19. Sau cơn mưa là cầu vồng.
- Hyung.
- Mưa rồi.
Giọng nói của Jinyoung cất lên, ấm áp.
"Mưa ư?"
Anh dừng lại, tay giữ chặt cuống túi.
Một, hai giọt mưa.
Hai giọt mưa nhẹ rơi xuống mặt đất, chẳng thấm thá là bao.
Hai giọt mưa vương rơi trên mái tóc anh, từ từ chảy xuống vầng trán thanh thoát.
- Chẳng phải mưa đến là phúc lành, bão đến là điềm báo hay sao?
Anh quay lại mỉm cười, hạ giọng.
Đợi đã.
"Sao mình chợt nghĩ đến câu nói này
nhỉ?"
- Hyung tự nhiên nói như người 500 năm trước vậy.
Jinyoung che miệng, chốc phụt cười.
500 năm trước ư?
Anh đơ người một lúc, rùng mình trước cái lạnh và ẩm ướt.
Dù gì thì trời cũng đang mưa xối xả như vậy, e là khó thể di chuyển được.
Dưới màn mưa nhập nhoè mờ ảo, bóng dáng hai người con trai đứng trước cửa kí túc xá, tay cầm những túi lớn, cùng ngước lên ngắm những giọt mưa xinh đẹp thả tự do xuống không gian.
Và cũng từ đây, thời gian như ứ đọng lại.
.
Chúng ta có thể tìm được vẻ đẹp từ những thứ xấu xí hoặc kinh khủng nhất, vậy, vẻ đẹp của mưa là gì nhỉ?
Vốn dĩ, anh chẳng hề thích mưa.
Mưa mang vẻ đẹp gì mà có thế khiến cây cối say mê đắm chìm vươn mình cảm nhận từng chút? Mặc cho cái thứ mà đó đang dần huỷ hoại từng chút của cây?
Cây gồng mình đau đớn dưới mưa.
Cây nghiêng ngả, đổ nát cũng tại mưa.
Vậy mà, lá cây vẫn u mê dang ra hứng trọn từng giọt nước mưa như thể là lần cuối.
Rốt cuộc, nó có vẻ đẹp gì? Anh vẫn không thể, chưa thể, chẳng thể cảm nhận được bất cứ khía cạnh của sự đẹp đẽ nào nó.
.
- Chạy một mạch không?
Mark cười, lưng vẫn quay lại về phía Jinyoung.
- Dù gì thì mình cũng chỉ có một cái ô nguyên vẹn.
- Hyung không sợ ướt hả?
Jinyoung hỏi, lấy tay che đầu.
- Để xem nào.
- Nếu hyung nói không thì sao?
Mark cúi đầu, thì thầm, có lẽ không muốn để cho ai khác nghe vì một mục đích nào đó.
*Tóc tách, tóc tách*
- Đi thôi!
Mark nói lớn, chạy một mạch ra ngoài đường, bỏ mặc cậu em lại.
Chỉ là anh rất ghét cảm giác này, sự buôn buốt lạnh và ẩm ướt, từng chút bám vào da thịt đến rùng mình.
Nó khiến anh sợ.
Một nỗi sợ mang tên mất mát, thiếu thốn, không thể níu giữ.
Cũng giống như cảm giác buồn thấu xương gan mà khói xám đọng lại năm xưa nhỉ?
.
- Mark hyung!
Jinyoung chần chừ, vừa muốn bước lại vào nhà, vừa muốn đuổi theo ông anh.
*Đoàng*
Rồi cậu cũng đành lắc đầu rời bỏ nơi khô ráo đang đứng mà xông vào cơn mưa theo đuôi Mark.
- MARK HYUNG! Cẩn thận nhé!
Cậu hét lớn, trời mưa mù mịt giăng sương mờ khắp các nẻo đường, chốn qua chốn lại. Những chiếc đèn ô tô khẽ sáng lấp lánh dưới lớp sương, tạo thành những dải ánh vàng nhập nhoè, nhập nhoè, lúc sáng, lúc tắt.
Bánh xe lăn đều trên con đường ướt sũng, tạt nước qua cái rào hai bên đường.
"Mưa và phúc lành."
"Rốt cuộc cũng chẳng liên quan đến nhau."
.
- Jendeuk à.
- Jisoo unnie?
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn người chị, và cả chiếc bánh đậu đỏ chị ấy đang cầm.
- Unnie chưa về? Chủ tịch kêu ba người về rồi mà?
Cô nhận lấy chiếc bánh thơm và nóng hổi, dịch ra một bên chừa chỗ cho Jisoo.
Lại là mưa!
- Chưa. Đợi ai đó nên chưa thể về.
Jisoo đút tay vào túi áo, khẽ co người lại vì lạnh.
Bến xe buýt tối hôm ấy chỉ có vỏn vẹn hai người đứng trú mưa.
Bến xe số 94.
Sự ấm áp là điều duy nhất khiến cô muốn trở về nhà ngay lúc này.
Mưa rào chẳng có dấu hiệu ngớt.
- Mình chẳng bao giờ được thấy cầu vồng sau cơn mưa nhỉ?
- Hả?
Jennie thổi bánh, từ từ hé răng cắn một miếng be bé.
- Cầu vồng luôm xuất hiện sau cơn mưa kia mà, chị đây đã dùng cả thanh xuân để đợi cầu vồng lên đó.
Jisoo khẽ cười, hít một hơi thật sâu, nín lại rồi thở ra thật mạnh, vui vẻ nhìn chút khói nhạt thoắt hiện lên giữa không trung.
"Cầu vồng, mày đã trốn đi đâu?"
- Unnie có biết, cầu vồng là gì không?
Jennie há miệng thổi vì bỏng, ngồi sít lại cô chị mượn chút hơi ấm.
- Cầu vồng trong vật lý rất đau đầu đấy!
Jisoo giở giọng ông chú.
- Em không muốn nhớ lại mối thù của em với Lý đâu, unnie!
Jennie gắt gỏng xì cái miệng.
- Nhưng trong truyện cổ tích, cầu vồng là nước mắt của mặt trời.
"Nước mắt?"
.
Vì sao ta lại luôn phải là người nhìn thấy giọt nước mắt kim cương ấy?
.
- Chú biết nhiều quá đấy Park Jinyoung!
Mark đảo mắt ngán ngẩm nói.
- Gì mà cầu vồng là nước mắt của mặt trời chứ? Ngốn truyện cổ tích nhiều quá rồi hả?
- Hoặc hyung có thể hiểu theo cách : cầu vồng là sự tán sắc ánh sáng Mặt trời khi khúc xạ và phản xạ qua các giọt nước mưa.
- Dừng! Dừng ở đây được rồi!
Mark gắng nói trong bất lực.
- Nhưng hyung không thấy lạ sao?
.
- Cưng không thấy lạ sao?
Jisoo xoa đầu cô em, hiện đang gục xuống một bên vai chị như một bến đỗ bình yên.
- Lạ sao chị?
Jendeuk ngoái đầu lại hỏi.
.
- Khi mây khóc, mặt trời cũng nhỏ lệ.
Jinyoung mở chai Sprite vừa mua. Vị trí đứng mới của hai chàng trai là ở một cửa hàng tiện lợi, nhưng tính trên thân phận của họ thì thật ra chốn này cũng chẳng 'tiện lợi' tí nào!
Nhỡ đâu có quá nhiều người nhìn thấy họ thì sao đây?
Mark bỏ mặc cậu em ở trong hàn huyên, đứng dậy ngắm nhìn lại cơn mưa tầm tã.
Anh giơ tay ra hứng trọn sự "phúc lành" giả tạo.
.
- Vậy chẳng phải, chúng là một căp sao?
Jisoo cười, véo một bên má cô em.
- Mặt trời và mây, vì chúng luôn có nhau.
-...
Một sự yên tĩnh lại lạ lùng kéo đến.
Cô không biết nói gì, cũng chẳng biết phản ứng gì cho ngầu vào thời điểm này, sau câu chuyện vừa nãy.
Quen thuộc nhỉ?
Jennie từ từ đứng dậy, vì một sự thôi thúc nào đó.
Cô cũng bất chợt giơ tay ra hứng nước mưa.
"Không biết người kia đang làm gì nhỉ?"
Cả hai cùng nghĩ, hướng mặt lên trời, thả mình theo giọt nước mưa.
Trên trời, chốc vụt tắt một vì sao.
Vì chúng ta đã từng là một cặp.
Em khóc, anh cũng khóc.
Lưu luyến là thế
Nhưng
Vẫn đành nhận sự chia ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro