Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PART 4

Tom đã thoải mái hơn khi Chris nắm tay chú tản bộ bên bờ sông Yarra xinh đẹp sau bữa tối ấm cúng.

(Bờ sông Yarra về đêm)

Từ sau lần ở Federation Square, chú không còn quá khép mình như trước, không còn tự biệt lập bản thân mà trở nên cởi mở hơn với mọi người về xu hướng giới tính của mình. Cảm giác như, cứ chỉ cần bên Chris thì mọi thứ sẽ tự động hóa ổn. Và đến giờ thì chú đã hoàn toàn thích nghi với xu hướng sống mới của 'bọn trẻ', rằng việc Chris nắm lấy bàn tay chú khi tản bộ, luồn vào tóc chú để hôn lên trán ngay giữa lòng thành phố Melbourne tấp nập, không còn là chuyện sẽ gây sự chú ý kịch liệt hoặc sẽ nhận được ánh mắt kỳ thị từ mọi người.

Dừng lại ở một góc bờ sông, Chris đứng dựa lưng vào và gác hai cánh tay lên lan can an toàn, ngửa đầu ra sau để hơi mát trong lành từ lòng sông chảy vào mũi. Cậu nhắm mắt. Đánh mặt sang phải thì mùi hương trong lành của dòng sông lại thoáng chốc được thay thế bằng mùi nước hoa nam tính thanh lịch, quyện vào mùi của một người đàn ông trưởng thành với đôi mắt xanh ngã xám đục đang đứng bên cạnh. Cậu mở mắt.

"Hôm nay thật vui, cảm ơn chú."

"Là chú mới phải cảm ơn cháu, Chris." Tom đang khom người tì hai cẳng tay ra phía trước lên thành lan can an toàn, mắt nhìn sang ánh đèn hoa lệ của một nửa thành phố bên kia sông. "Chú chưa từng nghĩ đến sẽ... ý chú là..." Tom phì cười.

Chris trở mình, xoay người qua hướng Tom.

"Ý chú là chưa từng nghĩ sẽ yêu ai khác, lần nữa, phải không?" Cậu châm chọc.

"À thì... ừ." Chú cười ra hơi mũi lần nữa. Chưa từng có ai kiên nhẫn với chú nhiều như thế, đem lại cho chú nhiều như thế. "Nhưng mà..." Chú ngập ngừng, nhìn xuống lòng sông lợn gợn, tối tăm.

Chris tiến đến một bước, vuốt mái tóc chú phía sau đầu, trượt xuống gáy và giữ lại ở đó.

"Cháu sẽ chờ, ai bảo lại có ông bố tuyệt vời làm chi."

Tom mỉm cười, chú thấy nhẹ lòng trở lại. Chú luôn canh cánh vì điều đó, sự nhẫn nại Chris mang lại càng vô tận chú lại càng áy náy. Chris bước một bước đến gần đồng thời kéo chú vào một cái ôm khi cơn gió từ lòng sông ghé ngang.

"Cháu đang làm thủ tục mua nhà." Cậu thì thầm vào tai chú. "Chú sẽ thích một căn nhà nhỏ yên tĩnh ở ngoại ô, và chúng ta sẽ de facto với nhau. Và rồi chú có thể yên tâm là thời gian cháu sẽ dành cho chú là đến cuối đời."

Tom mở tròn mắt đẩy người Chris ra một quãng.

"Gì cơ?! De... de facto?!"

"Vâng, chính xác là từ đó." Cậu gỡ hai bàn tay chú đang đặt lên ngực cậu ra, kéo sang hai bên để vùi cơ thể của chú chìm nghỉm vào vòng ôm của cậu lần nữa. "Đến một ngày luật kết hôn đồng giới được thông qua thì cháu sẽ đổi cách xưng hô. Từ chú Tom sang chồng Tom."

Tom đẩy người ra lần nữa.

"Điều đó thật điên rồ!!" Chú nói, hai mắt khẽ nhìn xuống vô định vào ngực áo Chris.

"Chú nói chính phủ Úc điên rồ à?"

"Không, là ý tưởng của cháu."

"Đó không phải là ý tưởng, đó là kế hoạch và chú đã không thể thoát được nữa rồi. Cuối tuần này cháu sẽ đưa chú đi xem nhà trước khi chuyển tiền. Nhưng mà cháu vẫn chưa đủ tiền nên nó sẽ là khoản trả chậm. Và khi tiền lương cháu dành để mua nhà thì chú sẽ phải nuôi cháu tất cả các bữa ăn. Hoàn hảo."

"Cháu... nói... mm..."

Phản ứng trên môi chú cứ lôi cuốn và kéo Chris lại gần.

"Hay chú sợ gặp 'thằng nhóc' của cháu vì đã lỡ gọi nó?"

Tom ửng hồng hai má, khóe môi muốn cười nên nó nhích lên, lại không tin vào những gì mình vừa nghe rồi lại chùng xuống.

"Cháu nói thật." Khuôn mặt Chris đã gần sát với mặt Tom. "Nhìn cháu này!"

Tom ngẩng lên, và Chris trộm lấy đôi môi ấp úng đó, cuốn nó vào nụ hôn đầu tiên của cả hai bên bờ sông Yarra thơ mộng. Nụ hôn mà họ sẽ dành cả đời để nhớ.

"Chú trả nợ rất sòng phẳng đấy!" Chris trêu. "Mặt chú như đang phủ kẹo bông màu hồng ấy, cháu ăn được không?"

"Thôi đi!"

::

"Cháu đạt bao nhiêu phần trăm rồi?" Chris hỏi, Tom yên vị trên giường.

"Phần trăm gì?"

"Cổ phần trong tim chú?"

"Không bán!"

"Vậy thì cướp." Cậu hôn lên má Tom rồi bỏ chạy.

"Này!!!" Chú ném cái gối về phía cửa khi nó đóng lại và bóng Chris khuất đi.

Tom nằm yên, mỉm cười, rồi lại thôi, khi nghĩ đến Davids, đến những gì sắp xảy ra khi ông ấy biết chuyện. Chú đã có những phút giây vui vẻ bên Chris, và giờ thì nghĩ đến Davids chỉ còn là vì chuyện của chú và Chris. "99%", rồi chú chìm vào giấc ngủ.

::

Cảm giác khi về nhà và gặp bố thay vì mẹ như mọi khi làm Chris tạm phải gạt sự vui thích đeo bám suốt đoạn đường sang một bên.

"Chào buổi tối, bố!"

"Chà, tưởng con quên cả bố mẹ rồi chứ. Khi nào thì bố được gặp con bé?"

"Ai ạ?"

"Bạn gái con. Cái đứa đã giữ con trai bố về trễ mấy tuần nay."

"Vâng, là thứ Sáu ạ."

Davids hạ tờ báo xuống vội vã.

"Vậy phải nói mẹ con bảo ông bạn của bà ấy đừng đến vào tối đó." Ông mỉm cười rồi giơ tờ báo lên lại.

Chris ngồi xuống đối diện với bố.

"Bố, con đã biết mọi chuyện về chú Tom và bố mẹ."

Ông cười khẩy.

"Vanessa chịu nói cho con biết rồi đấy à? Giờ thì con biết tại sao bố không ưa hắn rồi."

"Không. Con không biết." Chris trả lời làm ông ngạc nhiên. "Con không biết chú Tom đã sai chỗ nào và chú ấy có gì đáng để bị ghét."

"Chỉ riêng xu hướng bệnh hoạn của hắn đã là quá đủ."

"Bố. Nó không bệnh hoạn. Xã hội và chính phủ đã chập nhận họ, bây giờ là thế kỷ 21 rồi bố ạ." Giọng Chris chậm rãi và nghiêm túc.

"Bố không phải người của chính phủ, cũng không thuộc xã hội đó."

"Tại sao bố cứ cố chấp như vậy?" Chris hơi mất bình tĩnh và âm lượng của cuộc đối thoại đã đẩy lên một bậc.

"Con vừa nói gì?"

Vanessa bước ra từ phòng ngủ khi tiếng ồn gây sự chú ý cho bà. "Ôi không!" Bà vội đi tới.

"Chris!" Hai cha con cùng giữ im lặng khi Vanessa lên tiếng. "Trễ rồi con lên nghỉ ngơi đi, mai vẫn phải đến cơ quan mà."

Chris đứng dậy một cách rất là thái độ.

"Thứ Sáu chú Tom vẫn sẽ đến dùng bữa tối cùng chúng ta, hoặc con cũng sẽ không có mặt lúc đó." Cậu quyết.

Davids đứng mạnh lên nhưng Vanessa vội đến ôm lấy ngang hông ông.

"Em sẽ nói chuyện với thằng bé sau. Dự án mới làm nó căng thẳng thôi anh à."

_______________

Tan sở, nhìn sang bên kia đường, căn hộ chú tối đèn. Có lẽ chú đã đến Garcon cùng đối tác. Chris tự hỏi cậu sẽ làm gì cho đến tám giờ. Một bữa ăn qua loa ở cửa hàng thức ăn nhanh và một vài cốc bia là ý tưởng không tệ. Lên xe và cậu lái ra khỏi trung tâm thành phố, nhưng không quá xa để có thể quay về căn hộ của chú dễ dàng.

::

Bảy giờ bốn mươi phút tối.

"Tôi xin lỗi, tôi không uống được nhiều." Tom phân bua và từ chối nhận tiếp đãi từ đối tác.

Những người gốc Phi có sự gay gắt nhất định với người đồng tính. Và dù là không, thì lè nhè trước mặt đối tác cũng không phải kế hoạch khôn ngoan.

"Nhưng anh đã uống gì đâu." Garvin, đối tác của chú, vẫn lịch sự mời rượu.

Nó là loại rượu không mấy rẻ, và họ đã rất có thành ý từ khi điều khoản hợp đồng được thống nhất một cách hòa nhã làm họ rất nể phục cung cách làm việc vừa mềm mỏng vừa nhạy bén của Tom.

"Vâng, tôi cần thực hiện một cuộc gọi cho người thân về việc về trễ, tôi sẽ trở lại ngay!"

Không thể từ chối, Tom quyết định gọi cho Chris.

::

Điện thoại quẳng sang băng ghế kế bên và quên mở chuông từ khi cuộc họp chiều nay kết thúc làm nó khẽ rung ù ù khi xe Chris di chuyển.

::

Đã ba lần đổ chuông, Tom hạ điện thoại, quay trở vào.

"Xin lỗi!" Chú cười xã giao với mọi người.

"Vợ anh à?" Garvin nói, rót cho Tom một ly rượu. "Không cần xin lỗi. Cô ấy hẳn là người phụ nữ tuyệt vời. Vợ tôi cũng hay lo lắng như thế mỗi lần tôi báo sẽ về muộn."

"À không, tôi chưa có gia đình." Tom nhận lấy ly rượu, đáp.

"Không thể nào, người như anh ư?" Franklin, trợ lý của Garvin.

Bọn họ đều rất niềm nở, hợp đồng ký kết tốt đẹp khiến tâm trạng họ rất phấn khích, rượu cứ thế vơi rồi lại đầy.

::

"Oops!" Chris cạp miếng Hamburger vào miệng, tay vội vớ lấy điện thoại và thấy cuộc gọi nhỡ của chú Tom.

Bảy giờ năm mươi lăm phút.

Chris gọi lại khi đang vào thang máy lên căn hộ của chú.

::

Sau khi mua nhà, có lẽ thứ tiếp theo Chris nên mua là thuốc tăng khả năng uống rượu. Tom bắt đầu lãng đãng đầu óc.

::

Tám giờ mười phút.

Chú không bắt máy. Chris tự ra lệnh cho bản thân phải đến Garcon.

::

"Anh uống kém thật đấy Thomas!" Franklin nói, họ nhìn nhau cười khi thấy Tom chống tay lên trán cố gượng, mặt thì đỏ au vì say.

"Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi..." Và nó đã đến, chú bắt đầu lè nhè.

Garvin cười và lắc đầu.

"Xấu tính thế nhỉ?! Không sao đâu chúng tôi sẽ đưa anh về."

Franklin đứng lên đi về phía Tom đỡ một tay chú.

"Nhà anh ở đâu?"

Tom bất ngờ chụp lấy tay Franklin.

"Davids, Davids, tôi xin lỗi..."

"Gì cơ? Tôi là Franklin. Nhà anh ở đâu?"

Thái độ của họ từ niềm nở trở nên ngao ngán và kỳ quặt.

"Tôi xin lỗi... tôi và Chris..."

Franklin thả tay đột ngột và Tom ngã xuống sàn. Garvin vội chạy tới đỡ.

"Thôi nào, chỉ là chút rắc rối, chúng ta nên giúp anh ấy."

"Davids... Chris... tôi sẽ..." Tom không ngừng lảm nhảm và níu lấy cánh tay Garvin, hắn chép miệng ngán ngẫm.

"Tôi yêu Chris.... tôi xin lỗi... Davids..."

"What?!?" Garvin buông tay. "Gã... đàn bà...?!"

"Này!" Chris vừa tiến vào đỡ lấy chú.

"Chris... chú..."

"Được rồi, cháu ở ngay đây." Chris dỗ dành rồi nâng chú lên khỏi sàn nhà, quay sang cáo lỗi cùng hai người kia.

"Tôi xin lỗi, chú ấy uống rất kém. Tôi xin lỗi vì chú ấy đã đem lại rắc rối cho hai vị. Tôi là Chris Hemsworth." Cậu đưa bàn tay ra nhưng họ không bắt lấy, chỉ đứng sững liếc nhìn nhau.

"Hai người... đồng tính?" Franklin hỏi với giọng thỏ thẻ có chút kỳ thị.

"Vâng, ở Úc đồng tính được sự chấp nhận bằng luật pháp. Giao dịch thương mại tại Úc tôi tin là hai vị đã sẵn sàng tôn trọng công dân Úc. Một lần nữa xin lỗi vì rắc rối của chú ấy. Tôi xin thanh toán toàn bộ bữa ăn."

"Không. Không vấn đề gì đâu. Nhờ cậu đưa anh ấy về." Garvin lên tiếng. "Chúng tôi cũng xin lỗi vì đã mời rượu quá khích."

Chris chào hai người họ lần nữa rồi vác Tom về.

::

"Davids..."

Chris thở dài. Không phải vì mệt mỏi với sự say xỉn xấu xí của chú, mà vì trên môi chú, vẫn là tên của bố.

Chris mỉm cười. Đặt tay lên trán Tom. Không sao. Ít nhất chú đã an toàn trở về. Và ít nhất, chú là người chung tình nhất mà cậu từng gặp.

"Davids... tôi xin lỗi..."

Việc bây giờ là cứ để im cho chú lè nhè cho đến khi ngủ say.

"...xin lỗi vì Chris..."

"Hm?" Mắt Chris mở to và sự rộn rã kéo đến, cậu ghé tai sát và môi chú.

"Vì tôi và Chris..."

Quả thật chú ấy gọi tên cậu. Hí hửng, cậu ngồi bệt xuống sàn nhà để lắng nghe sự lè nhè của chú. Thật là một hành động kỳ quặt.

"Tôi sẽ cùng Chris... de facto..." Chú phì cười, cách cười ngớ ngẩn của mấy tên xỉn rượu.

Chris đứng lên, nhấc điện thoại nhắn tin cho mẹ.

《Con không về tối nay. Chú Tom lại xỉn rồi.》

Rồi cậu tháo vớ, cởi bớt trang phục và leo lên giường ôm chú úp mặt vào ngực cậu, như hôm đầu tiên ở nhà cậu.

Ting ting

《Không được làm gì tình yêu của mẹ đấy!》

Chris bậc cười.

《Ngủ ngon, con yêu mẹ.》

Cậu hôn lên tóc chú.

"Ngủ ngon, cháu yêu chú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro