The Best That You Can Do Is Fall In Love
Họ gặp nhau trong một phi đội.
Slider mở cửa và thấy một cậu trai tóc vàng nằm ở giường dưới, cậu dựa người vào đầu giường với đôi chân vắt chéo, chăm chú đọc một quyển sách. Cửa sổ đối diện với giường đóng khung lại hình ảnh của bãi biển lấp lánh dưới ánh mặt trời thiêu đốt giữa trưa, và những tia nắng bên ngoài rát lên mái tóc của cậu một lớp vàng óng ả.
Nghe tiếng Slider mở cửa, cậu chỉ liếc nhìn anh qua cuốn sách, khuôn mặt lạnh lùng, rồi lại quay về với những trang sách.
Tom Kazansky – Iceman. Phi công mới, chỉ trong vòng ba tuần đã đổi sĩ quan đánh chặn radar hai lần, và theo như lời sĩ quan đánh chặn radar trước đó kể với anh trong phòng thay đồ, "thằng khốn tóc vàng", trước khi anh ta bị những đồng đội tóc vàng khác xung quanh lườm, tính cách của Iceman hẳn phải rất khó chiều. Đương nhiên, Slider không có gì để bàn cãi. Dựa vào thái độ kiêu ngạo thường ngày của anh, dường như cấp trên xếp họ vào chung một cặp là để giảm bớt sự ngạo mạn của cả hai.
"Tom Kazansky?"
Iceman im lặng lật sang trang tiếp theo, Slider tiến vào phòng và nhìn chằm chằm cậu ta một hồi, sau đó nhún vai rồi đi ra ngoài. Thời gian có hạn, anh không cần phải phung phí thì giờ quý báu cho một người không muốn tạo quan hệ với mình. Cuối cùng, anh đắm mình cả đêm trong tiếng nhạc chói tai của quán bar, rượu, và những vòng tay mềm mại của đàn bà.
Cấp trên cố tình không cho họ thời gian làm quen, giao cho họ buổi huấn luyện mô phỏng chống địch ngay ngày hôm sau. Đây là sự kết hợp đã được định sẵn từ đầu là sẽ thất bại. Một phi công và một sĩ quan đánh chặn radar với cái tôi còn cao hơn cả trời ở với nhau sẽ như nước với dầu vậy. Nhưng trong lúc cất cánh, Slider không thể không để ý sự thay đổi của Iceman ngay khi máy bay rời khỏi đường băng: Cậu ta thẳng lưng lên, nắm chặt cần điều khiển bằng cả hai tay. Anh không thấy được biểu cảm của cậu ta từ phía sau, nhưng anh có thể hình dung Iceman đang mím môi, tập trung nhìn ra bầu trời rộng lớn trước mặt. Cuối cùng anh nghe thấy giọng nói rõ ràng của Iceman: Báo cáo, Slider.
Vậy là cậu ta biết mình là ai. Slider nhướng mày và báo cáo lại tình hình trên không. Không có gì xung quanh, không thấy dấu hiệu của kẻ địch, chỉ có máy bay của họ.
Iceman ngồi ở ghế trước gật đầu và nói: Cậu nói quá nhiều.
Được thôi, Slider đảo mắt. Ngay sau đó, máy bay chiến đấu giả làm báy bay địch xuất hiện trong tầm mắt của anh, và anh báo lại cho Iceman. Iceman điều khiển máy bay tránh khỏi tầm ngắm của máy bay địch và chiến đấu với nó theo tư duy của cậu ta. Sự phối hợp của cả hai trơn tru đến bất ngờ, nhưng những lời giảng xen vào giữa quá trình vẫn khiến Slider khá sôi máu: Phải nói rõ hơn, báo cáo quá chậm, tập trung, Slider. Sau cùng họ giành chiến thắng, nhưng Slider còn thấy thất vọng hơn cả lúc thua.
Sau khi hạ cánh, Iceman bỏ đi mà không thèm quay đầu, để lại một mình Slider ở ghế sau. Ngay cả lúc trở về ký túc, anh cũng thẳng thấy Iceman đâu.
Iceman đã cho Slider khá nhiều thời gian để gói đồ rồi chuyển ra khỏi phòng, nên khi cậu quay lại ký túc xá tối om vào giữa đêm và thấy đèn vẫn bật sáng cùng một cái chân vắt vẻo ở giường trên, cậu nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Slider buồn ngủ dụi mắt khi nghe thấy cửa phòng mở.
Cuối cùng cũng về.
Iceman ngẩng đầu nhìn Slider vươn vai ngái ngủ ở giường trên, chầm chậm leo thang xuống, kéo một cái ghế gỗ trước bàn đến đối diện với giường rồi ngồi xuống, cằm tựa vào lưng ghế. Anh vỗ vỗ vào giường.
Lại đây thảo luận về buổi bay hôm nay nào, học sinh ưu tú.
Mặc dù thấy khó hiểu với thái độ của Slider, Iceman vẫn ngồi xuống đối diện anh. Cậu nghĩ lại về chuyến bay trong ngày, sắp xếp lại trong đầu một lúc, rồi phân tích tổng thể màn thể hiện của họ từ đầu đến cuối. Slider thi thoảng gật đầu đáp lại. Sau khi Iceman nói xong, cậu nhìn Slider chống cằm suy ngẫm một lúc rồi nói: Tôi tưởng cậu bỏ đi rồi.
Tôi có thấy cậu rất khó chịu, Iceman. Nhưng thế không có nghĩa là tôi coi việc bay như trò đùa. Slider ngồi thẳng dậy. Mặc dù ghét phải nói ra, nhưng ý kiến của cậu đúng là có giá trị. Cậu có rất nhiều tiềm năng, không giống như hai đồng động cũ của cậu, tôi sẽ cố hết sức để nắm bắt mọi cơ hội tôi nhìn thấy.
Iceman là phi công trẻ nhất và có trình độ thấp nhất trong toàn bộ phi đội, nhưng cậu ta vẫn có thể nổi bật giữa đám đông phi công khác dày dặn kinh nghiệm, riêng điều này cũng đủ chứng minh tư cách và tiềm năng của cậu ta. Slider sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Anh nói tiếp: Cậu là phi công giỏi nhất, còn tôi là cơ phó giỏi nhất. Chỉ cần chúng ta muốn thì cũng có thể trở thành cặp đôi giỏi nhất và vả vào mặt mấy ông cấp trên không công nhận chúng ta.
Băng giá trên khuôn mặt Iceman có vẻ đã tan đi một chút. Cậu ta trầm ngâm một hồi rồi mở miệng: Vậy tôi nghĩ đây sẽ là một mối hợp tác lâu dài. Làm quen lại, Tom Kazansky, Iceman.
Cậu đưa tay ra với Slider, anh nắm lấy không chút do dự.
Ron Kerner, Slider.
Iceman cuối cùng cũng chịu cười, cậu ta để lộ cả hàm răng trắng, một nụ cười đầy hứng thú.
Vậy là họ trở thành động đội.
Cách bay của Iceman dễ dàng khiến Slider kinh ngạc. Cậu có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong là một linh hồn phóng khoáng. Họ cất cánh trong tiếng động cơ gầm rú, bay vút lên tự do giữa trời xanh vô tận, thân máy nhẹ như cánh én và cậu có thể tùy ý điều khiển nó. Trong khoảnh khắc, cả thế giới phủ phục dưới chân cậu.
Cậu ấy sinh ra để thuộc về bầu trời.
Dưới mặt đất, Iceman là một người siêu khó tính. Cậu lịch sự và xa lánh, giữ một khoảng cách thích hợp với tất cả mọi người, không hề gây khó chịu nhưng lại rất khó gần. Cậu ấy vẫn được các phi công tôn trọng chỉ vì là một người sát cánh tốt khi ở trên không, nhưng như vậy lại khó để tránh trông giống một kẻ ngoại lai trong môi trường rộng lớn này.
Tuy vậy, thực tế, thái độ của Iceman với anh đã dịu đi rất nhiều sau chuyến bay đầu tiên. Cậu ấy không hề bận tâm việc Slider say sưa nghe nhạc với cái máy Walkman ở giường trên rồi gõ vào giường theo nhịp nhạc. Cậu cũng không quan tâm việc anh không có chỗ nào để bày đống mô hình máy bay rồi cuối cùng mặc chúng chiếm hết chỗ trên bàn của hai người (Tuyệt đấy – một lần anh đã nghe Ice nhận xét vậy khi nhìn bộ sưu tập của anh). Trong thời gian rảnh, cậu ấy gần như chỉ xuất hiện ở hai nơi: căng tin hoặc là ký túc xá. Thi thoảng nằm ở giường trên, anh sẽ nhìn xuống bàn và gạt mấy chiếc mô hình gọn ra cho người đang chăm chú viết báo cáo có một khoảng không nhỏ, chỉ để một cái bóng lưu lại bên cạnh cậu, anh không khỏi cảm nhận được sự cô đơn vô tận.
Một ngày nọ, anh không kiềm được mà đưa ra lời mời.
Lúc đó Ice đang ngồi ngay ngắn bên bàn và phác thảo thứ gì đó, cậu cúi đầu để lộ ra cần cổ trắng ngần. Sau khi nghe câu hỏi của Slider, cậu nhìn anh, anh đang dựa người vào giường, trên người là bộ đồ màu huỳnh quang (cậu thầm đánh giá gu thời trang của anh) với huân chương Đôi cánh vàng ghim trên ngực. Anh giả bộ bình tĩnh.
Thì đấy, một bữa tiệc nhỏ của mấy chàng lái máy bay thôi, và tất nhiên sẽ có rất nhiều gái xinh ở đấy nữa. Slider vuốt phần gáy đã được cạo ngắn, mắt đảo quanh. Mọi người có thể thư giãn và giải tỏa áp lực, không có gì to tát cả.
Đương nhiên cậu không muốn đi cũng không sao. Thấy Ice không trả lời, Slider nhanh chóng nói thêm, nhưng câu hỏi tiếp theo của Ice khiến đầu anh trở nên trống rỗng.
Cậu có muốn tôi đi không?
Ừm, có... có lẽ?
Ice đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ, vội vàng dùng tay chải lại tóc. Những sợi tóc ngắn như mạ vàng luồn qua đầu ngón tay. Cậu lấy ra cái kính râm và đeo nó lên cổ.
Rồi cậu nói: Được.
Quán rượu chật ních người, như thể mọi trai gái thanh niên của cả thị trấn đã tụ tập lại đây. Các cô gái nghe từ đâu đó sự xuất hiện của các phi công, tất cả bọn họ đều mặc những bộ váy lộng lẫy, cả quán rượu ngập trong mùi nước hoa phụ nữ. Ánh đèn trên sàn nhảy nhập nhằng và mờ ảo, có những nhóm nam nữ dựa vào nhau nhảy múa theo điệu nhạc. Chủ quán đứng ở quầy để thu tiền, trên tay cầm đầy những tờ giấy bạc chưa kịp đưa vào máy đếm. Ông ta cười ngoác cả mồm. Khi những phi công đi vào từ cửa, ông ta sẽ gật đầu và chào đón với một nụ cười tươi rói. Ông ta đã quá quen với các phi công và biết họ là những cọc tiền biết đi, nếu họ ở trong quán thì khỏi phải lo gì hết.
Thấy Slider và Ice bước vào, ông chủ niềm nở chào đón họ và đưa họ hai ly whiskey, nói rằng ông ta mời. Sau khi nhận lấy, họ đi tới trung tâm của quán rượu nơi các phi công khác đang tụ tập.
Trái ngược với dự đoán của Slider, Ice đã chủ động chào hỏi và dễ dàng hòa vào với đám đông. Dưới ánh đèn lờ mờ, không biết từ lúc nào Ice đã đeo cái kính râm lên, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, nhanh chóng chiếm ưu thế trong cuộc trò chuyện, hoàn mỹ đến mức gần như không thật. Nhìn cậu đã hòa nhập tốt, Slider không còn gì để mà lo nữa, anh thoải mái để một cô nàng tóc vàng nhỏ nhắn kéo tay mình vào góc.
Anh tán tỉnh cô, nghe cô kể đi kể lại vài chuyện. Lơ đãng nhấp ngụm rượu trên tay, anh ghé sát mặt cô và để tai hai người cọ vào nhau, khiến cô khúc khích cười. Lòng tự cao của anh cứ thế đơn giản được thỏa mãn. Trước khi câu chuyện đi xa hơn, Slider uống một hơi cạn ly rượu, mỉm cười áy náy và nói anh xin lỗi. Mặc kệ cô gái có thuyết phục thế nào, anh bước ra khỏi góc đó.
Nực cười thật, sau mười phút nói chuyện, anh vẫn chẳng nhớ nổi tên cô ta là gì.
Slider quay lại quầy để gọi thêm một ly, đảo mắt quanh để tìm mục tiêu tiếp theo. Ánh mắt anh dừng lại ở một dáng hình sắc lẹm đã dần trở nên quen thuộc trong những tuần qua. Cậu ấy đứng dựa vào tường như một cây thông cao và thẳng tắp, nhìn lạc lõng giữa đám người hỗn loạn. Xung quanh cậu không có ai, cậu ngó lơ những cô nàng nhìn chằm chằm về hướng mình, lắc ly rượu trong suốt trong lòng bàn tay, những viên đá va vào nhau và dòng rượu vàng xoay vòng.
Một tạo vật được mọi con mắt yêu thích, hàng ngàn vòng tay muốn ôm ấp và tán dương.
Rồi Ice, như cảm nhận được ánh mắt của anh, liền quay sang nhìn anh.
Slider bước lại gần, loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ của các cô gái khi anh chiếm lấy vị trí bên cạnh Ice. Cảm thấy chút tự mãn, anh hắng giọng và bắt đầu tìm kiếm chủ đề nói chuyện.
Biết gì không? Chúa rất là bất công đấy.
Sao lại nói vậy?
Ice nhướng mày và nhìn anh ngờ vực.
Không tính những thứ khác, biệt danh của cậu ngầu hơn hẳn so với mọi người. Đấy, Iceman – lạnh lùng, hoàn hảo, tuyệt quá còn gì!
Nhìn Slider vừa nói vừa khua tay một cách khoa trương, Ice lắc đầu và cười: Iceman không ngầu như cậu nghĩ đâu.
Điều này kích thích sự tò mò của Slider, anh bắt đầu năn nỉ Ice kể ra câu chuyện đằng sau cái biệt danh ấy, nhưng dù anh có hứa nếu mà kể ra ngoài thì sẽ bị sét đánh, Ice vẫn từ chối tiết lộ. Đến cuối cùng, Ice cũng không thể chịu được vẻ đáng thương của Slider, cứ nhìn cậu với đôi mắt rót ra mật ngọt, nì nèo cùng điều kiện "cậu kể cho tôi đi, tôi sẽ kể cho cậu nguồn gốc của "Slider"", cậu đành chịu thỏa hiệp.
Ice nhấp rượu, rùng mình vì rượu mạnh, đầu tai cậu ửng đỏ. Trong thời gian huấn luyện, mọi tân binh đều phải nhảy xuống biển để kiểm tra sức chịu đựng dưới nước. Lúc ấy vừa đúng là mùa đông nên trời lạnh thấu xương. Khi cậu nhảy xuống nước, tay chân cậu lạnh đến mức cậu không cử động nổi. Một vài thầy giáo đã phải xuống và đưa cậu lên boong tàu.
Sau khi kể xong, cậu uống thêm một ngụm nữa, cố gắng che đi bên má phớt đỏ không biết là do say hay do ngại. Đó chính là Iceman, cậu tự nói với bản thân, thằng nhóc với tay chân bị đóng băng.
Uây... đúng là một câu chuyện buồn, nhưng mà cũng buồn cười... tôi được cười không?
Ice giả vờ tức giận và huých cùi chỏ vào bên sườn anh: Mẹ kiếp, giờ tới lượt cậu.
Rồi rồi. Slider giơ tay lên đầu hàng. Thực ra cũng chẳng có gì để kể, một lần tôi đang say, rất say, say đến độ không còn biết đâu là phòng mình. Tay chân bủn rủn hết luôn. Tôi vào bừa một phòng rồi thấy một cái giường thế là tôi nhảy lên đó ngất luôn. Đang ngủ thì tôi nghe thấy một giọng nói tức giận hỏi sao tôi vào được phòng này, vẫn còn mơ màng nên tôi bảo là tôi trườn vào vì phòng không khóa. Hóa ra người hỏi tôi là một Đại tá! Ông ta túm lấy cổ áo tôi quát, thế thì cút ra ngoài như cái cách cậu trườn vào đây mau! Lạy Chúa, cậu không biết đâu, tôi mới gia nhập phi đoàn có hai tuần thôi, thế mà đã xui đến nỗi chọc vào cấp trên rồi. Cuối cùng tôi bị phạt đứng cả đêm, và cả tuần sau ngày nào cũng bị gọi lên giảng đạo lý. Sau đấy không biết là từ mồm ai nữa, chuyện bị đồn ra, thế là tôi trở thành Slider.
Slider thêm mắm thêm muối, mô tả bằng cả tay và chân, kể chuyện rất sinh động. Ice níu lấy tay Slider và gập người cười đến quên thở, như thể bị lây, Slider cũng không nhịn được mà ngửa cổ cười theo, cả hai cứ thế dựa vào nhau mà cười. Sau khi khó khăn lắm mới ngưng được, Ice gạt đi giọt nước ở khóe mắt, cậu dựa vào ngực Slider, môi vẫn còn mỉm cười: Chúa ơi, chuyện đấy kinh khủng dữ.
Thấy Ice thản nhiên ngả vào lòng mình, tim của Slider bất giác lệch đi một nhịp. Anh thấy bối rối nên chỉ biết gãi đầu rồi đáp:
Ừ, tệ thật đấy.
Ngày hôm đó dường như là khởi đầu của tất cả. Trong số lượng người có hạn trong hạm đội, họ chỉ cảm thấy thoải mái nhất khi ở cạnh nhau, vậy nên cả hai thường chuyên dành thời gian ở trong phòng ký túc, làm những chuyện riêng trong không gian nhỏ của riêng mình.
Thỉnh thoảng Slider sẽ kéo Ice ra ngoài chơi. Sau nhiều lần, Slider nhận ra Ice giao tiếp không tồi, nhưng cậu thích quan sát người khác tương tác với nhau ở góc độ của người ngoài cuộc (theo như cậu nói, "thế này giúp tôi nhìn thấu được nhiều thứ hơn"). Đương nhiên, như vậy không có nghĩa cậu ấy không biết tận hưởng cuộc vui. Mỗi lần đi chơi, họ sẽ ngầm tách nhau ra, tìm kiếm niềm vui trên sàn nhảy hoặc quầy bar, tán tỉnh mấy cô nàng, rồi bỏ đi và gặp lại nhau. Anh thậm chí còn cảm thấy mục đích cuối cùng của cả hai dường như là để tìm về với nhau, để cùng bàn về mọi thứ diễn ra trong quán.
Họ dần trở nên không thể tách rời. Hai người ngồi cạnh nhau khi ăn cơm trong căng tin, đưa quần áo cho nhau qua rèm trong nhà tắm, và khoác vai nhau cùng trở về ký túc sau khi xuống khỏi máy bay. Ice cứ tự nhiên mà ngả vào. Vào vòng tay anh.
Họ ngầm không đề cập đến những điều này.
Ice không bao giờ về nhà trong các ngày nghỉ, thi thoảng cậu lại đi bộ ra khỏi thị trấn cả ngày trời, trở về vào lúc hoàng hôn cùng một chồng sách dày cộp mượn từ thư viện và những túi đồ ăn vặt rất lớn. Khi thấy buồn chán, cậu luôn thích lấp đầy miệng mình bằng đồ ăn, nằm trên giường và đọc sách. Ăn nhiều như vậy nhưng cậu lại không thích làm bẩn sách, nên cậu để một cốc nước ở bên cạnh, khi muốn lật trang, cậu sẽ cho tay vào đó để rửa sạch vụn bánh trước khi lau khô tay vào khăn rồi mới dám chạm vào trang sách. Một lần anh đã cười cậu cả ngày vì Ice sơ ý làm đổ cốc nước và làm ướt ga trải giường.
Slider trở về ký túc sau khi chơi bóng rổ với các phi công khác, anh thấy Ice đang nằm trên giường với cái gối kẹp trước ngực, thản nhiên lật xem một cuốn tạp chí, trên tay cậu là một túi bánh quy. Những chiếc bánh cậu đã mua từ tiệm bánh ở góc thị trấn cách đây không lâu. Người dì chủ tiệm bánh rất quý Ice và cưng cậu như con trai ruột. Mỗi lần Ice đến mua đồ ăn vặt, dì sẽ cho cậu thêm một túi đầy bánh sừng bò nhỏ.
Anh bước lại gần và bốc một cái, loại bánh quy nam việt quất mà anh thích. Ice dịch sang để có chỗ cho Slider ngồi xuống, đẩy túi bánh gần hơn về phía anh.
Slider cao lớn, anh ngồi trên giường sẽ che hết ánh sáng mặt trời từ cửa sổ, làm cho giường dưới tối om, nhưng Ice không bận tâm, cậu vẫn tiếp tục thoải mái đọc quyển tạp chí. Cậu với tay vào túi bánh, lấy một miếng rồi đút vào miệng, chỉ tay vào một người mẫu trong trang báo và nói với Slider: Tôi nghĩ bộ này hợp với cậu.
Thật á? Slider rướn người vào gần mặt Ice, chẳng tìm được điểm nào đặc biệt ở cái áo đấy.
Đỡ hơn cái bộ trông như gậy phát sáng của cậu, Ice che miệng cười khúc khích. Cậu loay hoay nhét tay vào cốc nước để rửa ngón tay, sau đó khẽ tặc lưỡi khi nước bắn ra ga giường.
Quy trình này của cậu khiến Slider phát mệt. Vì vậy khi cậu lật sang trang tiếp theo, Slider lấy một cái bánh và sau vài giây suy nghĩ định cho vào miệng, anh đẩy cái bánh về phía môi Ice. Ice cứng người, vô thức nín thở. Thấy cậu không phản ứng, Slider vẫy cái bánh trong tay: Nhanh lên, mỏi tay lắm rồi.
Ice chỉ biết cắn lấy cái bánh mà Slider đút, nhìn thẳng quyển tạp chí và lẩm bẩm lời cảm ơn. Slider nhìn má Ice phồng lên khi cậu nhai, cảm thấy tràn đầy thành tựu một cách khó hiểu. Anh để cốc nước ra chỗ khác và đọc tạp chí cùng Ice. Khi cậu nhai xong, anh sẽ lấy một miếng bánh và đút tận miệng cho cậu. Ice ngoan ngoãn ăn hết, vài phút lại đưa ra tay lật trang.
Họ chỉ mới đọc thêm được vài trang, khi Slider đưa cho Ice một miếng bánh nữa, cậu đã không nhận lấy. Slider quay sang nhìn cậu khó hiểu, anh thấy Ice nuốt khan trước khi mở miệng đón vào cả miếng bánh và ngón tay anh. Đôi môi dày và ấm chạm đến ngón tay, đầu lưỡi Ice liếm nhẹ qua đầu ngón tay anh khi anh rút tay lại.
Anh thoáng thấy tai của Ice ửng đỏ, hàng lông mi run rẩy khi cậu nhìn xuống, như thể một con bướm đã đậu trên ấy và vẫy cánh. Slider cảm thấy đầu ngón tay nóng bừng, anh nghe tiếng trái tim đập rộn ràng bên tai, và nghe được cả tiếng thở của chính bản thân trở nên nặng nề và gấp gáp. Trong giây lát không ai dám di chuyển, Ice không quay đầu nhìn Slider, tay Slider cũng khựng lại, thời gian đứng yên như nước đọng.
Rồi Slider lấy một miếng bánh khác đút cho cậu, đầu ngón tay anh khẽ run. Anh mơ hồ nghe thấy tiếng Ice thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng lật trang tạp chí khi nhấm nháp chiếc bánh quy.
Chiều hôm đó, họ ăn hết túi bánh và lướt qua cả quyển tạp chí mà cả hai chẳng mấy chú tâm.
Sau bốn năm làm đồng đội với nhau, họ được đề cử vào đào tạo tại Top Gun nhờ thành tích xuất sắc họ đạt được. Cả hai đến Miramar một tuần trước khi khóa học bắt đầu và quyết định thuê một căn hộ ở thị trấn gần đó cho 13 tuần đầy áp lực sắp tới. Slider đề nghị cùng thuê nhà cho tiết kiệm, dù việc ấy cũng chẳng cần thiết lắm so với số tiền lương của cả hai, và phần tiết kiệm được cũng không nhiều, nhưng Ice đã đồng ý. Họ thuê một ngôi nhà nhỏ hướng ra biển, căn hộ có hai phòng ngủ và khá ít đồ đạc. Khi tìm mua đồ, hai người cùng chọn mua một chiếc giường tầng. Phòng ngủ còn lại sẽ được dùng làm phòng đọc sách. Họ cuối cùng cũng có chỗ để cất mô hình máy bay của Slider và sách của Ice.
Vào ngày giới thiệu khóa học, họ gặp Goose, người từng học cùng trường bay với Slider, và phi công của anh ta, Maverick. Maverick có tính cách kiêu ngạo giống với bất cứ ai trong số họ, nhưng cậu ta hành động liều lĩnh và bốc đồng mỗi khi cầm vào tay lái. Slider cảm thấy sự hiện diện của cậu ta khiến Ice phải cảnh giác về mọi mặt. Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng, bởi cả Slider và Ice đều biết họ mới là xuất sắc nhất.
Các lớp học dồn dập, không cho họ thời gian để thở, và tất cả bọn họ đều cùng phải nỗ lực. Một tối nọ, Ice bí ẩn đóng chặt cửa, trước khi Slider kịp thắc mắc, cậu lấy ra từ sau lưng một album của ban nhạc mà anh yêu thích. Slider đã vui muốn xỉu, mặc kệ Ice cố gắng đẩy ra, anh ôm chầm lấy eo cậu và xoay vòng vòng. Để đáp lại, anh tặng Ice một cái đèn ngủ (đừng tưởng tớ không biết cậu lén đọc sách trong đêm, sớm muộn gì cậu cũng làm hỏng cái mắt cậu luôn tự hào thôi – Slider nói. Ice sau đó đặt chiếc đèn ngay cạnh gối, tắt nó đi trước khi cậu thực sự ngủ). Điểm số của họ dẫn đầu ở Top Gun, và mặc dù Maverick cùng Goose vẫn còn cạnh tranh, hai bên đã bớt căng thẳng hơn sau một trận đấu bóng chuyền.
Mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt.
Rồi Goose chết.
Là lỗi của ai? Là do Ice đã chiếm vị trí lợi thế nhưng không chịu bắn? Hay là do Maverick đã quá nôn nóng muốn dẫn đầu? Không ai có thể phán xét. Họ chỉ biết rằng ngày hôm đó, một phi công non trẻ và đầy hoài bão đã rơi xuống biển, nức nở níu chặt lấy người đồng đội với cơ thể đã lạnh toát, người từng luôn ở ghế sau như vật cộng sinh, cả linh hồn bị trói buộc với đại dương tàn nhẫn.
Họ bị triệu tập bởi toà án quân sự và được phán trắng án. Anh thoáng thấy bàn tay Ice nắm chặt cho đến khi phiên tòa kết thúc.
Viper cho họ một ngày nghỉ và dặn họ phải nghỉ ngơi. Sau khi bay đủ lâu, sẽ khó mà tránh khỏi những việc này. Ông ta vỗ vai họ, trong lời nói là sự cảm thông.
Hai người vờ như tất cả đều là chuyện công việc như thường lệ. Mỗi người ngồi ở một đầu ghế sofa trong phòng khách, hít thở thật cẩn trọng, xem những vở hài kịch giả tạo, để tiếng cười ngớ ngẩn lấp đầy không gian, ăn vội bữa tối rồi chuẩn bị đi ngủ. Slider trèo lên giường trên, đeo tai nghe và nghe hết album này đến album khác. Anh nhìn mảng tường trắng trước mặt, toàn bộ thần kinh đều căng thẳng, không thể ngủ.
Bài hát cuối kết thúc rồi phát lại từ đầu.
Đến nửa đêm, có tiếng lạo xạo ở giường dưới, chiếc đèn ngủ được bật lên. Slider trở mình. Mặc dù không thấy được phía bên dưới, anh vẫn nhìn được chuyển động của Ice bị hắt bởi ánh đèn lên bức tường đối diện. Ice lấy ra một cuốn sách, có lẽ là cuốn "Hamlet" mà cậu đang đọc gần đây, dựa vào đầu giường và bắt đầu lật giở.
Những trang sách sột soạt lật ra, cho đến khi Slider thấy bóng Ice dừng lại, và cuốn sách trong tay cậu rơi xuống giường. Ice vùi mặt vào bàn tay, lặng lẽ khóc, ngực cậu phập phồng theo nhịp thở gấp, cả người run rẩy.
Nỗi buồn vô tận lan tỏa trong trái tim Slider.
Nên Slider trèo khỏi giường, dựa vào thang và im lặng nhìn Ice. Ice không ngờ Slider vẫn còn thức, với những giọt nước mắt chưa kịp rơi, cậu mở to mắt nhìn anh.
Slider bước tới và leo lên giường Ice, anh ôm Ice vào lòng, nắm lấy tay cậu và đặt nó lên eo mình. Thân người to lớn của anh giữ lấy Ice. Hai cơ thể níu chặt nhau. Căn phòng chìm trong tĩnh lặng, không ai cất lời, không ai nhắc về Goose. Cảm giác của vết thương đã thành sẹo lại mở miệng thật quá đau đớn.
Ice đặt tai kề bên ngực Slider, lắng nghe tiếng đập đều đều và mạnh mẽ, tràn đầy sự sống, kiềm lại những tiếng khóc đứt quãng.
Ngày hôm sau khi họ tỉnh dậy, bên ngoài chiếc cửa kính cao từ sàn đến trần, mặt biển buổi sớm vẫn lấp lánh cùng ánh ban mai như bao ngày. Hôm nay là một ngày mới, và con người phải tiếp tục hướng tới tương lai hoàn toàn mới, phải không?
Họ giữ im lặng về những gì xảy ra đêm hôm trước.
Lễ tốt nghiệp diễn ra tại một địa điểm tổ chức tiệc của khách sạn trong tiếng nhạc pop sôi động. Rõ ràng ai cũng mặc đồng phục trắng, nhưng chỉ có Ice là đẹp tựa một hoàng tử.
Họ cùng nhận huy chương và trao nhau cái ôm thân mật trên bục. Khi mọi người mải cười, Slider nhẹ vuốt qua chiếc nhẫn xanh hải quân trên ngón áp út tay phải của Ice, tự hỏi liệu lúc này nếu nâng ly chúc mừng trước đám đông thì liệu buổi lễ sẽ trở nên giống một đám cưới hơn chăng.
Ngay khi anh muốn lấy một ly sâm panh, Maverick bước đến và chúc mừng họ. Slider nghe nói Ice đã gặp riêng và xin lỗi Maverick. Anh mừng vì Ice đã vượt qua được cái chết của Goose, nhưng anh luôn cảm thấy Ice vẫn còn che giấu điều gì đó.
Khi bữa tiệc nóng dần, Viper nói rằng họ đã được gọi đi hỗ trợ trên không và gửi họ đến Ấn Độ Dương. Nhiệm vụ lần này nghiêm trọng và nguy hiểm hơn nhiều so với trước. Ice theo bản năng quay đầu nhìn về phía Slider khi đội trưởng của phi đội nói rằng họ được phép đánh trả nếu bị đe dọa, trên mặt cậu vẫn là một biểu cảm khó tả, rồi cậu ngay lập tức tránh đi.
Slider cau mày, cảm giác như chỉ còn một bước nữa là chạm tới sự thật. Sau buổi họp, anh đi theo Ice lên boong tàu, anh thấy bàn tay cầm mũ bảo hiểm của Ice đang hơi run và nó không ngừng run cho đến tận khi họ ngồi vào buồng lái. Trước khi cất cánh, anh không kìm được mà rướn người lên hỏi Ice: Ice, cậu ổn không đấy?
Ice đội mũ bảo hiểm lên, hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt tay vào cần điều khiển, không ngoảnh lại: Tớ ổn.
Rồi họ cất cánh, với Hollywood và Wolfman là hai người sát cánh. Năm máy bay địch hiện trên radar, vượt xa số lượng họ và các sĩ quan đã dự kiến.
Hollywood và Wolfman bị máy bay địch khóa, trúng đạn và rơi xuống biển trong tiếng hét khẩn cấp của Ice.
Sau đó Maverick được gửi đi để hỗ trợ, nhưng cậu ta lại chùn bước vào thời điểm quan trọng. Dù họ có khẩn thiết yêu cầu giúp đỡ đến thế nào, cậu ta cũng không tham chiến.
Họ một mình đối đầu với năm máy bay địch, chiếc máy bay chiến đấu không ngừng né sang phải rồi trái, thậm chí lượn vòng. Với kỹ thuật siêu phàm và khả năng thích ứng tuyệt vời, Ice hết lần này đến lần khác né tránh tên lửa địch theo chỉ dẫn của anh, nhưng cả hai đều biết rằng họ không thể trụ được lâu. Tất cả đều biết lái một chiếc máy bay chiến đấu đồng nghĩa với việc đặt tính mạng của mình lên chiến trường, nhưng không một ai biết rằng sự chia ly sẽ đến quá bất ngờ như vậy.
Trong khoảnh khắc này, họ cô độc và bất lực, cái chết đang đến gần hơn bao giờ hết. Slider không ngờ rằng đây sẽ là lần cuối cùng được bay cùng Ice. Anh nhìn chiếc mũ bảo hiểm ở ghế trước và thậm chí thấy chút luyến tiếc: Ở nơi chiến trường muôn hình vạn trạng này, mọi thứ đều là phù du. Sao anh còn dám yêu nhiều đến vậy?
Ngay lúc Slider đang lo lắng tột độ, anh thấy Ice tháo bỏ mặt nạ dưỡng khí có kết nối với bộ đàm bằng một tay. Cậu cố gắng hết sức để phát âm rõ ràng từng từ. Những âm thanh chậm rãi tưởng chừng như thật mong manh giữa tiếng động cơ máy bay gầm rú, nhưng Slider vẫn nghe được.
Cậu nói với Slider: Làm ơn, đừng chết ở đây. Sự nghẹn ngào cuối câu yếu ớt đến mức như tan vào trong gió.
Hóa ra cái chết không phải thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nghĩ về tình yêu trước khi chết. Slider đã hiểu tất cả những gì Ice đã thấy ở Maverick. Đêm đó cậu không ngủ được, không phải chỉ vì cảm giác tự trách và tội lỗi, mà cả nỗi sợ tột cùng. Sợ hãi người ở ghế sau sẽ chết, sợ rằng mình sẽ sống sót, sợ một cuộc sống không có anh.
Vẻ lạnh lùng là ngụy trang, không mắc sai lầm là dối trá, những lần họ từng trốn tránh đều giả tạo đến nực cười. Trong cái nóng ẩm, khi đom đóm bay đầy trời đêm, trong phòng ký túc chật hẹp, Ice đã trao cho anh đôi môi vị bạc hà. Anh ngắm nhìn Ice ngủ, hơi thở ấm nồng nhẹ nhàng phả lên bàn tay anh mà Ice giữ chặt. Đêm ấy khi Ice kiệt sức vì khóc, trong sự mơ màng, cậu lặng lẽ thì thầm vào tai anh "Đừng chết."
Bởi vì cậu yêu anh, nên cậu mong anh hãy sống.
Trong khoảnh khắc gần như im lặng tới vô tận, Slider không còn sợ gì nữa. Anh tháo bỏ mặt nạ và với tới ghế trước, cố hết sức nhẹ nhàng an ủi Ice: Đừng lo, anh sẽ mãi ở bên em, anh yêu em.
Anh lặp đi lặp lại điều ấy, có lẽ hơi không mạch lạc, hai hàm răng va vào nhau khi anh nói, nhưng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau đó Maverick đã tham chiến, họ phối hợp giúp cậu ta bắn hạ ba máy bay địch, trong khi bản thân Ice bắn hạ một chiếc. Phần còn lại của quân địch rút lui.
Họ hạ cánh xuống boong tàu, rất nhiều người lao đến chào đón, có cả Hollywood và Wolfman vừa được cứu bằng máy bay trực thăng. Ice bước đến bên máy bay của Maverick và hòa giải với cậu ta trong tiếng reo hò, Slider ôm lấy cậu ta và cảm ơn vì đã cứu phi công của mình.
Khi tất cả mọi người vây quanh Maverick và đi về phía phi đội, anh thấy Ice âm thầm bước chậm lại phía sau đám đông, rồi cậu quay người bỏ đi. Slider nhanh chóng luồn qua đoàn người, gọi theo Ice. Ice nghe thấy và ra hiệu cho anh đi đến.
Anh vui đến quên cả mũ rồi à, đồ ngốc? Ice đợi anh đến bên cạnh rồi mới chỉ vào chiếc mũ trơ trọi trên mặt đất, cả lông mày và trong ánh mắt đều chứa đựng ý cười. Khi hạ cánh, Slider quá vui mừng vì anh và Ice đều còn sống nên anh đã tháo mũ và ném đi đâu không biết.
Slider muộn màng đưa tay chạm đến gáy, định cúi xuống nhặt cái mũ, Ice kéo cổ áo và hôn lên môi anh. Nụ hôn không hoàn hảo chút nào, quần áo họ ướt đẫm mồ hôi và họ đã kiệt sức vì cuộc chiến trên không. Nhưng trong khoảnh khắc đôi mắt Ice cong thành hình trăng khuyết khi cậu cười, dưới bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng, gió biển luồn qua mái tóc vàng óng đang phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, chúng khiến trái tim Slider rộn ràng chẳng thể ngừng.
.
.
.
Hết.
Ghi chú của tác giả:
Sao SliderIce ngon quá vậy tui khóc chết
Nhưng mà lạnh quá tui chết đói trước rồi cứu
Tôi muốn bổ sung một vài thiết lập:
Trong phim Slider thường xuyên đeo tai nghe trên cổ, anh ấy không cả nghe Charlie giảng mà chỉ nghe nhạc thôi. Nên tôi thiết lập anh ấy là một fan âm nhạc.
Lý do tôi viết Ice đọc Hamlet là vì Val từng xuất hiện cùng quyển Hamlet, ảnh nè:
Đoạn này cũng hay lắm. Vào những năm 80, cả hai dường như chỉ được huấn luyện tại phi đội thôi, nên đây là lần đầu họ tham gia vào một cuộc chiến thật sự. Khi nghe "nếu thấy hành động thù địch thì có thể phản công" Ice đã vô thức quay sang nhìn Slider còn Slider vẫn đang cúi đầu thì ngẩng lên nhìn Ice. Ngoài việc tin tưởng nhau, cả hai còn rất lo lắng cho người kia nữa. Đây không phải tình cảm hai chiều thì là gì 😭😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro