[H] Junhao
Minghao bị tên điên Wen Junhui trói nghiến hai tay, rồi chẳng thương hoa tiếc ngọc gì ném lên giường ngủ của hắn. Hắn lệnh cho đám tay chân của mình lui hết ra ngoài, tiếp tới từ tốn ngồi xuống ghế sofa trước giường, châm một điếu thuốc cho riêng mình. Minghao dù bị đau, bị trói cũng không dám hé răng nửa lời, bởi vì Wonwoo vẫn còn đang nằm trong tay của Kim Mingyu. Nếu như có chuyên gì đó xảy ra với anh chỉ vì sự ngang ngược của bản thân, hẳn em sẽ ân hận suốt phần đời còn lại mất.
"Đã biết thân biết phận rồi phải không?" Hắn nhướn mày nhìn em, hai chân bắt chéo, làm ra điệu bộ cực kỳ thỏa mãn khi cuối cùng thì con mèo nhỏ trước mặt cũng bị nắm thóp mà lộ ra bộ dạng yếu đuối của nó.
"Cũng đừng lo lắng quá, tôi đảm bảo cả em lẫn anh trai của em sẽ đều được chơi rất vui."
Chơi rất vui cái con khỉ, Minghao rủa thầm, tự hỏi bản thân đã sai sót ở đâu khi bị hai tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi hưởng lạc này nắm đằng chuôi. Mà thà nhốt lại hay giết quách đi còn dễ hiểu, chứ lại còn ăn no rửng mỡ giữ lại để vui vẻ, để đùa giỡn. Xem ra đám công tử con nhà giàu này đứa nào cũng thích tận hưởng cảm giác được dày vò người khác như thế.
"Nào nào, đừng liếc tôi như thể tôi ép em làm chuyện này chứ." hắn lại giả lả, chu môi dẩu mỏ, bày ra bộ dạng dỗi hờn thấy ớn "Là em và anh trai em đã có ý định phá mối làm ăn quan trọng của chúng tôi mà, đây chỉ là, một món quà đáp lễ nho nhỏ thôi."
"Tôi nói phải chứ, Xu Minghao." Cái tên của em vừa bật ra khỏi miệng hắn, em đã thấy dọc sống lưng mình là một cơn ớn lạnh. Tại sao tên này lại có khả năng thay đổi biểu cảm một cách đáng sợ thế nhỉ, cứ như thể hắn mới là sát thủ chuyên nghiệp chứ không phải em. Lúc ở buổi tiệc thì lạnh lùng tỏ vẻ không quan tâm điều gì, lúc đối diện với Kim Mingyu lại ôn hòa đùa giỡn, hồi nãy vừa mới giả vờ dỗi hờn nay lại chuyển sang trạng thái đe dọa được ngay lập tức. Gì mà thiếu gia không có thực quyền, gì mà kẻ chỉ được thừa hưởng cái gia sản kếch xù ông già để lại, tên này nguy hiểm hơn những gì bọn do thám bên tổ chức báo cáo nhiều.
Hắn chậm rãi chấm đầu thuốc đang cháy dở vào gạt tàn, cởi chiếc áo khoác đắt tiền của mình rồi quẳng lại lên ghế, tiến dần tới chân giường. Minghao chột dạ đẩy cơ thể mình lùi lại đầu giường, càng xa hắn càng tốt. Trước sự cảnh giác rõ ràng đó, Jun chỉ nhếch mép cười
"Đã tới được tận đây rồi, em còn định ra vẻ gì nữa?" một chân hắn đã gác lên thành giường, hai chiếc cúc áo sơ mi trước ngực cũng đã mở phanh
"Lại đây, tôi sẽ cho em biết hậu quả của việc phá phách mối làm ăn của Wen gia." hắn thô bạo kéo chân em lại, nằm đè lên trên, không cho em một giây phút nào để kịp phản ứng. Bộ đồ cải trang vệ sĩ có phần lùng thùng so với cơ thể mảnh mai liền bị hắn xé toạc trong một nốt nhạc. Minghao quay đầu tránh né, miệng ngậm chặt để ngăn không cho bản thân phát ra những tiếng kêu xấu hổ khi hắn bắt đầu luôn bàn tay lạnh toát như đá vào dưới lớp vải áo, mân mê cơ thể yêu kiều của em.
Hắn cúi đầu, chậm rãi rải những vết cắn như những đóa hoa anh đào nở bung trên tuyết trắng xuống khắp cần cổ, yết hầu, rồi tới xương quai xanh đang nhô ra đầy quyến rũ. Những ngón tay hết cào lên lưng, lên eo rồi lại chuyển sang cọ miết hai bên đầu ngực nhạy cảm, làm cho hai đầu vú vì kích thích mà đột ngột sưng cứng, đỏ sậm một màu hút mắt.
"Nhìn này, chỗ này của em hình như đang muốn tôi mút nó thì phải." hắn giả bộ ngạc nhiên, cũng không để em kịp mắng một câu đồ điên, đã ngậm toàn bộ bên ngực cùng hạt đậu nhỏ vào trong miệng. Đầu lưỡi ấm nóng đảo qua đảo lại, chọc ngoáy điểm nhạy cảm khiến em không thể không cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Bên đầu ngực còn lại dường như có chút ghen tị khi một mình trơ trọi trong khi bên kia được chăm sóc, cảm giác khô khốc thiếu thốn lại càng khiến cho kích thích trở nên mạnh mẽ. Hắn day cắn một chút, rồi lại mút mạnh, tiếng chóp chép ngon lành lại càng làm dáng vẻ tự mãn của hắn thêm phần đáng ghét.
"Đừng...đừng liếm nữa" Minghao yếu ớt cựa mình, cố gắng dằng ra khỏi sự ẩm ướt vừa mờ ám vừa gợn ra dục vọng, nhưng đổi lại chỉ có thể nức nở nằm im vì bị hắn thô bạo găm sâu móng tay vào bắp đùi. Hắn kéo ngược hai bàn tay đã bị trói chặt bằng dây thừng của em lên, khẽ liếm qua chiếc răng nanh sắc nhọn lấp ló trước khi tiến tới và dày vò đôi môi ấm mềm của em.
Hắn đã nhìn thấy đôi môi này rất nhiều lần, trên những trang họa báo nơi em bày ra đủ dáng vẻ của một người mẫu chuyên nghiệp, cũng đã từng tưởng tượng ra xem rốt cuộc nó có thể có hương vị như thế nào. Mềm mại lại ngọt ngào, giống như ngậm vào một viên kẹo dẻo thơm tho, ăn rồi thì chỉ muốn ăn thêm mãi. Hô hấp Minghao dần trở nên rối loạn khi bị hắn vói lưỡi vào bên trong, khám phá từng chút một khoang miệng nhỏ nhắn, đầu lưỡi rụt rè muốn chạy trốn cũng bị hắn tóm lấy trêu đùa, quấn lấy nhau, tiếng mút lưỡi ẩm ướt lại dinh dính.
Minghao không thể nghĩ được rằng một nụ hôn lại gây ra cho mình sự hoảng loạn lớn đến nhường ấy, thậm chí em còn quên mất cả cách để thở. Thành ra ngay khi hắn vừa dứt khỏi đôi môi của em, khuôn ngực đã phập phồng hổn hển như vừa bước ra từ một cuộc chạy việt dã.
"Đến hôn cũng không biết cách, tổ chức của các em đào tạo kiểu gì vậy?" Jun nhướn mày gặng hỏi, ý tứ chọc ngoáy hiển hiện rõ trên từng con chữ. Minghao mím môi thở hắt, chẳng nể nang chi mà cau có đáp lại
"Tổ chức dạy cách để giết người, không phải dạy cách bò lên giường của cái loại như anh."
Loại như Jun là loại như nào, là kiểu công tử nhà giàu trong tay nắm chắc huyết mạch kinh tế của năm châu lục đó hả, hay là kiểu người đẹp trai phong lưu đi tới đâu tình trường trải đầy chân theo tới đó. Tất nhiên là đấy là hắn nghĩ thế về bản thân mình, chứ em thì chắc chắn không rồi, với em thì hắn sẽ được gộp chung vào cái tổ hợp công tử ăn chơi trác táng trai gái gì cũng nuốt tất, hết tiền thì về ôm chân bố xin xỏ thêm thôi.
"Nếu em nghĩ về tôi như thế." hắn nhún vai "Thì cũng được thôi, tôi sẽ chiều theo yêu cầu của em."
Lời chưa dứt, chiếc áo sơ mi bằng lụa đắt tiền đã nằm chỏng chơ dưới sàn gỗ lạnh lẽo, để lộ ra cơ bắp màu đồng rắn chắc. Minghao hốt hoảng chồm người dậy, kết quả lại bị hắn lột sạch thân dưới, tàn nhẫn banh rộng hai chân em ra. để lộ mật huyệt hồng nhuận nhỏ nhắn, nhìn qua là biết hoàn toàn là một xử nam chưa từng bị ai xâm phạm. Hai ngón tay được đổ đầy chất bôi trơn nhớp dính, lần mò tới miệng huyệt, kiên nhẫn tìm cách khai phá.
Cảm giác lành lạnh ngứa ngáy chợt biến mất, tiếp theo đó là sự căng trướng của lỗ nhỏ khi dần dần bị dị vật chen chúc đâm vào, vừa chà sát vừa nhấn mạnh. Chân em vì cảm giác lạ lẫm theo bản năng quấy loạn, cả người run rẩy gồng mình nức nở
"Không muốn, không muốn mà...á..."
Nước bọt không tự chủ được nhiễu ra khỏi bờ môi hơi sưng nhẹ, khi hắn tàn bạo cong ngón tay, móc ngược vào bên trong, nhấn lên lớp thịt mềm đang cố giấu đi điểm nhạy cảm. Hắn đè nghiến xuống, làm cho cặp chân thon dài chỉ có thể vòng qua eo mình, run run khép chặt, gót chân miết lên tấm lưng trần vẫn còn dấu tích của một vài vết sẹo đã cũ. Những ngón tay càng linh hoạt, càng làm càng khiến huyệt nhỏ trở nên nhạy cảm, mềm nhũn chảy nước, cắn mút không buông. Tâm trí em dần hỗn loạn, màn sương mờ trước mắt chỉ có dày đặc thêm, hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ sắc sảo lạnh lùng trong bữa tiệc vừa nãy.
Hắn cúi đầu liếm láp vành tai đỏ ửng, vui vẻ thưởng thức tiếng rên rỉ ngọt ngào yếu ớt, giống như là mèo con đói bụng "Bảo bối xinh đẹp, có thích không nào, có sướng không nào?" vừa nói lại vừa cong ngón tay, chà mạnh lên phần nếp gấp đang căng ra, chà xong lại rút ra phần nửa rồi đâm ngược vào, làm nước dâm không tránh khỏi cảnh văng ra tung tóe, ướt đẫm một mảng ga giường màu đỏ rượu phía dưới.
Minghao ngửa đầu há miệng, muốn kêu mà không kêu nổi, nước mắt bắt đầu ứa ra ướt đẫm khóe mắt được vẽ khói vô cùng xinh đẹp. Chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của em vậy, cảm giác trướng căng nhưng sướng đến tê dại này có nghĩa là sao, sao tới tận bây giờ em mới biết bản thân có thể phát ra những âm thanh dâm đãng nhường ấy. Không, em không muốn đâu, em muốn anh Wonwoo, em muốn có hyung của em ở đây cơ, mọi thứ đáng sợ quá, anh ơi.
Tiếng rên xiết khô khốc của em nhanh chóng chuyển thành tiếng nức nở, trông em cứ như một đứa nhỏ vừa bị ai đó ăn hiếp, không biết nên làm gì ngoài gục mặt xuống khóc òa. Và đương nhiên, cái tên đang ăn hiếp em không thể không để ý tới bộ dạng mè nheo ủy khuất ấy. Hắn rời ra khỏi huyệt động ướt đẫm, vừa nắn bóp, vừa xoa nhẹ lên bắp đùi đang căng cứng, chốc chốc lại cào cào lên hình xăm phía đùi trong.
"Ngoan, không khóc."
"Bé cưng khóc rồi thì anh của em sẽ phải làm sao đây?"
Và Minghao ngay lập tức nín bặt sau lời dỗ dành nhưng cũng tựa như một lời cảnh báo đó của hắn. Một tiếng cười trầm thấp vang lên, hắn không nhịn được mà vỗ lên cánh mông trắng mềm một tiếng thật kêu
"Quả nhiên là một em bé ngoan, để tôi thưởng cho em nhé."
Vừa nói xong câu, cả người đã bị lật lại, hai chân dạng rộng, bờ mông trắng non mềm cứ như vậy mà phô bày hoàn toàn trước mắt hắn, trên một bên mông còn có dấu tay đo đỏ vì hồi nãy bị đánh cho hằn lên. Wen Junhui thẳng lưng quỳ phía sau em, từ tốn cởi khóa quần của mình, lôi ra cự vật đã sớm ngẩng cao đầu, vuốt vuốt vài cái trước khi cọ nó lên khe đào xinh xẻo ướt nhẹp.
Minghao không dám nhìn hắn, như không dám đối diện với sự thật phũ phàng. Em vùi mặt mình vào lớp đệm mới thơm mùi hoa hồng, khóe mắt ướt nước lấp lánh khép chặt.
Jun thỏa mãn cọ mài vật lớn cho đến khi nó cũng dính đầy chất lỏng ngọt ngào của người nằm dưới, hai ngón tay nhẹ kéo cánh mông trắng tuyết, trực tiếp chen côn thịt căng cứng hung dữ vào lỗ nhỏ mấp máy mê người. Hắn phủ lấy tấm lưng em, một tay vòng ra trước bụng, cầm lấy vật nhỏ hồng hào giữa hai chân em, chà sát. Từng cú thúc nhẹ nhàng mở ra tràng bích chật chội chưa từng quen với việc bị khai phá, dần dần chuyển sang sự dày vò mạnh mẽ và tàn nhẫn hơn. Bên trong vừa nóng vừa chặt, mở ra rồi lại khép khít, ôm lấy dương vật gân guốc của người nằm phía trên, khiến hắn thích thú đến mức vừa thao vừa phải cắn lên bả vai trắng ngần.
Minghao cắn xuống lớp vải đệm, khuôn mặt đỏ bừng vì cơ thể đang không ngừng co giật, một phần cũng vì xấu hổ không muốn để hắn nghe ra được sự sung sướng được quấn kín bởi hoan lạc trong tiếng nỉ non mềm ướt. Hắn càng thúc lại càng hăng, hết kéo ra cả cây, rồi lại cắm ngập vào, khiến đầu khấc cứ vậy mà giã thẳng lên hoa tâm yếu ớt nhạy cảm phía bên trong. Hai túi thịt phía dưới đập vào cánh mông mềm mịn, theo tốc độ điên cuồng của người nằm trên, kéo ra kết vào một cụm dịch thể rối tinh rối nùi.
Em định cựa mình mà không thể, chỉ đành chịu bị hắn đàn áp dùng lực nghiến thẳng dương vật vào lỗ nhỏ ẩm ướt chật chội, khiến miệng đóa hoa phút chốc rực lên đỏ au, chúm chím mút chặt lấy thứ đang hành hạ chủ nhân của nó.
"Ah...uwmmm... không... đừng đâm...nữa." tiếng kêu đứt đoạn không thể kiềm lại được nữa, nhất là khi khoái cảm đang đánh úp em từ tứ phía. Bên trong đã run rẩy tê dại, phía trước bị cầm nắm đùa nghịch lại càng nhạy cảm, chẳng thể kìm lại mà phun ra một chút dịch trắng nhầy nhụa, làm bẩn cả lớp vải đỏ sạch sẽ bên dưới. Minghao bị làm đến phun nước phát run, cảm giác khí lực sắp bị rút cạn, ấy thế hình như tên công tử điên kia vẫn còn cảm giác vậy là chưa đủ, liền xốc em lên, banh rộng hai chân, để khung cảnh dương vật của hắn đang cắm ngập trong huyệt động của em trông lộ liễu hơn bao giờ hết, Minghao đối mặt với bức tường phòng ngủ cũng được sơn một màu đỏ bắt mắt, đầu óc chìm trong mê loạn, không đủ khả năng phân tích xem Jun định làm gì tiếp theo. Hắn dụi mũi vào cần cổ em, cười nhạt
"Bé cưng biết không, anh của em đang ở phòng bên cạnh, cũng đang chơi vui như chúng ta đó."
Nghe thấy ba chữ anh của em, khuôn mặt đỏ bừng diễm lệ chợt sững sờ lặng im. Bộ dạng này của em, thật sự không thể để cho hyung nhìn thấy được.
"Không...không thích...đừng...đừng cho hyung thấy..." em vội vàng cố gắng giãy đạp như muốn phản đối, nhưng càng động lại càng bị côn thịt cứng ngắc phía dưới chèn vào sâu hơn, làm cả cơ thể lại giật nảy lên vì tràng bích bị chèn ép đột ngột.
Hắn ôm lấy hai chân em, vừa đỡ vừa dậm mạnh xuống, phía dưới liên tục thúc lên, hơi thở ấm nồng mùi rượu cay ngọt phả ngay lên cổ
"Em cắn tôi chặt quá rồi, miệng còn nói là không thích sao?" nói xong liền rút ra rồi lại cắm ngập, vùi côn thịt nóng rẫy dọa người một lần nữa vào trong nơi ấm áp mềm mại cũng đang muốn phối hợp hút vào. Miệng nói không nhưng cơ thể phản ứng rất mãnh liệt, cảm tưởng như bên trong lỗ nhỏ kia là đang muốn nuốt chửng lấy thằng em của hắn.
Em dựa lưng vào ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng bàn tay, không dám nhìn, lại càng chẳng dám nghe thêm bất cứ điều gì. Vật nhỏ giữa hai chân đã sớm ngẩng cao đầu, bị khoái cảm ép cho phải bắn thêm một lượt, cả cơ thể xụi lơ run run, hai đầu vú giật giật, trở màu đỏ thẫm, nom rất đáng thương.
Em đã lên đỉnh rồi, đã bắn ra rồi, nhưng hắn thì chưa. Thế nên nhằm ngay lúc cơ thể còn nhạy cảm khẽ rung lên, hắn đã đổi sang ôm eo em thúc mạnh, mài nghiến ma sát dương vật căng cứng như sắp nổ thật nhanh lên phần nội bích non nớt nhất, mẫn cảm nhất. Cuối cùng thì Minghao cũng không chịu được mà kêu toáng lên, lý trí trở nên trống rỗng khi hắn rót một dòng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào khoang vách kín đáo, dù không có tử cung cũng cảm thấy bên trong đã thật sự bị lấp đầy và căng trướng.
Hắn chậm rãi rút ra khỏi động nhỏ mê người của em, nhẹ nhàng đặt người đã bị dày vò tới ngất xỉu xuống đệm, thích thú nhìn dòng tinh dịch trắng đục chảy ra ướt dầm từ cái miệng nhỏ đỏ au mấp máy, đang theo đà lúc nãy cắn nuốt sự trống rỗng một cách vô vọng.
Jun hài lòng ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của em, trước khi rời khỏi giường còn không quên thơm lên đôi môi nhỏ xinh ướt mềm như đóa hoa vừa bị nhúng trong sương sớm, rồi khẽ thì thầm
"Bảo bối xinh đẹp của tôi ơi, bây giờ tôi biết phải làm gì với em đây?"
ps: nếu có bất cứ thắc mắc, góp ý, câu hỏi gì thì cứ ibox trực tiếp cho chủ sốp nhe, chủ sốp sẵn sàng giải đáp cx như sửa đổi nếu có vde gì nha :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro