
Chapter 1
Minho lao vào góc phòng với tốc độ ánh sáng. Hình như cậu biết Chan vừa lau sàn, đồng nghĩa với đôi tất của cậu lúc này không khác gì giày trượt patin cả. Chỉ với một bước, cậu thực sự có thể bay ngang qua căn phòng, suýt chút nữa thì va vào bàn bếp. Cuối cùng cậu dừng lại cách bức tường khoảng một mét.
"Minh-"
Với đôi mắt mở to kinh ngạc ấy, có lẽ cậu thực sự không biết Chan vừa mới lau nhà thật. Hoặc là thế, hoặc là do cậu không biết nó sẽ khiến cậu trượt nhanh đến thế. Mà giờ chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là khi một đứa đã phát hiện ra điều gì đó, thì không sớm thì muộn những đứa còn lại cũng sẽ nhập hội cho mà xem.
Chan giao tiếp bằng mắt với Minho.
Trong tích tắc, anh có thể mường tượng ra chính xác những gì sắp diễn ra trong đầu mình. Anh đang cân nhắc xem mình sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối (không nhiều lắm, Chan rất khoan dung khi nhắc đến hình phạt) so với sự hỗn loạn mà cậu có thể gây ra (rất nhiều, đặc biệt là khi đã đến giờ tất cả bọn trẻ phải đi ngủ).
Nhưng giây phút chần chừ đó chính là một cú trượt nữa của Minho.
"Ồ không, con không được," Chan xoay sở thốt lên khi cậu lao về phía anh, chộp lấy cánh tay gầy guộc của Minho ngay trước khi cậu có thể lao qua những viên gạch một lần nữa. Minho hét lên, một tiếng kêu cứ như bị tước hết sức mạnh, và thực tế là cậu không thể ngừng cười rúc rích và cố đấu tranh trong vô ích. "Con đang làm gì ngoài giường của mình vậy hả, chàng trai trẻ?"
"Không gì ạ!"
"Hmmm. Có điều gì đó mách bảo bố không nên tin con." Chan cố gắng vật Minho ngồi xuống. Anh ngừng cù lét cậu nhóc, không nên quá kích động trước đi ngủ, nhưng vẫn không nới vòng tay ra khỏi ngực cậu. "Chắc là mũi của con sẽ không ngừng dài ra mất."
Minho hất tay anh ra khi cậu cố giơ tay lên nhéo mũi mình, vài tiếng cười khúc khích cuối cùng nghe như tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng cậu. "Đừng ngớ ngẩn như vậy, bố, con không phải Pinocchio."
"Vậy muộn như thế rồi mà con vẫn chưa đi ngủ là sao, hửm?"
Anh bế Minho lên bằng cả hai tay, nhưng lại nhanh chóng đặt cậu xuống. Minho đang dần trở nên nặng hơn. Chan nhớ khi cậu còn là một đứa trẻ, mới chỉ như ngày hôm qua, mà chớp mắt cái cậu đã trở nên nặng đến không thể bế nổi. Thời gian trôi qua. Thật không thể tin nổi Minho đã bảy tuổi. Cảm tưởng như cậu sẽ mãi mãi nhỏ bé, nhưng giờ cậu... lớn quá.
Sự im lặng mà anh nhận lại là tất cả những gì anh cần cho một câu trả lời.
"Sao con không nói với bố trong khi chúng ta đi lên cầu thang nhỉ," anh gợi ý. Đó thực sự không phải là một gợi ý, vì cậu sẽ bị buộc phải đi ngủ vào một thời điểm nào đó cho dù có chuyện gì xảy ra, nhưng Minho không biết điều đó. Cậu chau mày, như thể đang suy nghĩ, rồi gật đầu.
Việc làm sạch phần còn lại của căn bếp có thể để sau. Chan còn ngạc nhiên hơn khi anh đã dọn dẹp được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới có người cắt ngang anh.
Khi họ đến cầu thang, anh đã hiểu ra. Minho kéo anh với một lực đáng kinh ngạc, dùng cánh tay còn lại như một mỏ neo để trèo lên càng nhanh càng tốt. Giọng của Seungmin có thể nghe được ngay từ dưới cầu thang, ngày càng trở nên rõ hơn khi họ bước lên cao.
Cậu nhóc đang đọc một cuốn sách về khủng long.
Anh luôn đọc sách cho bọn trẻ trước khi đi ngủ, đó là một thói quen từ khi Minho còn nhỏ mà họ không bao giờ bỏ được. Trong phòng của Jeongin có cả một hộp đầy những cuốn truyện, và cái nào cũng được yêu thích và sờn gáy như nhau. Thực tế thì, trang sách nào cũng có vết rách, vết bẩn, nhưng không một ai nỡ lòng vứt bỏ chúng đi.
Tuy nhiên, những câu chuyện về khủng long đặc biệt hơn một chút so với những câu chuyện còn lại.
Họ có một chiếc kệ riêng đặc biệt trong phòng của Seungmin, ngay bên cạnh những món đồ lưu niệm theo chủ đề khủng long của cậu nhóc. Nhóc có cả khủng long trên giấy dán tường, chăn và vỏ gối, trên chụp đèn và rèm cửa. Sàn nhà được xếp đầy những con khủng long đồ chơi bằng nhựa, từng con từng con một đều được xếp hàng ngay ngắn.
Chiếc kệ đặc biệt này phát huy công dụng khá tốt, vì Jeongin thường đi ngủ sớm hơn những đứa trẻ còn lại một chút. Điều đó có nghĩa là họ không cần phải mở cửa phòng nhóc để trả cuốn sách về chỗ cũ, đồng thời vẫn giữ cho sự ám ảnh về khủng long của Seungmin được vui vẻ.
Nhóc rất hạnh phúc khi được đọc cho những đứa trẻ khác nghe, miễn đó là về sự ám ảnh của nhóc. Seungmin đọc thành thạo một cách đáng ngạc nhiên so với tuổi của mình, ngay cả khi giọng nói của nhóc đôi khi hơi đều đều. Ngoài ra thì, Chan không thể phàn nàn gì hơn. Anh thường sẽ đọc cho đám nhóc nghe một câu chuyện khác sau đó, và sự giúp đỡ của Seungmin đồng nghĩa với việc anh có nhiều thời gian hơn để dọn dẹp nhà cửa.
"Con không muốn nghe về khủng long nữa," Minho nói. Bây giờ cậu đã lên đến đầu cầu thang, trèo qua cửa chặn cầu thang(*) với sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên. Họ lắp cái cửa đó cho mấy đứa nhỏ hơn, cụ thể là Jisung và Jeongin. Dĩ nhiên là Minho biết cách mở, nhưng cậu chọn cách không mở. Dù vậy, Chan cũng không khiển trách cậu vì đã trèo qua nó. Lúc này không phải là thời điểm thích hợp.
"Hửm?" Chan nói, cố gắng để cậu giải thích thêm.
Bây giờ cả hai đang đứng ở hành lang, đủ xa để họ có thể nói chuyện mà không làm ảnh hưởng đến thời gian kể chuyện, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người trong phòng. Seungmin đang cuộn mình trong chăn, đôi bàn tay bé nhỏ nắm lấy cuốn sách mà nhóc đang đọc to. Jisung và Hyunjin chen chúc ở bên kia giường. Họ đã mua những chiếc ghế lười(**) để cả đám không phải chen chúc trên giường cùng nhau, nhưng có vẻ như Changbin là người duy nhất sử dụng chúng tối nay.
"Đêm nào bọn con cũng phải nghe về khủng long," Minho khoanh tay nói. Cậu đang nhìn chằm chằm vào phòng ngủ giống như Chan, nhưng cau mày. "Con biết Seungmin thích chúng, nhưng con muốn đọc thứ khác! Tại sao chúng ta luôn phải đọc những gì Seungmin muốn?"
À.
Đáng lẽ Chan nên nghĩ tới điều này.
Hyunjin, Jisung và Jeongin vẫn còn nhỏ. Những câu chuyện trước khi đi ngủ thiên về trải nghiệm hơn là nội dung cuốn sách. Changbin, mặc dù lớn hơn một chút, nhưng chỉ mới sống ở nhà của họ từ mùa hè năm nay. Cậu nhóc vẫn thu mình hơn tính cách thực sự của mình, và có khả năng là cậu chưa phải nghe câu chuyện nào bị lặp lại cả. Họ có rất nhiều.
Nhưng Minho đã bảy tuổi rồi. Anh không thể mong đợi cậu nhóc ngồi yên với những câu chuyện đó như mấy đứa khác, càng không thể khi cậu có thể tự mình đọc những cuốn sách khó hơn. Anh không thể mong đợi cậu sẽ chịu lắng nghe những con khủng long giống nhau đi qua những cánh đồng giống nhau mỗi đêm.
Thời gian kể chuyện có thể cần phải có một chút thay đổi.
"Vậy thì," Chan nói, đưa tay ra cho Minho nắm lấy, "Hay là từ ngày mai bố bắt đầu đọc truyện cho con nghe nhé? Con vẫn có thể nghe khủng long nếu muốn, nhưng con và Changbin giờ đã lớn rồi. Có rất nhiều sách ngoài kia mà bố có thể đọc cho con, sau khi bố đã đọc cho mấy đứa nhỏ."
Minho cau mày. Cậu nắm lấy tay Chan, đó là một dấu hiệu tốt, nhưng cậu vẫn có vẻ đang suy nghĩ kỹ lưỡng. Cuối cùng, cậu nói: "Bố không biết diễn đạt đúng tất cả các giọng nói."
Đó là vấn đề hả? Chan không biết liệu mình có nên cảm thấy bị xúc phạm hay không nữa. "Bố sẽ cố gắng hơn nhé?" Anh đề nghị, vẫn không chắc liệu Minho có ý xúc phạm mình hay không, "Thay vào đó, con sẽ được chọn loại sách, được không nào?"
Và-
"Thật ạ?" Minho nói, nhìn vào mắt Chan và cười rạng rỡ. Những khoảng trống nơi cậu bị mất mấy chiếc răng thậm chí còn lộ ra nhiều hơn bình thường. "Thật không ạ?"
"Tất nhiên rồi."
Bây giờ thì họ đã thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác. Chan vẫy tay và nói "chờ bố vài phút nữa", nói với đám nhóc rằng anh sẽ quay lại sớm. Anh kéo tay Minho, dắt cậu vào phòng và tránh xa nơi họ có thể làm phiền Jeongin. Dỗ nhóc ấy vào giấc ngủ đã khó, huống hồ là dỗ nhóc ngủ lại sau khi bị đánh thức.
Chan mỉm cười xin lỗi với Seungmin. Chắc hẳn họ đã làm gián đoạn câu chuyện, anh nghĩ, nhưng Seungmin lắc đầu. "Con đọc xong rồi," nhóc nói, một cách vô cùng thành thực và rất Seungmin.
"Bố ơi!" Hyunjin kêu, nhún lên nhún xuống trên ga trải giường. Cậu nhóc phấn khích đến nỗi Chan ngạc nhiên là nhóc vẫn chưa ngã ra khỏi giường. Và anh nhanh chóng phát hiện ra có một món đồ chơi khủng long lớn trong lòng Hyunjin, tăng thêm trọng lượng cho cậu nhóc và giờ thì anh đã có câu trả lời cho câu hỏi đó. "Bố có thấy ếch (frog) nhiều khủng khiếp không?"
Chan cau mày. Cái gì cơ... ếch? Có gì không ổn ư, vì anh khá chắc rằng khi nhìn ra ngoài, anh sẽ không nhìn thấy hàng trăm con ếch đang nhảy nhót quanh nhà nào cả.
Anh hiểu ra sau một cái liếc nhanh ra bên ngoài. "Ý con là sương mù (fog)."
Chan buông tay Minho ra, để cậu bé ngồi phịch lên ghế lười rồi băng qua phòng. Khi lại gần hơn, anh có thể thấy thời tiết xấu như thế nào. Chắc chắn, vì anh chỉ có thể nhìn được trong phạm vi hai mét bên ngoài ngôi nhà. Có một tia sáng mỏng manh từ ngọn đèn đường ngay bên ngoài phòng Seungmin, nhưng ngay cả nó cũng mờ mờ ảo ảo. Anh không tài nào nhìn thấy bất kỳ bóng người nào qua màn sương xám dày đặc này cả.
"Chúng ta có thể ra ngoài chơi được không ạ?" Hyunjin nói, như thể họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đi ngủ. "Đi mà bố?"
"Em có thể tự ra ngoài mà chơi," Changbin khịt mũi. Cậu ôm chặt Gyu vào ngực, cơ thể nhỏ bé gần như nhấn chìm trong cái ghế lười. "Anh nghĩ sẽ rất lạnh và ướt nhẹp."
"Thật sự có ếch ạ?" Jisung hỏi. Nhóc nhìn chằm chằm vào cửa sổ, dựa theo giọng của Chan để tìm ra cái rèm cửa nào đang mở. "Con muốn đi thăm những con ếch. Con không ngại bị lạnh và ướt sũng vì ếch đâu."
Chan cố gắng nhịn cười nhưng không thành công. Chẳng ích gì khi tranh luận vào đêm khuya thế này. Những đứa trẻ thường có suy nghĩ kỳ cục khi xúi giục anh về những điều vô nghĩa nhất. Nhất là khi Seungmin bắt đầu bồn chồn. Cách xử lý tốt nhất là đưa ra những lời hứa có điều kiện và hy vọng chúng sẽ quên khuấy nó vào ngày mai. "Không có con ếch nào cả, Sung. Chúng ta có thể ra ngoài và chơi đùa nếu sương mù vẫn còn ở đó vào sáng mai. Bây giờ thì hơi muộn rồi."
Hyunjin bĩu môi. Nhóc biết rằng mình sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn nhiều nếu Minho đứng về phía nhóc, nhưng cậu bé lớn hơn dường như không ý kiến gì cả. "Dạ," Nhóc nói, trèo ra khỏi giường.
Chan mỉm cười với sắp nhỏ. Anh đặt một nụ hôn lên trán Seungmin, rồi đi ra ngưỡng cửa. Hyunjin nắm lấy một tay anh, biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, và kéo Jisung đứng dậy ngay sau lưng mình.
Tuy nhiên, tối nay lại khác mọi ngày.
"Xin lỗi mấy đứa," Chan nói, "Tối nay bố sẽ cho Minho và Changbin đi ngủ trước. Các con có thể đợi bố ở hành lang bên ngoài được không?"
Nét mặt của Hyunjin sa sầm, tuy nhiên nhóc đã nhanh chóng đòi hỏi một thứ khác để bù đắp cho chuyện đó. "Trong phòng ngủ được không ạ?" Nhóc đề nghị.
Chan gật đầu. "Được chứ." Hyunjin và Jisung không đợi thêm một giây nào nữa, hai đứa quay trở lại hành lang và lảm nhảm mong đợi. Một sự thay đổi trong thói quen hằng ngày - dù nhỏ đến đâu - luôn khơi dậy trí tưởng tượng của chúng.
Có một lý do mà anh muốn cho Minho và Changbin vào phòng trước. Anh có thể giải thích ý tưởng đọc sách riêng cho hai đứa trong lúc đưa chúng xuống cầu thang. Chỉ có Changbin là ngủ ở tầng dưới, trong phòng làm việc đã được cải tạo vì không còn bất kỳ phòng ngủ trống nào nữa, nhưng Minho vẫn khăng khăng đòi xuống cùng anh. Cậu muốn đảm bảo những chú mèo nhồi bông của mình - Soonie, Doongie và Dori - sẽ chúc Gyu ngủ ngon. Changbin dường như cũng không cảm thấy quá phiền phức, khi Minho bị ốm, cậu chắc chắn sẽ làm hộ nếu như Minho không thể.
Đó là thời điểm hoàn hảo, thực sự.
Anh kéo rèm lại và không chú ý đến sương mù nữa.
---
Chan thức dậy vì tiếng chuông điện thoại reo.
Anh mất một lúc để nhận ra bài hát - Minho, thằng nhóc nghịch ngợm, bằng cách nào đó đã tìm ra cách đổi nhạc chuông khoảng một tháng trước, và cả nhà trở nên hỗn loạn kể từ đó. Thay vì bài mở đầu anime quen thuộc của Chan, anh đột nhiên bị tấn công bằng bất cứ bài hát nào đó đứng đầu bảng xếp hạng. Điện thoại cũng sẽ luôn được đặt ở những nơi khác nhau, khiến cho việc xác định vị trí của nó trở nên khó khăn hơn.
Minho cứ ba ngày lại thay đổi bài hát một lần. Kiểu như cậu nhóc biết rằng khoảng thời gian đó đủ lâu để Chan bắt đầu nhớ bài hát nào đi kèm với thiết bị nào, và rồi mọi thứ thay đổi lại từ đầu. Và nếu thế vẫn chưa đủ tồi tệ, thì mọi chuyện cũng chẳng khá hơn chút nào khi có thêm Hyunjin nhúng tay vào.
Nhóc đã quyết định rằng sẽ rất thú vị nếu đặt nhạc chuông của họ thành 'Baby Shark'.
Lúc đầu, nó chỉ hơi phiền nhiễu. Chan không thể hiểu tại sao lại chọn bài hát đó, vì anh còn chẳng bao giờ phân biệt được nhạc pop phát ra từ điện thoại hay radio của mình nữa, và anh nghĩ rằng bọn trẻ đã có đủ niềm vui khi ngắm nhìn Chan chạy vào bếp để nhận một cuộc gọi công việc, và rồi phát hiện ra đó chỉ là radio mà Minho bật.
Ngoại trừ việc-
Bọn trẻ rất thích Baby Shark. Đến mức nếu Chan để điện thoại đổ chuông lâu hơn năm giây, sẽ có một cuộc cách mạng trong gia đình cho đến khi toàn bộ bài hát được phát.
Và vì vậy, khi Chan nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, mắt lờ đờ và nheo mắt nhìn vào bóng tối của căn phòng, anh thậm chí không kiểm tra màn hình để xem ai đang gọi. Đồng hồ trên tường báo 5 giờ sáng bằng những con số dạ quang. 5 giờ sáng chắc chắn là quá sớm cho một bữa tiệc nhảy Baby Shark.
"A lô?"
Chúa ơi, còn quá sớm để gọi điện thoại. Anh thề rằng anh sẽ đặt điện thoại ở chế độ im lặng để tránh gặp lại những tình huống như thế này. Bằng một tay, anh cố gắng xua đi cơn buồn ngủ khỏi mắt mình nhưng không thành công.
Hy vọng chỉ là ai đó gọi nhầm số. Chiếc giường vẫn còn ấm áp bao quanh anh, và anh khá chắc chắn rằng nếu anh có thể cúp điện thoại đủ nhanh, anh sẽ quay trở lại với giấc ngủ gần như ngay lập tức. Loại người nào lại đi gọi cho người ta lúc 5 giờ sáng chứ? Anh ước có thể bảo họ 'đi đi' càng sớm càng tốt.
"Có phải Bang Chan đang nghe máy không?"
Được rồi, có lẽ không phải là nhầm số. "Là tôi. Xin lỗi, cho hỏi ai vậy?"
Có một khoảng dừng. Chắc chắn là ai đó quen biết anh, vì họ hẳn đang nghĩ rằng anh phải nhìn thấy số liên lạc trước khi bắt máy rồi chứ. Nhưng anh không nhận ra giọng nói này. Hoặc anh có thể, nhưng vẫn còn quá sớm. Theo những gì anh biết, đó có thể là giọng nói của bất kỳ đứa trẻ nào, và có lẽ anh vẫn sẽ hỏi đó là ai.
"Đây là Trung tâm Bảo trợ Yellow Wood."
Và đột nhiên Chan hoàn toàn tỉnh táo. Anh đu người ra khỏi giường, lần dụi mắt này thành công hơn một chút. Có tiếng khụt khịt phát ra từ bức tường phía sau anh, vách tường mỏng đến đáng thương và phòng anh giáp với một căn phòng khác. Cẩn thận để không đánh thức bất cứ ai, Chan băng qua phòng. Anh mở cửa phòng ngủ một cách lặng lẽ nhất có thể, loạng choạng đi xuống hành lang với đôi chân vụng về ngái ngủ, cho đến khi anh đến được một trong những phòng tắm trên lầu.
"Vâng? Có chuyện gì vậy?" Khóa phòng tắm luôn khó đóng thế này à? Ánh đèn dường như quá sáng, rọi vào mi mắt anh khi anh lần mò đóng cửa lại. "Giấy tờ của một trong những đứa trẻ có vấn đề sao? Có rắc rối gì à?"
"Ồ, không. Không có gì cả. Đây là một vấn đề hoàn toàn khác."
Chan hầu như không có đủ thời gian để thở phào nhẹ nhõm. Không có chuyện gì với bọn trẻ. Thật tuyệt. Nhịp tim của anh đã bắt đầu giảm xuống, adrenaline bắt đầu cạn kiệt trong huyết quản anh. Ánh đèn trong phòng tắm bắt đầu làm anh nhức đầu, nhưng anh không quan tâm. Miễn là không có chuyện gì với những đứa trẻ của anh.
"Tôi biết yêu cầu này có thể rất... không chính thống, nhưng có một tình huống này. Anh có phòng trống để có thể chăm sóc cho một đứa trẻ khác không?"
Trong số tất cả những chuyện mà Chan đang mường tượng ra, đây không phải là điều mà anh nghĩ đến.
Họ không có chỗ cho một đứa trẻ nào nữa. Căn nhà có bảy người là đã đủ chật rồi, làm sao có thêm chỗ cho một người nữa được. Phòng của Jeongin và Minho quá nhỏ để chia sẻ. Jisung và Hyunjin ở chung phòng. Không biết Seungmin sẽ phản ứng thế nào khi có người khác trong phòng, nhất là khi những thói quen đã hình thành rất quan trọng với nhóc. Và vì Chúa, Changbin vẫn đang ngủ trong một nửa phòng làm việc.
Anh dụi mắt lần nữa, vẫn không thể tin đây không phải là một giấc mơ. "Cái gì cơ? Không - không thực sự."
Nhưng... Anh ngồi xuống thành bồn tắm. Cảnh vật vẫn còn mờ ảo, ánh đèn vẫn quá sáng. Vẫn còn quá sớm vào buổi sáng để suy nghĩ thấu đáo, và có lẽ đó là lý do tại sao những bức tường của anh sụp đổ dễ dàng như vậy.
Mọi người luôn bảo rằng trái tim anh quá rộng lớn. Đó là lý do tại sao anh chưa bao giờ từ chối việc nuôi dưỡng bất kỳ đứa trẻ nào của mình, không hề e ngại những vấn đề của chúng. Đó là lý do tại sao anh đã nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ. Chan biết rằng nếu ai đó lý trí hơn nhấc máy, họ sẽ từ chối lời đề nghị một cách nhanh chóng và chuyên nghiệp. Đứa trẻ đáng thương đó sẽ dễ dàng tìm thấy một ngôi nhà ở một nơi khác.
Nhưng Chan không lý trí.
"Tình huống thế nào?"
Người ở đầu dây bên kia thở dài. Có lẽ họ đã có một đêm dài, thậm chí sẽ dài hơn nếu Chan từ chối lời đề nghị. "Tối hôm qua có một vụ tai nạn ô tô ở khu vực gần đây. Nguyên nhân vẫn chưa được xác nhận, nhưng nhiều khả năng là do sương mù che khuất đường, khiến chiếc ô tô bị chệch hướng và lao xuống vực sâu. Trong số năm người trên xe, chỉ có một hành khách sống sót."
Trái tim anh loạn nhịp.
Sẽ luôn là như vậy. Đứa trẻ này - đó chắc chắn là một đứa trẻ nếu họ gọi cho Chan, có lẽ khoảng sáu tuổi đi - còn quá nhỏ. Nó đã mất tất cả. Cho dù Chan có nghe bao nhiêu câu chuyện đi chăng nữa thì anh cũng không bao giờ có thể bớt đau lòng đi chút nào.
Nó còn quá nhỏ.
Quá, quá nhỏ.
Vậy mà mọi thứ đã bị tước bỏ một cách quá dễ dàng. Chỉ bằng một màn sương mù quái đản nào đó mà không ai có thể đoán trước được, cuộc đời của cậu bé này đã thay đổi không thể cứu vãn.
"Bao nhiêu tuổi?"
"Một cậu bé năm tuổi. Cậu bé hiện đang ở trong bệnh viện, nhưng có vẻ như không bị tổn thương nghiêm trọng nào ngoài vết cắt trên trán. Nó sẽ được xuất viện vào cuối ngày hôm nay, nhưng chúng tôi đang cố gắng hết sức tìm một nơi nào đó với hoàn cảnh phù hợp đồng ý tiếp nhận cậu bé trong thời gian ngắn như vậy."
Chan đưa tay lên miệng. Ánh đèn bắt đầu đỡ chói đi, mắt anh cuối cùng cũng thích nghj được. Anh sẽ không thể ngủ lại được. Tâm trí anh tràn ngập nỗi thương xót cho một đứa trẻ mà anh thậm chí còn không quen biết.
"Thật kinh khủng. Tôi hy vọng cô tìm được một nơi nào đó phù hợp." Lời vừa dứt khỏi miệng, anh mới chú ý tới cuối câu nói. "Ý cô nói 'hoàn cảnh phù hợp' là gì?"
"Gia đình này đi nghỉ từ Úc. Chúng tôi không chắc cậu bé nói được bao nhiêu tiếng Hàn, nhưng có vẻ như không nhiều. Chúng tôi mong muốn cậu bé được giao cho một gia đình nào đó, chỉ đến khi chúng tôi có thể liên lạc với người thân của cậu bé thôi, nhưng thật khó để tìm thấy bất cứ gia đình nào nói tiếng Anh. Anh là một trong những người liên lạc cuối cùng trong danh sách."
Và cứ như thế, trái tim của Chan vỡ vụn.
Lưỡi anh nhức nhối với nỗi đau cô độc ở một đất nước mà anh không hiểu ngôn ngữ của nó. Giọng Úc nặng, những bờ biển, bầu trời và bãi cỏ vẫn còn in sâu trong tâm trí anh theo cách mà không ai có thể hiểu được.
Anh có thể nghe thấy tiếng lốp xe rít lên, chiếc xe của cậu bé lao xuống vách đá. Đứa trẻ hẳn đã rất sợ hãi. Ngay cả lúc này, trong bệnh viện, thật đáng sợ khi bị bao vây bởi những người xung quanh, không thể hiểu bất cứ điều gì ngoại trừ việc bản thân giờ đây chỉ còn một mình.
Nhắm mắt lại, anh có thể hình dung ra cảnh tượng Changbin lần đầu tiên bước vào ngôi nhà của họ. Anh có thể thấy nụ cười toe toét của Hyunjin khi họ nói với nhóc rằng nhóc sẽ được nhận nuôi. Anh có thể nhìn thấy mẹ của Jeongin, trẻ măng và mong ước con mình có một mái ấm. Anh có thể nhìn thấy Jisung và Seungmin, những tâm hồn tươi sáng bị lu mờ bởi những thứ mà chúng bất lực không thể làm gì được. Anh cũng thấy cả Minho, đứa trẻ đầu tiên khởi đầu mọi chuyện.
Anh đã có cảm xúc này sáu lần trước đây.
Có tiếng động từ ngoài phòng tắm. Nó quá to để có thể lại là tiếng khụt khịt xuyên qua tường, và Chan ngay lập tức biết rằng mình đã không đủ yên tĩnh khi thức dậy.
"Chờ chút," anh nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
Mở khóa phòng tắm và đi xuống hành lang khiến anh có cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ. Hyunjin nhìn vào anh trong bóng tối. Tóc tai bù xù, lòa xòa rủ xuống mắt, đôi mắt vẫn nhập nhèm. Nhóc ngái ngủ xoa xoa mắt, loạng choạng đi về phía Chan.
"Tỉnh rồi," Giọng nhóc nghèn nghẹn và lầm bầm, chìm vào cái ôm của Chan. "Sao bố lại ở trong phòng chắm?"
Seungmin đổi phòng ư, dù chỉ là tạm thời, cũng không được. Một nửa phòng của Jeongin vẫn đang được dùng làm kho chứa đồ, và một đứa trẻ mới đến sẽ không thể hiểu được những đường ranh giới vô hình quanh từng món đồ chơi một. Phòng của Jisung và Hyunjin có nhiều không gian nhất, nhưng nó giống như một tấm bản đồ được sắp xếp cẩn thận. Đặt thêm một chiếc giường xếp đồng nghĩa với việc phải di chuyển tủ quần áo, đồ chơi và kệ, không đáng để Jisung phải học thuộc lòng cách bố trí mới nếu chỉ là tạm thời. Phòng của Changbin - vẫn là một căn phòng đang cải tạo dở dang - vẫn chưa được hoàn thiện, thậm chí còn khó lòng nhét thêm một đứa trẻ khác.
Minho sẽ không vui nếu phải từ bỏ căn phòng của mình.
Thật không công bằng. Cậu bé đã ở đây lâu nhất, là đứa con duy nhất thực sự có mối liên hệ với anh, và cậu nhóc vẫn đang cố gắng vượt qua sự thật rằng mẹ của mình - chị gái của Chan - không cần cậu.
Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Cậu bé là người tình cảm, mặc dù cậu cứ hay phàn nàn suốt. Họ sẽ đảm bảo ba con mèo nhồi bông quý giá của cậu được an toàn, và cậu có thể ngủ trên chiếc giường xếp trong phòng Chan một thời gian.
"Bố ơi?" Hyunjin hỏi lại. Đầu nhóc nghiêng sang một bên, đôi mắt mở to tràn ngập sự lo lắng.
Chan nắm lấy tay nhóc. "Hyunjin," anh nói, thấp giọng xuống để không đánh thức bất kỳ đứa trẻ khác, "Con cảm thấy thế nào về một người em trai nữa?"
(*): Cửa chặn cầu thang
(**) bean bag/ghế lười:
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro