C6
Chương 6: Những Giọt Nước Mắt Sau Trận Thua
Smoggy cảm thấy mọi thứ dường như sụp đổ ngay khi tiếng chuông kết thúc trận đấu vang lên. Đó là trận đấu quan trọng, trận đấu mà anh đã dồn hết tâm huyết và nỗ lực vào, nhưng cuối cùng lại thất bại. Anh ngồi gục xuống trước màn hình, tay vẫn giữ chặt chuột và bàn phím, nhưng ánh mắt trống rỗng không còn chút sức sống. Anh nghe tiếng cổ vũ từ các fan hâm mộ, nhưng tất cả đều trở thành những tiếng vang vô nghĩa. Trong khoảnh khắc đó, anh chỉ cảm thấy mình là một thất bại.
Mạng xã hội đã trở thành một nơi đầy rẫy những bình luận chỉ trích, thậm chí là những lời lẽ ác ý. "Smoggy đã hết thời rồi," một bình luận nổi bật với hàng nghìn lượt thích. "Lại thua trận quan trọng như vậy, thật xấu hổ." Anh không thể dừng đọc, và mọi lời lẽ đó như những lưỡi dao sắc nhọn, cứa vào trái tim anh. Dù đã quen với những bình luận tiêu cực, nhưng lần này, nó đau đớn hơn bao giờ hết.
Tiffany bước vào phòng đúng lúc anh đang cúi đầu, không dám đối diện với bất kỳ ai. Cô đứng đó một lúc, rồi không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến lại gần anh. Lúc này, cô là người duy nhất anh muốn ở bên. Không phải là fan hâm mộ, không phải là các đồng đội, mà là Tiffany - người đã luôn ở bên anh qua bao thăng trầm.
Tiffany không hỏi han gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, nhìn anh như thể muốn truyền sự ấm áp vào người anh. "Anh ổn chứ?" cô hỏi nhẹ, giọng dịu dàng nhưng cũng đầy sự lo lắng.
Smoggy không đáp, chỉ lắc đầu, mắt anh đã ướt đẫm. Anh cố gắng kìm nén, nhưng chẳng thể nào giữ lại được những giọt nước mắt đang dâng lên trong khóe mắt. Anh không thể che giấu nữa, và trong khoảnh khắc yếu đuối đó, anh chỉ muốn cô ở gần. Chỉ có cô mới khiến anh cảm thấy bớt cô đơn, bớt đau đớn.
Tiffany nhận ra ngay lập tức. Cô bước đến gần hơn, nhẹ nhàng kéo anh vào lòng. Anh không phản ứng, chỉ để mặc cô ôm mình. Cảm giác của cô như một tấm chăn ấm áp, che chở cho anh khỏi mọi điều xung quanh. Trong lòng cô, anh không phải là game thủ nổi tiếng hay người chiến thắng mọi cuộc thi, anh chỉ là một người đàn ông đang phải đối mặt với nỗi đau không thể nói thành lời.
"Không sao đâu," Tiffany thì thầm, vỗ về anh như vỗ về một đứa trẻ. "Chỉ là một trận đấu thôi mà, không thể quyết định tất cả được. Anh không đơn độc, Smoggy. Anh còn có tôi mà."
Smoggy cố gắng kiềm chế tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Anh không biết mình đang khóc vì thất bại hay vì cảm giác yên bình khi có Tiffany ở bên cạnh. Cô ngồi đó, kiên nhẫn, không nói gì thêm, chỉ để anh khóc trong lòng cô, không ép anh phải ngừng lại. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ ngoài Tiffany và anh đều biến mất.
Tiffany nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt anh bằng tay mình. Cô nhìn anh một cách dịu dàng, nhưng cũng đầy quyết đoán. "Anh là người mạnh mẽ," cô nói, "Không ai có thể đánh gục anh lâu đâu. Và tôi sẽ luôn ở đây."
Smoggy ngước mắt nhìn cô, như thể đang tìm kiếm một chút sự an ủi, một chút hy vọng giữa cơn mưa dông bão trong lòng. Ánh mắt cô dịu dàng, và trong khoảnh khắc đó, Smoggy không thể phân biệt được liệu đây là sự thương cảm hay tình cảm mà cô dành cho anh.
Rồi, như một phản xạ tự nhiên, Tiffany hôn nhẹ lên đôi mắt anh, như một lời động viên không nói thành lời. Cô không hôn môi anh, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng lên mí mắt, nơi mà anh không thể thấy, nhưng lại cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của cô.
"Ngủ một chút đi, anh cần nghỉ ngơi," Tiffany nói, khi thấy Smoggy vẫn còn đang thở dốc, cơ thể vẫn còn căng thẳng. "Mọi thứ sẽ ổn thôi, tôi ở đây."
Smoggy chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Anh cảm thấy bản thân như muốn gục ngã trong vòng tay cô. Từ lâu rồi, anh chưa bao giờ cảm thấy an tâm đến vậy.
Cô giúp anh nằm xuống giường, rồi tựa lưng vào ghế cạnh đó, nhưng vẫn không rời mắt khỏi anh. "Đừng lo, tôi sẽ ở đây, ngủ cùng anh nếu anh cần. Chỉ cần anh muốn." Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một cảm giác ấm áp mà anh không thể nói thành lời.
Smoggy không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Cảm giác an yên, không còn lo lắng về trận đấu, không còn những lời lẽ cay nghiệt từ mạng xã hội, chỉ có sự vỗ về, sự hiện diện của Tiffany khiến anh có thể yên tâm ngủ say. Trong giấc ngủ đó, anh không còn là Smoggy, game thủ nổi tiếng, mà chỉ là một người đàn ông cần được chăm sóc.
Tiffany vẫn ở đó, ngồi bên cạnh giường, không một chút lặng yên. Cô nhìn anh ngủ, ánh mắt đong đầy những cảm xúc mà cô không thể diễn tả thành lời. Một phần trong cô muốn tiếp tục trêu đùa anh, nhưng phần khác lại chỉ muốn bảo vệ anh, không để bất cứ điều gì làm tổn thương đến anh.
Cô cúi người, hôn nhẹ lên trán anh một lần nữa, rồi nhẹ nhàng thì thầm: "Ngủ ngon, Smoggy. Tôi sẽ luôn ở đây."
Nỗi lo lắng trong lòng Tiffany không thể xóa nhòa được, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững nụ cười. Có lẽ, giữa tất cả những mập mờ đó, sự quan tâm này là điều duy nhất cô có thể chắc chắn. Cô yêu anh theo một cách không thể nói thành lời, nhưng cô biết mình không thể dừng lại, không thể bỏ cuộc. Chỉ có thể tiếp tục đứng bên anh, dù là lúc anh mạnh mẽ hay khi anh yếu đuối nhất.
Tiffany không vội vã rời đi, mặc dù Smoggy đã ngủ say trong vòng tay cô. Cô ngồi đó, yên lặng như thể không muốn làm phiền anh, nhưng lòng cô không thể không lo lắng. Cảm giác này thật kỳ lạ, giống như một loại trách nhiệm mà cô không thể bỏ qua, một tình cảm cô không thể tránh khỏi. Cô nhìn anh, đôi mắt nặng trĩu buồn nhưng lại không thể nào quay đi. Mặc dù họ đã làm việc cùng nhau suốt bao nhiêu năm, nhưng trong khoảnh khắc này, cô thấy mình như một người hoàn toàn khác.
Anh thở đều đều, bàn tay vẫn nắm chặt chiếc chăn như thể đang tìm kiếm một chút bảo vệ trong giấc ngủ. Tiffany mỉm cười nhẹ, tựa đầu vào thành giường, vẫn không muốn rời đi, dù cô biết mình không thể tiếp tục ở lại mãi. Nhưng lúc này, cô muốn giữ anh, muốn cho anh cảm giác an toàn hơn bất cứ lúc nào.
Nhẹ nhàng, cô đẩy nhẹ chiếc ghế về phía giường và nằm xuống cạnh anh. Trong một khoảnh khắc ngập ngừng, cô vòng tay qua người Smoggy, ôm anh vào lòng. Anh vẫn không động đậy, vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng cơ thể anh dường như tựa vào cô như một bản năng. Tiffany cảm thấy trái tim mình đập nhanh, nhưng cô không dám làm gì quá vội vã, chỉ để yên cho mọi thứ tự nhiên trôi qua.
Smoggy đã ngủ một cách yên bình, và cảm giác ấm áp từ cơ thể anh làm Tiffany cảm thấy thư giãn lạ kỳ. Dù trong lòng có chút lúng túng, nhưng cô vẫn không thể phủ nhận rằng, được ôm anh trong lúc này khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Cảm giác này không giống với bất kỳ ai khác, và chắc chắn không giống với những lần cô chăm sóc anh chỉ vì công việc. Đây là một cảm xúc mà cô không thể gọi tên, nhưng nó cứ thế tràn ngập trong lòng cô.
Trong lúc nằm đó, Tiffany cảm thấy một bàn tay lớn của Smoggy từ từ nắm lấy tay cô, như thể trong giấc ngủ, anh đang tìm kiếm sự kết nối với cô. Anh vẫn chưa tỉnh, nhưng cử chỉ đó khiến tim Tiffany đập mạnh. Cô nhẹ nhàng nắm lại tay anh, cảm giác mười ngón tay đan vào nhau như thể tạo thành một sợi dây vô hình không thể tháo gỡ.
Một lúc sau, Smoggy khẽ rùng mình, nhưng thay vì rời xa cô, anh lại kéo cô lại gần hơn, vòng tay qua eo cô, ôm cô như một đứa trẻ tìm thấy sự an toàn trong vòng tay mẹ. Tiffany hơi bất ngờ, nhưng không hề phản kháng. Trái tim cô chỉ loạn nhịp nhẹ nhàng, như thể cảm nhận được sự vun vén mà anh đang dành cho cô.
Tiffany nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai anh, để cho sự ấm áp của cơ thể anh lan tỏa khắp người mình. Cô biết rằng điều này không hề dễ dàng đối với anh. Những áp lực từ bên ngoài, những thất bại trong công việc, tất cả đều khiến anh trở nên căng thẳng, nhưng giờ đây, trong giấc ngủ yên bình của anh, cô lại cảm thấy một cảm giác an yên mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây.
Lâu lâu, Smoggy lại khẽ thở dài, như thể anh vẫn còn chút gì đó ám ảnh trong lòng. Tiffany không biết liệu anh có mơ về trận thua đó hay không, nhưng cô chỉ muốn vỗ về anh, muốn anh biết rằng tất cả đã qua rồi. "Tất cả sẽ ổn thôi," cô thì thầm, mặc dù anh không thể nghe thấy.
Cả hai người nằm đó trong bóng tối, không ai nói gì, nhưng sự gần gũi này lại khiến không gian như đầy ắp lời nói. Trong đêm, chẳng ai cần phải nói thêm bất kỳ lời nào. Tiffany cảm nhận rõ sự hiện diện của anh, và cũng như anh, cô không muốn rời xa giây phút này.
Thời gian trôi qua, Smoggy dường như dần chìm sâu hơn vào giấc ngủ, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt tay Tiffany, như thể một lời hứa im lặng rằng anh sẽ không để cô đi. Tiffany cũng không dám cử động mạnh, chỉ khẽ nhắm mắt và cảm nhận từng nhịp thở của anh.
Mỗi lần anh điều chỉnh vị trí, Tiffany lại theo bản năng nắm chặt tay anh hơn, không để anh đi đâu. Cảm giác này không phải là sự chiếm hữu, nhưng nó lại có chút gì đó mập mờ, một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Tiffany không biết mình đang làm gì, nhưng cô cũng không muốn dừng lại. Trong cái đêm yên tĩnh này, sự hiện diện của cả hai như thể đã làm tan biến mọi rào cản giữa họ.
Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu xuyên qua cửa sổ, Smoggy vẫn còn ngủ say, nhưng Tiffany không thể ngủ thêm được nữa. Cô nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay anh, nhìn khuôn mặt anh khi anh vẫn chìm trong giấc ngủ, mỉm cười một cách dịu dàng. Cảm giác này khiến cô cảm thấy mình đang đứng trên một bờ vực, giữa việc giữ khoảng cách và bước gần hơn.
Cô hôn nhẹ lên trán anh một lần nữa, một nụ hôn không thể gọi là tình yêu, nhưng cũng không thể chỉ đơn giản là sự thương hại. Làm gì cũng được, chỉ cần anh cảm thấy ổn. Nhưng Tiffany biết rằng, dù có điều gì xảy ra, giữa cô và Smoggy, mọi thứ đều mập mờ và chưa thể rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro