C7
Chương 7: Dự Dẫm Mập Mờ
Thời gian trôi qua, sự gắn bó giữa Smoggy và Tiffany ngày càng sâu sắc hơn, không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống hàng ngày. Những ngày đầu, Smoggy có thể tự mình đối diện với mọi thứ, tự làm mọi việc, tự mình kiểm soát cảm xúc. Nhưng giờ đây, anh nhận ra mình đã dần trở nên phụ thuộc vào cô. Sự hiện diện của Tiffany dường như đã trở thành điều không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Không phải chỉ vì công việc, mà còn vì chính cảm giác an toàn mà cô mang lại.
Với Smoggy, Tiffany không chỉ là một người bạn đồng nghiệp, mà còn là một người che chở cho anh, trong công việc lẫn trong đời sống riêng tư. Mỗi khi có khó khăn, mỗi khi gặp phải áp lực hay căng thẳng, anh lại tìm đến cô, và cô luôn sẵn sàng ở đó, không một chút do dự. Những lúc anh mệt mỏi, cô nhẹ nhàng vỗ về, xoa dịu những căng thẳng trong anh bằng những cử chỉ ân cần.
Tiffany chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi hay khó chịu, ngược lại, cô cưng chiều anh như một đứa trẻ. Cô hiểu những gì anh đang trải qua, và cô biết rằng những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể làm anh cảm thấy tốt hơn. Chỉ cần một cử chỉ nhẹ nhàng, một lời nói an ủi, cô có thể làm anh yên lòng. Smoggy nhận ra mình đã trở nên như một đứa trẻ trong vòng tay cô, luôn tìm cách bám theo cô, tìm kiếm sự an ủi và che chở từ cô.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của phòng khách sạn sau một ngày dài làm việc, Smoggy cảm thấy bất an. Anh cứ nhìn Tiffany, ánh mắt của anh đầy sự khát khao muốn được gần cô, muốn được cảm nhận sự hiện diện của cô bên mình. Anh không biết vì sao, nhưng trái tim anh cứ đập nhanh mỗi lần nhìn cô, mỗi lần cô đến gần anh. Những cảm xúc này chưa bao giờ được anh thừa nhận, nhưng giờ đây chúng lại lấn át anh, không thể dập tắt.
Tiffany nhận thấy ánh mắt của anh, nhưng cô không nói gì. Cô chỉ mỉm cười và tựa đầu vào vai anh một cách tự nhiên. Cảm giác ấm áp từ cơ thể cô truyền qua anh, làm anh thấy thư giãn hơn. Đôi tay anh vô thức đặt lên vai cô, hơi kéo cô lại gần hơn, như thể muốn giữ cô lại không để rời đi.
"Cảm ơn em," anh nói, giọng khàn khàn, như thể cố gắng tìm lời để diễn tả những cảm xúc mà anh không thể nói ra.
Tiffany khẽ nhướng mày, nhìn anh một cách nhẹ nhàng, nhưng không trả lời ngay. Cô chỉ quay đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như thể đang muốn nói một điều gì đó, nhưng không trực tiếp thốt ra.
"Anh không cần cảm ơn đâu," cô nói, giọng trầm và ấm. "Em chỉ muốn anh biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi."
Smoggy cảm thấy một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong cơ thể. Anh không thể giải thích được vì sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng mỗi lần cô nhìn anh, mỗi lần cô nói những lời an ủi như thế, anh lại cảm thấy mình cần cô hơn bao giờ hết. Anh không thể dừng lại được, không thể ngừng nghĩ về cô.
Tiffany nhẹ nhàng đặt tay lên má anh, vuốt ve như một hành động vô thức. Smoggy không thể không cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong người. Anh không thể nhìn đi đâu khác, đôi mắt anh dán chặt vào đôi mắt cô, và trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hai người tồn tại trong thế giới nhỏ bé ấy.
Đột nhiên, cô nghiêng người về phía anh, và một nụ hôn nhẹ lên trán anh như một cử chỉ quen thuộc, nhưng lại mang theo nhiều hơn chỉ là một nụ hôn thông thường. Cảm giác ấy thật dịu dàng, thật ấm áp, nhưng lại làm trái tim anh loạn nhịp. Tiffany không vội rời đi, cô để lại nụ hôn đó lâu hơn, như thể muốn anh cảm nhận được sự gần gũi, sự quan tâm mà cô dành cho anh.
Khi cô rời đi, Smoggy vẫn chưa thể dứt ra khỏi những cảm xúc ấy. Anh quay mặt sang phía cô, đôi mắt mơ màng như thể không muốn cô rời đi. Nhưng Tiffany chỉ mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay anh, rồi đứng dậy.
"Anh cần nghỉ ngơi," cô nói, ánh mắt dịu dàng. "Hôm nay em sẽ ở đây với anh."
Smoggy không phản đối, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cảm nhận sự ấm áp mà cô mang lại. Dù không nói ra, nhưng anh biết rằng mình không thể thiếu cô. Anh đã dựa dẫm vào cô quá lâu, và giờ đây, anh không thể nào tưởng tượng được cuộc sống thiếu vắng sự hiện diện của cô.
Tiffany nhìn anh một cách dịu dàng. Cô đã biết điều này từ lâu, nhưng cô cũng không muốn làm bất cứ điều gì khiến Smoggy cảm thấy khó xử. Mối quan hệ của họ, dù chưa rõ ràng, nhưng lại đầy sự tinh tế và sâu sắc. Tiffany đã bao dung anh trong suốt thời gian qua, chăm sóc anh một cách không vụ lợi, và chính điều đó đã khiến anh càng ngày càng phụ thuộc vào cô.
"Em sẽ không rời đi đâu," Tiffany mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh. "Em sẽ ở đây với anh, cho đến khi anh cảm thấy ổn."
Cả hai cùng ngồi yên trong im lặng, không ai nói gì thêm, nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa trong không gian. Mỗi lúc Smoggy cảm thấy mệt mỏi, Tiffany lại là người ở bên anh, sẵn sàng vỗ về, sẵn sàng cho anh cảm giác an toàn mà anh không thể tìm thấy ở bất cứ đâu khác. Nhưng mối quan hệ này vẫn không thể định hình rõ ràng, dù cả hai đã gần gũi, mập mờ trong từng cử chỉ, từng ánh nhìn, từng lời nói.
Ngày qua ngày, Smoggy càng ngày càng cảm thấy không thể rời Tiffany. Anh cảm nhận được sự cần thiết của cô, như thể cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Và có lẽ, cô cũng cảm thấy như vậy.
Dù không nói ra, nhưng tình cảm giữa họ dường như đang lớn dần, không phải với lời nói, mà với hành động, với sự chăm sóc và quan tâm. Và có thể, trong một khoảnh khắc nào đó, họ sẽ nhận ra rằng mối quan hệ của họ không chỉ là sự dựa dẫm, mà là một thứ tình cảm không thể phủ nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro