24. Cống vật - Phần 2
Tân hôn sau, hắn suốt ba ngày không vào triều chỉ cùng nàng trong Hoạ Du Điện vận động trên giường. Hại nàng vừa xong việc chỉ có thể mê man ngủ, cùng lắm chỉ có thể cùng hắn tắm rửa và ăn chút điểm tâm từ miệng hắn. Ba ngày sau thượng triều Ngoan Vương Quyền Du Lợi ban một đạo thánh chỉ sắc phong Trịnh Tú Nghiên làm đương kim hoàng hậu, cùng hắn toạ Hoạ Du cung. Đồng thời phế bỏ hậu cung, độc sủng hoàng hậu.
Bãi triều, hắn nhanh chóng trở về tẩm cung. Vén lên màn che, nàng vẫn còn sau trong giấc mộng, tấm lưng trắng ngần của nàng giờ đã chi chít dấu hôn bại lộ trước mắt hắn. Du Lợi nhanh chóng thoát hết quần áo, lên giường ôm ấp hoàng hậu của mình. Hắn ôm nàng từ phía sau đè ép hai khoả đầy đặn của hắn vào lưng nàng, cọ xát, hai nhũ hoa dần dần dựng đứng chọc vào lưng nàng. Tú Nghiên bị cảm giác nhồn nhột quấy phá, nàng cau có, nỉ non rên rỉ nhưng mắt vẫn nhắm nghiền. Du Lợi mỉm cười thích thú trước biểu hiện đáng yêu của nàng. Hắn vòng hai tay ra phía trước, bàn tay ôm trọn đôi thỏ ngọc đầy sức sống của nàng cảm nhận mềm mại, êm ái. Hắn dùng hai đầu ngón trỏ vân vê đôi nhũ hoa, vừa nhích đầu hôn liếm vai nàng. Đầu vai nàng dần sáng loáng, thấm đẫm dịch vị của hắn, đôi nhũ hoa gợi cảm cũng cứng lại sẫm màu, cỗ khô nóng của dục vọng dần kéo nàng khỏi giấc ngủ. Nàng bắt đầu rên rỉ, cựa quậy ma sát làn da trần của mình vào cơ thể Du Lợi.
"Ưm....a.....Du Lợi....a..."
Du Lợi hai tay vẫn không ngừng cưng chiều đôi nhũ hoa trước ngực nàng, hắn nâng đầu hôn má nàng. Nàng liền nghiêng đầu tìm kiếm đôi môi ngọt ngào của hắn, đối phương ngoan ngoãn để môi nàng bắt lấy, thoả thích tận hưởng nó.
"Ưm...ưm....ưm...."
Dịch vị của cả hai chảy ra trộn lẫn vào nhau, tiếng đánh lưỡi vang lên cả tẩm cung rộng lớn. Du Lợi co một chân lên, một tay tách hai chân Tú Nghiên ra, vuốt ve nơi giữa hai chân nàng một chút rồi gác một chân nàng lên chân hắn. Nơi tư mật của nàng lập tức mở rộng đón chờ hắn. Hắn vừa hôn nàng, tay vừa vuốt ve đùi non thon mịn của nàng, bàn tay xoè rộng hờ hững xoa âm hộ ẩm ướt của nàng. Tay còn lại không tha se kéo nhũ hoa trước ngực nàng. Kích thích khiến nước tình không ngừng phụt ra như suối nhỏ nơi hoa huyệt bên dưới. Nàng thở hổn hển tách ra vì sắp không thở nổi sau một nụ hôn thật dài. Hắn say đắm nhìn đôi má ửng hồng, hai cánh môi nhỏ hé mở phun từng đợt nhiệt khí gấp gáp vào môi hắn, đôi mắt nàng mê muội nhìn hắn. Lòng hắn sung sướng đến phát điên, một đoàn hoả vô danh hừng hực cháy, khiến hắn hít thở không thông, tay càng thêm dịu dàng mà mãnh liệt xoa vuốt nơi tư mật bên dưới.
"Nàng có biết nàng đẹp như thế nào không, bảo bối?"
Tú Nghiên cắn môi rên rỉ khi ngón tay thon dài của hắn len vào giữa hai cánh hoa, ma sát nhè nhẹ.
"Hư.....hư.....ha.....~~"
Nàng run nhè nhẹ rên rỉ trong sự yêu chiều vuốt ve của hắn.
"D....u....L...ợ....i....ha.....ưm....thiếp....ha....thiếp....y...ê....u....a....a...."
"Mau nói.....nàng yêu....ai...?"
Du Lợi tà ác cho ba ngón tay chui vào hoa huyệt nhỏ hẹp của vương hậu, thúc mạnh mẽ, một tay ôm chặt nàng giữ nàng không bị đẩy lên vì lực đẩy quá mạnh, bàn tay hắn ôm một khoả tròn trịa của nàng, không ngừng bóp thả.
"A....ha.....ha.....a....um.....ha.....ha.....thật sướng.....ha.....ha.....người....a...a....người....ha.....thật tuyệt......ha....ha....thiếp....ha...yêu.....ha...ha....yêu....người.....a....a...um....um..."
Thân thể xích loã của cả hai dính chặt lấy nhau, Du Lợi hạnh phúc nghiêng đầu hôn say đắm môi nhỏ của tiểu mỹ nhân. Hai tay không ngừng chuyển động, chiếm cứ, xâm nhập nơi tối mật của nàng, nơi mà chỉ có hắn mới có thể nhìn tới, sờ tới, cưng chiều thoả thích. Tú Nghiên vòng tay ngọc ra phía sau, vô tình hữu ý đặt lên kiều đồn đầy đặn, kéo sát hơn âm hộ sưng múp của Du Lợi để nó càng được dịp hôn hít thân mật với cúc nguyệt ngứa ngáy phía sau của nàng.
"Ưm.....ưm......Nghiên nhi....."
Không thể thoả mãn với hiện tại, Du Lợi lật người đè Tú Nghiên nằm sấp bên dưới. Hắn dồn hết sức nặng đè ép lên tấm lưng ngóc ngà của nàng, thân dưới dữ dội ma sát, dập xuống không ngừng, ba ngón tay bên trong hoa huyệt vì thế mà tiến sâu vào chạm tới nơi sâu nhất bên trong nàng. Nàng nắm chặt sàn đan chịu đựng khoái lạc ngọt ngào hành hạ, dày vò. Nước tình từ Quyền vương không ngừng phun ra từng đợt rót vào cúc huyệt bé nhỏ sưng đỏ của nàng, lan ra trộn lẫn với từng dòng nước nhỏ nơi hoa huyệt nàng chảy ra.
"Á....á.....thiếp....chịu....aa....hết...a....ha....ha....nhanh.....nữa....ha....a.....a....aaaaaaaa"
Mỗi lần Tú Nghiên nhổm mông lên, Du Lợi lại dập xuống, những ngón tay bên trong hoa huyệt lại thúc sâu vào. Hai khối thân thể không ngừng dây dưa, đưa đẩy nhau. Hơn nữa canh giờ trôi qua, Tú Nghiên rốt cuộc chịu không nổi mà hét lớn trao cho Du Lợi tất cả mọi thứ của nàng. Du Lợi giữ chặt hoa huyệt nàng không cho mọi thứ thoát ra, hắn tiếp tục cọ xát hoa huyệt của mình vào cúc huyệt của nàng cho đến khi hắn giải phóng mọi thứ cỗ dục tình nơi bụng dưới.
Du Lợi thở hổn hển xuống khỏi người Tú Nghiên, ôm nàng nằm sấp trên người mình, hai nơi ướt át vì thế mà thân mật thiếp chặt nhau khiến cả hai rên rỉ thư sướng. Hắn, vén lại mái tóc nàng, hôn nhẹ vầng trán đầy mồ hôi, tay vuốt ve tấm lưng gợi cảm giúp nàng nhuận khí.
"Nghiên nhi..."
Sau một lúc ôm ấp nhau hồi phục sau lần hoan ái mãnh liệt trước đó, Du Lợi khẽ thì thầm phá vỡ sự im lặng
"Ưm...thiếp đây"
Nàng nhu thuận áp tai nghe âm thanh đều đặn phát ra bên lồng ngực trái của hắn, ôn nhu đáp.
"Chúng ta cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính bên nhau. Thiên hạ này đều biết nàng Trịnh Tú Nghiên giờ đây là hậu của ta, nương tử duy nhất của Quyền Du Lợi ta. Nàng có biết ta đã mơ đến ngày này bao lâu rồi không?"
Tú Nghiên mỉm cười ngọt ngào, càng thêm rúc sâu vào người Du Lợi, nhướng người hôn nhẹ hõm cổ hắn, tay ôm chặt cánh tay hắn, nàng thỏ thẻ
"Thiếp cũng vậy rất hạnh phúc vì được ở bên người. Du Lợi, thiếp luôn nghĩ đây là một giấc mơ, thiếp luôn sợ mọi thứ sẽ tan biến khi thiếp tỉnh giấc"
Vòng tay quanh eo Tú Nghiên khẽ siết, Quyền vương kiên định ôn nhu cam đoan với nàng
"Nếu thật sự là giấc mơ, ta sẽ giữ nó cho nàng, bảo bối chỉ cần hưởng thụ nó, mọi thứ còn lại chỉ cần dựa vào ta. Những kẻ đã khiến nàng đau khổ tủi nhục, ta sẽ đòi lại từng thứ một."
"Ưm...đều nghe người, bảo bối của thiếp..."
"Ngoan...Ta sẽ thưởng Nghiên nhi..."
Du Lợi cười ái muội, lật người lại. Chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa khúc khích của cả hai, dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ, ân ái ngọt ngào, bỏ mặc những món ăn trân quý, thịnh soạn dần nguội lạnh ở gian ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro