Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5.1

"Bố vẫn còn ngủ sao?"

Chan xoay người, phớt lờ giọng nói đang vang lên trong tâm trí mình. Bất chấp tiếng ồn, anh vẫn cứ ngủ. Thức dậy sớm để trả lời điện thoại từ Yellow Wood đã thực sự ảnh hưởng đến lịch ngủ của anh. Cộng với việc anh ấy đã dành phần lớn ngày hôm qua để lo lắng cho Felix, không có gì ngạc nhiên khi anh đã hoàn toàn kiệt sức.

Và đó là còn chưa kể đến cuộc nói chuyện của anh với Felix.

"Chúng ta không nên đánh thức bố. Bố chỉ-"

Chan cau mày. Anh co mình vào trong chăn thêm một chút, duỗi chân ra. Tại sao phòng của anh lại ồn ào như vậy? Những giọng nói đó đến từ đâu? Anh vẫn còn mệt mỏi, và đây có lẽ là lần đầu tiên anh ngủ ngon như vậy trong nhiều năm. Buổi sáng thì nên yên tĩnh và thanh bình. Chan chưa bao giờ là tuýp người thích buổi sáng.

Anh vẫn còn mông lung, nhưng những giọng nói đã biến mất. Giờ thì anh đã tỉnh táo hơn. Đầu anh quay cuồng, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng một chút ý thức nhỏ nhất là đủ để anh di chuyển.

Bằng một tay, anh vươn tay kéo chăn lại gần mình.

Ngoại trừ- những ngón tay của anh không chạm vào cái gì cả. Chiếc nệm lạnh lẽo bên dưới làn da trần trụi của anh. Cái chăn mà anh đang tìm kiếm đã bị kéo đi đâu đó, để Chan một mình trong chiếc kén ấm áp của mình. Không có gì ở đây cả.

Sự bối rối của Chan trở nên mạnh mẽ hơn một chút. Anh vẫn đang trôi dạt giữa giấc ngủ và suy nghĩ có ý thức, và sự mát mẻ của ga trải giường giờ trở nên khá dễ chịu. Những giọng nói trong giấc mơ của anh cũng đã ngừng lẩm bẩm, có lẽ anh sẽ ngủ tiếp. Anh không thể nhớ lần cuối cùng anh được phép nằm như thế này là khi nào nữa.

"Bố cử động kìa!" Lời phát biểu được đính kèm bởi một tiếng cười sảng khoái.

"Thấy chưa, bố tỉnh rồi! Em đã bảo là không sao mà!"

Bằng cách nào đó, những câu chữ đó xoay sở để vượt qua tâm trí mơ màng của anh một cách hoàn hảo.

Những mảnh ghép của cuộc sống đã bắt đầu quay trở lại với anh. Chăn đã biến mất, và điều đó có nghĩa là không có gì để giả vờ rằng anh vẫn đang ngủ. Anh có thể vẫy tay tạm biệt với hy vọng được trôi vào vùng đất của giấc mơ.

"Em có chắc không? Anh không muốn gặp rắc rối."

Có một khoảng dừng. Tâm trí của Chan vẫn đang gấp rút bắt kịp, sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau để cố gắng tìm ra chuyện gì đang thực sự diễn ra. Những giọng nói - hẳn là của bọn trẻ, phải không nhỉ - thế thì có nghĩa là-

Anh có khoảng nửa giây để chuẩn bị cho cú va chạm, và sau đó Hyunjin phóng lên người anh.

"Bố ơi!" Hyunjin nói, vùi đầu vào ngực Chan. Chan không thể nói - thậm chí không thể mở mắt. Cú va chạm quá nhanh khiến đầu óc anh quay cuồng, và động tác của Hyunjin đã đẩy toàn bộ không khí ra khỏi phổi anh, khiến anh ngạt thở và thở dốc. "Nhìn này!"

Đèn trong phòng bật sáng.

Chan cố gắng đưa tay lên che mắt, nheo mắt và né tránh ánh sáng, nhưng tay chân của anh đã bị Hyunjin quấn chặt. Hyunjin khá cao đối với một đứa trẻ năm tuổi, tương đương với việc nặng hơn Chan mong đợi. Nhưng rốt cuộc thì nhóc vẫn mới năm tuổi. Khi mắt anh đã quen với ánh sáng hơn một chút, Chan đẩy nhóc dịch xuống dưới một chút. Anh dùng hai tay chống lên vai Hyunjin, lùi về phía sau cho đến khi lưng tựa an toàn vào đầu giường.

Mặc dù hơi khó nhìn vì anh vừa mới thức dậy, nhưng Hyunjin, Seungmin và Changbin đang ở trong phòng ngủ. Hơi muộn một chút, nhưng não anh cuối cùng cũng lọc qua được giấc ngủ trong tâm trí, xác nhận rằng đó là những giọng nói mà anh đã nghe thấy.

Seungmin đang ở ngay cạnh chiếc bàn đầu giường. Thực tế là nhóc đang nhảy tưng tưng tại chỗ, rõ ràng là rất phấn khích về chuyện gì đó. Trước khi Chan kịp quay sang nhìn, trước khi anh có cơ hội tự hỏi điều gì đã khiến Seungmin vui vẻ như vậy vào sáng sớm, thì đã có một chiếc ly úp ngược bị dí thẳng vào mặt anh.

"Cái gì vậy?" Chan nheo mắt nhìn nó. Anh hầu như không thể nhìn thấy gì, ánh sáng mờ ảo của buổi sáng sớm khiến mắt anh như có sương mù. Bây giờ khi có thể nhìn gần hơn, anh có thể thấy những gì mà bọn trẻ đang háo hức muốn cho anh thấy.

Đó là... một con nhện?

Phải, một con nhện trong một cái ly. Có vẻ như bọn trẻ đã bắt nó bằng một tờ báo và (Chan hơi lo lắng về điều này) một ly rượu. Ai mà biết chúng lấy những món đồ đó từ đâu. Mà thậm chí là làm thế nào chúng biết cách bắt một con nhện theo cách đó.

"Tuyệt đấy," anh nói, vẫn còn hơi bối rối không biết phải phản ứng thế nào. Seungmin có vẻ vô cùng tự hào về bản thân. Nụ cười toe toét của nhóc sắp rộng tới hai mang tai. Chan dụi mắt và cố gắng ngồi dậy thẳng hơn một chút, điều vô cùng khó khăn với Hyunjin đang nằm dài trên ngực anh theo kiểu sao biển. "Chà. Con bắt được nó ở đâu vậy?"

"Innie định ăn nó," Seungmin nói, thản nhiên đến nỗi Chan suýt thì giật mình.

"Em ấy cho mọi thứ vào miệng!" Hyunjin chen vào "Em ấy như thế này này-" Nhóc há to miệng, tạo ra một âm thanh giống như tiếng súc miệng mà Chan cho rằng đó là tiếng Jeongin chuẩn bị ăn con côn trùng. "Và sau đó - sau đó Changbin đến và lấy nó từ em ấy! Và Minnie đặt nó vào một cái ly, và sau đó bọn em mang đến cho bố xem!"

"Nó thậm chí còn không bị thương," Seungmin nói, đưa chiếc cốc lại gần mặt Chan, "Bố nhìn này!"

Trong góc phòng, Changbin trông rất hài lòng với bản thân. Cậu bé không đứng gần giường như Hyunjin và Seungmin, mà trông hơi lúng túng. Nhưng khi được khen, cậu hơi lê bước về phía trước, má ửng hồng vì ngượng.

"Chà." Chan lặp lại. Anh nhẹ nhàng đẩy chiếc ly ra khỏi mặt. Không phải là anh không tin tưởng vào tay của Seungmin, nhưng - thôi được rồi, anh không tin vào tay của Seungmin thật. Bây giờ thì anh đã tỉnh ngủ hơn một chút, anh thực sự có thể thấy con nhện lớn như thế nào. Anh không muốn thứ đó rơi lên giường của mình. "Cảm ơn vì đã ngăn Innie ăn những thứ mà em ấy không được phép ăn. Mấy đứa thật là người lớn."

Thực sự. Chan đã nghĩ chúng sẽ tham gia vào bữa tiệc ăn thịt côn trùng hơn là sẽ ngăn Jeongin lại. Mấy đứa này đứa nào cũng xúm xít chiều theo mọi ý thích của em út. Thật ấn tượng khi chúng đã thành công trong việc lấy con nhện ra khỏi tay nhóc, đặc biệt là khi Jeongin đã muốn làm điều gì đó.

"À không," Hyunjin thản nhiên nói, "Bọn em đã hứa sẽ trả lại sau mà."

"Em-" Giờ thì nghe hợp lý hơn rồi đấy. Chan cố gắng hết sức để không xoa thái dương vì thất vọng. Và không hiệu quả. "Em đã hứa sẽ trả lại con nhện ư."

"Vâng ạ." Seungmin nói, cau mày. Nhóc không hiểu âm điệu thất bại trong giọng của Chan lắm. "Nếu không nói vậy thì em ấy sẽ không để bọn con lấy nó."

Cả bốn người họ đều nhìn vào con nhện trong chiếc ly. Một cách từ tốn, Chan lấy nó ra khỏi tay Seungmin. Seungmin không cố chống trả, biết rằng mình đã thua ngay cả trước khi trận đấu bắt đầu. Khi Chan đã chắc chắn rằng mình sẽ không làm rơi nó, anh đá tung chăn, lôi Hyunjin ra khỏi ngực và băng qua phòng. Dùng một khuỷu tay đẩy cửa sổ ra.

Seungmin ịn tay lên kính khi Chan thả con nhện xuống bãi cỏ. "Bai bai nhện."

"Bai bai." Chan lơ đãng lặp lại. Anh nhìn con nhện chỉ còn là một đốm nhỏ, rồi quay đi tìm chỗ nào đó để đặt chiếc ly xuống.

Anh không ngờ tới sẽ thấy Felix ở ngưỡng cửa.

.

.

.

Không hiểu là nuôi đàn con hay đàn báo nữa 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro