
Oneshort
Vừa bước vào căn nhà chung của mình và Hyukkyu, Kyungho đã nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ phòng khách. Anh cởi giày, xếp ngay ngắn vào kệ. Đếm số giày lạ nằm lộn xộn ở cửa. Bốn đôi. À, vậy là tụi nó đều ở đây.
Bước vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt khiến anh bật cười, vừa đáng yêu vừa hỗn loạn như mọi khi. Jihoon, Changhyeon và Minseok đang tụ tập quanh bàn ăn, tranh cãi kịch liệt xem ai sẽ được ăn hai bát mì nóng hổi đầu tiên. Trong khi đó, ở một bên, Hyunjoon ngồi im lặng, hai tay khoanh trước ngực. Cậu biết không có ích gì khi tranh cãi, bị áp đảo về số lượng, và may mắn chưa bao giờ đứng về phía cậu trong những cuộc cãi vã này. Đành cam chịu, cậu ngả lưng ra ghế, lặng lẽ chờ đợi mì tiếp theo.
Giữa mớ hỗn loạn ấy, ánh mắt Kyungho tìm thấy Hyukkyu. Omega của anh đang đứng trong bếp, tay áo xắn lên, kiên nhẫn nấu nướng. Ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn trên trần soi sáng khuôn mặt em ấy, hơi nước bốc lên quanh người khi cẩn thận múc nước dùng vào hai bát nữa. Trái ngược với sự náo loạn phía sau, Hyukkyu vẫn bình thản, tập trung vào việc đảm bảo mọi người đều được ăn no.
Kyungho suýt bật cười. Sự phi lý của cuộc tranh cãi đang diễn ra trước mắt, cộng với vẻ mặt mệt mỏi của Hyukkyu gần như vượt quá sức chịu đựng. Môi mím chặt, Hyukkyu như thể đã cạn kiệt kiên nhẫn, hoàn toàn phớt lờ tiếng ồn phía sau, chỉ chăm chú nhìn nồi nước sôi. Kyungho bước lại gần, khẽ tỏa pheromone của mình vào không khí, một tín hiệu nhẹ nhàng nhưng rõ ràng về sự hiện diện của anh. Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng thay đổi. Năm cái đầu đồng loạt quay về phía anh, như đàn nai con bị ánh đèn pha chiếu vào.
"Anh Kyungho!", bọn trẻ reo lên, tiếng gọi chồng chéo vì phấn khích. Anh đặt túi xuống ghế sofa rồi đi về phía Hyukkyu, nhưng chưa kịp đến gần, thì bọn trẻ đã đồng loạt lên tiếng
"Anh! Nói Jihoon đi! Em là anh cả, em phải được ăn trước!" Changhyeon lớn giọng, ưỡn ngực ra.
"Cái gì?! Không đời nào!" Jihoon phản đối. "Em là ở giữa, nên dù theo thứ tự nào cũng phải ăn trước chứ! Nếu Changhyeon được ăn, thì Minseok mới là người phải chờ!"
"Chờ cái gì mà chờ!" Minseok thở hổn hển. "Anh, nói họ đi! Hôm nay em được double POG đó! Vậy mà còn không được ưu tiên thì còn gì là công bằng?!"
Và thế là cuộc tranh luận tiếp tục, giọng ai cũng to hơn người còn lại, quyết tâm bảo vệ quan điểm của mình hơn người kia. Một vòng lặp bất tận của những lý lẽ nửa vời và sự bất công phóng đại, không ai chịu nhường bước.
Kyungho khẽ cười, lắc đầu, rồi quay sang nhìn Hyukkyu. Bạn đời của anh thở dài một hơi, thả vắt mì vào nồi bằng động tác thuần thục. Hương nước dùng lan ra nồng đậm, ấm áp, trái ngược hoàn toàn với mớ hỗn độn phía sau.
"Anh về rồi," Kyungho thì thầm, vòng tay ôm eo Hyukkyu, kéo bạn đời lại gần hơn một chút. Hyukkyu dựa nhẹ vào vòng tay ấy một thoáng trước khi nhìn anh với ánh mắt mệt mỏi như muốn nói "giải quyết chuyện này đi."
Thở dài đầy kiên nhẫn, Kyungho quay lại phía bọn trẻ, chuẩn bị tinh thần bước vào cuộc tranh chấp vô lý tiếp theo. Anh xoa mặt, giả vờ kiệt sức: "Rồi rồi. Để anh xử vụ này trước khi mì nguội."
Ngay lập tức, ba đứa ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh với sự căng thẳng của những chiến binh đang chờ đợi mệnh lệnh trên chiến trường. Cả căn phòng như nín thở, như thể sinh tồn của chúng phụ thuộc vào chuyện... ai được ăn mì trước. Ở góc kia, Hyunjoon vẫn ngồi lười trên ghế, lặng lẽ quan sát mọi chuyện như thể đã biết trước kết quả chẳng bao giờ thuộc về mình.
Kyungho khoanh tay lại, ánh mắt nghiêm túc: "Trước hết, Minseok," anh bắt đầu, "được double POG không có nghĩa là được ưu tiên ăn trước."
Minseok rên rỉ, gục mặt xuống bàn một cách kịch tính. "Nhưng anh—"
"Không nhưng nhị gì hết." Kyungho cắt ngang, rồi quay sang Jihoon. "Còn chuyện theo tuổi? Từ khi nào tụi em quan tâm đến chuyện đó vậy?"
Jihoon há miệng định nói, nhưng lại ngậm lại. Cậu ngập ngừng, cố nghĩ ra lý lẽ nào không bị vặn lại ngay, nhưng môi chỉ mím lại đầy bất lực. Bên cạnh, Changhyeon nhếch môi, tưởng mình thắng rồi. Cho đến khi Kyungho chuyển ánh mắt sang.
"Còn em," Kyungho nghiêng đầu, "hôm qua chẳng phải em đã ăn miếng bánh cuối cùng chỉ vì là anh cả sao? Lần này đến lượt nhường đi chứ?"
Changhyeon cứng người lại, ánh mắt như bị phản bội. "...Chuyện đó thì đâu liên quan gì đến lần này ạ."
Kyungho nhướng mày chờ phản ứng. Sự im lặng bao trùm giữa họ, căng thẳng tột độ, cho đến khi Hyunjoon bỗng ngồi dậy, giọng điềm đạm vang lên: "Tao nghĩ, vì anh Kyungho mới đi làm về, nên anh ấy nên ăn trước."
Một giây im lặng. Rồi ba cái đầu quay phắt lại, ánh mắt bốc lửa vì phẫn nộ.
"Đồ phản bội!" Minseok rít lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn Hyunjoon. Nhưng Hyunjoon chỉ cười, tựa vào ghế với vẻ tự mãn, không hề nao núng trước sự khinh miệt của ba người còn lại.
Kyungho bật cười, lắc đầu. "Hay đấy, nhưng anh sẽ chờ phần của Hyukkyu cơ. Vậy nhé, Hyukkyu quyết định đi."
Bạn đời của anh, vẫn bình tĩnh khuấy nồi, thậm chí không ngẩng đầu lên. Chỉ nói nhẹ nhàng như gió bay nhưng đầy kiên quyết: "Ai phụ anh dọn bàn thì được ăn trước."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không khí yên lặng hoàn toàn. Rồi hỗn loạn bùng nổ.
Jihoon lao đi lấy đũa, vội suýt làm đổ ghế. Minseok chen qua Changhyeon, vơ lấy bát với cùi chỏ khua loạn. Changhyeon đã giành được khay đựng, giữ chặt như sinh mạng. Tiếng bước chân vội vã, tiếng bát đĩa va vào nhau leng keng, tiếng la hét vang khắp nhà, cuộc tranh cãi đã biến thành cuộc đua sống còn.
Hyunjoon, như mọi khi, chỉ thở dài, từ từ đứng dậy với vẻ thản nhiên, bước đến tủ, lấy hai cái ly đặt ngay ngắn lên bàn, không ồn ào, không vội vã, chỉ là một nụ cười bình thản như đã nắm chắc phần thắng.
Từ chỗ đứng gần sofa, Kyungho nhìn cảnh tượng ấy, bật cười thành tiếng. Một thân hình quen thuộc bước đến bên anh, khi quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt Hyukkyu dịu dàng, đầy yêu thương, xen lẫn vẻ mệt mỏi chỉ có thể đến từ việc chăm lũ trẻ này.
"Không tệ đó," Hyukkyu lẩm bẩm, môi cong nhẹ thành một nụ cười.
Kyungho cười đắc ý, vòng tay qua eo Hyukkyu và siết nhẹ. "Dĩ nhiên rồi. Em còn mong đợi gì nữa?"
Hương thơm của mì lan khắp phòng, đậm đà, ấm áp như cái ôm dịu dàng. Tiếng ồn ào của bọn trẻ, lộn xộn mà đầy sức sống, vang vọng khắp căn nhà nhỏ, và giữa tất cả, là một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.
Khi bàn ăn cuối cùng cũng được dọn xong và cuộc chiến giành suất đầu tiên kết thúc, bọn trẻ lao vào ăn không chút chần chừ. Tiếng đũa chạm vào bát leng keng và tiếng xì xụp đầy mãn nguyện, hòa vào cái ấm cúng lan tỏa khắp căn nhà. Jihoon, người được tô mì đầu tiên, ngân nga thỏa mãn khi nhấp một ngụm nước dùng dài: "Không gì tuyệt hơn mì ramen trong đêm lạnh," cậu thở dài, hơi ngả người ra sau như thể đang thưởng thức một món ngon tuyệt hảo
Minseok vừa ăn vừa chỉ vào bát ra hiệu. "Mà em thấy phần hôm nay ít hơn lần trước thì phải."
Hyukkyu không chớp mắt: "Cũng vậy thôi."
"Thật không ạ?"
"Thật."
"...Em không tin."
Hyukkyu nhìn Minseok với ánh mắt như muốn nói rằng hoặc là ăn hết phần trong bát, hoặc là nhịn đói, và Minseok tập trung quay lại với bát mì của mình.
Phía bên kia bàn, Changhyeon và Hyunjoon đang ăn theo nhịp độ riêng. Changhyeon đã ăn được nửa bát, hít hà như thể đây là bữa ăn cuối cùng, trong khi Hyunjoon chậm rãi, từ tốn cắn từng miếng, thỉnh thoảng liếc nhìn mọi người với vẻ thích thú.
Kyungho nhìn tất cả bằng nụ cười dịu dàng. Bát mì của anh vẫn để trước mặt, chưa đụng đến. Thay vào đó, anh nhìn Hyukkyu, người đang âm thầm kiểm tra xem ai đã có đủ đồ ăn chưa, rót thêm nước, chỉnh lại bát đũa, tất cả như phản xạ tự nhiên.
Kyungho đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay Hyukkyu, thu hút sự chú ý. "Ăn đi," anh thì thầm, giọng nhẹ nhàng.
Hyukkyu do dự, mắt đảo khắp bàn như thể vẫn đang tìm kiếm thứ gì đó để sửa. Nhưng Kyungho không buông tay. Một ánh nhìn ngầm hiểu trao đi, và cuối cùng, Hyukkyu thở dài, cầm đũa lên. Kyungho hài lòng, quay lại với bát mì của mình, húp một ngụm nước. Hương vị đậm đà lan khắp đầu lưỡi, ấm áp thấm sâu vào lồng ngực.
Bữa ăn tiếp tục bằng những câu chuyện vui vẻ. Jihoon khoe chiến thắng trận game hôm nay, bị Changhyeon chọc là suýt thua. Minseok cố lén lấy trứng từ bát của Jihoon và bị đập đũa lên tay. Hyunjoon vẫn im lặng theo dõi mọi thứ, chỉ lên tiếng khi cảm thấy có điều gì đó cần nói.
Đến cuối bữa, Kyungho đặt đũa xuống, vươn vai: "Anh đi tắm trước đây," anh nói, xoay vai cho đỡ mỏi sau một ngày dài.
Hyukkyu nhìn anh một thoáng, gật nhẹ, rồi tiếp tục gom bát đũa. Jihoon còn đang nhồm nhoàm nhai, cố nói gì đó nhưng lại sặc vì chưa nuốt xong. Kyungho bật cười, đứng dậy: "Đừng có làm trò khi anh không ở đây đấy."
"Không hứa trước ạ!" Minseok hét với theo, khi Kyungho rẽ vào hành lang dẫn đến phòng tắm.
Sau một ngày dài, Kyungho thong thả tắm rửa, không vội vàng chút nào. Khi bước ra khỏi phòng tắm, khăn vắt hờ trên vai, làn hơi nước vẫn còn bám trên da, không gian đã yên ắng hơn nhiều. Tiếng ồn ào, chí chóe lúc trước đã được thay thế bằng một sự tĩnh lặng đều đều, dễ chịu. Vừa lau tóc bằng khăn, Kyungho vừa đi về phía phòng khách, rồi khựng lại trước khung cảnh trước mắt.
Cả năm người đều đang cuộn tròn ngủ trên ghế sofa.
Hyukkyu ngồi giữa, đầu hơi nghiêng sang một bên, hơi thở đều và chậm rãi. Jihoon nằm vắt qua một bên tay em ấy, má tì lên vai, miệng hé mở. Minseok thì nằm dài ngang qua đùi Hyukkyu, một tay hờ hững vòng quanh eo như đang ôm dở dang rồi ngủ gục luôn. Hai bên còn lại, Changhyeon và Hyunjoon rúc sát vào người Hyukkyu như đang dùng em ấy làm gối ôm sống, chân tay đan vào nhau trong một mớ hỗn độn mềm mại.
Kyungho khẽ bật cười, lắc đầu. Bọn trẻ đúng là lũ trẻ con.
TV vẫn còn bật, màn hình tối mờ đang phát một chương trình khuya nào đó. Một chiếc chăn bị bỏ quên phủ lên chân Hyukkyu, chẳng đủ che cho ai. Có ai đó—chắc là Minseok—bỏ lại vỏ snack rỗng trên bàn nước.
Cẩn thận để không làm ai thức giấc, Kyungho bước đến cầm điều khiển, vặn nhỏ âm lượng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thì thầm lặng lẽ từ màn hình. Anh quay lại nhìn cả đám, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt khi ngủ của Hyukkyu, dịu hẳn đi, bình yên đến lạ. Mấy đứa nhỏ cũng vô thức rúc vào như thể ngay cả trong giấc ngủ cũng bị hút về nơi có hơi ấm quen thuộc.
Một cảm giác thân thương trào dâng trong lồng ngực Kyungho. Anh khẽ thở ra, tay luồn vào tóc vẫn còn ẩm, mắt vẫn dõi theo khung cảnh trước mặt. Cái ấm áp ấy len lỏi trong lồng ngực, như một ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ. Nhưng dù anh yêu cảnh tượng này đến đâu, Kyungho biết nếu Hyukkyu cứ ngủ gục trong tư thế đó thì sáng mai kiểu gì cũng đau nhức cả người.
Kyungho cẩn trọng bước lại gần và nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, cố lách người vào khoảng trống ở giữa. Vừa ổn định chỗ ngồi, anh đưa tay vòng qua eo Hyukkyu . "Lại đây nào, Hyukkyu," Kyungho thì thầm, giọng dịu dàng dỗ dành.
Hyukkyu khẽ cựa mình trước chuyển động đó, hàng mi rung lên khi cậu chớp mắt ngái ngủ. "Mmm...?"
Kyungho chỉ nhẹ nhàng phát ra một tiếng ừ, rồi kéo nhẹ, để Hyukkyu tựa vào lòng mình, cơ thể vừa khớp hoàn hảo như thể sinh ra để vừa vặn với nhau. Anh thở ra nhẹ nhõm khi Hyukkyu hoàn toàn ngả vào người mình, tay anh tự động siết nhẹ vòng eo người kia. Cử động đó khiến Hyukkyu dịch chuyển một chút, bản năng tìm lấy hơi ấm, dụi mặt vào hõm cổ Kyungho, thở ra một hơi thật dài, đầy mãn nguyện.
Kyungho khựng lại một chút khi cảm nhận luồng hơi thở dịu nhẹ lướt qua da mình, cùng với mùi hương thân thuộc thoảng ra từ bạn đời. Ấm áp, dịu dàng, và hoàn toàn là của anh. Một cơn rùng mình thoáng chạy dọc sống lưng khi mùi hương đó bao bọc lấy anh như neo giữ anh lại giữa thế giới.
Hyukkyu rúc sâu hơn, mũi chạm ngay mạch đập nơi cổ Kyungho, cơ thể thả lỏng hoàn toàn trong vòng tay anh. Cái cách em ấy vô thức tỏa pheromone ra khiến ngực Kyungho thắt lại, một sự dịu dàng âm ỉ dâng lên dưới lồng ngực.
Và rồi chuyển động nhỏ đó gây ra hiệu ứng dây chuyền. Jihoon, người đang gối đầu lên vai Hyukkyu, lẩm bẩm khó chịu nhưng lại vô thức xích lại gần, đầu tựa vào vai Kyungho. Minseok lầu bầu mấy câu nghe chẳng rõ, rồi xoay người đổi tư thế. Changhyeon và Hyunjoon phản ứng chậm nhất, cả hai đều phát ra tiếng rên nhẹ phản đối vì bị động đậy, rồi lại rúc sát vào hơi ấm, cơ thể tự điều chỉnh như mảnh ghép rơi đúng chỗ.
Kyungho bật cười khẽ, tiếng rung nơi ngực chạm nhẹ vào lưng Hyukkyu. "Mấy đứa thật sự không thể ngủ nếu không đè lên nhau à?"
Không có ai trả lời rõ ràng, chỉ là tiếng rên lười biếng từ Hyukkyu và một tiếng càu nhàu lẩm bẩm của Changhyeon đại loại như "Anh ơi đừng động đậy nữa."
Kyungho lắc đầu, ánh mắt mệt mỏi nhưng ánh lên niềm vui. Anh thả lỏng người, để cơ thể chìm vào lớp đệm. TV vẫn nhấp nháy ánh sáng mờ phía trước, tiếng thì thầm khe khẽ trộn lẫn với nhịp thở đều đều xung quanh. Hơi ấm từ người bạn đời và bọn trẻ bao quanh anh, len lỏi dưới da, đưa anh trở về với sự yên bình, ấm áp của mái ấm gia đình.
Khi cơn buồn ngủ bắt đầu lôi anh xuống, Kyungho vô thức đưa tay vuốt nhẹ sống lưng Hyukkyu, cảm nhận từng nhịp thở lên xuống đều đặn. Mùi hương mềm mại ấy vẫn lảng vảng trong không khí, như một lớp chăn mỏng ôm trọn lấy anh.
Ánh mắt anh lướt qua đám trẻ đang vây quanh, tất cả đều nép sát vào nhau, tay chân đan xen như chẳng thể phân biệt của ai với ai. Kyungho lặng nhìn một lúc, ngực thắt lại vì một thứ cảm xúc không gọi tên được. Ngay từ đầu, chúng đã chẳng phải của mình, anh nghĩ, nhớ lại những ngày còn dè dặt, giữ khoảng cách với tụi nhỏ, chỉ xem chúng là "mấy con vịt con của Hyukkyu." Anh chưa từng có ý định gắn bó. Càng không ngờ rằng mình sẽ quan tâm chúng nhiều đến vậy.
Vậy mà giờ đây, chúng lại đang cuộn lấy anh như thể anh là một phần của cái tổ ấm nhỏ xíu, ồn ào, lộn xộn này. Anh thở ra một tiếng thật nhẹ, cằm tựa lên mái tóc của Hyukkyu, để bản thân lặng yên cảm nhận trọng lượng của khoảnh khắc này. Ừ thì... Hyukkyu là của mình. Mà tụi nhỏ là của em ấy, vậy thì tụi nhỏ cũng là của mình thôi.
Suy nghĩ đó không hề kỳ lạ như anh tưởng. Ngược lại, nó len vào lòng anh một cách tự nhiên, như thể chỉ chờ anh thừa nhận. Kyungho thở dài, dịch người chút xíu để tìm tư thế thoải mái mà không làm ai tỉnh. Anh siết nhẹ tay quanh eo Hyukkyu, đầu ngón tay lướt qua lưng Minseok, vẫn đang ôm chặt lấy họ như một cái gối ôm to xác.
Giữa hơi ấm của người mình yêu và sự hiện diện yên bình của những đứa trẻ, Kyungho để bản thân chìm dần vào giấc ngủ, suy nghĩ cuối cùng của anh là một nhận thức lặng lẽ, cam chịu.
Đúng là mình đã trở nên mềm lòng thật rồi.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro