Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

House of cards


"Cho anh thời gian ba năm, chỉ cần cùng anh một chỗ, anh sẽ chứng minh cho em thấy tình yêu anh giành cho em là to lớn thế nào."

"Nếu không thì sao?"

"Mẹ em sẽ chết!"

"Được! Sau ba năm đừng động vào bà ấy, còn tôi thế nào cũng được."

"Đđược..."

_____________

Một tình yêu không trọn vẹn khi tất cả chỉ là sự cưỡng ép từ phía Song Kyungho. Ba năm thì sao? Cho dù là năm năm, mười năm, hai mươi năm hay thậm chí cả đời này Song Kyungho cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Wangho không hề yêu hắn, hắn mãi mãi cũng không thể thay thế bóng hình kia.

Có lẽ Song Kyungho đã quá tự tin vào tấm chân tình của mình, nhưng cho dù nó to lớn đến mấy, mạnh mẽ đến mấy cũng không thể chiến thắng sự lạnh lùng cứng rắn từ phía Han Wangho.

Nếu ngày đó hắn không quá vội vàng, chịu chi vài giây để suy nghĩ kỹ lưỡng hơn thì mọi chuyện đã không ra nông nổi này. Han Wangho không hề hay biết rằng người kia đã phản bội mình. Han Wangho không hề hay biết rằng người kia chỉ muốn chiếm đoạt thân thể cậu và hắn ta đang tìm mọi cách để làm chủ cả gia tài mà cha cậu để lại. Han Wangho chỉ biết Song Kyungho đã giết chết người mình yêu.

"Em đơn giản, thuần khiết như thế chả trách bị người ta lợi dụng!"

Những đêm đen chỉ dám lén vào phòng vò rối mái tóc kia mà thì thầm, Song Kyungho cho dù có tàn ác thế nào đối diện với con người nhỏ bé này liền trở nên yếu đuối đến lạ. Những lần hắn ủy khúc chỉ có trời biết, đất biết, hắn biết. Không ai nói hắn tốt ngoài con người nhỏ bé này cũng không ai có thể tổn thương hắn sâu sắc đến thế.

Thời hạn ba năm sắp hết, Song Kyungho không thể giải thích cho Wangho hiểu hết mọi chuyện. Đối với Wangho mọi thứ gắn liền với cái tên Song Kyungho đều hoàn toàn giả dối.

"Nói em ngốc cũng chẳng ra ngốc. Nói em thánh thiện cũng chẳng phải thánh thiện. Tên kia đểu cáng thế em lại đem lòng yêu hắn ta. Còn anh yêu em đến điên dại em lại lạnh lùng chối từ."

"Chúng ta rõ ràng quen nhau trước nhưng tại sao em lại chọn hắn? Có phải em lo lắng rằng một ngày nào đó anh sẽ vì em mà hy sinh tất cả nên mới nhẫn tâm từ chối anh không?"

"..."

"Haha, anh gần đây ảo tưởng quá em nhỉ?"

"...."

"Ngốc này, sao em đối với mọi người đều tốt còn với anh lại một mực lạnh lùng, thờ ơ thế?"

"..."

"Ba năm! Em thậm chí chả nhìn anh lấy một lần. Từng cái chạm của anh dường như dơ bẩn lắm sao?"

"...."

"Em có biết tận sâu bên trong anh vẫn khao khát có một cuộc sống bình thường như bao người không? Anh muốn mình bình thường có em, bình thường cùng em trải qua cuộc đời này."

"..."

"Cho đó là viện cớ đi, nếu như anh không tàn nhẫn như hiện tại liệu anh có thể trả thù cho gia đình mình không? Em sẽ nói hận hận thù thù khi nào sẽ chấm dứt phải không? Nhưng đối với một đứa trẻ mười tuổi chứng kiến cha mẹ mình bị hại chết thì không có gì có thể ngăn cản nó được đâu........trừ em."

"..."

"Nhưng anh có tàn nhẫn đến mấy cũng không bằng sự tàn nhẫn của em đối với anh. Tại sao em cứ mãi xa lánh anh như thế? Anh phải làm sao em mới chịu chấp nhận anh, tin tưởng vào anh đây?"

"...."

"Một lần tin anh thôi, coi đó như cho anh một cơ hội em cũng không cho? Anh quá đỗi giả dối sao?"

"..."

"Em có biết hiện tại anh sợ gì nhất không? Chính là sợ mất em, sợ thời hạn ba năm sẽ tới, em sẽ rời khỏi anh?"

"..."

"Ngốc! Ngốc! Ngốc! Anh yêu em!"

Kyungho đặt lên vầng trán của Wangho một nụ hôn rồi luyến tiếc rời khỏi phòng. Hai năm nay đều vậy, hắn phải chờ Wangho ngủ thật sâu mới dám bước vào ngắm nhìn người kia mà thủ thỉ. Đơn giản ngắm nhìn Wangho ngủ, đơn giản mỉm cười hạnh phúc.

Gần ba năm qua Han Wangho chẳng nhìn hắn lấy một lần. Những lần Kyungho chạm vào cậu, những ánh mắt thâm tình từ Kyungho đều bị cậu lạnh lùng tránh né. Còn nhớ lần đó cùng nhau ngủ chung, Wangho bài xích đến nổi té xuống sàn, nhưng lúc té xuống Wangho chả bị đau gì khi nằm trên tấm nệm mang tên Song Kyungho.

Những lần như thế, Kyungho đều dùng mạng sống của mẹ cậu để uy hiếp. Uy hiếp cậu ngủ cùng hắn, chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ, nhưng kết quả là cậu lại thức trắng đêm. Uy hiếp cậu ăn những món hắn nấu, mặc kệ những lần hắn nấu ăn bàn tay mười ngón chả còn một ngón lành lặn, kết quả cậu lại nôn lấy nôn để trong nhà vệ sinh. Song Kyungho biết chứ, biết rất rõ là đằng khác. Mỗi lần như thế hắn mong mình có thể khóc, có thể chứng minh cho cậu thấy hắn vẫn là một người bình thường, biết đau, biết tổn thương, biết rơi lệ. Nhưng hắn không thể!

Gần ba năm thế đấy, Song Kyungho cố gắng xây cho mình chiếc tổ ấm vững chãi nhưng thực tế tổ ấm ấy chả khác gì ngôi nhà dựng lên từ những lá bài. Nhưng có cố gắng đến mấy, tỉ mỉ đến mấy, cẩn thận đến mấy, chỉ cần một làn gió nhẹ thôi ngôi nhà mỏng manh ấy sẽ sụp đổ. Chỉ cần thời hạn ba năm kéo tới, Wangho lạnh lùng rời đi với ánh mắt chán ghét thì cả thế giới bên trong Song Kyungho cũng theo ngôi nhà kia tan vỡ hoàn toàn.

Nhưng cũng không thể trách Wangho được. Ngày đó Wangho vừa về nhà đã thấy người mình yêu máu me be bét nằm dưới sàn nhà, ngược lại là Song Kyungho đang ngồi vắt chân trên ghế hả hê uống rượu. Vốn dĩ hắn đã lựa chọn thời gian cậu đi công tác để ra tay không ngờ cậu lại đột ngột quay về sớm đến vậy, lại còn ngay lúc hắn giải quyết tên nghiệp súc kia. Nếu đặt bản thân là Wangho, có lẽ Song Kyungho cũng không thể tha thứ cho hắn.

Còn một tuần nữa thôi thì thời hạn ba năm sẽ đến. Để lưu giữ những khoảnh khắc cuối cùng Song Kyungho quyết định đưa Wangho ra Jeju nghỉ mát. Nói là nghỉ mát nhưng chả có tí nguyện ý nào đến từ Wangho. Như mọi lần Song Kyungho đều mang bà Han ra uy hiếp Wangho.

Để Wangho có được một kì nghỉ đúng nghĩa, Song Kyungho không đi cùng cậu. Hắn chỉ cùng cậu ra Jeju rồi ở biệt thự chờ cậu. Ban đầu Wangho cũng không có tâm ý nào để du hí Jeju cả nhưng để tránh mặt Song Kyungho cậu liền cắn răng mà đi.

Wangho cũng không phải loại người tuyệt tình cứng rắn lạnh lùng gì chỉ là cậu không thích cách hành sự của Song Kyungho. Cậu gặp Song Kyungho vào một ngày không tốt lành lắm, cậu bị chuốc say và được Song Kyungho giúp đỡ tránh khỏi va chạm với bọn khốn kia. Từ lúc đầu quen nhau cậu biết Song Kyungho là một người thích gây sự, dùng nắm đấm mà giải quyết mọi chuyện. Ban đầu cậu thích cùng hắn vì hắn sẽ bảo vệ cho cậu nhưng về lâu về dài cậu lại ghét cái tính cách đó của Song Kyungho.

Cậu đã nhiều lần khuyên hắn dừng lại, đừng sa đọa vào cái thế giới gọi là hắc đạo gì đấy nhưng hắn nào chịu. Hắn luôn bảo rằng chỉ khi hắn đứng đầu hắn đạo mới có thể bảo vệ cậu, không để kẻ nào khi dễ cậu. Nhưng giờ thì sao, chả phải hắn đang khi dễ cậu sao? Lúc nào cũng ép buộc, lúc nào cũng uy hiếp.

Đồng ý là cậu không yêu người kia, cậu chỉ quen hắn ta để che giấu sự thiếu thốn trong trái tim mình. Cậu không cảm thấy đau đớn khi hắn ta chết nhưng tâm trí cậu như bị thứ gì đó đè nặng. Cậu tự nhiên không biết phải đối mặt với Song Kyungho thế nào. Có phải cậu đã yêu hắn không? Cậu không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ. Mà nếu có thì đoạn tình cảm này mơ hồ lắm, nó giống như ngôi nhà nhỏ dựng lên từ những lá bài, gió nhẹ thổi ngang là đã có thể cuốn trôi cuộc tình này.

Trở về sau một ngày đi dạo xung quanh, Wangho thề rằng cậu rất ghét khi phải trở về cái nên chết tiệt này. Những thứ liên quan đến cái tên Song Kyungho đều khiến cậu khó chịu.

Mở cửa bước vào là mùi thơm từ thức ăn lan tỏa ra khắp căn biệt thự. Gọi là biệt thự nhưng căn nhà không lớn lắm nó tạo cảm giác ấm cúng của một gia đình nhỏ thì hơn nhưng với Wangho thì chả có cái gì gọi là gia đình ở đây cả.

Wangho bên ngoài tuy nói ghét, hàng động tuy móc họng nôn ra nhưng cậu không thể phủ nhận độ ngon từ những món ăn mà Kyungho làm. Cậu biết rõ hắn cố gắng vì cậu thế nào. Nhưng ngay cả khi cậu nhìn thấy mười ngón tay của hắn vì muốn nấu ăn cho cậu mà bị thương cậu cũng không thể cảm động.

Wangho hiểu rõ, hiểu rất rõ tình cảm của Song Kyungho giành cho mình. Nhưng sự phong bế tình cảm của cậu với hắn cứng rắn hơn rất nhiều. Cậu luôn sợ phải rơi vào lưới tình của hắn, cậu sợ khi phải va vào ánh mắt thâm tình từ hắn.

Ngay từ đầu cả hai đã không cùng đi chung đường. Cậu là một nhân viên văn phòng trẻ làm ăn lương thiện, hắn là đại ca hắc đạo luôn dùng sức mạnh để giải quyết mọi vấn đề. Cho dù lần đó hắn cứu cậu đi, cậu cũng không thể cảm động được tình cảm hắn đối với cậu. Cậu đã bắt đầu tạo khoảng cách với hắn, luôn chối từ những gì liên quan đến cái tên Song Kyungho.

Cậu càng bài trừ hắn càng quá đáng. Hắn luôn dùng thủ đoạn dơ bẩn để ép buộc cậu, mặc kệ những ép buộc ấy không thể coi là rất quá đáng nhưng Wangho không thể thông cảm được, thậm chí còn làm cậu ghét hắn hơn.

Cậu tìm đại một người để quen, hắn lại độc ác giết chết người ta, còn đổ thừa người ta lợi dụng cậu.

Cậu bất hợp tác, hắn lại lấy tính mạng mẹ cậu ra để uy hiếp. Quá đáng hơn là buộc cậu phải diễn kịch "tình đồng chí" với hắn trước mẹ cậu.

Dù sao thì mấy ngày nữa thôi cậu sẽ rời khỏi hắn. Mặc dù vẫn lo sợ hắn sẽ nuốt lời nhưng cậu vẫn muốn có những ngày thật tốt đẹp trước khi rời xa tên bại hoại này.

Tắm rửa sạch sẽ rồi bước xuống nhà bếp ăn cơm,Wangho cảm thấy thật thoải mái khi không phải chạm mặt Song Kyungho một lần nào.

"Ăn xong ra vườn hoa gặp anh! "

Vẫn là cái thái độ ra lệnh đó, Wangho ngàn lần nhấn mạnh cậu cực ghét cái cách ra lệnh này.

Dù sao cũng còn vài ngày thôi.

Wangho tự an ủi mình song liền ném tờ giấy note trên tay đi ra vườn hoa.

Từ xa đã thấy Kyungho đang cần mẫn xếp xếp cái gì đó. Lần đầu tiên Wangho nhìn hắn chăm chú cũng là lần đầu tiên Wangho nhận thấy hắn rất đẹp.

Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm kính huyền ảo chiếu lên người hắn, vẻ mặt chăm chú lộ ra từng tia nam tính khiến Wangho không khỏi nuốt khan. Vội vàng lắc đầu để xua đi những suy nghĩ chết tiệt, cậu nhanh chân vào trong gặp hắn.

Wangho bước vào ngay lúc quan trọng nhất khi hoàn thành một ngôi nhà bằng lá bài. Một âm thanh nhỏ, một lần trượt tay nhỏ như muốn đem ngôi nhà vỡ tan, nhưng thật may nó lúc lắc lúc lắc rồi mới chịu nằm im đó.

Khẽ quay ra thở phào nhẹ nhõm, Song Kyungho nhìn Wangho cười tươi.

"Em tới rồi! "

"Anh gọi tôi ra đây để làm gì?"

Đứng lên ôm lấy Wangho, Song Kyungho tự nhiên đặt lên tóc cậu một nụ hôn. Wangho cũng không có phản ứng gì, dù sao cậu cũng quen với sự ngu ngốc này của hắn.

"Anh yêu em "

"Chỉ có thế? "

"Không " Song Kyungho vẫn ôm Wangho không buông, nhưng càng nói hắn càng siết chặt vòng tay của mình, chặt đến phát đau. "Anh muốn hỏi em một câu "

"Nói đi!"

"Nếu anh nhất quyết không chịu buông tay em, nhất quyết độc chiếm em, liệu em có giết anh để lấy lại tự do không?"

"Nếu anh nuốt lời"

"Chắc chắn"

"Được. Chỉ cần rời khỏi anh, chỉ cần thoát khỏi tay anh có bắt tôi giết anh tôi cũng chịu. Anh chết đi chả phải xã hội này sẽ tốt hơn sao?"

"Thế thì làm đi! Ngay bây giờ! "

Kyungho buông tay ra, hắn móc ra một khẩu súng, lên đạn rồi đặt vào tay cậu, sau đó lại cẩn thận giúp cậu cầm súng, cẩn thận giúp cậu đặt miệng súng vào nơi ngực trái của hắn. Han Wangho không ngờ hắn nói thật làm thật, cậu chưa kịp định thần hắn đã nhảy vào nói tiếp.

"Bóp cò đi. Chỉ cần một phát thôi em sẽ được tự do. Sẽ không còn ai uy hiếp em nữa, sẽ không còn ai ép buộc em làm những điều mình không thích nữa."

"Anh uy hiếp tôi! Anh lại uy hiếp tôi!?"

Wangho giận dữ hét lên, đôi mắt cậu đỏ hoe với hai hàng nước mắt chực chờ rơi xuống, cả đôi tay cũng trở nên run rẩy, đôi chân cũng sắp trụ không nổi.

Tại sao lúc nào Song Kyungho cũng ép buộc cậu? Tại sao hắn luôn bức cậu đến đường cùng, hắn không muốn sống nữa có thể tùy tiện mà tự mình nổ súng nhưng tại sao phải đặt súng vào tay cậu.

"Đúng. Là anh uy hiếp em, anh lúc nào cũng ràng buộc lúc nào cũng ép bức em. Tất cả là do anh yêu em, anh yêu em đến điên dại yêu em đến không còn biết trời trăng là gì.

Ngay từ đầu gặp em anh đã muốn cả đời này phải bảo vệ em. Anh tiếp cận em, dọn dẹp những thứ vấy bẩn em. Nhưng vào thời khắc ấy anh đã phạm một sai lầm đem toàn bộ niềm tin của em ném vỡ. Anh biết em chưa từng tin anh nhưng anh không thể ngăn cảm giác chột dạ của mình.

Bất đắc dĩ anh mới lấy bác gái ra để uy hiếp em. Cùng anh mà ở một chỗ, anh tin rằng ba năm sẽ giúp em hiểu ra tấm chân tình của anh nhưng có lẽ anh đã sai. Anh không những không cảm động được em ngược lại còn khiến em ngày càng chán ghét anh hơn.

Có lẽ cả đời này em cũng không yêu anh nên việc sống với anh chả còn ý nghĩa gì cả. Thêm một ngày nhìn ra sự chán ghét từ em là thêm một nhát dao găm thật sâu vào tim anh.

Em nói anh chết đi sẽ có ích cho xã hội phải không? Vậy thì nổ súng đi, không phải vì em, không phải vì anh mà vì xã hội này. Nổ súng đi, mang theo tất cả sự chán ghét từ em, mang theo tất cả sự thâm tình từ anh. Nổ súng đi, tất cả rồi sẽ được giải quyết, em sẽ vui vẻ với cuộc sống tự do của mình, anh sẽ hạnh phúc với cái chết dưới tay em."

"Anh im đi! "

Wangho càng rung rẩy lợi hại hơn. Mọi lời nói của Song Kyungho như tiếng sáo dẫn dụ cậu, nó khiến cậu mờ mịt, mê man. Cậu phải nhiều lần chế ngự đôi tay để không phải bắn chết con người trước mặt mình.

"Tại sao em không nổ súng, có phải em cũng yêu anh không? Nếu yêu anh tại sao lại không thừa nhận. Han Wangho, em rõ ràng yêu anh, rõ ràng yêu anh....."

Song Kyungho nhìn thẳng vào Wangho, đôi mắt hắn như xoáy sâu vào tâm hồn cậu. Wangho cảm thấy khó thở cực kì, cậu cảm thấy Song Kyungho đang thực hiện một thao tác gì đó lên não bộ của mình. Nó khiến cậu mất tự chủ, nó khiến cậu trở nên điên loạn hơn và rồi. "Bùm" từ ngực Song Kyungho bắn ra những tia máu văng tung tóe cả nhà kính. Máu từ ngực trái hắn bắn vào mặt cậu, máu từ ngực trái hắn nhuộm đỏ một góc cánh hồng trắng kế bên, máu từ ngực trái hắn bắn vào ngôi nhà từ những lá bài siêu vẹo kia mang theo tất cả yêu thương hắn giành cho cậu sụp đổ.

"Hết...hết-t thật rồi sao?! ".

Wangho như mất hết sức lực trượt xuống, gương mặt thất thần lấm lem máu và nước mắt của cậu đang được Song Kyungho cố gắng lau đi.

Ngay lúc này hắn vẫn giữ nụ cười đáng ghét ấy. Chết đối với hắn sung sướng đến thế, hạnh phúc đến thế sao?

"Sao lại khóc? Chả phải đã được tự do sao? Em nên vui mừng mới phải!"

Khóc sao? Sao cậu lại khóc, vì cớ gì lại khóc? Thoát khỏi hắn rồi sao cậu lại khóc? Sao trái tim lại quặng lên từng cơn thế này? Wangho liên tục lắc đầu để xua tan những suy nghĩ ma quái kia. Cậu chùi bàn tay đầy máu của mình vào quần áo rồi điên cuồng bỏ chạy. Cậu phải chạy khỏi nơi này, cậu không phải chạy như một kẻ giết người trốn tội vì cậu biết Kyungho đã sắp xếp mọi chuyện để không làm hại cậu nhưng cậu không thể đối mặt, không thể bình tĩnh mà rời khỏi đây. Cậu là chạy khỏi hiện thực, chạy khỏi cái giả thuyết đang dần chính xác này. Cậu yêu hắn, cậu yêu hắn mất rồi, có chối bỏ có cấm đoán thế nào trái tim cậu cũng mãnh liệt gào thét cái tên Song Kyungho.

Yêu thì sao? Ghét thì sao? Hận thì sao? Tất cả đã quá muộn! Tất cả đã kết thúc!

Bao nhiêu đó có lẽ đã đủ cho Song Kyungho rồi. Được chết dưới tay cậu là tâm nguyện của hắn. Hắn không nói với Wangho tại sao hắn phải sống dựa vào sức mạnh, hắn không kể cho Han Wangho nghe cha mẹ hắn đã chết thảm thế nào. Hắn không nói với Wangho tại sao hắn lại giết người kia. Hắn không kể cho Wangho nghe trong lúc giằng co với người hắn đã chịu bao nhiêu vết thương dưới lớp âu phục. Có lẽ vì hắn sợ Wangho không tin cũng có lẽ vì hắn sợ Wangho phải suy nghĩa nhiều.

Một tình cảm đầy bi thảm kết thúc một cách thật bi thảm. Ngôi nhà từ những lá bài cuối cùng cũng sụp đổ, đến lúc Song Kyungho chết Wangho cũng không nói với hắn một lời yêu. Đến lúc hắn trút từng hơi thở cuối cùng Wangho cũng nhẫn tâm mặc hắn bỏ chạy.

"Han Wangho, đời này kiếp này tôi đơn phương em, đời sau kiếp sau tôi nguyền rủa em không thể sống thiếu tôi "

"W.wangho! Tôi yêu em!"

Hoàn
20/05/2019

Haizzzz, lại ngược Kyungho rồi lần cuối cho Kyungho chết đấy. Lần sau sẽ có HE mà mà mà mà


Chưa chỉnh sửa nên chỗ nào không ổn mọi người cmt nhá. Ăn mừng kt PraY cho nóng

==================================

Một phân đoạn đặc biệt, ban đầu định mang lên đặt bên trong nhưng cảm thấy hơi dư. À mà tôi có nên làm một chap "Ucal to Smeb" không, rằng Ucal nó thật không xem Smeb là anh trai của mình.

Thời gian lúc năm giờ sáng có lẽ là lúc mọi người say giấc nhưng với Song Kyungho thì không. Vừa bước ra từ phòng Wangho hắn đã trở về thư phòng của mình làm việc. Chả biết hắn đã tính toán gì mà tần suất hắn làm việc tăng lên gấp bội. Sáng sớm vội vàng đi trưa về nhà chỉ để ngắm người kia chiều lại đi, tối lại thức khuya "tâm sự" với người kia. Cứ như thế mà lặp đi lặp lại gần hai tháng, mỗi ngày dường như Song Kyungho chỉ chợp mắt một hai tiếng đồng hồ.

"Anh cho gọi em"

"Ngày mai anh sẽ đi Jeju du lịch vài ngày, mọi chuyện giao lại cho chú"

"Cũng chỉ đi vài ngày thôi, anh có cần phô trương thế không?"

Woohyeon bắt đầu hoài nghi. Đổi lại là nụ cười bất đắc dĩ của Song Kyungho. Tuy gọi là bất đắc dĩ nhưng khi Song Kyungho cũng đủ khiến anh em bọn nó vừa vui mừng vừa lo lắng rồi.

Vui vì sau gần ấy thời gian Song Kyungho cũng biết cười trở lại. (-_-) Lo vì tại sao đột nhiên hắn lại cười. (? ? ?)

"Anh nghĩ chú cũng đoán được phần nào rồi.

Trước kia trở nên thế này là vì một lòng muốn trả thù cho gia đình. Trả thù xong liền muốn 'rửa tay gác kiếm' nhưng bất đắc dĩ phải đi tiếp vì muốn độc chiếm Wangho. Chú mày thấy rồi đấy, anh mày chỉ được cái đánh nhau. Ba năm qua cho dù cố gắng đến mấy, nỗ lực đến mấy anh mày cũng chả thể khiến Wangho rung động được"

"Có thể do ba năm rất ngắn. Anh có thể gia hạn thêm thời gian mà"

"Vấn đề ở đây không phải thời gian dài hay ngắn. Nếu anh làm trái lời hứa thì Wangho sẽ càng mất thiện ý với anh hơn"

"Anh định sẽ làm gì?"

"Một lần đánh liều xem Wangho có thật hay không là hận anh, ghét anh"

"Đừng nói với em anh sẽ lấy tính mạng mình ra đánh đổi?"

"Có thể! "

Không đợi Woohyeon nói tiếp, anh hỏi.

"Woohyeon, chú theo anh bao lâu rồi"

"Tám năm "

"Tám năm?! Cũng dài đấy! Trước giờ anh luôn xem chú là người thân của mình vì thế anh tin tưởng nếu không có anh chú vẫn làm tốt mọi chuyện"

"Em cũng xem anh là anh trai của mình. Vì thế em mong anh hãy suy nghĩ lại"

Kyungho trầm mặt hồi lâu, sau đó chắc nịt tuyên bố.

"Không thể!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro