Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Four

"Sự lạm dụng đó kéo dài tận mấy năm liền, và mẹ tôi biết hết. Bà ta biết những tên khốn đó vào phòng tôi mỗi tối. Thậm chí một đêm, vì quá đau đớn, tôi đã thét gọi tên bà ta. Tôi khóc, tôi quằn quại chờ bà ta vào cứu mình. Tôi cứ thét và thét cho đến khi tên đó bụm chặt miệng tôi lại. Bà ta chẳng bao giờ xuất hiện. Ngày tiếp theo, bà ta đưa tôi đến trường như hàng ngàn ngày khác, với tên đàn ông đó vẫn ngồi chễm chệ trên bàn ăn nhà chúng tôi. Hắn cười và nói tôi nên cẩn thận trên đường vì tôi quá dễ thương, và người mẹ đáng kính của tôi cười phá lên, nghĩ rằng câu đùa đó thật duyên dáng."

Jimin gầm lên từ sâu trong cuống họng, cậu ngồi sụp xuống sàn, giữa hai chân Jungkook.

"Rồi sau đó, khi tôi buộc phải chọn, tôi đã chọn. Tôi đã chọn người khách nào tôi muốn tiếp, người nào không. Tôi đã làm thế vài lần khi thật sự chẳng còn chút tiền nào để sống, nhưng một lần hay bốn lần, một lần hay hai chục lần thì có khác gì nhau chứ? Và tôi đã chọn làm thế." Nước mắt rơi xuống ướt đẫm cằm Jungkook, nỗi cay đắng và sự ghét bỏ bản thân trỗi dậy, bò trườn lên da cậu, khiến cả người như đang một con nhím bò nhộn khắp nơi.

"Cũng có người tốt. Họ giúp tôi làm bài tập, chơi đá bòng cùng tôi, cho tôi ăn, thậm chí còn cho tiền tiêu vặt nữa. Dĩ nhiên không nhiều, nhưng với một đứa trẻ như tôi, chỉ cần như thế đã là cả một trời mơ ước. Tôi dần quen, dần thương họ và tôi đã hi vọng họ sẽ ở lại với mẹ con tôi. Nhưng mọi người ai cũng chọn rời đi." Âm thanh Jungkook tạo ra lúc này xấu xí và sần sùi như cát. Mắt cậu ướt, vài giọt nước mắt làm bẩn sàn nhà Jimin. Cậu nhìn thấy vệt nước loang ra, đen thẫm trên thảm.

"Rồi ma túy. Mẹ tôi nghiện. Tôi lại là một đứa trẻ học hỏi rất nhanh." Jungkook cười như mếu. "Mỗi khi có dịp là tôi trộm tiền của bà ta đi mua thuốc."

"Làm sao mà..." Jimin không nói hết được. Dù cậu ấy cố thở thật chậm và thử nói lần nữa, nhưng Jungkook thấy thương hại, cậu sẽ là người nói thay.

"Làm sao mà tôi cai nghiện được hả?" Jungkook cười phá lên, giọng cười giả tạo. "Một câu chuyện cổ tích điển hình của Disney đúng không? Mọi thứ luôn kết thúc thật tốt đẹp. Nhìn tôi giờ xem. Một tên sĩ quan phục vụ lực lượng cảnh sát cơ đấy. Đúng ra tôi phải là đứa bị cảnh sát cho đi tù mọt gông mới đúng. Có lần tôi đã phóng hỏa nhà mình, tôi khóa cửa lại, với mẹ tôi đang bị nhốt bên trong đó." Jungkook nhìn mái tóc mượt mà của Jimin. "Oh, còn tôi thì dĩ nhiên là đang phê ma túy và uống rượu say ngất ngư rồi." Rồi Jungkook gật đầu như thể Jimin vừa hỏi gì đó. "Ừ, tôi căm hận bà ta."

Jungkook muốn hất tóc trước trán xuống, để tóc mái che bớt phần nào đôi mắt tràn ngập nước của mình, nhưng Jimin đã từng nói là cậu ấy thích tóc kiểu này, nên Jungkook thôi, không làm nữa. Cậu là một tên khốn ngu ngốc thế đấy. Một tên ngốc cố làm Jimin chú ý, cố làm Jimin yêu mình, trong khi thứ duy nhất mà Jimin có thể cho cậu là sự chế nhạo và xa lánh, không phải sao?

"Tôi đã có một anh bạn." Jungkook dừng lại, không thể nói tiếp, tâm trí cậu đã không còn ở hiện tại nữa. "Tôi đã có một anh bạn.." Giọng Jungkook nhẹ như tơ và nước mắt càng rơi như mưa xuống thảm. "Sungmin...anh ấy lớn hơn tôi một tuổi. Nhà anh ấy rất giàu có. Anh ấy thích tôi." Môi Jungkook gần như đang tự cười chính mình, nụ cười chế nhạo. "Chà, cậu nên học hỏi anh ấy mới đúng, Jimin à, nhìn anh ấy mà xem tấm gương của mấy tên ngốc đi thích tôi sẽ có kết cục như thế nào."

Ánh mắt cậu tìm về Jimin, và Jungkook đột nhiên tỉnh táo hơn.

Jimin có lẽ đã rùng mình, Jungkook nghĩ có lẽ còn hơn thế, cậu ấy đang run rẩy thì đúng hơn. Rồi cậu lại lạc vào quá khứ một lần nữa. "Chúng tôi phê thuốc cùng nhau. Sungmin chẳng cần gì ở tôi cả. Anh ấy mua ma túy, mua thức ăn cho tôi. Để cho tôi trốn tạm tại nhà mình mỗi khi tôi không muốn gặp mẹ...hoặc mỗi khi bà ta đột nhiên biến mất và tôi chẳng còn xu nào để mà trả tiền nhà nữa."

"Anh ấy đúng là....Sungmin muốn tôi ở bên cạnh anh ấy thôi. Thậm chí còn chẳng quan tâm tôi làm gì nữa kia." Nước mắt cứ rơi, trượt qua cằm và biến mất đâu đó dưới sàn nhà, giọng Jungkook gần như chỉ còn thật nhẹ như hơi thở. "Anh ấy cho tôi đọc sách của mình. Không, phải là buộc tôi đọc sách, rồi dạy kèm khoa học và toán cho tôi nữa. Anh ấy nói tôi thông minh. Cứ nói thế mãi, cứ nói tôi thông minh." Nụ cười của Jungkook giờ đầy tràn ngập tiếc thương.

"Có một lần anh ấy bị shock ma túy. Ừm, nhiều lần lắm chứ, nhưng có một lần tôi ở ngay bên cạnh. Tôi đã chăm sóc Sungmin. Mấy chuyện này tôi đã chứng kiến hàng trăm lần trên phố, và ngay cả với bà mẹ đáng ghê tởm của tôi nữa. Tôi đã thổ lộ với anh ấy rằng tôi muốn làm một cảnh sát. Và anh ấy đưa tôi đi thi thử, sau đó cứ thế mở đường vào cao đẳng cho tôi." Jungkook chớp mắt. "Chúa ơi, tôi mới yêu anh ấy làm sao chứ. Chúng tôi chẳng bao giờ làm tình cả. Chỉ là yêu thôi. Tôi đã rất yêu anh ấy."

"Chúng tôi vào trại cai nghiện cùng nhau, xem đó như là một món quà sinh nhật dành tặng đối phương, và rồi chúng tôi đã cai nghiện thành công. Anh ấy giúp tôi thoát ly mẹ mình, trả tiền thuê nhà trước cả năm cho tôi. Đưa tôi vào trường học, dạy tôi đừng bao giờ nhìn lại quá khứ nữa. Tôi đi làm thêm ở nhà hàng, làm phục vụ. Anh ấy đã dạy tôi đừng bao giờ sống lại quá khứ, ngay cả khi mẹ tôi chết."

Jungkook dừng lại và nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện với đôi mắt già nua, kiệt quệ, khuôn mặt xám xịt và những giọt nước mắt rơi lã chã trên áo. Cậu không nói gì trong một khoảng thời gian dài. Tâm trí cậu đang ở một nơi hoàn toàn khác, một nơi chẳng ai được phép chen vào. Cuối cùng, Jungkook cũng mở miệng nhưng âm thanh duy nhất phát ra chỉ là tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu nhắm mắt lại, thở một hơi nông, cứ thế cố gắng lần nữa. Lần này giọng cậu đã thấm đẫm mệt mỏi, buồn bã, đứt quãng và trầm lắng. "Anh ấy chết trong một vụ tai nạn giao thông hai năm sau đó. Họ...cảnh sát nói rằng đó là một vụ tự sát và anh ta đã cố tình đâm xe của mình để gây tai nạn."

Đôi mắt Jungkook trống rỗng, cậu khó khăn nói tiếp. "Anh ấy là người bạn tốt nhất của tôi và tôi yêu anh ấy. Nhưng anh ấy đã chết rồi. Chắc hẳn anh ấy đã đau khổ và cô đơn lắm. Tôi đâu có ở bên anh ấy lúc đó chứ. Sungmin chết bởi vì tôi, và nhiều lần tôi đã có cảm giác anh ấy chết vì tôi, làm thế để tôi không bao giờ nghiện ngập lại lần nữa. Nhưng tôi đã phụ lòng Sungmin, tôi đã tái nghiện khi làm tay trong cho một nhiệm vụ. Lúc đó chỉ còn có suy nghĩ rằng mình không thể khiến Sungmin buồn lòng và sự cổ vũ của Hoseok là phao cứu sinh của tôi. Lúc đó, tôi đã muốn tự sát."

Cậu dừng lại, chẳng còn gì để kể nữa.

Sau một lúc lâu, Jungkook mới nhớ ra mình còn một điều để nói.

"Tôi xin lỗi Jimin à. Tôi xin lỗi vì mình đã làm em thất vọng. Tôi xin lỗi vì mình chẳng can đảm như em đã mong muốn. Tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi không thể. Một đứa dơ bẩn như tôi. Một đứa hèn nhát như tôi. Và tôi chỉ biết lừa dối em thôi, làm em đau đớn, làm em khổ sở."

Im lặng cứ thế bị thổi bùng không kiểm soát. Jungkook vẫn không thể nhìn thẳng vào Jimin. Mọi sức mạnh mình có, Jungkook đã dùng để phô bày gương mặt mình, nỗi xấu hổ của mình, sự dơ bẩn của mình, quá khứ của mình trước mặt Jimin rồi. Nhưng cậu nợ Jimin điều này, cậu không thể giấu diếm thêm nữa. Jungkook cố hết sức để không nôn ra, cả người cậu trống rỗng. Vai diễn đã xong, giờ thì Jungkook chỉ còn phải chờ đợi.

Im lặng dường như trải dài vô tận. Cậu thấy Jimin nghĩ ngợi, thấy Jimin đang cố hiểu xem đâu mới thật sự là Jungkook. Lúc này Jungkook đang cố thuyết phục mình rằng đây là cơ hội cuối cùng mình còn được ở bên trong căn nhà này, hoặc có thể nói, là lầ cuối cùng có thể gặp gỡ Jimin. Jungkook nuốt nỗi nghẹn đắng nơi cổ, giờ thì cậu chỉ còn phải đợi chờ.

Rất lâu sau, Jimin quả thật chẳng nói một câu nào, giác quan thứ sáu mách bảo Jungkook rằng cậu và mối tình chớm nở của hai người đã sắp được tưới một gáo nước tuyệt vọng. Jimin sẽ kinh tởm đến mức nào nhỉ? Sẽ giận vì Jungkook đột nhập vào nhà cậu ấy? Tức tối vì Jungkook đã bám đuôi em trai cậu ấy? Sợ hãi vì Jungkook theo dõi nhà Jimin? Hay sẽ cảm thấy ghê sợ vì Jungkook đã để mặc cho bạn mình chết? Rằng cậu đã cố giết chết mẹ đẻ của mình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro