C2
Chương 2: Khoảng Cách Không Rõ Ràng
Sau lần trò chuyện hôm đó, Smoggy không nhắn tin cho Tiffany nữa. Cô cũng không chủ động liên lạc. Đó vốn là cách Tiffany quen ứng xử với những mối quan hệ xung quanh-cô không bao giờ đòi hỏi điều gì từ người khác, cũng không thích suy diễn quá nhiều.
Nhưng có một điều cô không thể không nhận ra.
Smoggy không nói gì nhiều, nhưng có những hành động lặp đi lặp lại, như thể đó là một thói quen mới mà chính anh cũng không nhận ra.
Một khoảng cách không xa, không gần, không quá rõ ràng, nhưng cũng không hẳn là vô nghĩa.
1. Những Thói Quen Lặng Lẽ
Tiffany có một thói quen: Khi đội tập luyện muộn, cô sẽ ngồi ở góc phòng, vừa xử lý công việc vừa lặng lẽ quan sát. Không ai để ý đến cô quá nhiều, họ đều tập trung vào màn hình và những trận đấu căng thẳng.
Nhưng gần đây, cô phát hiện ra Smoggy cũng có một thói quen mới.
Giữa những lần nghỉ ngắn giữa trận, thay vì đi thảo luận với đồng đội hay lướt điện thoại, Smoggy sẽ đứng dậy, đi loanh quanh một chút, rồi... ngồi xuống ở bàn gần cô.
Không nói gì. Không làm gì đặc biệt. Chỉ là ngồi đó.
Ban đầu Tiffany không nghĩ nhiều. Nhưng khi chuyện này lặp lại lần thứ ba, cô không nhịn được mà hỏi:
"Anh đang làm gì vậy?"
Smoggy liếc cô một cái. "Nghỉ ngơi."
Cô nhíu mày. "Chỗ kia cũng có ghế."
"Chỗ này yên tĩnh hơn."
Tiffany nhìn lướt qua căn phòng. Đúng là góc này ít người thật, nhưng không đến mức chỉ có thể ngồi đây.
Cô không hỏi thêm. Smoggy cũng không giải thích.
Nhưng tối hôm đó, khi cô vô thức rời khỏi phòng luyện tập sớm hơn thường ngày, cô nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau:
"Cô đi đâu?"
Tiffany dừng bước, quay lại nhìn Smoggy. Anh không nhìn thẳng vào cô, chỉ đang giả vờ chỉnh lại dây tai nghe, nhưng cô biết anh đang đợi câu trả lời.
Cô nghiêng đầu. "Còn anh?"
Smoggy không trả lời. Nhưng khi cô quay lưng bước tiếp, cô nghe thấy tiếng ghế bị kéo ra. Và vài giây sau, tiếng bước chân đều đặn vang lên ngay phía sau cô.
2. Những Câu Hỏi Bất Chợt
Tiffany không nhớ từ khi nào Smoggy bắt đầu hỏi cô những câu lạ lùng.
Không phải về công việc. Cũng không hẳn là chuyện cá nhân. Nhưng chúng xuất hiện một cách bất chợt, như thể anh nghĩ ra điều gì đó và muốn nói ngay lập tức.
Một tối nọ, sau khi cả đội vừa kết thúc một trận đấu căng thẳng, Tiffany đang gọi món cho mọi người thì Smoggy đột nhiên hỏi:
"Nếu có một ngày cô không làm ở đây nữa, cô sẽ làm gì?"
Tiffany hơi khựng lại. Cô quay sang nhìn anh, nhưng Smoggy chỉ thản nhiên nghịch đũa, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Cô trả lời như một thói quen: "Chắc tôi sẽ vẫn làm công việc nào đó liên quan đến quản lý."
Smoggy gật đầu, như thể đang ghi nhớ câu trả lời đó.
Một ngày khác, khi Tiffany đang đi dọc hành lang, Smoggy bất ngờ bước đến bên cạnh cô và hỏi:
"Nếu phải chọn giữa một nơi ổn định và một nơi không chắc chắn nhưng thú vị hơn, cô sẽ chọn cái nào?"
Tiffany cau mày. "Tùy tình huống chứ."
"Nhưng nếu không có thời gian để suy nghĩ?"
Cô nhìn anh một lúc, rồi bật cười. "Tôi không nghĩ mình là kiểu người hành động theo cảm tính."
Smoggy không nói gì nữa.
Nhưng một ngày nọ, Tiffany nhận ra một điều.
Anh chưa bao giờ hỏi những câu này với ai khác.
3. Một Người Luôn Ở Đó
Một ngày nọ, Tiffany phải ở lại trễ hơn thường ngày để xử lý lịch trình cho đội. Khi cô hoàn thành xong và đứng dậy rời khỏi văn phòng, cô bất ngờ thấy Smoggy vẫn còn ở đó.
Anh đang ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn màn hình máy tính, nhưng bàn phím thì im lặng.
Cô chậm rãi bước đến, khoanh tay trước ngực. "Sao anh còn chưa về?"
Smoggy không nhìn cô, chỉ đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh: "Cô cũng còn ở đây mà."
Tiffany nhíu mày. "Tôi có việc."
"Ừ." Smoggy gật đầu. "Còn tôi thì không."
Cô hơi ngẩn người.
Anh không có việc gì nhưng vẫn ở lại?
Tiffany định hỏi, nhưng rồi cô lại thấy buồn cười. Từ khi nào mà cô bắt đầu suy nghĩ về những điều nhỏ nhặt như vậy?
Cô khẽ lắc đầu, quay lưng đi về phía cửa. Nhưng khi cô vừa đặt tay lên nắm cửa, giọng nói trầm thấp của Smoggy vang lên phía sau:
"Cô không hỏi tại sao à?"
Tiffany dừng bước. Cô quay đầu lại, chậm rãi nhìn anh.
"Anh muốn tôi hỏi sao?"
Smoggy im lặng.
Không ai nói thêm gì nữa. Không có câu trả lời rõ ràng.
Nhưng khi Tiffany bước ra khỏi cửa, cô biết có một điều gì đó đã thay đổi.
Không rõ ràng. Không gọi tên được. Nhưng chắc chắn là có.
4. Không Đặc Biệt, Nhưng Cũng Không Phải Không Quan Trọng
Sau trận đấu cuối cùng của mùa giải, cả đội tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Ai cũng vui vẻ, ngoại trừ một người.
Smoggy đứng ở góc phòng, lặng lẽ uống nước, không tham gia vào câu chuyện nào.
Tiffany tiến đến, chạm nhẹ vào ly của anh bằng ly của cô. "Anh không định ăn gì sao?"
Smoggy nhận ly nước của mình, nhưng không uống. "Tôi không giỏi mấy chuyện này."
Tiffany bật cười. "Tôi biết."
Smoggy quay sang nhìn cô. "Cô lúc nào cũng biết."
Cô nhún vai. "Công việc của tôi mà."
Anh im lặng một lúc, rồi nói chậm rãi:
"Không phải vì công việc."
Tiffany dừng lại giữa một nhịp thở.
Smoggy không nói thêm. Nhưng khi ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt anh, cô cảm thấy có một điều gì đó rất khác.
Không rõ ràng. Không gọi tên được.
Nhưng cô biết, nếu một ngày nào đó Smoggy biến mất khỏi những ngày bận rộn của cô, mọi thứ chắc chắn sẽ không còn như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro