Chap 3: Three
Jungkook có thể thấy rằng câu hỏi khiến Jimin giật mình.
"Vâng thưa sếp?"
"Cậu đã nghe rõ câu hỏi rồi đấy."
"Công bằng mà nói, thưa sếp, tôi không giấu giếm anh. Nếu anh hỏi, tôi sẽ nói."
"Kiểu giọng của cậu là gì?"
"Không có gì hết. Đó là cách tôi nói chuyện thôi." Jimin đáp, vẻ bối rối.
"Nghe có vẻ giả tạo lắm. Có làm cho cậu cảm thấy vui hơn khi giả vờ là một tên xuất thân từ khu ổ chuột thay vì một người nắm hàng trăm đặc quyền trong tay không?"
Cái cau mày của Jimin lộ ra vẻ cáu kỉnh.
"Tôi không giả cái gì hết."
"Tôi chắc rằng cậu không nói bằng kiểu giọng này ở nhà..."
"Sao chứ, làm như anh có ghi âm giọng của tôi trên điện thoại hay gì đó chết tiệt vậy."
"Không đời nào với gia thế của cậu mà lại để cậu có một kiểu giọng giống như giọng cậu đang giả vờ với tôi đây hết."
"Gia thế của tôi. Chính xác thì lý lịch của tôi là gì?" Jimin chế nhạo, bỏ qua kính ngữ, thậm chí không giả vờ lịch sự nữa.
"Giáo dục tư nhân và một trong những trường đại học hàng đầu."
"Tôi học trường công lập và tôi học ở một trong những trường đại học hàng đầu, vì tôi đã trúng tuyển."
Đến lượt Jungkook thấy ngạc nhiên và khó hiểu.
"Bố mẹ tôi không tin vào giáo dục tư như những gì nó đã được ca ngợi. Và anh có thể không biết điều này hoặc thậm chí không tin tôi, nhưng một phần lớn của cải đã được đưa vào các tổ chức từ thiện và các dự án nhân đạo hết rồi. Anh sẽ biết điều này nếu nghiên cứu kỹ lưỡng và không đánh đồng tôi chỉ bằng mấy cái thông tin cỏn con mà anh có. Chúng tôi không tin vào việc lấy đi tất cả và không cho lại gì trong cuộc sống này."
Jungkook cảm thấy ngày càng tệ hơn. Cậu rất hối hận khi gây ra vụ tranh cãi này, nhưng giống như một con tàu đắm, cậu không thể ngăn bản thân tiếp tục.
"Tại sao?"
"Tại sao cái gì?"
"Tại sao họ lại gửi cậu vào trường công?"
"Tại sao không, đó là những trường học tốt mà."
"Nhưng với tài sản của họ..."
"Nhìn này, tôi biết đó là một khái niệm khó để anh nắm bắt, nhưng không phải ai có tiền cũng tin vào giáo dục tư thục. Và chỉ vì gia đình tôi giàu có, không đồng nghĩa với việc tôi cũng giàu có."
"Nhưng cậu giàu có mà. Nhìn quần áo của cậu đi, nhìn mọi thứ chết tiệt của cậu đi."
"Thì sao? Tôi luôn ăn mặc đẹp. Chất lượng là thứ mà tôi đã được rèn luyện để phân biệt và thưởng thức chúng." Jimin nhìn thẳng, ánh mắt trượt lên xuống cả người Jungkook.
Tên khốn kiếp này! Có phải Jimin đang ám chỉ rằng Jungkook ở dưới mức kỳ vọng của cậu ta về chất lượng không?
"So với mọi người có thể tôi chi tiêu nhiều tiền hơn cho quần áo và đồ đạc, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có nhiều tiền." Trông Jimin lúc này hơi tức giận, môi mím chặt và mắt lóe sáng. "Mà tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì tới anh hết." Một khoảng dừng dài chết tiệt. "Thưa sếp."
Jungkook cố gắng nhìn đi chỗ khác. Không, cậu sẽ không phải là người đầu tiên nhượng bộ.
"Nhưng anh biết điều gì là thú vị không? Anh đang tìm hiểu về tôi đấy. Tốt hơn là anh nên cẩn thận, thưa sếp hoặc tôi sẽ nghĩ rằng anh đang bắt đầu thích tôi đấy." Jimin gầm gừ, bằng giọng điệu thô ráp mềm mại trầm thấp đó của cậu ấy. Một hỗn hợp từ kì lạ mà Jungkook không cách nào dứt khỏi.
Mẹ kiếp. Jungkook cảm thấy mình giống như một con nai bị mắc vào đèn pha ô tô. Mà có lẽ trông cậu cũng giống vậy thật. Jungkook thầm rủa đôi mắt to của mình. Mắt nai, một trong những người tình một đêm đã từng khen ngợi như vậy.
"Phải. Tôi nghĩ chúng ta đã để cô ta chờ đủ lâu rồi. Tiếp tục với nó thôi."
"Vâng, thưa sếp." Jimin trở lại tư thế chuyên nghiệp ngay lập tức.
"Tôi sẽ vào phòng thẩm vấn với cậu và sau đó chúng ta sẽ xem xét về việc xử lý những người khác thế àno."
"Vâng, thưa Trung sĩ."
Jungkook nhìn Jimin rời đi, tự hỏi khi nào thì Jimin mới đi cắt tóc nhỉ. Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng khiến trái tim đang loạn nhịp của mình bình tĩnh lại. Jungkook đang làm cái quái gì vậy, tìm hiểu về Jimin và sau đó thực sự chất vấn cậu ta sao? Chết tiệt, nhưng quả thật cậu cảm thấy có lỗi khi hằn học với Jimin về gia thế của cậu ta như thế. Đâu phải lỗi của Jimin khi cậu ấy có một xuất thân đặc biệt. Jungkook phải dừng việc công kích cá nhân này lại. Đâu phải lỗi của Jimin mà tuổi thơ của chính Jungkook như địa ngục, đâu phải lỗi của Jimin mà cậu có một người mẹ chỉ mơ mộng về người tình tiếp theo, đâu phải lỗi của Jimin mà cậu không một lần được bà ta nhìn tới.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì là quan trọng. Cậu không quan tâm Jimin nghĩ gì về mình. Không một chút nào.
Jungkook nắm chặt mép bàn của mình như thể nó là mỏ neo cuối cùng giữ cho cậu không tan vào không khí, từng chút, từng chút một.
Jimin đã có một kỹ thuật phỏng vấn thú vị. Ban đầu Jungkook nghĩ, đó chỉ là phản ứng của cậu ấy với các nghi phạm nữ mà thôi, quyến rũ họ cho đến khi họ nhũn ra mới thôi. Nói năng nhẹ nhàng, trò chuyện thân tình, thể hiện sự tán tỉnh. Nhưng không, Jimin cũng làm như vậy với cả những nghi phạm nam và điều kỳ diệu là nó có hiệu quả. Cả hai nghi phạm nữ và nam đều thích cậu ta, thoải mái hẳn ra và cuối cùng họ nói hết với Jimin những gì cậu ấy muốn biết. Một hoặc hai người thậm chí còn viết nguệch ngoạc số điện thoại của họ trên một tờ giấy và lén lút đưa nó cho Jimin, giống như họ đang ở một câu lạc bộ chết tiệt nào đó vậy. Tất nhiên, cách này sẽ không có hiệu quả với những người thực sự mang thái độ thù địch.
Sau một thời gian, người hàng xóm kia đã nhượng bộ, thay đổi lời khai ban đầu của cô ta, và thừa nhận một phần nhỏ trách nhiệm của cô ta trong đó, đưa ra những chi tiết quan trọng lấp đầy một số phần còn thiếu. Kỹ thuật của Jimin đã làm cho cả một quá trình, phải nói là cực kì khó khăn và kéo dài trong việc lược qua các chi tiết nhỏ và ghép chúng lại với nhau để có được toàn cảnh, dễ dàng hơn rất nhiều. Nó đã giúp vụ án được phá chỉ trong ba tuần.
Jungkook đưa Lucy vào phòng làm việc của mình và nhẹ nhàng khiển trách cô. Cô ta đã phàn nàn về việc Jimin đột nhiên tiếp quản vụ việc mà cô ta đang thụ lý, không giữ lại cho mình một chút nào về những bất bình kia.
"Nếu cô muốn có được vinh quang đó, thì cô thực sự phải làm gì đó để kiếm được nó chứ." Jungkook đã cảnh báo cô. "Lần sau khi cô bị bắt gặp nói xấu một sĩ quan cấp cao, đó sẽ là ngày mà cô sẽ đặt chân đến khu vực của đội này lần cuối cùng đấy."
Cô ấy hiểu được thông điệp, và ngay lập tức ngừng nghiến răng nghiến lợi.
Khoảng thời gian một tuần trước đã dạy Jungkook một vài điều. Jimin rất giỏi trong công việc của mình. Phong cách của cậu ta có gì đó cực kỳ đặc biệt. Jimin không chỉ nổi tiếng với các sĩ quan khác mà còn với các nhân viên khác trong phòng, từ tạp dịch đến bảo vệ tòa nhà. Jungkook từng gặp tất cả họ đi uống nước sau giờ làm việc, nhiều lần. Chính cậu đã từ chối những lời mời tham gia cùng họ, viện lý do trên trời dưới đất gì đó. Không có lời mời nào đến từ Jimin. Điều mâu thuẫn là mặc dù Jimin rất hòa thuận với những người khác, nhưng cậu ấy có vẻ thích làm việc một mình hơn, hơi giống một con sói đơn độc. Cậu ấy cũng chứng tỏ mình khá có khả năng tự xử lý toàn bộ vụ việc từ khi bắt đầu đến khi hoàn thành. Jimin sẵn sàng đón nhận những lời đề nghị và nỗ lực tiếp nhận nó, nhưng dường như không đánh giá cao việc bị chỉ dẫn phải làm gì hoặc làm như thế nào.
Cậu cũng nhận thấy rằng Jimin đang phớt lờ mình. Jungkook cau mày trước ý nghĩ đó. Không hẳn là phớt lờ, sau vụ đó họ đã thường xuyên liên lạc với nhau về vụ án. Dù vậy, cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác dai dẳng rằng có điều gì đó trong cách Jimin đối xử với mình. Giữa họ vẫn còn rất nhiều căng thẳng. Jimin đã trở nên hơi xa cách, lịch sự, hợp tác nhưng chắc chắn không thân thiện. Điều này phù hợp với Jungkook, cậu cũng không thích quá thân thiện với bất kỳ ai tại nơi làm việc, ngoại trừ một số rất ít.
Nó khiến cậu cảm thấy không ổn, theo một cách khác. Một kiểu khiến người ta cảm thấy không thể chịu nổi.
Vì vậy, khi Jimin mời Jungkook đi uống để ăn mừng sau khi kết thúc vụ án thành công, cậu đã tự nhiên từ chối theo bản năng. Jimin nhún vai và bỏ đi. Jungkook cố gắng không cay đắng vì điều đó. Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên và cậu nói. "Mời vào."
Asha tiến vào văn phòng. "Sếp à, anh đã không đi uống với chúng tôi trong một thời gian rồi đấy."
Asha là một trong những sĩ quan giỏi nhất của cậu và Jungkook có chút thiên vị dành cho cô. Đôi khi cô là một trong số ít những người mà cậu cho phép mình kém chuyên nghiệp và thân thiện hơn khi đứng trước mặt.
"Đang bận, Asha à."
"Ngài nên đến, thưa sếp. Tôi sẽ rất cảm kích đấy. Chúng ta sẽ đi lúc bảy giờ."
Jungkook thực sự nên đi. Các mối quan hệ xã hội là sự kết hợp của việc xây dựng tinh thần đồng đội, củng cố và sửa chữa các mối quan hệ trong công việc, Jungkook biết điều này. Nó giữ cho mọi người làm việc với nhau tốt hơn.
"Ừ," cậu nói. "Được rồi. Quán thường đến đúng không?"
"Đúng thưa sếp."
"Tôi sẽ gặp cô ở đó lúc bảy giờ. Tôi sẽ đãi chầu đầu tiên."
Asha mỉm cười. "Vâng thưa sếp."
Máu trong nhà, máu trên đường phố, nếu mình mở mắt ra, chúng sẽ biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro