Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Hàn tật - Phần 1

Bách Hiệu năm thứ 20, tại một trấn nhỏ phía bắc. Bên trong phủ viện viêm ngoại Trịnh Hiên.

"Ta muốn hưu nàng, đây là thư hưu thê!"

Nam tử mặc lục bào tức giận đặt phong thư xuống bàn gỗ trước mặt, nhìn Trịnh Hiên bực dọc nói

"Nghiên nhi đã phạm phải điều gì khiến ngươi muốn bỏ nàng? Các ngươi chỉ mới thành thân nửa năm, chẳng phải lúc trước ngươi tử cũng đòi cưới nàng vào cửa. Hôm nay lại đến đây bỏ vợ."

Trịnh Hiên nhíu mày không hờn không giận nhìn đứa con rể thứ hai của mình.

"Hừ...nàng tính tình băng lãnh, mỗi ngày về nhà khiến ta nhìn một tảng băng, ta sao có thể sống hết cuộc đời với nàng?"

"Chẳng phải lúc tới hỏi cưới nàng ngươi đã mạnh miệng nói rằng ngươi vừa gặp đã yêu nàng, ngươi không để ý nàng lãnh đạm, ngươi sẽ dùng nhiệt tình của mình khiến nàng lay động sao?"

"Ngươi....phải là ta nói....nhưng đó là lúc trước, ngươi cứ đi hỏi nàng xem nàng đã làm gì? Nếu nàng chỉ lạnh nhạt lúc bình thường ta còn có thể chịu đựng, nhưng ngươi cũng là nam nhân, ngươi thử tự hỏi mình nếu lúc vợ chồng sinh hoạt, thê tử như tảng đá nằm im không chút phản ứng với nhiệt tình của trượng phu, ngươi có thể không hưu nàng sao? Nàng cũng bước vào Trần gia của ta nửa năm rồi mà chút tin tức gì cũng không có, ta không sớm hưu nàng thì sẽ khiến tâm trạng ta không vui, ảnh hưởng đến việc nối dòng dõi cho Trần gia ta." Nam tử ti tiện đổ hết trách nhiệm lên người Trịnh Tú Nghiên.

"Ngươi...hừ...là ta có mắt không tròng, nhìn lầm ngươi, giao Nghiên Nhi cho kẻ trăng hoa, hèn yếu như ngươi."

"Haha...ngươi đừng tưởng ta không biết, cả cái trấn này ai không biết nhị nữ nhi của Trịnh gia, Trịnh Tú Nghiên mắc phải bệnh lạ, tính tình lạnh lùng xa cách, thân thể tỏa ra hơi lạnh không ai dám đến gần. Ta chẳng qua nhìn thấy nàng xinh đẹp, chịu thiệt một chút cưới nàng về. Không ngờ nàng lại không biết điều, về làm thê tử ta mà như tảng băng khiến ta mất mặt với gia tộc, bằng hữu."

"Ngươi...ngươi...hỗn trướng....."

Trịnh Hiên bị khí đến tái mặt thật lâu mới mắng được một câu thì tên nam tử đã phất áo rời đi. Hắn vô lực ngồi phịch xuống ghế thở dài, Trần Trạch Diễn nói đúng, tính tình như Nghiên nhi nhà hắn quả thật khiến người khác e dè, nàng lại mắc hàn tật bẩm sinh, khắp người đều toả ra hơi lạnh, mùa đông đôi lúc có thể khiến người bên cạnh đóng băng. Nếu không với dung mạo sắc nước hương trời của nàng, hắn đã không vội vàng gả nàng cho tên khốn khiếp Trần Trạch Diễn khi hắn đến cầu hôn. Từ xưa phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, là hắn đã khiến nữ nhi chịu khổ.

Trần Trạch Diễn là một tên ngụy quân tử, vẻ ngoài tuấn tú, nho nhã chỉ là vỏ bọc che đậy tính phong lưu, ti tiện. Hôm trước vừa hưu thê, hôm sau đã rước kiệu hoa mới vào nhà, hắn còn sai hạ nhân truyền ra khắp trấn nói Trịnh Tú Nghiên không thể sinh tử, ai dám cưới nàng sẽ bị nàng đông chết. Trong khoảng nửa tháng, trấn nhỏ xôn xao, kẻ thương hại, người hả hê khi nhìn nhị tiểu thư Trịnh viêm ngoại bị người bỏ.

Nửa năm sau, cả trấn lại xôn xao, Trịnh nhị tiểu thư xuất giá, lần này tân lang là một phú hào ngoài trấn, nghe nói trong một lần tình cờ đi ngang qua trấn, hắn nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên rơi lệ bên bờ hồ, bị dung mạo của mỹ nhân hớp hồn khiến hắn quyết tâm cưới nàng. Mọi người trong trấn lại được dịp sôi nổi bàn tán, họ còn lập cả bàn cược xem cuộc hôn nhân này kéo dài bao lâu. Trịnh viêm ngoại vì ân hận lần trước vội gả mà không hỏi ý Tú Nghiên, lần này hắn cho Tú Nghiên tự quyết định hôn nhân. Hắn bí mật sắp đặt một cuộc gặp gỡ cho cả hai. Tuy ngoài miệng không nói nhưng hắn luôn muốn Tú Nghiên mau chóng gả đi, hắn tuy thương con nhưng thương hơn danh tiếng sĩ diện. Nay có người dám thú Tú Nghiên hắn không nói hai lời, hết sức đốc thúc, nói để cho Tú Nghiên tự mình chọn lựa, chi bằng nói nàng không thể không chọn.

Tú Nghiên ngồi trong lương đình được phủ màn dày che kín ngăn gió. Khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đẹp đều là đau đớn, tự giễu. Nàng thuở nhỏ vừa lọt lòng mẹ đã mắc phải hàn tật, bị đau đớn dày vò cho đến lớn, huynh đệ tỷ muội đều xa lánh nàng vì cả người nàng luôn có một tầng lãnh khí bao quanh. Nàng cô đơn một mình sống trong hậu viện, mỗi năm chỉ bước ra khỏi cửa một lần khi gia đình đi lễ Phật ở Trúc Phù Tự. Nàng những tưởng cuộc đời này sẽ cô đơn đến lão không ngờ một năm trước Trần gia Trần Trạch Diễn đến cửa chỉ đích danh nàng cầu hôn, nàng trong lòng sung sướng không thôi. Nàng cảm kích hắn vì hắn cho nàng cảm giác giống như một món đồ lâu năm không ai đoái hoài nay có người thưởng thức nó. Vì hàn tật ảnh hưởng khiến nàng khó khăn trong việc thể hiện cảm xúc của mình cho nên mọi người đều nghĩ nàng bị phụ thân ép buộc nhưng nàng thật tâm cũng nghĩ có một người nương tựa nửa đời sau. Không ngờ chỉ mới nửa năm hắn đã thay lòng đổi dạ, bên ngoài tìm hoan. Nàng cũng không thể trách hắn, chỉ có thể tự trách bản thân vì sao lại mắc phải hàn tật, không thể hoàn thành bổn phận của một thê tử, giúp hắn khai chi tán nghiệp. Mỗi lần hắn muốn nửa chừng đều chịu không nổi thân thể lạnh băng của nàng mà tức giận bỏ đi, ngay cảm đêm tân hôn, cho nên nàng không thể hoài thai. Dần dần hắn chán nản ra ngoài tìm hoan, nàng lại khó hiểu nhẹ nhõm, đối với việc vợ chồng nàng không chút hứng thú, mỗi khi hắn hôn nàng nàng không chút cảm xúc, ngoại trừ lần đầu tiên phá thân có chút đau đớn, còn lại nàng đều không cảm giác được gì. Có lẽ nàng kiếp này đã định vô phu vô tử, cô đơn đến già. Lần này, có người đến cầu hôn, nàng vô tâm cưỡng cầu, chỉ vì lệnh phụ thân khó cãi, nàng chỉ còn cách đến đây, hy vọng khiến người kia từ bỏ.

"Đã để mỹ nhân đợi lâu, tại hạ Quyền Du Lợi"

Một giọng nói cợt nhả vang lên, tiếp theo sau nàng nhìn thấy một thân ảnh nhanh như chớp áp sát cầm lấy tay nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên đó trước khi đặt thêm một nụ hôn lên má nàng. Hắn tách ra nhìn nàng cười hết sức vô lại. Nàng còn đang thất thần vì hành động ngông cuồng của hắn thì mặt đã bị hắn dùng tay áp lên vuốt ve. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy hai má vốn lạnh băng đột nhiên nóng bừng lên. Nàng bừng tỉnh, lúng túng đẩy hắn ra, lùi lại. Hắn lại tiến tới, ôm eo nàng không cho tránh thoát. Nàng càng lúng túng, biểu cảm sẽ càng lạnh lùng, lãnh khí càng toả ra mãnh liệt có thể đóng băng mọi thứ nhưng lạ thay hắn dường như không bị ảnh hưởng gì ngược lại nàng bị nhiệt khí ấm áp của hắn ảnh hưởng. Nàng quẫn bách khó khăn đứt quãng

"Ngươi.....tránh....."

"Không tránh"

Du Lợi vô lại cự tuyệt. Hắn kề sát mặt vào mặt nàng, chóp mũi hắn đưa đẩy chóp mũi nàng. Môi hắn và môi nàng gần như chạm vào nhau.

"Tại sao ta phải tránh nương tử của ta?"

Hắn vừa thì thầm vừa nhướn môi mơn trớn hờ hững cánh môi lạnh băng của nàng.

Nàng bị hơi thở nóng rực của hắn khiến cho toàn thân phá lệ nóng lên, lãnh khí bị nhiệt khí của hắn tiêu triệt, đau đớn của hàn tật bị đẩy lùi, nàng đột nhiên có ý nghĩ muốn được hắn ôm ấp cả đời. Nàng lắc đầu loại bỏ suy nghĩ thoáng qua đó, hai tay đặt trên ngực hắn đẩy ra. Nàng kinh ngạc nhìn hắn

"Ngươi....nữ....nhân...."

"Ân....ta là nữ tử a"

Hắn thoải mái đáp lại rồi nhếch môi tà khí nhìn nàng, nàng thừa nhận cái nhếch môi của hắn phối hợp với ngũ quan âm nhu tuấn mỹ khiến hắn trở nên soái vạn phần.

"Thì sao?"

Hắn hỏi nàng bằng chất giọng nguy hiểm trầm thấp

"Ta sẽ khiến nàng hoài hài tử của chúng ta"

Hắn vừa nói vừa siết chặt eo nàng, môi mơn trớn bên khoé miệng nàng, liếm nhẹ.

"Không..."

"Không thể nào? Đúng không?"

Hắn cắt lời nàng, một tay kéo chiếc váy dài của nàng lên

"Có muốn thử không?"

Dứt lời hắn không đợi nàng đồng ý đã nuốt lấy môi nàng nhiệt tình hôn mút, tay đã luồn vào trong sờ sẫm vuốt ve lên xuống trên đùi nàng, bóp vuốt xoa nắn mông nàng. Khác hẳn với Trần Trạch Diễn, bàn tay Du Lợi như có lửa xua đi lãnh khí xung quanh nàng khiến thân thể nàng trở nên khô nóng, rạo rực. Tay hắn từ phía sau đẩy vào giữa hai chân nàng bóp mạnh những ngón tay chọc vào chân tâm qua lớp tiểu khố, nàng bất ngờ, há miệng ré lên nhưng ngay lập tức hắn thô bạo đẩy lưỡi vào bên trong khoang miệng, lùng sục đảo khuấy khắp nơi.

"Ưm...."

Nàng vô thức rên lên, nước tình bắt đầu tiết ra ồ ạt, điều mà không xảy ra khi nàng cùng Trần Trạch Diễn. Dần dần nàng buông tha chống lại Du Lợi, nàng ôm cổ hắn, chủ động cùng hắn môi lưỡi giao hoan.

"Ưm...*chụt chụt*....hưm....ưm..."

Du Lợi cùng nàng rên rỉ giữa nụ hôn sâu, hắn dùng môi kẹp lưỡi nàng vuốt ve, môi áp môi cùng lưỡi nàng âu yếm bên trong khoang miệng trong khi tay bên dưới chui vào tiểu thố, từ phía sau bóp gảy, ấn chọc hoa huyệt đã ướt đẫm của nàng. Tay còn lại buông eo nàng, lần mò giải khai đai lưng của nàng và cả của mình xuống. Hắn khẩn cấp tụt xuống trung y và tiểu khố của mình trước khi loại bỏ tiểu khố của nàng, hắn áp sát người nàng, tay phía sau dùng lực đẩy tới, hạ thân nàng nhanh chóng cùng nơi giữa hai chân hắn gắt gao hôn hít.

"Ưm...a..*chụt*....hưm....ưm...."

Hắn rên rỉ khi da thịt trần chạm nhau, nàng cũng gắt gao ôm cổ hắn bấu víu, dính lấy người hắn. Hắn một tay ôm một chân nàng gác bên eo hắn, hạ thân dùng sức đưa đẩy ma sát không ngừng, tay còn lại theo vạt áo mở rộng ôm eo nàng, vuốt ve tấm lưng trần, bóp nắn đôi kiều đồn, rồi sờ sẫm nhào nặn đôi ngọc thố bên dưới lớp yếm lụa. Hắn véo đôi nhũ hoa khiến nàng rên lớn phụt ra vài đợt nước tình lây dính hoa viên rậm rạp nơi hạ thân hắn.

"...ưm....ha....ưm.....Lợi....ha....thiếp....ưm....."

Nàng bị hắn hôn đến suy suyễn, hắn như muốn hút hết ngọt ngào trong miệng nàng, càng hôn mút càng hăng say, hạ thân càng mạnh mẽ đẩy đưa, càng đẩy càng nhanh, càng thêm sức. Nàng cảm thấy có gì đó trong nàng đang gào thét muốn thoát ra, dù đã trải qua chuyện phòng the nhưng nàng vẫn lạ lẫm với cảm giác này, nàng chỉ có thể nỉ non với hắn cầu hắn giúp nàng. Chân nàng đã quắp chặt bên hông hắn, hai tay ôm siết hắn như người sắp chết đuối ôm lấy cọc gỗ cứu mạng, đầu úp mặt trên vai hắn. Nàng cắn môi nấc lên vì cảm giác thư sướng lần đầu tiên được nếm trải do hắn mang lại. Hai tay hắn bóp chặt đôi mông nàng đến biến dạng, âm hộ không ngừng dập vào cọ đẩy qua lại lên xuống, xoay tròn trên âm hộ nàng...Hắn đột nhiên, chọc ngón tay vào cúc huyệt giữa rãnh mông, nàng liền không chống đỡ nổi, nàng ngâm dài ôm cứng lấy hắn, cắn mạnh vào vai hắn khi cỗ khô nóng khó nhịn bên dưới cuối cùng cũng phóng xuất. Mật hoa nóng rực của hắn tuôn ra rưới lên nơi tư mật của nàng khiến nàng ấm áp dễ chịu. Nàng rũ xuống mềm nhũn ỷ lại trên thân thể ấm áp của hắn hưởng thụ dư âm lần đầu tiên thăng hoa trong đời. Cảm giác da thịt thiếp sát, ân ái cùng hắn khác hẳn với Trần Trạch Diễn, hắn cho nàng cái cảm giác ham muốn mạnh mẽ, hắn khiến cơ thể lạnh lẽo của nàng nóng lên, hắn khiến nàng khô nóng, rạo rực muốn được hắn ôm ấp, hôn hít, vuốt ve.

Du Lợi thở dốc ôm thân thể vô lực mềm mại trong ngực, hắn cong khoé môi nhìn nàng mặt đỏ ửng, hô hấp đứt quãng, ôm chặt eo hắn, nghiêng đầu tựa bên vai hắn. Hắn tự tin trên đời này ngoại trừ hắn khó có thể có người thứ hai có thể đem lại cho nàng khoái lạc trong hoan ái. Thân thể hắn thuộc chí dương bẩm sinh đã nóng rực, nhiệt độ vượt xa người bình thường, thân thể nàng là chí âm là loại hiếm thấy trong nhân gian, phải 1000 năm mới xuất hiện một người. Người có thân thể chí âm bách độc bất xâm, máu của người này có thể ngoại trừ khởi tử hồi sinh thì trị dứt bá bệnh. Nhưng Hàn tật của nàng lại chỉ có thể dùng hắn làm dược vật, kề cận ôm ấp, mới có thể đẩy lùi. Đời này định sẵn nàng không thể rời khỏi hắn, chỉ có thể cùng hắn ân ái đến già. Hắn chỉ tiếc hận vì sao cho hắn gặp nàng quá trễ, khiến nàng uỷ khuất gả cho tên khốn kiếp Trần Trạch Diễn, chịu khuất nhục.

Hắn thương tiếc cúi đầu, tay nâng cằm nàng lên, ôn nhu hôn lên hai cánh môi sưng đỏ vì bị hắn dày vò trong lúc ân ái quá mãnh liệt. Lần này nàng không kháng cự nữa mà nhiệt tình đáp lại, nàng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu nương theo từng chuyển động của môi hắn, tay đặt trên ngực hắn, dịu dàng vuốt ve trên lớp vải quấn chặt hai khỏa mềm mại. Nàng hôn càng lúc càng nhiệt tình, dường như đôi môi nóng ran của hắn có ma chú, chỉ cần nàng chạm vào thân thể lạnh băng sẽ nóng lên, trong lòng rạo rực, khó chịu.

"Ân....hưmmmmm....."

Nàng rên lớn khi hắn đưa tay vào giữa hai chân bóp vuốt âm hộ nhạy cảm của nàng. Hôn nhau hồi lâu, hắn buông tha cho nàng hấp lấy không khí bổ sung cho buồng phổi cạn kiệt. Hắn vừa xoa miết, bóp nắn vừa nhìn gương mặt động tình của nàng. Nàng tựa vào vai hắn, mê muội nhìn ngũ quan âm nhu đầy tà khí của hắn, trong mắt nàng gần như một mảng trắng xóa, chỉ tồn tại nụ cười nửa miệng quyến rũ đến đáng chết của hắn, nàng nhu thuận đứng yên để hắn thoả thích vuốt ve, hôn mút thân thể nàng, chốc chốc nàng lại hé miệng rên rỉ khi hắn lúc bóp nắn, chà miết, lúc tách rộng hai cánh hoa lớn kẹp lấy hoa hạch vuốt ve giữ khẽ tay hay lúc lại dùng hai ngón tay nhíu lấy hoa hạch rung lắc nhè nhẹ liên hồi.

"A....a...ha....a....ha.....ha....ưmmmm *chụt chụt*"

Nàng vừa rên rỉ, vừa đón nhận nụ hôn tùy hứng từ hắn. Hắn bú nút lưỡi nàng mút khô nước bọt trong khoang miệng nàng rồi lại tích từng ngụm nước bọt truyền sang miệng nàng, nàng gần như thở không ra hơi trước nụ hôn của hắn. Tay đang đỡ eo nàng trượt dần lên luồn qua dưới cánh tay, bắt lấy một bên ngọc thố nảy nở của nàng, cảm giác lòng bàn tay ấm áp của hắn mang lại khiến nàng thở dài thư sướng trong miệng hắn.

"Hư...hưm...ưm...ha....ha....Du Lợi... không..cần...thiếp không...ha...không chịu nổi....ưmmmm....."

Hắn véo xoắn đầu nhũ nàng, kéo vuốt ra, ngón trỏ ấn miết nó trũng vào khối mềm mại, dùng móng tay chọc vào gảy nhanh, chậm mạnh nhẹ liên tục, bên dưới 4 ngón tay cùng lúc tiến vào nông rộng, kéo căng hoa huyệt nhỏ hẹp của nàng. Bàn tay hắn bị nước tình lây dính ướt đẫm sáng loáng, 4 ngón tay không vào sâu mà ra sức sờ sẫm, miết lên thành vách non mềm gần cửa mật động. Khoái cảm cùng lúc đánh úp khiến nàng mới kinh qua một lần khoái lạc hoan ái không chịu đựng nổi, nàng nức nở rên rỉ cầu xin hắn buông tha. Nhưng khi hắn đột ngột dừng lại, rút hết 4 ngón tay ra, nàng lại cảm thấy hạ thân trống rỗng khó chịu cùng cực. Nàng chưa kịp phản ứng hắn đã khom người, luồn tay qua gối nàng, bế ngang nàng lên đặt lên bàn đá dài, hắn nhìn nàng mỉm cười lấy từ trong túi nhỏ ra một viên thuốc nhỏ màu đen. Hắn ngậm viên thuốc vào miệng, đứng giữa hai chân nàng, hắn nghiêng người lấn tới, nàng nương theo hắn ngã ra phía sau, hai khuỷu tay chống xuống bàn đỡ cơ thể. Hắn mỉm cười hôn nhẹ khoé môi nàng, hai tay vuốt ve bên hông và đùi nàng. Hắn tiếp tục hôn lên nhũ hoa se cưng trước ngực nàng, hắn hé miệng ngậm lấy nhũ hoa, bên trong khoang miệng hắn dùng lưỡi đưa đẩy viên thuốc lăn xung quanh vầng nhũ đỏ sẫm của nàng.

"Ân....ư...ân...Du Lợi...ân...ư...mmm..."

Nhũ hoa nhạy cảm bị hắn đùa giỡn, tay hắn vuốt ve bên ngọc thố còn lại, bóp vài lần rồi sờ vuốt da thịt mát lạnh từ vùng bụng phẳng lì xuống âm hộ đỏ tươi, lên xuống như vậy trong khi bắt đầu luân phiên bú nút đôi nhũ hoa sẫm màu cương cứng. Khoảng nửa canh giờ bú nút nhũ hoa, viên thuốc trong miệng hắn đã tan ra, hắn trở lên truyền thuốc cùng hoà lẫn trong nước bọt của hắn vào miệng nàng, vị thuốc đăng đắng bị hắn vươn lưỡi đẩy sâu vào trong, nàng buộc phải nuốt hết hắn mới buông tha cùng nàng hôn môi, nàng ôm vai hắn, nảy mông cọ đẩy hạ thân ngứa ngáy vì bị hắn chọc phá hơn gần nửa canh giờ, những đợt nước tình cứ không ngừng phụt ra những không thể giải toả hết sự khó chịu trong nàng. Hắn cưng chiều, vừa hôn môi vừa cùng nàng trườn đẩy cọ xát vài lần phun ra vài đợt nước tình nóng ran tưới lên xoa dịu âm hộ khó chịu của nàng.

Khi chắc rằng nàng đã nuốt hết thuốc, Du Lợi tách ra, hôn dọc thân thể nàng, hắn vừa hôn mút bụng nàng, vừa mò mẫm túi nhỏ lấy ra thêm một viên thuốc màu nâu. Hắn đứng dậy đưa viên thuốc lên, cong khoé miệng tự tin nói với nàng

"Ta sẽ khiến nàng sinh hài tử của chúng ta, bảo bối!"

Nói rồi, nàng thấy hắn ngậm viên thuốc vào miệng, trong chớp mắt hạ thân nàng bị hắn nâng bổng lên cao.

"Ha....aaa...."

Nàng co rúm người run rẩy vì thư sướng khi âm hộ nhạy cảm bị khoang miệng nóng ấm bao trùm lấy, hoa huyệt yếu ớt bị đầu lưỡi non mềm của hắn đâm thẳng vào, viên thuốc theo đầu lưỡi vào sâu bên trong nàng. Hắn rướn đầu lưỡi, cố sức đâm thật mạnh, thọc thật sâu vào hoa huyệt nóng bỏng của nàng muốn đẩy viên thuốc vào tử cung nàng.

"Aaaa....ha...aha....ha...Du Lợi.... ha....a...ư...ư......thiếp...ha....không cần....ân....."

"Ân....không cần.....ha...ha....thiếp....ưm....a...a...Du Lợi....."

Mỗi lần đầu lưỡi chọc vào nơi sâu nhất nàng lại không thể kiềm chế nổi rên rỉ lớn, nàng ứa nước mắt vì khoái cảm quá mãnh liệt lan tỏa toàn thân, cảm giác vừa thư sướng vừa thống khổ khiến nàng muốn ngất đi. Đến giờ nàng mới hiểu được chân thực của khoái cảm, là do Trần Trạch Diễn không có khả năng cho nàng cảm nhận được nó, không thể nâng dậy xúc cảm của nàng, không phải do hàn tật mà nàng bị lãnh cảm.

Sau vài lần, cố gắng, cuối cùng Du Lợi thành công đưa được viên thuốc lọt vào bên trong tử cung nàng, hắn vẫn không rút lưỡi ra mà tiếp tục ở bên trong hoa huyệt, xoắn đẩy, cọ xát, liếm miết thành vách non mềm bên trong để cảm nhận mùi vị của nàng. Nàng nức nở rên rỉ gọi tên hắn, hai chân vắt trên vai hắn quắp lại với nhau, vô thức rướn hạ thân nghênh hợp hắn xâm chiếm nàng. Hắn liếc nhìn khuôn mặt băng lãnh đã đỏ ửng động tình của nàng, khoái cảm khiến nước mắt ứa ra trượt dọc hai bên má nàng. Hắn thương tiếc đưa một tay lên xoa nắn vuốt ve luân phiên đôi ngọc thố căng tròn của nàng như xoa dịu nhưng hắn đâu ngờ chỉ khiến nàng càng sung sướng điên cuồng rên rỉ, hai tay nàng cào xuống bàn đá tạo thành những vệt dài mờ nhạt. Hắn liếm miết hoa huyệt thoả mãn thì rút ra, hé miệng cà cà hoa hạch rồi vươn lưỡi chọc ấn tiểu nhuỵ hoa đáng thương trước khi bắt đầu tiếp tục giao hợp với hoa huyệt nóng bỏng của nàng. Hắn vừa đâm mạnh vào lỗ nhỏ, đầu lưỡi chạm đến điểm yếu ớt bên trong nàng đã nín thở, hai chân quắp chặt trên cổ hắn, ưỡn người. Hắn cảm nhận đầu lưỡi bị thành vách non mềm ôm siết, một dòng nước ấm len lỏi qua lưỡi hắn trượt dọc rãnh mông nàng, hắn liền rút lưỡi, kề miệng hứng hết dòng mật dịch ào ạt tuôn ra. Tỉ mỉ bú nút, liếm hết những ngọt ngào của nàng, hắn đặt hạ thân nàng xuống, trườn lên người nàng hôn môi nàng an ủi. Nàng vô lực nằm im đón nhận hắn hôn hít, vuốt ve. Hắn vừa hôn môi nàng hai tay vừa ôm trọn đôi ngọc thố, tuỳ ý nhào nặn bóp vuốt, đầu ngón tay miết thành hình tròn trên đỉnh nhũ.

"...hừ.....ưm....*chụt chụt*....ư....ưm....*chụt*..."

Những âm thanh đánh lưỡi, tiếng bú nút, liếm mút, tiếng da thịt ma sát không ngừng vang lên trong lương đình phía sau hậu viện vắng vẻ. Nàng ngửa đầu mở rộng hõm cổ để hắn dễ dàng hôn hít, liếm mút. Nàng ôm vai hắn nhắm mắt rên rỉ để mặc hắn để lại những vết tím, vết đỏ chi chít trên ngực nàng, hắn hôn cắn khe ngực nàng, liếm duyện vùng da ở đó. Hai tay hắn buông tha đôi ngọc thố của nàng, chuyển xuống đỡ hai bên gò mông nàng, hắn thì thầm bên tai nàng

"Chúng ta làm lần nữa, bảo bối"

Không đợi nàng đáp lời, nơi tư mật đau rát ẩm ướt đã bị âm hộ bén ngọn của hắn áp lên cọ đẩy chà xát.

"Ư....ưmmmm....."

Cả hai cùng rên rỉ. Nàng cắn môi, hơi nâng người, hai chân quắp bên eo hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, hắn đồng dạng cũng luồn tay ôm chặt lấy lưng nàng, hai khỏa mềm mại áp sát vào nhau, biến mất trong nhau. Hắn trườn đẩy trên người nàng, da thịt thiếp sát không một khe hở. Hắn cắn môi, rên rỉ, cố kiềm chế đưa đẩy thật chậm để chờ đợi viên thuốc bên trong nàng có đủ thời gian tan ra. Cả hai hôn nhau, cùng nhau tận hưởng khoái lạc chậm rãi lan toả, nàng nâng mông phối hợp hắn yêu thương, hắn hé miệng nghênh đón lưỡi nàng thân mật giao hợp. Hơn nửa canh giờ kịch liệt đưa đẩy, cả hai cùng nhau cao trào, hắn tách rộng hoa huyệt nàng rót hết mật hoa hắn vừa phun ra vào bên trong. Tú Nghiên nằm thở dốc sau phiên hoan ái mãnh liệt, nàng cảm thấy một cỗ nóng rực chảy vào bên trong đọng lại trong tử cung nàng, giữ lại trong đó sôi sục khiến hơi nóng lan tỏa khắp bụng nàng, lát sau cảm giác đó dịu lại rồi dần biến mất như chưa từng xảy ra.

Du Lợi cũng khôi phục sau lần cao trào vừa rồi, hắn ôm nàng ngồi dậy. Hắn giữ nguyên tư thế bế xốc nàng ngồi xuống ghế với nàng tách hai chân ngồi trên đùi hắn. Hắn nhẹ nhàng xoa xoa bụng nàng, đối nàng cười vô lại, hớn hở khoe

"Hai tháng nữa, hài nhi của chúng ta sẽ ở đây"

Nàng bị nụ cười của hắn lây nhiễm, khóe miệng khẽ cong trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn ửng đỏ sau cơn hoan ái. Tuy độ cong rất nhỏ gần như không có nhưng Du Lợi lại nhận ra, hắn cười ha hả hơn phớt lên môi nàng, vẻ mặt ngây ngô

"Gả cho ta nha, Nghiên nhi!"

Ngữ khí kiên định đầy chân thành, tên giảo hoạt này thật ra chỉ hỏi cho có lệ thôi, nếu thật tâm đợi Tú Nghiên đồng ý gả thì hắn đã không bá đạo ăn sạch nàng, đem hài tử ép vào bụng nàng, gạo nấu thành cơm mới giả bộ chân thành hỏi. Nhưng thôi Tú Nghiên thích là được

"Ân"

Nàng khó khăn phát ra một tiếng, một tia ửng đỏ khó nhận ra hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng. Nàng e thẹn cúi đầu chủ động hôn môi hắn.

------

Bên gian nhà chính của Trịnh phủ

"Phu nhân, thế nào? thế nào?"

Trịnh Hiên kéo phu nhân hắn gấp gáp hỏi.

"Lần này chắc chắn là thành rồi, Lợi nhi vào trong lương đình hơn 3 canh giờ rồi vẫn chưa ra. Ta còn nghe thấy tiếng...."

Trịnh phu nhân nói tới đây thì ngập ngừng, khuôn mặt già nua đỏ ửng lên, bà kề sát tai trượng phu thì thầm gì đó khiến khuôn mặt trượng phu bà giãn ra, sáng bừng lên, miệng không ngừng

"Hảo...hảo...."

Bên gian nhà chính vang vọng tiếng cười sang sảng của Trịnh lão gia, ngược lại bên trong hậu viện yên tĩnh, thanh vắng, chỉ thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội vang lên từ lương đình nơi Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên "chữa trị hàn tật".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro