho bực mình; vì hắn luôn là người thường xuyên bị thương và cư trú trong Cánh Bệnh, nên nó cũng là một sự thay đổi đáng hoan nghênh. Trong khi hắn không hề mong muốn Minerva bị bốn lời nguyền Choáng Váng đánh trúng tim, việc nhìn thấy phản ứng khó chịu của cô trong những tuần bị Poppy chăm sóc không ngừng chắc chắn đã cung cấp những chất liệu... thú vị.

"... Tôi không phải là một đứa trẻ chết tiệt, phụ nữ! Đừng đối xử với tôi như thể tôi sẽ vỡ vụn thành bụi! "

"Nếu cô định dùng cái giọng đó với tôi, thì tốt hơn hết cô nên nhớ rằng đó là Madame Pomfrey, không phải 'phụ nữ'. Và tôi sẽ ngừng đối xử với cô như một đứa trẻ khi cô ngừng hành động như một đứa trẻ!"

"Chào buổi chiều, quý cô," Snape kéo dài giọng. Cả hai người phụ nữ quay lại đối mặt với hắn, sự bực tức thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt. Hắn để cho nụ cười của mình trở nên khinh bỉ hơn một chút. "Vì Phó Hiệu trưởng đang cảm thấy tù túng với tình trạng hiện tại của mình, tôi nghĩ tôi nên đề nghị đưa cô đi dạo một chút, tất nhiên là có giám sát."

"Có giám sát?" Minerva rít lên, từ ngữ mang theo sự giận dữ như của loài hoang dã họ mèo.

"Cô đang ám chỉ điều gì vậy, Severus?" Poppy xen vào, dường như muốn tống khứ bệnh nhân của mình đi, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

"Không xa lắm - chỉ qua phòng sinh hoạt chung của giáo viên thôi," hắn nhẹ nhàng trả lời. "Tôi nghĩ chúng ta có thể cùng chơi piano một chút."

Đúng như dự đoán, cả hai người phụ nữ đều dịu lại, và Minerva thậm chí còn có vẻ như sắp khóc. Gryffindor, hắn nghĩ kèm một tiếng thở dài đầy cáu kỉnh. Dễ đoán vô cùng...

"Điều đó thật tuyệt vời," Poppy nói. "Nhưng không quá một hoặc hai tiếng đâu nhé. Tôi phải chuẩn bị cho đợt thuốc chữa thương tiếp theo vào lúc ba giờ."

Trước khi người phụ nữ lớn tuổi có thể bắt đầu càu nhàu trở lại, Snape đưa tay ra. "Đi thôi chứ?"

Cứng nhắc, Minerva đành đồng ý và bằng cách nào đó đã kiềm chế được không bình luận thêm khi được đưa chiếc gậy chống của mình. Như bất kỳ quý ông nào, Snape phớt lờ tiếng thở hổn hển của cô khi họ đi đến phòng sinh hoạt chung; riêng tư mà nói, hắn lo lắng về tình trạng suy nhược kéo dài của cô. Cô ấy thật may mắn vì không chết, và các Thần sáng cũng chỉ nửa vời trong việc sử dụng thần chú của họ...

"Tôi ngạc nhiên đấy," cô cuối cùng cũng nói, "... khi thấy cậu ở Lâu đài vào tháng Bảy. Thông thường cậu không dành kỳ nghỉ hè ở đây."

"Có một số loại thuốc mỡ chữa bệnh mà tôi cần làm cho cô Granger. Tôi cũng cần pha chế Wolfsbane (Thuốc Sói), và tôi từ chối làm điều đó ở nhà hoặc sử dụng thiết bị của mình."

"Hừm." Minerva phát ra một âm thanh đậm chất Scotland, không thích lời ám chỉ không mấy tế nhị về Lupin.

"Tò mò cũng khiến tôi muốn xem cô đang chịu đựng thế nào dưới sự chăm sóc dịu dàng của Madame Pomfrey," hắn lưu ý một cách ranh mãnh, không thể cưỡng lại việc châm chọc cô.

Điều đó khiến hắn nhận về một cái nhìn khó chịu, và hắn chỉ nhếch mép cười.

"Vậy là," cô lầm bầm với vẻ bực tức, "... một công đôi việc, phải không?"

"Cũng gần như vậy." Minerva đúng khi tỏ ra hoài nghi, hắn nghĩ; hắn có vô số lý do để đến thăm trường. Quan trọng nhất là, tôi phải tìm ra Albus đang làm gì. Gần đây, lão ta quá im lặng...

"Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì cậu ở đây."

Có một dòng ngầm ẩn chứa điều gì đó đen tối hơn trong lời nói của cô, và Severus liếc nhìn cô. "Lãnh tụ dũng cảm của chúng ta lại bắt đầu trở nên khan hiếm rồi à?"

Cô ấy mím môi, đôi mắt xanh biếc cứng lại như đá malachite. "Cũng gần như vậy."

Với bộ móng vuốt đã được giơ ra, không còn hi vọng khiến cô tiết lộ bất kỳ câu chuyện phiếm nào về Lâu đài mà hắn đang rất cần. Để sau vậy, hắn quyết định. Sẽ có thời gian để moi móc nó ra khỏi cô ấy khi cô ấy bình tĩnh lại...

"Tôi nghĩ rằng," hắn nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn khi mở cửa, "... tôi cuối cùng sẽ dạy cô một số giai điệu dân gian miền bắc mà cha tôi đã dạy, và đổi lại, cô có thể trình diễn một vài ca khúc Scotland mà cô luôn nhắc đến."

Minerva không bị đánh lừa bởi sự chuyển hướng. Tuy nhiên, một số căng thẳng đã thoát ra khỏi cơ thể yếu ớt của cô khi cô lết đến chiếc ghế dài. Vì vậy, bất cứ điều gì Albus đang làm, cô ấy không muốn nói về nó, hoặc Albus đang loại cô ấy ra khỏi vòng bí mật và cô ấy cũng không thể nói về nó. Tuyệt vời làm sao...

"Và cậu muốn nghe thánh ca hay những bài hát thế tục hơn?"

"Cả hai. Âm nhạc là âm nhạc."

Cô khịt mũi. "Ahh, vậy là cậu sẽ không cảm thấy bị xúc phạm nếu chúng ta bắt đầu với một vài bài thời Jacobean[¹] chứ?"

Snape đảo mắt trước lời châm chọc trắng trợn. "Cũng chưa tới mức đó. Có bao giờ cô thấy tôi là một người theo chủ nghĩa quân chủ không?"

"Không, nhưng cậu đã thể hiện sự ưu ái đối với một số phong trào thuần huyết khác trong quá khứ."

Bình luận vô tình đó giáng vào hắn như một cái tát, và McGonagall nhăn mặt ngay khi câu vừa thoát ra khỏi miệng cô. "Severus, tha thứ cho tôi ... Gần đây tâm trạng của tôi thật tồi tệ ..."

Ánh mắt của hắn lạnh hơn rất nhiều so với trước đây. "Không cần xin lỗi. Đó là sự thật."

"Dù sao thì, đó vừa là điều tàn nhẫn vừa không chính đáng."

Hắn chấm điểm cho cô vì sự chân thành, nhưng điều đó không ngăn được những tàn lửa giận dữ từ lâu bùng lên. Mình quá mệt mỏi với trò này rồi. Bất kể mình làm gì, quá khứ vẫn bị ném vào mặt mình. Mình sẽ luôn luôn là kẻ xấu...

Hàng tá phản hồi dồn dập trong miệng hắn, và trong một khoảnh khắc, hắn muốn tấn công lại bằng cái rõ ràng nhất trong số chúng. Nếu cô đã làm cái công việc chết tiệt của mình và bảo vệ tất cả học sinh, chứ không phải chỉ những đứa Gryffindor quý giá của cô, có lẽ tôi đã không đưa ra những lựa chọn mà tôi đã làm! Có lẽ nếu tôi không bị đối xử như một kẻ vô dụng, nhếch nhác cả đời, tôi đã không chọn con đường thù hận...

Nhưng hắn không nói bất kỳ điều nào trong số đó. Sau bao nhiêu năm, chúng không còn ý nghĩa gì cả. Thật vô ích khi đổ lỗi cho người khác về kết quả độc hại do sự kiêu ngạo và tự cao của chính bản thân mình.

"Chúng ta chỉ có một khoảng thời gian hạn chế trước khi Poppy đến và mắng mỏ cô quay trở lại giường," Snape nói, tập trung vào những họa tiết vàng hình xoắn ốc trừu tượng trên bề mặt cây đàn piano. "Sao chúng ta không bắt đầu?"

Từ phía sau, chỉ có một khoảng im lặng kéo dài. Snape tự hỏi liệu Minerva có thực sự định đề cập đến chủ đề quá khứ chung của họ hay không. Khi một đám mây che khuất mặt trời và căn phòng trở nên mờ tối, cô thở dài, bỏ cuộc. Đó là một cuộc trò chuyện mà cô không muốn tiếp tục, và cả hai đều biết điều đó.

Gần ba giờ, Minerva bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi rõ rệt. Bỏ qua những câu mở đầu, có thể nói đây là một cách khá dễ chịu để giết thời gian buổi chiều. Rõ ràng là Phó Hiệu trưởng sẽ phải nằm dưới sự chăm sóc của Poppy trong một thời gian tương đối dài, và Snape đột nhiên cảm thấy mệt mỏi trước sự mất mát một đồng minh khác, dù chỉ là tạm thời.

Vô thức chơi một giai điệu, hắn cố gắng tìm ra cách tiếp cận tốt nhất để lấy thông tin cần thiết từ người phụ nữ yếu ớt kia.

"'Abide with me', Severus? Một lựa chọn khá lạ lùng đấy..." cô lẩm bẩm mệt mỏi, nghiêng đầu lắng nghe vài nhịp đầu tiên.

Hắn hơi giật mình, không nhận ra mình đã bắt đầu chơi bài thánh ca. Đó là một trong số ít những bài thánh ca mà bà Evans đã dạy hắn, và trong khi giai điệu không có gì đặc biệt, Snape luôn trân trọng phần lời. "Đúng."

"Cậu có thể hát nó cho tôi nghe không?"

Yêu cầu này khiến hắn dừng lại, một chút tổn thương của buổi chiều khuấy động trong lồng ngực. Hắn có thể từ chối. Nhưng ích lợi gì khi làm vậy? hắn nghĩ lần thứ hai sau nhiều giờ đồng hồ. Thời gian còn lại quá ít, và sẽ thật phù hợp khi hát một bài ca về đau khổ...

"Tùy cô." Hít một hơi thật sâu, hắn đợi cho đầu óc trống rỗng rồi tìm đến thứ âm nhạc dường như luôn ngân nga dưới lớp da của mình.

Abide with me; fast falls the eventide;

The darkness deepens; Lord with me abide.

When other helpers fail and comforts flee,

Help of the helpless, O abide with me.

Swift to its close ebbs out life's little day;
Earth's joys grow dim; its glories pass away;
Change and decay in all around I see;
O Thou who changest not, abide with me...

*tạm dịch:

Hãy ở cùng con; hoàng hôn buông vội;

Bóng tối thêm sâu; Chúa ở cùng con.

Khi những bàn tay khác trở nên vô vọng, mọi niềm an ủi rời xa,

Đấng phù trợ kẻ khốn cùng, ôi xin ở cùng con.

Cuộc đời ngắn ngủi nhanh chóng đi đến hồi kết;

Niềm vui thế gian dần phai; ánh hào quang tàn lụi

Thay đổi và tàn lụi, đó là những gì con thấy

Ôi Đấng bất biến, xin ở cùng con...

Khi sức nặng của lời hát đè lên hắn, những ngón tay của Severus rời khỏi phím đàn, để lại bài hát dang dở. Hắn quá chán ngấy tất cả điều này. Mệt mỏi vì phải trốn, mệt mỏi vì phải đóng trò. Chán ngấy sự lãng phí vô nghĩa và người cứ ra đi. Thay đổi và suy tàn, đúng thế đấy! Chết tiệt cái trò trẻ con này, hắn quyết định, sự bất lực và sợ hãi đột ngột bùng nổ. Tôi cần câu trả lời, và tôi không có thời gian hay sức lực để vòng vo tam quốc nữa.

"Minerva, tên già khốn kiếp đó đang làm gì?"

Cô cứng người trước lời lẽ của hắn nhưng không cãi lại điều cốt yếu. "Tôi không biết."

Hắn đóng mạnh nắp đàn với một tiếng rắc đáng ngại. "Đừng nói dối tôi."

"Tôi không nói dối." Nhìn thấy sự phẫn nộ thô sơ trong biểu cảm của hắn, cô chìa ra một bàn tay xoa dịu. "Severus, tôi thề, tôi thực sự không biết. Cậu nghĩ tại sao tôi lại cáu kỉnh đến vậy? Albus không chịu nói với tôi một lời chết tiệt nào cả, và điều này đang khiến tôi phát điên."

"Nhưng cô cũng có ý tưởng, đúng không?" Snape đanh giọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc trước khi chúng chiếm lấy tâm trí hắn.

"Ông ấy đang tìm kiếm một thứ gì đó và đã đi tìm từ khi bị Umbridge và Bộ đuổi khỏi Lâu đài. Đó là tất cả những gì tôi có thể xâu chuỗi lại."

"Vật thể hay con người?"

"Vật thể, tôi nghĩ vậy."

"Chuộc tội thì hay ho đấy, nhưng tôi không thể làm việc trong mù quáng được, Minerva," hắn gằn giọng.

"Tôi biết. Và ông ấy sẽ sớm nói cho chúng ta biết thôi. Ông ấy buộc phải..."

"Phải không?" hắn chế nhạo. "Bởi vì nếu cô nhớ thì ông ta đã che giấu chúng ta biết bao nhiêu lần trong mấy năm qua."

"Nếu ông ta giấu chúng ta điều gì, thì đó cũng là vì lợi ích lớn hơn." Minerva bướng bỉnh nhô cằm lên, và Severus cho rằng chấn thương của cô đã xảy ra vào thời điểm thuận lợi nhất cho Albus Dumbledore. Một Minerva McGonagall bình thường sẽ không bao giờ nói ra mấy câu xáo rỗng đó, chứ đừng nói là bị đẩy vào vai người phụ nữ bất lực và khốn khổ như hiện tại.

Tiếng cười của hắn ngắn ngủi và cay đắng. "Nếu cô khăng khăng." Hắn đưa tay lên ngăn chặn những cuộc tranh luận tiếp theo. "Thôi nào. Chúng ta cần đưa cô trở lại chỗ Poppy trước khi bà ta cố gắng cắm đầu tôi lên một cây cọc vì đã giữ cô lâu đến vậy."

Snape vừa chiết xong phần nền cho thuốc mỡ của cô Granger thì Yêu tinh Gia Tộc của Hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện trong phòng, run rẩy vì sợ hãi.

"Bậc thầy Độc Dược nhất định phải đến ngay ạ! Một điều vô cùng khủng khiếp đã xảy ra!"

Đặt cái vạc bẩn xuống, hắn bước tới, một cảm giác bất an xâm chiếm. "Bình tĩnh lại và nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra."

Tiểu yêu tinh lắc đầu lia lịa, đôi tai vỗ loạn xạ. "Không còn thời gian đâu ạ! Bậc thầy Độc Dược phải đi ngay lập tức!" Không đợi câu trả lời, con yêu tinh nắm lấy tay hắn và Độn Thổ cả hai đến văn phòng Hiệu trưởng.

Khi đến được giữa căn phòng, hắn sững sờ khi thấy Dumbledore quằn quại trên sàn trong cơn đau đớn đến tột cùng. Một mùi hương ma thuật hắc ám quen thuộc lan tràn trong không khí, và hắn thoáng thấy bàn tay mới bị nhuốm đen cùng một chiếc nhẫn ma quái bị nứt trên ngón thứ ba của cụ.

Snape biết rằng bất kỳ câu trả lời nào cũng sẽ đến quá muộn.

Không cần lý lẽ, hắn nghĩ đờ đẫn, xoa lên Dấu hiệu Hắc ám của mình, ...chỉ cần hành động và chết đi...

9 tháng 1 năm 1997

Bước vào giờ thứ ba của năm thứ ba mươi bảy của mình, Snape đi vào phòng sinh hoạt chung tối tăm, trống trải và ngồi xuống trước cây đàn piano.

Hắn cảm thấy... trống rỗng.

Linh hồn của tôi thì sao?

Căn phòng lạnh lẽo và tối tăm bao quanh hắn khi cơn mưa băng giá đập vào cửa sổ với tiếng lách cách như đá.

Linh hồn của tôi thì sao, Albus?

Snape rời khỏi căn phòng mà không chơi một nốt nhạc nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro